Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Iddesleigh

   Iddesleigh." Cha nàng cau mày, nói trong khi đang nhai miếng thịt. "Ta
có biết một gã cũng tên Iddesleigh hồi ta còn làm trong hải quân, khoảng
25 năm trước, khi ta còn là thuyền trưởng tàu The Islander.
Một tên chuẩn úy. Hắn bị mắc chứng say sóng, cả ngày đứng bám vào tay
vịn thành tàu, mặt mày xanh lét, cái đầu ngật ngưỡng như kẻ say rượu. Có
chút gì tương đồng với tử tước đây không?

Lucy nén một tiếng thở dài. Cha nàng
đã nói chuyện phiếm với tử tước trong suốt bữa tối. Ông thường rất có
hứng thú với những vị khách mới, bởi họ là những khán thính giả thích
hợp cho mấy chuyện đi biển cũ rích, được kể đi kể lại không biết bao
nhiêu lần cho lũ trẻ, cho mấy người láng giềng, thậm chí là cho cả mấy
thằng hầu, cũng như bất cứ ai có đủ thời gian ngồi nghe ông kể. Mấy câu
chuyện về tay Iddesleigh nào đó chắc cũng do cha nàng chuẩn bị từ trước.
Sau 4 ngày, cuối cùng tử tước cũng đã có thể ngồi vào bàn ăn. Hắn vẫn
im lặng, cũng là để quan sát xem cha của Lucy có còn hứng thú với hắn
như là người trợ thủ đắc lực, cánh tay phải của ông hay không.

Nàng, tức Lucy, chẳng trách móc hay
đổ lỗi gì cho hắn nếu hắn cứ muốn cứ ở lì trong phòng hết đêm nay. Điều
đó thực ra khiến nàng rất thất vọng. Dù trong lòng, nàng vẫn tự nhủ mình
nên giữ khoảng cách với tử tước, nhưng nàng vẫn không thể không nghĩ
tới hắn. Nàng luôn nghĩ tới thì đúng hơn. Thật như một trò đùa.
Có lẽ có một điều gì đó mới mẻ, hay kì lạ toát ra từ một người mới đến
này đã khiến nàng tò mò, bởi từ nhỏ, nàng chỉ biết những người sống
trong gia đình mình. Nói đúng hơn, chẳng ai khác ngoài người đàn ông này
đã thu hút sự chú ý của nàng, đó chẳng phải là một điều phiền muộn hay
sao?

"Không, tôi không nghĩ vậy thưa
ngài." Iddesleigh trả lời cha nàng, vừa xiên thêm vài lát khoai tây.
"Bình thường, mọi thành viên trong gia đình tôi không phải làm việc, bởi
làm mấy việc đó chỉ đổ mồ hôi là nhiều thôi. Chúng tôi thích đi du
ngoạn đây đó, cùng ăn quà và nói chuyện phiếm hơn."

Lại một lần nữa, Lucy để ý nhận thấy hắn đã bắt đầu biết cách tiếp chuyện cha nàng. Ánh mắt cha nàng khép hờ trông thật đáng ngại.

Nàng đưa chiếc giỏ bánh qua chỗ cha nàng. "Cha dùng thêm bánh mì không? Bà Brodie đã nướng sáng nay đấy ạ."

Ông không buồn để ý đến nàng. "Luật
lệ của giới quý tộc các người, chính là vậy sao?" Vừa nói, ông vừa cắt
mạnh miếng thịt bò. "Để người khác làm việc nai lưng trên phần đất của
mình, há? Còn mình thì hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã trong sự xa hoa đầy
cám dỗ của "lò thiêu" ở London đúng không?"

Vì Chúa! Lucy hạ chiếc giỏ bánh mì
xuống. Nàng muốn được tận hưởng bữa ăn mặc cho mọi người còn đang quan
tâm đến chuyện khác. Phòng ăn giờ đã không còn là phòng ăn nữa, nhưng kể
ra nó cũng ấm cúng hơn. Nàng không bận tâm đến cuộc đối thoại xa xôi
kia. Nàng quay sang bên trái, chẳng có gì ngoài ngọn lửa đang vui vẻ
nhảy múa trong lò sưởi.

"À, vâng, tôi cũng thích cái "lò
thiêu" này rồi," Iddesleigh khẽ cười. "Vì đây là nơi tôi có thể tìm thấy
sức mạnh để nhấc tấm thân này ra khỏi giường. Không như trước kia tôi
cũng chỉ là giống một thằng nhóc được một vú nuôi buộc dây dẫn đi chơi
mà thôi."

"Thật sao–" Nàng lên tiếng và bị cắt
ngang khi thấy cha bắt đầu gật gù. Nàng thở dài, nhìn về phía bên kia
phòng ăn, nơi cánh cửa ra vào dẫn thẳng từ đại sảnh vào trong bếp. Thật
kì diệu khi căn phòng này không có lấy một hạt bụi nào.

"Dù vậy," tử tước nói tiếp, "Tôi
phải thừa nhận rằng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ về cái cách mọi người sử
dụng từ "lò thiêu" ở đây."

Ánh mắt Lucy hạ xuống mặt bàn – nơi
duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an tâm vào lúc này. Cái bàn ăn làm
từ gỗ cây óc chó chưa quá cũ kĩ, nhưng nó cũng khiến cho các bữa ăn gia
đình thêm phần gần gũi. Những bức tường phòng ăn đã có màu rượu vang
điểm xuyết những sọc kem trắng do mẹ nàng chọn từ trước khi nàng ra đời,
và sau đó treo đầy tranh vẽ những chiếc thuyền ra khơi của cha nàng.

"Ý tôi là, "thịt sống" và "chiếc ấm",
làm sao hai từ đấy lại có thể ghép với nhau để trở thành "lò thiêu"
được chứ?" Iddesleigh đăm chiêu. "Tôi tin là chúng tôi chưa từng thảo
luận về nó, không phải là chúng ta đang nói về bộ ấm pha trà đấy chứ?"

Không ổn rồi! Lucy cười quả quyết và
chen ngang cuộc nói chuyện. "Bà Hardy bảo hôm nọ đã có người nào đó để
sổng mất đàn lợn của ông lão Hope. Chúng chạy tán loạn trong khoảng nửa
dặm, khiến ông Hope và mấy anh con trai phải mất tận một ngày để lùa về
đấy."

Dường như chẳng ai nghe thấy nàng.

"Ha. Theo Kinh thánh, từ "lò thiêu"
nghĩa là," Cha nàng vươn người về phía trước, có vẻ phấn khích "Là
chuyến hành hương. Ngài tử tước chắc có đọc Kinh thánh chứ?"

Ôi chao! "Mọi người đều nghĩ mấy
thằng con của ông Jones đã mở cửa chuồng," Lucy nói lớn. "Chuồng lợn ấy.
Ai mà không biết mấy đứa trẻ nhà Jones thường xuyên đi đầu trong mấy
trò quậy phá. Nhưng lạ ở chỗ, khi ông Hope đến nhà ông Jones, mọi người
biết không? Cả hai thằng con ông ta đều đang sốt cao nằm trên giường!"

Hai người kia vẫn chẳng mảy may để ý.

"Không phải là dạo gần đây, tôi phải
thú nhận về điềy này" Đôi mắt lạnh lùng của tử tước lấp lánh ánh cười.
"Ngài biết không, công việc quá bận rộn khiến tôi ngày càng xa rời cuộc
sống thường nhật. Mà cái từ "lò thiêu" phải hiểu như thế nào nhỉ?"

"E hèm! Lò thiêu à," Cha nàng xoay
xoay chiếc dĩa, thiếu chút nữa đã chọc vào tay bà Brodie đang bày thêm
khoai tây trên bàn. "Ai mà không biết nó nghĩa là gì. Chính là "lò
thiêu" đấy!"

Bà Brodie đảo mắt qua bàn ăn và run
run đặt đĩa khoai tây xuống cạnh khuỷu tay của cha nàng. Iddesleigh nâng
ly, vừa nhấp rượu vừa quan sát Lucy qua miệng ly rượu.

Lucy dường như hơi đỏ mặt. Chẳng lẽ
Iddesleigh cứ nhìn nàng mãi như thế? Nàng cảm thấy không thoải mái, và
chắc chắn khó có thể lịch sự được. Thậm chí mặt nàng càng nóng ran khi
tử tước hạ chiếc ly xuống, liếm môi trong khi vẫn đang nhìn về phía
nàng. Thật khiếm nhã!

Nàng quay ngoắt: "Cha à, chẳng phải
đã có lần cha kể một câu chuyện thú vị về con lợn sổng trên tàu của cha
sao? Làm thế nào mà nó sổng ra chạy khắp tàu, đến nỗi mà chẳng ai có thể
bắt nổi nó?"

Cha nàng vẫn dán mắt vào tử tước. "À,
ta lại có một câu chuyện khác. Có thể có chút tính giáo dục nữa. Câu
chuyện về con ếch và một con rắn."

"Nhưng mà–" Lucy ấp úng.

"Thật thú vị," Iddesleigh ngân giọng, "sẽ kể chứ." Rồi hắn lại ngồi thẳng dậy, tay lắc nhẹ chiếc ly thủy tinh.

Iddesleigh mặc bộ đồ cũ của David,
chẳng bộ nào vừa cả, vì phần thân trên của anh trai nàng khá ngắn. Ống
tay áo màu đỏ ngắn cỡn để lộ ra cổ tay gầy guộc, và dường như chiếc áo
bị kéo lên trên quá cổ Iddesleigh. Khuôn mặt đã có chút thần sắc để thế
chỗ cho bộ mặt trắng bệch của người sắp chết vào cái hôm mà nàng tìm
thấy hắn, mặc dù da hắn vốn đã có phần nhợt nhạt. Thật may là trông hắn
trông không quá lố bịch trong bộ đồ đó.

"Có một con ếch nhỏ và một con rắn lớn," Cha nàng bắt đầu. "Con rắn lớn muốn vượt qua một con suối, nhưng nó không biết lội."

"Chắc chứ?" Tử tước thì thầm. "Chẳng phải có một số loài rắn vẫn xuống nước bắt mồi đó sao?"

"Con rắn này không biết lội," Cha nàng sửa lại. "Và nó hỏi con ếch: "Anh có thể đưa tôi qua sông không?"

Lucy đã thôi không vờ như đang ăn.
Nàng nhìn qua lại hai người đàn ông. Họ đang tham gia vào một cuộc xung
đột với nhiều cung bậc khác nhau mà nàng không thể xen vào. Cha nàng
rướn người về phía trước một cách có chủ đích, khuôn mặt đỏ gay lấp ló
sau mái tóc bạc. Mái tóc của tử tước phản chiếu ánh sáng từ những ngọn
nến. Nhìn qua trông hắn có vẻ như đang bắt đầu buồn ngủ vì câu chuyện
kia, nhưng Lucy hiểu rằng bây giờ Iddesleigh đang chú tâm hơn bao giờ
hết.

"Con ếch trả lời: "Ta không phải đồ
ngốc. Loài rắn các ngươi ăn thịt ếch. Rồi ngươi sẽ nuốt sống ta. Ta sẽ
không đi đâu hết!" Cha nàng nhấp một ngụm rượu.

Căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng tàn lửa lách tách trong lò sưởi.

Ông đặt chiếc ly xuống. "Nhưng con
rắn đó quả là quỷ quyệt. Nó nói với con ếch nhỏ rằng: "Đừng sợ, nếu tôi
mà ăn thịt anh giữa suối thì tôi sẽ chìm mất." Và con ếch nghĩ rằng con
rắn nói có lý, ếch ta sẽ an toàn khi còn ở trong nước."

Iddesleigh lặng lẽ nhấp rượu, chăm
chú nghe cha nàng kể. Bà Besty đã bắt đầu dọn chén dĩa rất nhanh chóng
với đôi tay săn chắc, mập mạp của mình.

"Con rắn trườn lên lưng con ếch, và
chúng bắt đầu bơi qua suối, đi được nửa đường..., ngài tử tước có biết
chuyện gì xảy ra không?" Ông nhìn thẳng vào vị khách đang chăm chú.

Tử tước khẽ lắc đầu.

"Con rắn đó cắm răng vào lưng chú
ếch." Cha nàng đập bàn như thể muốn nhấn mạnh. "Trong hơi thở cuối cùng,
con ếch nói: "Tại sao... Cả ngươi và ta đều sẽ chết." và con rắn trả
lời–"

"Rắn ăn thịt ếch, đó là lẽ thường mà thôi!" Cha nàng và tử tước đồng thanh.

Hai người đàn ông lại nhìn nhau chằm chằm. Điều này làm Lucy cảm thấy căng thẳng.

Tử tước lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Xin lỗi. Nhưng tôi đã nghe câu chuyện này nhiều năm trước rồi. Tôi chỉ
không thể ngừng lại không nghe." Iddesleigh uống cạn ly rượu và đặt cẩn
thận xuống chiếc đĩa. "Có lẽ năng khiếu của tôi là làm hỏng một câu
chuyện hay của người khác."

Lucy thở dài mà không biết mình đã
nín thở suốt bấy giờ. "Bà Brodie đã làm bánh nhân táo tráng miệng dùng
kèm pho mát. Iddesleigh có muốn dùng thử không?"

Hắn nhìn Lucy nhoẻn miệng cười thích thú. "Nghe thật mời gọi, thưa tiểu thư Craddock-Hayes."

Cha nàng đột nhiên đấm mạnh lên bàn làm bát đĩa xóc mạnh.

Lucy giật bắn mình.

"Tuy nhiên, như một đứa trẻ tôi đã
được cảnh báo nhiều lần để biết cách chống lại sự cám dỗ." Tử tước nói.
"Và mặc dù, buồn thay, tôi đã không nghe hầu hết mọi lời khuyên bảo của
mọi người trong cuộc đời mình, sau tối nay tôi nghĩ tôi sẽ phải hành
động khôn khéo hơn vậy. Thôi, tôi xin phép, thưa tiểu thư
Craddock-Hayes, thưa thuyền trưởng Craddock-Hayes." Hắn cúi mình và rời
khỏi phòng ăn trước khi Lucy kịp nói gì.

"Thằng ranh con trơ trẽn bất lịch
sự," Cha nàng gằn giọng, đẩy mạnh chiếc ghế vào bàn ăn. "Con có thấy cái
cách mà nó nhìn ta khi vừa rời khỏi phòng này không? Ánh mắt đáng
nguyền rủa. Lại còn "lò thiêu" nữa chứ. Ha, lò thiêu, ở London cơ đấy.
Ta không thích hắn, đồ nhãi nhép, tử với chả tước!"

"Con biết, thưa cha." Lucy nhắm nghiền mắt, một tay ôm đầu. Có vẻ như nàng đã quá mệt mỏi.

"Trong nhà ai mà không biết điều đó," Bà Brodie vừa tuyên bố vừa bước vào phòng.



THUYỀN TRƯỞNG CRADDOCK-HAYES ĐÃ ĐÚNG VỀ ĐIỀU GÌ
ĐÓ, với cách thể hiện mang phong cách chau chuốt kiêu kỳ đã ăn sâu từ
trong máu của giới quý tộc mà Simon đã thể hiện sau buổi tối này. Bất kỳ
người đàn ông nào, nhất là khi đó là một người đàn ông cực kỳ khôn
ngoan, có một đôi mắt tinh tường như chim ưng và tấm lòng của một người
cha — điều tốt nhất mà ông có thể làm để bảo vệ một thiên thần tốt như
nàng Lucinda Craddock-Hayes là giữ cho hắn tránh xa nàng càng nhiều càng
tốt.

Như chính ông chẳng hạn.

Simon dựa lên thành cửa sổ trong
buồng ngủ của mình, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm ngoài trời. Nàng đã ở
trong vườn gần như cả buổi tối, mặc độc một chiếc áo bó, dường như không
còn cảm thấy lạnh sau bữa tối tuy ngon mà thật sự chẳng khiến người ta
dễ chịu chút nào. Hắn nhìn ngắm những chuyển động trên khuôn mặt trái
xoan của nàng, còn một phần khuôn mặt bị bóng tối che khuất. Thật khó để
hiểu được tại sao nàng cuốn hút hắn đến như vậy. Có lẽ chỉ đơn giản như
một bức tranh tương phản giữa bong tối và ánh sáng, về sự tranh đua
giữa ác quỷ và thiên thần, mà cũng có lẽ không phải. Chắc chắn ở nàng có
một điểm đặc biệt cuốn hút, một phần nghiêm trang, một phần nhạy cảm,
một sự thông minh tinh tế làm Simon cứ thấy choáng váng, băn khoăn mãi.

Nàng mê hoặc hắn bởi mùi hương của
nước hoa chốn thiên đường, với một hi vọng rất mong manh. Có lẽ Simon
nên để một thiên thần hạ giới như nàng ở lại một mình. Nàng sẽ dần chìm
vào giấc ngủ và như vậy là đã hoàn thành tốt công việc trông nom ngôi
nhà mà cha nàng đã nhọc công xây dựng. Chẳng nghi ngờ gì khi đã một ngày
nào đó sẽ có một quý ông đến cầu hôn nàng, một người chỉ quan tâm đến
địa vị của nàng mà không cảm nhận được sự sâu sắc ẩn dấu phía sau khuôn
mặt ấy. Một quý ông hoàn toàn không giống hắn. Thật may là Simon không
phải là người như vậy.

Simon thở dài và lùi ra xa khỏi khung
cửa sổ. Hắn thật sự đã có quá nhiều khó khăn trong việc giải quyết các
vấn đề cá nhân của mình, những điều nên làm, và những điều không nên.
Hắn rời khỏi phòng, và khẽ bước xuống cầu thang. Có lẽ là để tránh làm
kinh động đến người cha luôn cảnh giác với mình. Hắn sử dụng cánh tay
phải của mình càng nhiều càng tốt có lẽ là để vận động nó, nhưng hắn vẫn
chẳng thể nào nhấc lên nó được, nó như thể là một phần xa lạ với cơ thể
hắn. Viên quản gia và người hầu gái đang ở trong bếp khi hắn lướt nhanh
qua. Simon mỉm cười và cứ đi tiếp, rất nhanh.

Đang tiến ra phía cửa sau thì bỗng hắn nghe tiếng bà Brodie: "Thưa -"

Và rất tự nhiên, hắn khép cửa lại.

Tiểu thư Craddock-Hayes có lẽ đã nghe
thấy. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân khi nàng quay lại. "Bên ngoài lạnh
lắm đấy." Trong bóng tối, thật khó để nhìn thấy nàng, nhưng từng câu chữ
của nàng bay đến chỗ hắn như cơn gió thoảng qua trong đêm.

Khu vườn nhà nàng rộng khoảng vài
trăm mét. Mọi thứ mà Simon trông thấy qua khung cửa sổ đều thật gọn gàng
ngăn nắp. Một bếp ăn ngoài trời, một mảnh vườn nhỏ trồng nhiều loại cây
ăn trái, và phía gần đó là một vườn hoa. Giữa hai mảnh đất ấy là một
hàng sỏi, và mọi thứ dường như đang chìm vào giấc ngủ đông, thật chẳng
thể nghi ngờ gì là nhờ vào đôi bàn tay của nàng.

Dưới ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo, thật
khó mà thấy Simon đang đứng ở đâu. Và tất nhiên, hắn cũng chẳng thể nhìn
thấy nàng trong bóng tối. Điều đó làm hắn thấy không thoải mái. "Nàng
có thật sự nghĩ rằng trời lạnh không vậy? Ta không cảm thấy như vậy. Chỉ
là không khí thoáng đãng thôi mà." Simon xỏ tay vào trong túi áo khoác.
Sự thật là ngoài vườn lạnh cóng, máu trong cơ thể hắn dường như đang
đông lại.

" Ngài vẫn chưa thực sự khỏe mà, lẽ ra nên ở trong phòng."

Simon lờ đi. "Nàng làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt vậy?"

"Ngắm những vì sao." Giọng nói của
nàng văng vẳng như thể nàng đang bước đi. "Thường vào mùa đông chúng đâu
có sáng như đêm nay."

"Vâng?" Simon vẫn chưa hiểu ý nàng là gì.

Mmm, "ngài có thấy chòm sao Hiệp Sĩ
kia không? Nó đang tỏa sáng đêm nay." Nàng hạ giọng. "Nhưng bên ngoài
này lạnh lắm, ngài nên quay vào đi."

"Ta cần phải vận động liên tục-ta khá
chắc chắn là cha nàng luôn nói vậy mà-và khí trời mùa đông có lẽ sẽ tốt
hơn cho một kẻ ốm yếu như ta."

Nàng vẫn lặng thinh.

Simon có lẽ đang tiến về phía Lucy, nhưng hắn không chắc lắm. Đáng lẽ hắn không nên nhắc tới cha nàng.

"Cho tôi xin lỗi vì hành động của cha mình trong bữa ăn."

À, cần tiến xa hơn về bên phải. "Tại
sao? Ta cho rằng đó là một câu chuyện khá lí thú ấy chứ. Hơi dài dòng
một chút, nhưng thật sự rất-"

"Cha tôi không thường khó tính như vậy."

Simon đã tiến rất gần tới Lucy, đủ
gần để có thể ngửi thấy từng mùi hương trên cơ thể nàng. Một cảm giác
gần gũi kì lạ mà đầy kích thích. Thật là tệ. Có lẽ vết thương trên đầu
đã làm hắn bắt đầu có những suy nghĩ lung tung.

"À, chuyện đó. Đúng thế, ta có nhận
thấy ông ấy có thái độ hơi dò xét, nhưng cũng phải thôi, vì ta vừa ngủ
trong nhà của ông, mặc bộ đồ của con trai ông, và thậm chí là dùng bữa
trong khi không được mời."

Simon trông thấy khuôn mặt nàng,
trông thật huyền bí dưới ánh trăng. "Không, ông ấy tỏ ra khó tính không
phải vì điều đó ở ngài." Hắn gần như cảm nhận được hơi thở của nàng đang
phả ra bên cạnh má hắn. "Dù rằng ngài có lẽ cũng nên cư xử lịch thiệp
hơn."

Hắn cười thầm. Mà cũng có thể là khóc
thầm. "Ta không nghĩ vậy." Và lắc đầu, dù nàng không thể thấy. "Mà
không, hẳn phải là vậy. Chắc do ta chẳng thể cư xử tử tế hơn được. Ngoài
cái đó ra thì chẳng còn điều gì khác. Ta cũng như con rắn trong câu
chuyện của cha nàng, tấn công trong một tình huống không nên. Và đối với
trường hợp của ta, có lẽ ta đã châm chọc cha nàng không đúng lúc."

Những ngọn cây đung đưa trong gió, như những ngón tay xương xẩu cào lên nền trời đen kịt.

"Đó có phải là cách mà ngài đã kết
thúc cuộc sống của mình, nằm dưới cái mương ở Maiden Hill, gần như đã
chết?" Nàng khẽ rón rén lại gần. Bị thu hút bởi sự thẳng thắn của Simon.
"Có phải do ngài đã xúc phạm và chọc giận người ta không vậy?"

Simon khựng lại lấy hơi. "Sao nàng nghĩ là do lỗi của ta?"

"Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng có phải vậy không?"

Hắn ngồi tựa vào bức tường của nhà
bếp, nơi đang dần bị đóng băng và bắt chéo hai cánh tay. "Nàng sẽ là
người phán quyết, thưa tiểu thư của sự công bằng. Ta giao vụ án này cho
nàng và nàng chỉ việc đưa ra phán xét cuối cùng."

"Tôi chẳng có tư cách gì để phán xét ai cả."

Nàng đang cau mày thì phải. "Ồ, tất nhiên là có chứ, thiên thần ngọt ngào."

"Không có mà-"

"Yên lặng nào. Hãy lắng nghe. Ta đã ở
đây vào buổi sáng ấy, mặc một bộ quần áo hoàn toàn không hợp thời
trang, có một cuộc tranh luận nhỏ với người hầu của mình về việc làm thế
nào để có thể nhanh chóng trở nên giàu có chỉ với một chiếc máy bơm, và
rồi gì nào, đó là cách mà anh ta đã thắng – Henry hoàn toàn áp đảo ta—"

"Dù gì thì tôi cũng rất nghi ngờ điều đó."

Simon đặt tay lên ngực, mặc dù chẳng
có ai trông thấy khi mà trời tối như thế này. "Ta xin thề với nàng. Khi
mà ta bước đến trước mặt đối diện với anh ta trong cái áo khoác bằng
nhung xanh thẫm và bộ tóc giả xoăn tít đã được rắc phấn và nói về cách
để có thể trở nên giàu có với chiếc máy bơm như đã nói lúc nãy—"

Lucy khụt khịt mũi.


"Ta đang đi bộ được khoảng ba trăm mét thì bị ba tên vô lại chặn đường."

"Ba?" Nàng hít sâu, có vẻ như rất chăm chú.

Thật phấn khởi làm sao.

"Ba tên." Hắn cao giọng. "Ta có thể
đánh lại hai tên. Nhưng nhiều hơn thì ta thua chắc. Chúng lấy hết tất cả
những gì có trên người ta, luôn cả máy bơm, và đẩy ta vào tình trạng
khỏa thân-hơn thế-còn bất tỉnh nữa. Chẳng biết sau này mối quan hệ của
bọn ta có thể bình thường sau cú sốc đó nữa."

Nàng có vẻ ngạc nhiên. "Ngài không biết chúng là ai à?"

Simon đã nâng tay lên rồi sau đó lại
hạ chúng xuống. "Thề trên danh dự. Bây giờ, trừ phi là nàng nhận thấy
một cái bơm có thể là nguyên nhân thu hút sự chú ý của bọn cướp ở
London, còn không, trong trường hợp này, ta chắc chắn phản hỏi là liệu
ta có được rời khỏi đây vào ban ngày sau khi đã nhận được trang phục
thích hợp không? Ta cũng cho rằng nàng sẽ phải lượng thứ cho ta vì điều
đó." "Nếu tôi không cho phép thì sao?" Nàng nói khẽ, phải cố gắng lắm
mới không nghe nhầm với tiếng gió thổi.

Một lời cám dỗ thận trọng. Đủ để
khiến hắn suýt bật cười. "Vậy, thưa tiểu thư, tốt nhất cô không nên gọi
tên ta nữa. Cái tên Simon Iddesleigh chẳng gì hơn ngoài một mớ dài
ngoằng, như tiếng gió thổi qua. Sớm thôi, rồi ta sẽ biến mất để cô có
thể tự do truy tố ta."

Im lặng hồi lâu. Có lẽ tiếng gió thổi hơi mạnh thì phải.

Và nàng bật cười. Tiếng cười vui vẻ phát ra từ khuôn ngực đầy đặn của nàng.

"Ngài thường quyến rũ phụ nữ ở London
bằng mấy câu nói vớ vẩn đó à? Nếu đúng như vậy thì hẳn là họ rất giỏi
trong việc nhịn cười đấy."

Simon cảm thấy thật khó nói ra. "Để
ta cho nàng biết, trong xã hội thượng lưu London, ta được xem là kẻ khá
hài hước." Lạy Chúa, nghe thật kiêu ngạo. "Hầu hết trong danh sách khách
mời của các ông chủ lớn đều có tên ta đấy."

"Thật sao?"

Thật là ranh ma!

"Đúng, thật đấy." Hắn không thể ngừng
nói một cách lưu loát. Phải rồi, điều đó sẽ gây ấn tượng với nàng. "Một
bữa tiệc có mặt ta mới được coi là mỹ mãn. Năm ngoái, một nữ công tước
đã chết ngất khi biết tin ta không thể tham dự bữa tiệc của bà ta đấy."

"Tội nghiệp các quý cô ở London. Giờ không thấy ngài họ hẳn phải đau khổ lắm."

Hắn cau mày. Thắng rồi. "Thực ra-"

"Và họ vẫn sống mà không có ngài."
Tiếng cười vẫn hòa vào màn đêm. "Mà cũng có thể là không. Có lẽ sự vắng
mặt của ngài đã khiến họ phát ban đến ngất xỉu cả rồi."

"Ồ, thật là một thiên thần tàn nhẫn."

"Sao lại gọi tôi như vậy? Ngài thường gọi các quý cô ở London như vậy à?"

"Sao cơ, thiên thần?"

"Hẳn là vậy rồi." Và hắn chợt nhận ra nàng ở gần hơn hắn nghĩ. Thực tế là có thể chạm vào được.

"Không, chỉ có nàng ta mới gọi như
vậy." Hắn chạm một ngón vào má nàng. Làn da thật ấm áp, ngay cả giữa đêm
lạnh như thế này, và thật mềm. Rồi nàng bước đi.

"Tôi chẳng tin."

Những lời đó phát ra thật khó khăn
làm sao? Hắn nhoẻn cười như một con quỷ trong bóng đêm, nhưng không đáp
lại nàng. Vì Chúa, hắn chỉ muốn đơn giản là ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi
ngọt ngào của nàng, cảm nhận từng hơi thở của nàng, cũng như khi khuôn
ngực của nàng tựa lên ngực hắn.

"Tại sao phải là thiên thần? Trông tôi đâu có đặc biệt như thế?"

"Nàng nhầm rồi. Đôi mày của nàng
thẳng đuột, cặp môi cong nhẹ như một vị thánh của thời Phục Hưng, ánh
mắt tuyệt vời của nàng thật đáng để chiêm ngưỡng mà thán phục. Và tâm
hồn nàng..." Hắn liều tiến thêm một bước nữa về phía nàng. "Tâm hồn nàng
như một chiếc chuông ngân lên những hồi chuông mượt mà, đằm thắm và chân
thành." Giọng hắn khàn khàn, đến hắn cũng nhận ra như vậy, và hắn biết
hắn đã bộc bạch quá nhiều.

Một lọn tóc của nàng cọ vào cổ hắn. Hắn cứng người, tim đập loạn nhịp.

"Tôi chẳng hiểu ngài đang nói gì cả." Nàng thì thầm.

"Có lẽ như vậy là đúng rồi."

Nàng với tay lên, chạm nhẹ ngón tay vào gò má hắn. Hắn cảm thấy như có ngàn con kiến bò từ đầu đến chân.

"Đôi khi tôi tưởng đã hiểu được
ngài", cô thì thầm, khiến hắn phải cố gắng lắm mới nghe rõ. " Đôi khi
tôi nghĩ rằng mình đã hiểu ngài rất rõ, kể từ khi ngài mở mắt, và trong
lòng ngài có lẽ cũng hiểu tôi. Nhưng sau đó ngài lại như đùa cợt, vờ như
là kẻ ngốc, hay một kẻ phóng đãng, và rồi trốn tránh. Tại sao ngài phải
làm vậy?"

Hắn mở miệng định hét lên nỗi sợ hãi
của mình hay một cái gì đó không giống như vậy, thì có bong người hiện
ra ở khung cửa nhà bếp, và một vòng tròn ánh sáng rọi ra khu vườn. "Búp
bê của ta đâu rồi?"

Người cha hộ vệ của nàng.

Nàng quay lại, lóa mắt bởi ánh đèn từ
nhà bếp. "Tôi phải vào đây. Chúc ngài ngủ ngon." Nàng rụt tay lại, và
nó chạm qua môi hắn khi nàng quay lưng đi.

Hắn lấy hơi để khỏi run giọng. "Chúc tiểu thư ngủ ngon."

Nàng tiến về phía cửa nhà bếp, hòa
vào ánh sáng. Cha nàng khoác tay nàng, tay kia lần mò xem có gì phía
trước không, và đóng cửa bếp lại. Simon nhìn theo, và quyết định ở lại
trong bóng đêm để tránh giáp mặt Craddock-Hayes.

Và hắn đã chơi một trò chơi mà phần khó thuộc về mình.


"T-Tôi không tin ông!" Quincy James
tiến nhanh tới chỗ cửa sổ phòng làm việc của Rupert và lùi lại. "Chúng
bảo với tôi là đầu hắn chảy máu, chúng đâm một nhát từ sau lưng và bỏ
mặc hắn ở đấy trần truồng cho chết cóng. Làm thế nào hắn có thể sống sót
được chứ?"

Rupert thở dài và rót cho mình ly
Whisky thứ hai. "Tôi không biết làm thế nào, nhưng hắn đã sống. Thông
tin của tôi là tuyệt đối chính xác."

Người thứ ba trong phòng là Gavin
Walker, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Walker trông
hệt như một gã hải quân cao lớn. Bàn tay ông ta lớn như tảng thịt đông
lạnh, vốn đã là như thế. Nếu như không có bộ quần áo đắt tiền và bộ tóc
giả, chẳng ai có thể biết ông ta là một nhà quý tộc. Trên thực tế, dòng
họ của ông ta có tổ tiên là những người Norman. Walker rút ra từ túi áo
một hộp đựng thuốc phiện được chạm khắc, lấy một ít đặt lên mu bàn tay
và hít nó. Cuộc nói chuyện đã phải tạm dừng lại khi mà ông ta đột nhiên
phải dùng đến một chiếc khăn tay để ngăn lại tràng hắt hơi mạnh.

Rupert nhíu mày, quay đi chỗ khác. Hít một hơi thuốc theo thói quen.

"Ta thật không hiểu nổi, James ạ,"
Walker nói. "Đầu tiên anh bảo Iddesleigh đã chết và chúng ta không cần
bận tâm nữa, vậy mà giờ đây hắn tự nhiên sống lại. Đám tay chân của anh
liệu có chắc là tìm đúng người không đấy?"

Rupert ngả người lên chiếc ghế để chờ
những lời bộc phát của James. Tường phòng làm việc của ông ta được sơn
một màu nâu sậm đầy quý phái, và hai bên lối đi là hai hàng ghế màu kem.
Dưới sàn là một tấm thảm đen và đỏ thẫm, và xung quanh cửa sổ bị che
phủ bởi những tấm rèm nhung màu vàng cổ điển. Một bộ sưu tập các tiêu
bản thực vật được treo trên tường. mở đầu bộ sưu tập với một nghiên cứu
nhỏ về bông cúc vàng Parthenium thơm mà ông đã tìm được trong một hiệu
sách khoảng ba mươi năm về trước. Bản in thời đó không được tốt lắm. Nó
bị phai màu một góc do thấm nước, và tên kí tự Latinh khắc trên đó đã bị
nhòe đi, nhưng các phần khác đều ổn, và ông ta đã mua lại nó khi cả
tháng chẳng có ai để ý tới. Giờ đây, nó được treo giữa hai bức tranh lớn
hơn và tất nhiên, đắt tiền hơn. Một bức vẽ Morus nigra-tức cây dâu tằm và bức kia là Cynara cardunculus. Cây Ca-đông.

Vợ, các con, và cả đám người hầu của
ông biết rõ không thể làm phiền ông trong khi đang nghiên cứu, trừ những
trường hợp khẩn cấp. Như vậy thì quả là thiên vị đối với James và
Walker khi hai người này luôn mang tới những điều rắc rối.

"Chắc? Ch-Chắc chứ." James cuống lên và ném một vật gì đó về phía Walker. Nó lấp lánh. "Chúng còn đem thứ này về nữa."

Walker di chuyển nhanh hết mức có
thể, dù vẫn là chậm chạp. Ông ta bắt lấy cái vật đó, và rướn đôi lông
mày. "Nhẫn tước hiệu của Iddesleigh đây mà."

Rupert dựng tóc gáy. "Mẹ kiếp, James,
anh còn giữ thứ đó làm gì?" Quả nhiên là đang bàn giao công việc của
mình cho một kẻ ngốc.

"Chẳng sao đâu, tôi giữ nó để chứng
minh là Iddesleigh đã chết." Rupert nghe vậy liền nốc cạn ly Whisky.
"Đưa đây. Ta sẽ hủy nó đi."

"Nhưng mà-"

" Rupert nói đúng," Walker nói xen vào. "Chúng ta không cần bằng chứng kiểu này." Ông ta đặt chiếc nhẫn lên bàn của Rupert.

Rupert nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.
Cái tên Iddesleigh được khắc chìm trên chiếc nhẫn và lớp vàng bị mòn đi
theo thời gian. Bao nhiêu thế hệ quý tộc đã đeo chiếc nhẫn này? nắm
lấy chiếc nhẫn và bỏ vào túi áo.

Ông xoa bóp chân phải dưới gầm bàn.
Cha ông là một thương nhân ở thành phố. Và vì là con trai nên ông đã
từng phải làm việc trong các kho chứa hàng hóa, ngày ngày khuân vác các
tải hạt giống và thùng hàng nặng trịch. Ông đã quên đi cái tai nạn đã
khiến chân ông bị thương tật, chỉ nhớ lúc đó toàn mùi cá ướp muối tràn
ra từ cái thùng bị vỡ. Và sự đau đớn vì gãy xương. Đến tận bây giờ, mùi
cá ướp muối vẫn khiến ông phải lợm giọng.

Rupert nhìn các "cộng sự" của mình và tự hỏi liệu chúng có thật sự làm việc hết sức không.

"Ông thì biết gì chứ?" James đứng dậy
nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn như hải quân kia. "Ông chẳng
làm được cái quái gì cả. Chính tôi là người đã sai thằng Peller đi."

"Thế mới ngu. Đáng lẽ ra anh không
bao giờ được phái Peller đi để trừ khử Ethan Iddesleigh. Tôi vốn đã
không tán thành rồi." Walker lại rút hộp thuốc lá.

James gần như tức phát khóc. "Ông... nói láo!"

Walker không tỏ thái độ gì, và tiếp tục hút thuốc. "Có đấy. Chỉ có điều là tôi không nói ra thôi."

"Rõ ràng ông đã ủng hộ kế hoạch của tôi ngay từ đầu, đồ chết dẫm!"

"Đâu có." Walker hắt hơi. Ông ta chậm
rãi lắc đầu và rút chiếc khăn mùi soa ra. "Thật là ngu xuẩn. Thật quá
tệ là anh đã không nghe lời tôi."

"Thằng khốn!" James lao tới chỗ Walker.

Walker né sang một bên, và khiến James vấp ngã. Mặt hắn đỏ gay, và lại lao vào ông ta.

"Này các quý ông!" Rupert gõ mạnh chiếc gậy của mình lên bàn. "Vì Chúa. Chúng ta tới đây để làm gì hả. Còn Iddesleigh thì sao?"

"Ngài có chắc là hắn còn sống không vậy?" Walker hỏi dò. Chậm chạp mà chắc.

"Hắn còn sống." Rupert tiếp tục cọ
xát cái chân đau. Ông sẽ phải gác nó lên sau buổi nói chuyện này, bởi cứ
để lâu thế này sẽ không tốt. "Hắn ở Maiden Hill, một ngôi làng ở Kent."

James nhíu mày. "Sao biết?"

"Không quan trọng." Ông không muốn
hai người họ biết quá nhiều. "Quan trọng bây giờ là hắn đã đủ khỏe để
triệu tập mấy tên gia nhân. Một khi hắn đã khỏe hẳn rồi, chắc chắn hắn
sẽ về London. Và chúng ta đều biết hắn sẽ làm gì đầu tiên."

Rupert quay sang Walker, còn James thì đang vò đầu bứt tóc. Walker nhìn trước ngó sau liên tục.

Cuối cùng người đàn ông cao lớn ra kết luận. "Vậy chúng ta phải làm cho hắn không thể trở về London được nữa."

Hết chương 3.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro