Chương1.5+1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.5


"Cô
không nên ở đây, cô Lucy" – bà Brodie thở hổn hển và kéo cái khăn lên
ngực người đàn ông – "Không phải khi anh ta như thế này".

"Cháu đã thấy anh ta chỉ chưa đầy một
giờ đồng hồ trước, bà Brodie, cháu đảm bảo với bà đấy. Ít ra bây giờ anh
ta còn đã được băng bó rồi nữa."

Bà Brodie khịt mũi "Đó không phải là điều quan trọng"

"Vâng, có lẽ là không" – Lucy thừa nhận –
" Nhưng cháu khó có thể nghĩ anh ta có thể tạo ra điều rủi ro gì với
điều kiện của anh ta hiện giờ"

"Ai da, thật là một người đàn ông tội
nghiệp" – bà Brodie vỗ vào tấm khăn che ngực của người đàn ông – " Anh
ta thật may mắn vì đã được cô tìm thấy lúc đó. Anh ta chắc chắn đã bị
đông cứng lại cả buổi sáng, bị vứt trên đường. Ai có thể làm những
chuyện xấu xa như vậy?"

"Cháu không biết"

"Tôi nghĩ chắc không phải là người ở Maiden Hill" – bà quản gia lắc đầu – "Chắc hẳn phải là bọn côn đồ ở London."

Lucy đã không chỉ ra rằng bọn côn đồ
thậm chí cũng có thể được tìm thấy ở Maiden Hill. "Bác sĩ Fremont nói
ông ấy sẽ quay lại vào sáng mai để kiểm tra các vết băng bó"

"Ai da" – bà Brodie nhìn nghi ngại vào người bệnh, như đánh giá tỷ lệ sống của anh ta tới ngày hôm sau.

Lucy thở dài – "Cho tới lúc đó, cháu
nghĩ chúng ta chỉ có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái. Chúng ta sẽ
để cánh cửa khép hờ, phòng trường hợp anh ta tỉnh lại."

"Tôi nghĩ tốt nhất là nên đi xem bữa tối
cho ngài Thuyền trưởng. Cô biết là ông ấy sẽ trở nên như thế nào nếu
bữa tối bị muộn đấy. Khi nào bữa tối đã ở trên bàn, tôi sẽ gửi Besty lên
trông nom anh ta"

Lucy gật đầu. Họ chỉ có một người hầu là
Besty, nhưng giữa ba người phụ nữ, họ nên chăm sóc anh ta. "Bà đi đi.
Cháu sẽ xuống sau ít phút nữa."

"Được rồi, thưa cô" - Bà Brodie trao
cho nàng một cái nhìn lạc hậu – "Nhưng đừng quá lâu. Cha cô sẽ muốn nói
chuyện với cô đấy."

Lucy nhăn mũi và gật đầu. Bà Brodie mỉm cười cảm thông rồi rời đi.

Lucy nhìn xuống người lạ mặt đang nằm
trên giường của anh trai David của nàng, và lại tự hỏi anh ta là ai. Anh
ta nằm bất động tới nỗi nàng phải tập trung quan sát mới thấy ngực anh
ta chuyển động lên xuống nhấp nhô. Dải băng trên đầu càng làm nổi bật sự
ốm yếu và những vết thâm tím trên đầu anh ta. Anh ta trông thật là cô
độc. Liệu có ai đó lo lắng cho anh ta không, có thể là đang lo lắng đợi
anh ta quay về?

Một cánh tay anh ta để bên ngoài cái chăn. Nàng đưa tay chạm vào nó.

Bàn tay của anh ta đột nhiên hất lên,
đập vào cổ tay nàng, sau đó bắt lấy và giữ chặt tay nàng lại. Lucy giật
mình, nàng chỉ đủ thời gian để kêu lên một tiếng rít sợ hãi. Sau đó nàng
nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám nhất mà nàng đã từng thấy. Đó là màu
sắc của băng đá.

« Tao sẽ giết mày. » – anh ta nói một cách rõ ràng.

Trong giây lát, nàng đã nghĩ những lời nghiệt ngã đó là dành cho mình, và trái tim của nàng dường như ngừng đập trong lồng ngực.

Anh ta nhìn chằm chằm vượt qua nàng.
"Ethan?" – Người đàn ông cau mày như thể khó hiểu và sau đó anh ta nhắm
mắt lại. Trong một phút, cái nắm tay quanh cổ tay nàng chùng xuống và
tay anh ta rơi trở lại xuống giường.

Lucy hít một hơi thở sâu. Từ cơn đau
trong lồng ngực, nàng nhận thấy đó là hơi thở đầu tiên lấy lại được kể
từ khi người đàn ông này nắm lấy tay nàng. Nàng lùi lại phía sau, cách
xa cái giường và chà xát cổ tay của mình. Tay của người đàn ông này thật
là tàn bạo, nàng sẽ có những vết thâm tím trên tay vào sáng mai.

Anh ta muốn nói với ai?

Lucy rùng mình. Dù người đó có là ai,
nàng cũng không hề ghen tị với người đó. Giọng nói của người đàn ông này
không hề có chút nào do dự. Trong tâm trí của anh ta, không nghi ngờ gì
nữa, anh ta sẽ giết chết kẻ thù của mình. Nàng nhìn lại vào giường.
Người lạ mặt đang thở sâu và nhẹ nhàng. Anh ta giống như đang ngủ say
một cách bình yên. Nếu không phải có sự đau đớn trên cổ tay, nàng có thể
nghĩ rằng toàn bộ sự việc vừa rồi là một giấc mơ.

" Lucy!" – tiếng gầm vang từ dưới nhà chỉ có thể là của cha nàng.

Túm lấy váy của mình, nàng rời khỏi phòng và chạy xuống cầu thang.


1.6

Cha nàng đã ngồi vào đầu bàn ăn với
một cái khăn ăn nhét trong cổ áo. "Ta không thích ăn tối muộn. Nó làm ta
tiêu hóa chậm. Không thể ngủ được nửa giấc vì những tiếng ùng ục ở
trong bụng. Thật sự là khó khăn khi đòi hỏi phải có một bữa ăn tối đúng
giờ trong ngôi nhà của chính ta ư? Phải không? Hả?"

"Không, tất nhiên là không" – Lucy ngồi vào ghế của nàng phía bên phải cha nàng – "Con xin lỗi."

Bà Brodie mang lên một đĩa thịt bò nướng với đầy khoai tây, tỏi tây và củ cải.

"Ha! Đây là điều mà một người đàn
ông thích nhìn thấy trên bàn ăn tối của mình." – cha cô rõ ràng đang
tươi cười khi cầm dao và nĩa lên để chuẩn bị cắt miếng thịt – "Thịt bò
Anh loại ngon. Mùi cũng rất thơm."

"Cảm ơn ngài" – Bà quản gia nháy mắt
với Lucy khi bà quay vào bếp. Lucy cũng mỉm cười đáp lại. Phải cảm ơn
thánh thần thay bà Brodie.

"Nào, bây giờ hãy cắn một miếng" –
cha nàng cầm lấy đĩa của nàng và chất vào một đống thức ăn – « Bà Brodie
rất biết cách nấu món thịt bò nướng ngon lành. »

"Cảm ơn cha."

"Con ngon nhất trong vùng đấy. Cần tẩm bổ một chút sau khi đã đi lang thang khắp mọi nơi chiều nay. Hử?"

"Cuốn hồi ký của cha hôm nay như thế
nào rồi?" – Lucy nhấm nháp rượu vang, cố gắng không nghĩ đến người đàn
ông đang nằm ở trên tầng.

"Tuyệt vời. Xuất sắc!" – cha nàng
cắt nhiệt tình miếng thịt bò nướng – "Viết về một câu chuyện tai tiếng
từ 30 năm trước. Của thuyền trưởng Feather, mẹ kiếp bây giờ ông ta là
một đô đốc rồi, cùng 3 người phụ nữ bản địa trên đảo. Con có biết là
những người phụ nữ đó không mặc bất kì——-Khụ khụ!" – ông đột ngột ho lớn
và nhìn nàng với vẻ bối rối.

"Gì vậy ạ?" – Lucy nhét một nĩa đầy khoai tây vào miệng

"À không có gì, đừng để ý" – cha
nàng hoàn thành việc lấp đầy cái đĩa và kéo nó tới chỗ bụng ông chạm vào
cái bàn – « Chỉ là điều đó đã thắp sáng một ngọn lửa bên trong cậu
chàng già nua sau cả quãng thời gian đó. Ha ! »

"Thật là thú vị" – Lucy mỉm cười.
Nếu cha nàng hoàn thành xong quyển hồi kí và xuất bản chúng, sẽ có lý do
cho một sự điều chỉnh đẫm máu trong lực lượng hải quân của hoàng đế.

"Nói chung khá là vậy." – cha nàng
nuốt xuống và uống một ngụm rượu vang – "Được rồi, và bây giờ, cha không
muốn con tiếp tục lo lắng cho cái tên vô lại con mang về nhà nữa"

Cái nhìn của Lucy rơi xuống chiếc
dĩa nàng đang cầm trên tay. Nó hơi run lên một chút, nàng hy vọng cha
nàng không để ý thấy – "Không đâu, papa."

"Con đã làm một việc tốt, đúng là
người hay làm phúc. Giống y như những điều trong Kinh thánh mà mẹ con
hay dạy con. Bà ấy sẽ rất hài lòng. Nhưng hãy nhớ rằng... » – cha nàng
xiên vào một miếng củ cải – "Cha đã từng nhìn thấy những vết thương ở
đầu giống như vậy trước đây. Một số người có thể sống sót. Một số thì
không. Và đó không phải là một vết thương mà con có thể làm gì được."

Nàng cảm thấy trái tim mình chìm xuống trong lồng ngực – "Cha nghĩ anh ta sẽ không thể sống được ạ?"

"Không biết!" – cha cô quát lên một cách thiếu kiên nhẫn – "Đấy là điều cha đang nói. Hắn ta có thể sống. Hoặc không thể."

"Con hiểu" – Lucy chọc vào miếng củ cải và cố gắng không để nước mắt rơi ra.

Cha nàng đập tay xuống bàn – "Đấy là điều cha đang cảnh báo con. Đừng có để bị gắn bó với tên lang thang đó."

Một khóe miệng của Lucy giần giật –
"Nhưng cha không thể ngăn cản cảm giác của con." – Lucy nhẹ nhàng. –
"Con sẽ làm vậy bất kể con có muốn hay không."

Cha nàng cau mày dữ dội – "Chỉ là không muốn con phải buồn nếu hắn ta nghẻo đêm nay."

"Con sẽ không buồn đâu cha" – Lucy
hứa. Nhưng nàng biết đã quá muộn để hứa như vậy. Nếu người đàn ông ấy
chết đêm nay, nàng sẽ khóc vào ngày mai, dù có hứa hay không chăng nữa.

"Hừm." – cha nàng quay trở lại với
cái đĩa của mình – "Tạm thời là tốt. Nếu anh ta vẫn sống, thì hãy chú ý
lời cha nói." – Ông nhìn lên và dán chặt đôi mắt xanh của mình lên nàng –
"Nếu nó dám nghĩ tới chuyện làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc của con,
thì nó sẽ phải đi ra ngoài bằng mông."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro