Chương 1.3+1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.3

Ngài Rupert uống một ngụm Madeira và

ngắm nhìn diễn biến mới nhất. Căn phòng khiêu vũ như một cái lồng ngột
ngạt, đầy mùi sáp ong, nước hoa và mùi cơ thể con người. Các cánh cửa
kiểu Pháp dẫn ra vườn được mở toang để không khí ban đêm mát mẻ có thể
tràn vào nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đối với nhiệt độ trong phòng.
Bữa tiệc rượu Punch này đã diễn ra được nửa tiếng đồng hồ và còn tận vài
tiếng nữa mới tới bữa tiệc buffet lúc nửa đêm. Ngài Rupert nhăn nhó.
Ông không hy vọng nhiều sẽ được khoẻ khoắn trở lại. Đức ngài Harrington,
vị chủ tiệc, keo kiệt khét tiếng, cho dù là tổ chức tiệc cho tầng lớp
quý tộc – và vài người mới phất như Rupert.

Không gian chật hẹp đã bị dọn dẹp ở giữa
phòng cho các cặp đôi khiêu vũ. Họ hòa quyện thành một cầu vồng đủ màu
sắc. Các cô gái mặc những chiếc váy thêu và mái tóc được đánh phấn còn
các quý ông thì đội tóc giả và đóng bộ trong những bộ cánh bảnh bao cứng
nhắc. Ông không ghen tị với những con người trẻ tuổi cùng những bước di
chuyển đẹp đẽ đó. Dưới lớp lụa và ren của họ chắc hẳn phải thẫm đẫm mồ
hôi. Đức ngài Harrington – hay đúng hơn là Quý bà Harrington chắc hẳn sẽ
hài lòng với số lượng lớn các đối tượng hôn nhân ngay khi mới bắt đầu
mùa lễ hội. Quý bà có năm người con gái chưa lấy chồng, và bà dồn hết
sức lực của mình giống như là một người lính lão luyện đã sẵn sàng cho
trận chiến. Bốn trong số năm người con của bà đang ở trong phòng, mỗi
người đều đang ở bên một quý ông đủ điều kiện.

Nhưng cũng chẳng đến lượt ông phán xét
người khác, vì chính ông cũng có ba cô con gái dưới 24 tuổi. Tất cả đều
đã học xong và cần tìm người chống phù hợp. Thật ra.... Matilda đã bắt gặp
ánh mắt của ông khi bà đứng cùng với Sarah cách đó vài bước chân. Bà
nhướng mày và nhìn một cách đầy ẩn ý về phía chàng trai trẻ Quincy
James, người vẫn đang đứng cạnh ông.

Ngài Rupert khẽ lắc đầu – ông thà để một
trong các cô con gái của mình cưới một con chó dại còn hơn. Bà vợ ông
quay đi để trò chuyện sôi nổi với các phu nhân khác mà không cần biểu lộ
rằng bà cũng đã hiểu ý chồng mình. Sự thấu hiểu giữa họ đã được hình
thành qua ba thập kỉ kết hônBà không muốn làm phiền ông lúc này, sau
đêm nay bà có thể hỏi ông về James và tại sao chàng trai trẻ này lại bị
coi là không đủ điều kiện.

Giá mà những đồng đảng khác của ông cũng thận trọng như vậy.

"Tôi không biết tại sao ông lại lo
lắng"- James dường như không thể chịu nổi sự im lặng nữa – "Anh ta không
bao giờ biết về ông. Không ai biết về ông hết"

"Tôi cũng muốn nó được như thế" – Ngài Rupert nói nhẹ nhàng – "Tất cả vì lợi ích của chúng ta"

"Tôi cá là ông sẽ như vậy. Ông để t-t-tôi và Walker cùng hai kẻ khác cho anh ta săn đuổi để thay thế cho ông."

"Anh ta sẽ tìm thấy anh và những người khác trong mọi trường hợp."

"Có m-m-m-một vài người vẫn muốn biết về ông" –

James gãi đầu anh ta mạnh đến nỗi cái đuôi tóc của anh ta gần như bị tuột ra.

"Nhưng nó sẽ chẳng có ích lợi gì cho
anh nếu phản bội tôi " – Ngài Rupert nói thẳng. Ông cúi người xuống chào
một người quen đi qua.

"Tôi không nói rằng tôi sẽ nói nó ra "

"Tốt. Anh cũng được hưởng lợi nhiều như tôi từ việc này"

"Đúng vậy nhưng———-"

"Những việc gì kết thúc tốt đẹp đều là
chuyện tốt đẹp." (*đây là một câu ngạn ngữ Anh, ý chỉ việc gì cho dù khó
khăn, gian nan thế nào đi chăng nữa, mà cuối cùng vẫn kết thúc tốt đẹp
thì đó vẫn được coi là việc tốt đẹp.)

"Ô-ô-ông nói thì dễ r-r-rồi." – James
nói lắp càng ngày càng nhiều hơn, dấu hiệu cho thấy anh đang bị kích
động. "Ông đã không nhìn thấy cơ thể của Hartwell. Anh ta bị xiên qua cổ
họng. Chắc hẳn chết do bị chảy máu. Người còn lại nói rằng cuộc đấu chỉ
kéo dài có 2 phút – 2 phút, ông tưởng tượng coi. Thật là k-k-kinh
khủng!!!"

" Anh bao giờ cũng là một tay kiếm giỏi hơn Hartwell" – Ngài Rupert nói

Ông mỉm cười với cô con gái cả của ông,
Julia, người đang bắt đầu nhảy một điệu Minuet. Cô mặc một bộ đầm với
các sắc xanh nền nã. Ông đã bao giờ nhìn thấy nó chưa nhỉ? Ông nghĩ là
chưa. Đó chắc là một cái váy mới. Hy vọng là nó không làm ông khánh
kiệt. Bạn nhảy của cô là một bá tước hơn 40 tuổi. Hơi già một chút nhưng
vẫn là một bá tước.

"P-P-Peller cũng là một tay kiếm xuất
sắc, nhưng anh ta bị g-g-giết đầu tiên" – Giọng nói kích động của James
làm gián đoạn suy nghĩ của ngài Rupert.

Anh ta nói rất lớn. Rupert cố gắng làm anh ta bình tĩnh « James... »

"Bị thách đấu vào ban đêm và c-c-chết trước khi bữa sáng ngày hôm sau bắt đầu!"

"Tôi không nghĩ—–"

"Anh ta đã bị mất ba ngón t-t-tay khi cố
gắng tự bảo vệ mình sau khi k-k-kiếm bị giật khỏi tay anh ta. Sau đó
tôi đã phải đi tìm trong đám c-c-cỏ cho họ. Lạy c-c-chúa tôi!!!"

Những cái đầu gần đó quay ra nhìn họ. Giọng của chàng trai trẻ bắt đầu to hơn.

Đã tới lúc kết thúc rồi.

"Đủ rồi." – Ngài Rupert quay đầu để nhìn thẳng vào mắt James, nắm giữ và trấn áp anh ta.

Mắt phải của chàng trai máy lên một cái. Anh ta hít thở thật sâu để bắt đầu nói.

Nhưng Rupert đã giành nói trước, giọng ông nhẹ nhàng. "Anh ta đã chết. Anh vừa bảo tôi thế mà."

" N-n-nhưng——-"

" Do vậy, chúng ta không có gì để phải
lo lắng nữa." Ngài Rupert cúi đầu chào và khập khiễng đi khỏi. Ông đang
rất cần một ly Madeira nữa.


1.4

"TA SẼ KHÔNG CHỨA ANH TA TRONG NHÀ CỦA
TA" – thuyền trưởng Craddock-Hayes thông báo, hai tay bắt chéo trước
ngực, chân chống lên như thể đang đứng trên boong tàu lắc lư. Cái đầu
đội tóc giả của ông ta ngẩng cao, đôi mắt màu xanh nước biển thì nhìn
thẳng về chân trời phía xa.

Ông đang đứng trong đại sảnh dẫn vào
ngôi nhà của nhà Craddock-Hayes. Bình thường đại sảnh này cũng khá rộng,
đủ cho những nhu cầu của họ. Nhưng ngay lúc này, cái sảnh dường như bị
thu nhỏ lại tỷ lệ với số lượng người trong đó, Lucy nghĩ một cách rầu
rĩ, và ngài thuyền trưởng đang đứng ở ngay giữa trung tâm sảnh.

"Vâng, thưa cha." – Lucy di chuyển lắt
léo xung quanh ông và vẫy gọi một người đàn ông mang người cha lạ lùng
của nàng vào. "Tôi nghĩ là căn phòng ngủ của anh trai tôi trên lầu. Bà
có đồng ý thế không, bà Brodie?"

"Tất nhiên rồi, thưa cô." – Người quản
gia của Craddock-Hayes gật đầu. Những nếp gấp của cái mũ trùm kín bao
lấy gò má đỏ của bà, đung đưa theo động tác gật đầu. "Chiếc giường đã
được chuẩn bị xong, và tôi có thể nhóm lửa trong giây lát."

"Tốt" – Lucy mỉm cười đồng ý. "Cảm ơn bà Brodie"

Bà quản gia vội vã đi lên cầu thang. Phần thân dưới to đùng của bà lắc lư theo mỗi bước chân.

"Thậm chí còn không biết tên quấy rầy là
ai." – Cha nàng tiếp tục – "Có thể là một tên lang thang hoặc một kẻ
giết người. Hedge nói anh ta bị đâm từ phía sau. Cha hỏi con, kiểu người
nào mà lại bị người ta đâm từ sau lưng? Hả? Hả?"

« Con chắc là không biết ạ » – Lucy tự
động trả lời – "Nhưng cha có vui lòng dịch sang bên cạnh để mọi người có
thể đưa anh ta vào không?"

Cha nàng ngoan ngoãn lê bước dịch vào gần tường.

Những người làm thuê thở hổn hển đánh
vật với người lạ mặt bị thương đem vào bên trong. Anh ta vẫn nằm im lìm
thật kinh khủng, khuôn mặt nhợt nhạt như sắp chết. Lucy cắn môi và cố
gắng không thể hiện sự lo lắng của mình. Nàng không hề biết anh ta, thậm
chí không biết màu mắt của anh nhưng điều cực kì quan trọng là anh ta
còn sống. Anh ta được đặt trên một cánh cửa để dễ dàng hơn trong việc di
chuyển, nhưng rõ ràng rằng trọng lượng và cân nặng của anh ta làm công
việc khó khăn hơn. Một trong những người đàn ông đã chửi thề.

"Không được phép có thứ ngôn ngữ như vậy trong nhà ta" – Ngài thuyền trưởng nhìn trừng trừng vào người phạm tội.

Người đàn ông đỏ mặt và lầm bầm một lời xin lỗi.

Ngài gật đầu "Ta sẽ là loại cha như thế
nào nếu ta cho phép một tên di gan hay một kẻ lang thang vào nhà của ta?
Với một cô con gái chưa lấy chồng trong nhà? Hả? Một lời chê trách sa
đọa, vậy đó!"

"Vâng thưa cha" – Lucy nín thở khi những người đàn ông trao đổi với nhau trên cầu thang.

"Đó là lý do tại sao tên quấy rầy này
phải được chuyển đi nơi khác – như nhà của Fremont. Anh ta là bác sĩ.
Hay là trại tế bần. Hoặc có thể là nhà của cha xứ – Penweeble có thể có
cơ hội để thể hiện lòng nhân ái của Công giáo. Ha!"

"Có lẽ cha nói đúng, nhưng anh ta đã ở đây rồi." – Lucy nói dỗ dành – "Thật là xấu hổ nếu chuyển anh ta đi lần nữa."

Một trong những người đàn ông trên cầu thang gửi cho nàng một cái nhìn không chắc chắn.

Lucy mỉm cười đảm bảo với anh ta.

"Có lẽ không sống được lâu đâu" – Cha nàng cau có – "Còn làm hỏng những tấm khăn trải giường."

"Con chắc chắn là những tấm khăn trải giường sẽ còn nguyên vẹn" – Lucy bắt đầu đi lên cầu thang.

"Vậy còn bữa tối của ta?" – Cha nàng càu
nhàu – " Ê? Có ai để ý không khi mà tất cả mọi người vội vã đi chuẩn bị
phòng cho tên côn đồ đó?"

Lucy nghiêng người qua lan can cầu thang "Chúng ta sẽ có bữa tối trên bàn ngay khi nào con thấy anh ta đã được sắp đặt ổn thoả."

Cha nàng lầm bầm "Chuyện hay là chủ nhà lại phải chờ đợi sự thoải mái của tên côn đồ"

"Cha đang cực kỳ biết thông cảm đấy" – Lucy cười với cha mình

" Hừm!"

Nàng quay lại để tiếp tục đi lên cầu thang.

"Bé con à?"

Lucy ngó đầu lại qua lan can.

Cha nàng cau mày lại với nàng, đôi lông
mày trắng rậm rạp cau lại với nhau phía trên chiếc mũi đỏ hình củ hành
của ông "Cẩn thận với gã đó đấy"

"Vâng, thưa cha"

"Hừm" – Cha nàng lại càu nhàu đằng sau lưng nàng.

Nhưng Lucy đã nhanh chóng đi lên cầu
thang và đi vào căn phòng ngủ màu xanh. Những người đàn ông đã đặt được
người lạ kia lên giường. Họ huỳnh huỵch bước ra khỏi phòng đúng lúc Lucy
đi vào, để lại một vết bùn dài trên đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro