Chương4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng."
Những từ ngữ đã in sâu vào tâm trí Simon. Những từ ngữ đơn giản và
thẳng thắn. Những từ ngữ có thể xua địa ngục ra khỏi chàng. Simon thay
đổi tư thế trong chiếc ghế bành. Chàng đang ở trong phòng của chàng, thư
giãn trước một ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi, tự hỏi cô Craddock-Hayes
đang ở đâu. Nàng không thể có mặt tại bữa tiệc trưa nay, và ngài thuyền
trưởng chỉ nói như vậy – chỉ với một từ đơn giản. Chết tiệt nàng đi.
Nàng không biết điều đơn giản như là phải tỏ ra vụng về một cách đáng
xấu hổ sao? Nàng không biết rằng lẽ ra nàng nên và nàng có nhiệm vụ
chớp hàng mi và nói những điều vô nghĩa với một quý ông hay sao? Để tán
tỉnh, cười đùa và luôn luôn, luôn luôn che giấu cảm xúc thật của nàng?
Chứ không phải nói những từ có khả năng xé toạc trái tim và đâm thẳng vào tâm hồn của một người đàn ông như thế.

"Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng."
Thật là một ý nghĩ kinh khủng nếu một khi nàng biết thực sự bản chất
chàng là ai. Chàng, kẻ đã trong một tháng qua, lùng sục điên cuồng một
cách tàn nhẫn những tên giết Ethan. Chàng tìm ra từng tên một, thách
chúng đấu tay đôi và sau đó giết chúng bằng một thanh kiếm. Điều gì một
thiên thần sẽ làm với một người đàn ông như thế? Nàng nên co rúm lại vì
sợ hãi, quay đầu đi và bỏ chạy trong tiếng hét thất thanh nếu nàng thật
sự hiểu chàng.

Cầu xin nàng không bao giờ phải thực sự nhìn thấu được tâm hồn chàng.

Chàng nhận thấy một số tiếng động lạ ở
bên dưới. Chàng có thể nghe thấy giọng nói ồm ồm của ngài
Craddock-Hayes, giọng cao hơn của bà Brodie và bên dưới đó là tiếng lẩm
bẩm kỳ lạ của Hedge. Simon nâng ngừơi lên khỏi cái ghế bành và khập
khiễng đi về phía cầu thang. Chàng đang phải trả giá cho việc đột nhập
khu vườn lạnh lẽo vào tối qua để đuổi theo thiên thần. Cơ bắp sau lưng
chàng đang biểu tình với việc sớm phải làm việc trở lại và căng cứng cả
đêm qua. Kết quả là, chàng đi như một ông già vừa bị đánh đập và bị đâm
vài nhát.

Simon di chuyển gần tới tầng trệt và các giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

"... thùng xe có kích cỡ gần bằng một nửa tàu săn cá voi. Phô trương, vâng, chính thế đấy, rõ ràng là phô trương mà."

Giọng nam trầm của thuyền trưởng.

"Ngài có nghĩ là họ có thể muốn uống
trà không thưa ngài? Tôi sẽ cần làm thêm vài cái bánh ngọt. Tôi đã làm
chỉ vừa đủ để đi dạo quanh mà thôi."

Tiếng của bà Brodie.

Và cuối cùng là: " ... có một cái lưng
tồi. Là tôi đấy. Bốn con ngựa, và đó là những quái thú, chúng thật to
lớn. Tôi chẳng còn trẻ nữa. Chúng có thể sẽ giết chết tôi mất, có thể
đấy. Và có ai quan tâm không? Không,tất nhiên là họ không rồi. Tôi chỉ
như một trợ thủ đắc lực của họ mà thôi."

Hedge, tất nhiên.

Simon cười trong khi đi hết cầu thang
và đi về phía cửa chính nơi mọi người tụ tập. Thật là buồn cười làm sao
khi nhịp điệu và giọng nói trong cái nhà này dễ dàng thấm vào bản thân
chàng đến thế.

" Chào buổi trưa ( chiều chứ K), ngài thuyền trưởng." chàng nói." Mọi người nhặng xị lên vì chuyện gì đấy?"

"Nhặng xị? Ha. Một cái xe ngựa to
lớn. Làm sao có thể đưa nó vào sử dụng được nhỉ? Tại sao có ngừơi cần
cái thứ đó,ta cũng chả biết. Khi ta còn là một chàng trai trẻ..."

Simon bắt đựơc dấu hiệu về phương
tiện chuyên chở ở cửa chính, và sự phàn nàn của thuyền trưởng mờ dần. Đó
là cái xe ngựa của chàng, đựơc rồi, với gia huy của dòng họ Iddesleigh
được mạ vàng trên cánh cửa, hiện ra ở lối ra vào. Nhưng thay vì là
Henry, đầy tớ của chàng trong năm năm qua, lại là một người khác, một gã
đàn ông trẻ leo xuống từ bên trong, tự cúi gập người lại để tránh cái
khung cửa khi bước xuống xe. Hắn ta đủ già để đạt tới chiều cao trọn
vẹn, cám ơn chúa, nếu không thì hắn sẽ thành một gã khổng lồ, nhưng cơ
thể hắn vẫn chưa có đựơc vẻ bề ngoài đáng chú ý như nó đáng lẽ nó đã
phải tạo ra. Hắn có đôi tay quá khổ, đôi chân gầy nhẳng. Chân hắn như
chân của con chó con, quá to so với phần ống chân gầy ở phía trên. Và
vai hắn tuy rộng nhưng gầy còm.

Christian đứng thẳng lên. Mái tóc màu
đỏ cam của hắn nổi rực lên trong ánh nắng của buổi trưa,và hắn cười toe
toét khi nhìn thấy Simon. " Có tin đồn rằng mày sắp chết hoặc đã chết
rồi đấy."

" Tin đồn, như thường lệ, thường hay
phóng đại lên đấy mà." Simon thong thả bước tới." Mày có dự đám tang của
tao không hay chỉ đơn thuần là bỏ qua nó?"

" Tao nghĩ việc tốt nhất là tận mắt
nhìn thấy mày thực sự đã chết rồi. Sau cùng thì, mày có thể để lại cho
tao thanh kiếm và bao kiếm."

"Không chắc đâu." Simon cười." Tao
tin là tao sẽ cho mày một cái bô đi tiểu làm bằng gốm. (eo !!!=.= )
Ngừơi ta nói với tao là đồ cổ đấy."

Henry xuất hiện phía sau tên quý tộc
trẻ kia. Trong một bộ tóc giả màu trắng thanh tú với hai cái đuôi tóc,
mặc cái áo choàng màu tím bạc khoác bên ngoài cái quần tất màu đen ôm
sát lấy người, Henry trông bảnh choẹ hơn Christian trong bộ đồ màu nâu u
tối. Nhưng hiển nhiên là Hery luôn luôn ăn mặc trông khá hơn bất cứ
người đàn ông nào xung quanh gã, từ những kẻ hầu cho đến tầng lớp quý
tộc. Đôi lúc Simon đã cảm thấy khá khó khăn trong việc chọn quần áo sao
cho không bị lu mờ trước người hầu của mình. Thêm vào đó, Henry sở hữu
gương mặt của một Eros – vị thần ái tình phóng đãng, mái tóc dày vàng
óng và đôi môi mọng đỏ – làm gã trở nên nguy hiểm, là mối đe dọa đựơc
nhắc tới ở những nơi có mối quan hệ giữa những người khác phái. Đó phải
chăng cũng là lý do tại sao Simon giữ gã bên cạnh mình.

" Vậy thì tao thấy mừng khi tin đồn
đựơc phóng đại trong trường hợp này." Christian bắt tay Simon bằng cả
hai tay, ôm ghì lấy chàng,nhìn chàng đầy quan tâm :" Mày thực sự ổn
chứ?"

Simon cảm thấy ngại ngùng một cách khó hiểu. Chàng không thường đựơc quan tâm như vậy." Ừm,cũng tàm tạm."

"Và, tôi có thể mạn phép hỏi, quý ngài đây là...?" Thuyền trưởng hỏi.

Simon quay nửa người sang người đàn
ông lớn tuổi." Tôi xin giới thiệu với ngài đây là Christian Fletcher,
một người bạn thân và cũng là bạn đấu kiếm của tôi. Christian,đây là ông
chủ nhà, thuyền trưởng Craddock-Hayes. Ngài ấy đã tỏ ra cực kì hiếu
khách khi cho tôi sử dụng căn phòng cũ của con trai của ngài, cho tôi
thưởng thức những món ngon của nhà bếp và sự bầu bạn tuyệt vời với con
gái ngài."

"Thuyền trưởng.Tôi thật vinh hạnh đựơc biết ông." Christian cúi đầu.

Thuyền trưởng, đang nhìn chằm chằm
Simon và tự hỏi chàng có ý gì khi nói hai từ "bầu bạn", chuyển sang
Christian. "Ta cho rằng,cậu cũng cần một căn phòng, đúng không,chàng
trai trẻ?"

Christian trông cực kì ngạc nhiên.
Hắn khẽ liếc Simon cầu cứu rồi trả lời: " Không, không cần đâu. Tôi đã
dự định ở quán trọ gần thị trấn nơi chúng tôi vừa đi qua." Christian khẽ
nhún vai, vẻ đoán chừng vị trí quán trọ.

" Ha." Thuyền trưởng im lặng trong
giây lát. Xong ông quay sang Simon. " Nhưng người hầu của ngài, ngài
Iddeleigh, họ sẽ ở nhà chúng tôi phải không, dù chúng tôi còn phòng hay
không?"

" Tất nhiên,thưa thuyền trưởng
Craddock-Hayes." Simon trả lời một cách vui vẻ. " Tôi đã định để họ nghỉ
ngơi trong quán trọ luôn, nhưng tôi biết sự hiếu khách của ngài sẽ
không chấp nhận điều đó.Vậy nên, thay vì để bị dính vào cuộc tranh cãi
buồn cười này, tôi xin nhường phần thắng lại cho ngài ngay trước khi
trận đấu bắt đầu và cho người của tôi ở đây." Chàng kết thúc lời nói dối
rành rành đó bằng một cái cúi đầu.

Trong một lúc, thuyền trưởng giận đến tím cả người. Ông cau mày đầy đe doạ nhưng Simon biết chàng cũng vừa ghi một điểm.

"Ha. Tốt. Ha." Ông quay gót và liếc
cái xe ngựa lần nữa. "Đúng như những gì ta đã nghĩ về tầng lớp thượng
lưu. Ha. Ta sẽ đi nói với bà Brodie, ngay bây giờ."

Ông quay người đi và suýt đâm sầm vào
Hedge. Gã đầy tớ vừa đi ra ngoài và đứng chết lặng ở lối đi, há hốc
miệng nhìn người đánh xe và người hầu mặc chế phục của Simon.


" Chúa ơi. Ông có nhìn thấy không?"
Hedge nói với giọng sùng bái mà lần đầu tiên Simon nghe thấy. "Chà, đó
chính là cách mà một người hầu nên mặc, tóc đuôi sam xám bạc và áo khoác
tím. Tất nhiên, tóc đuôi sam vàng càng tốt. Nhưng nó vẫn tốt hơn là
trang phục cho cố vấn (người hầu) của một số người." [ sặc,chơi chữ hay
thật] =.=

" Cố vấn?" Thuyền trưởng trông như bị
xúc phạm. " Ngươi không phải là cố vấn. Ngươi là một người hầu làm việc
lâu năm. Và bây giờ hãy giúp họ mang mấy cái thùng đó vào. Chúa tôi, cố
vấn cơ đấy." Nói rồi ông thình thình đi vào nhà,vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

Hedge đi theo hướng ngược lại, miệng cũng lẩm bẩm.

" Tao không nghĩ ông già đó khoái tao mày ạ." Christian thì thầm.

" Thuyền trưởng hả?" Simon bước vào
nhà cùng với ông bạn của mình. " Không đâu. Ông già đó cực kì khoái mày
đó, chẳng qua chỉ là cách thể hiện của ông ta hơi... thực sự kỳ quái thôi,
thật đấy =.=. Mày không nhận ra tia sáng thích thú lấp lánh trong mắt
ông ấy hả?"

Christian nhếch mép cười, tự hỏi
không biết có nên tin vào lời nói của Simon hay không. Simon bỗng cảm
thấy như bị một nhát dao đâm vào ngực, một sự đau đớn tức thời. Quá trẻ,
như một con gà con mới nở, lông của nó vẫn còn ướt và bị vây quanh bởi
những con cáo già to lớn lấp ló khuất tầm nhìn.

Simon khẽ nhăn mặt: "Cậu nghe về cái
chết của tớ ở đâu?" (lúc này hai chàng trở lại nói chuyện nghiêm túc nên
việc xưng hô không còn là mày tao nữa nhá ^_^)

" Người ta nói về nó ở vũ hội nhà
Harrington tối hôm kia và ở nhà tớ vào trưa hôm sau. Nhưng thực sự tớ
không quan tâm lắm cho đến khi tớ nghe được từ Angelo." Christian nhún
vai." Và,tất nhiên, là khi cậu không đến những buổi tập hằng tuần."

Simon gật đầu. Dominico Angelo
Malevolti Tremamondo – được bíêt đơn giản hơn là Angelo với những ngừơi
bạn của gã- là một ông thầy dạy đánh kiếm thời thượng nhất trong thời
điểm này. Nhiều nhà qu‎ý tộc trẻ tham gia những bài học của người Ý hay
đến trường của gã ở Soho để luyện tập. Trên thực tế, Simon đã gặp và
quen với Christian tại đó, lúc câu lạc bộ mới thành lập vào tháng trước.
Chàng trai trẻ này công khai say mê kỹ thuật của Simon. Bằng cách nào
đó, sự khâm phục biến thành những bài tập mỗi tuần với sự chỉ dẫn của
Simon.

" Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"
Họ đi vào sảnh, nơi ánh sáng mặt trời nhường chỗ cho bóng râm.Christian
sải những bước dài và nhanh trong lúc nói, và đó là cả một sự cố gắng
cho Simon để bắt kịp hắn mà không lộ sự đau đớn. "Henry dường như cũng
không biết."

" Bị đâm." Thuyền trưởng đã ngồi
trong phòng khách và chắc chắn đã nghe thấy câu hỏi trong lúc họ bước
vào. "Ngài tử tước bị đâm sau lưng ngay xương bả vai. Nó mà sượt sang
bên trái chút xíu nữa là con dao có thể đâm thủng phổi."

" Tôi cho rằng ngài ấy thật may mắn." Chritian đứng như thể không biết làm thế nào để có thể tiếp tục.

" Chết tiệt là nó đúng,ngài ấy may
mắn." Thuyền trưởng không nhúc nhích để chào mời người ‎đàn ông. " Có
bao giờ thấy một quý ông chết vì bị thương ở phổi chưa? Hả? Tắt thở.
Chết ngạt trong máu của mình. Một cách kết thúc khó chịu."

Simon ngồi xuống trường kỉ và ung
dung bắt chéo chân, lờ sự đau đớn của cái lưng đi. "Cách diễn đạt của
ngài thật thú vị làm sao."

"Ha." Thuyền trưởng ngồi ổn định
trong cái ghế bành, một nụ cười đáng sợ trên mặt ông. "Điều làm ta thấy
thú vị là tại sao ngài lại bị tấn công ngay từ đầu kia. Hử? Những ông
chồng ghen tuông? Sỉ nhục ai đó?"

Christian, vẫn còn đứng, nhìn xung
quanh và thấy một cái ghế gỗ kế bên trường kỉ. Anh hạ thấp người ngồi
xuống, chỉ để cảm thấy đông cứng người như thể cái ghế đang phát ra
những tiếng kêu cót két.

" Tôi đã xúc phạm đến rất, rất nhiều
các quý ông trong suốt cuộc đời tôi rồi, chắc chắn đấy." Simon khẽ cười
lại với ngài thuyền trưởng. Chàng không nên đánh giá thấp khả năng nhận
thức của người đàn ông lớn tuổi này. " Còn về các đức ông chồng ghen
tuông thì, ừm, tốt hơn là tôi không nên nói bất cứ điều gì." [haizzz,
anh này khôn thật]

"Ha.Sáng suốt đấy."

Nhưng ngài thuyền trưởng bị gián đoạn
giữa chừng bởi sự xuất hiện của con gái, với bà Brodie theo sau bưng
tới một khay đựng trà.

Simon và Christian đứng dậy. Ngài thuyền trưởng khẽ đứng lên rồi ngay lập tức ngồi xuống trở lại.

" Người phụ nữ đáng yêu nhất của
tôi." Simon nói, cúi xuống hôn tay nàng. " Ta thật sự bị choáng ngợp bởi
ánh sang phát ra từ sự hiện diện của nàng tại đây." Chàng đứng thẳng
lên và cố nói rằng nàng đã lảng tránh chàng cả ngày hôm nay, nhưng ánh
mắt nàng vẫn đóng kín và chàng không thể đọc được những ý nghĩcủa nàng
ẩn dấu dưới ánh mắt ấy. Chàng cảm thấy một cảm giác tràn ngập của sự
thất vọng bao quanh.

Đôi môi của thiên thần khẽ cười:
"Ngài nên cẩn thận đấy, tử tước Iddesleigh. Một ngày nào đó tâm trí của
tôi sẽ trơ đi bởi những lời khen hoa mỹ của ngài đấy."

Simon vỗ tay lên ngực và lảo đảo về phía sau."

" Trúng đích. Một đòn trực tiếp."

Nàng cười trước trò diễn của chàng và quay đôi mắt vàng óng của mình sang Christian. " Khách của ngài là ai vậy?"

" Hắn chả là ai cả ngoại trừ là một
thằng con nghèo xác xơ của một nam tước nào đó và tóc đỏ từ đầu đến
chân. Không đủ thú vị cho sự chú ý của nàng đâu."

" Thật đáng xấu hổ." Nàng lườm chàng
khiển trách – có hiệu quả một cách kì cục – và giơ tay nàng ra. " Tôi
thích tóc màu hoe lắm. Và tên của ngài là gì, đứa con nghèo của ngài nam
tước?"

"Christian Fletcher, cô...?" Chàng trai trẻ cười quyến rũ và cúi người.

"Craddock-Hayes." Nàng nhún gối chào. "Tôi thấy rằng ngài đã gặp cha tôi."

"Thật thế." Christian nâng tay nàng lên môi hắn, và Simon phải kiềm chế thôi thúc bóp cổ hắn.

" Ngài là bạn của tử tước Iddesleigh?" Nàng hỏi.

"Ta..."

Nhưng Simon đã chứng kiến đủ sự chú ý của nàng đặt ở chỗ khác rồi. "Christian là người bạn thân thiết nhất trong hội của ta."

" Thật sao?" Gương mặt nàng vụt trở nên trang nghiêm.

Thật đáng nguyền rủa khi nàng nói với chàng một cách đứng đắn như vậy; không ai khác làm như vậy với chàng,ngay cả chính chàng.

Nàng ngồi duyên dáng xuống trường kỷ và bắt đầu rót trà. " Ngài quen biết tử tước Iddesleigh lâu chưa, ngài Fletcher?"

Chàng trai trẻ cười trong lúc nhận tách trà. " Mới chỉ vài tháng thôi."

" Vậy ngài có biết tại sao ngài ấy bị tấn công không."

" Ta e rằng ta không biết, thưa quý cô."

"Ah." Mắt nàng gặp mắt Simon trong lúc nàng đưa trà cho chàng.

Simon cười và cố tình dùng một ngón
tay vuốt nhẹ bàn tay của nàng trong lúc chàng đón nhận cái tách. Nàng
khẽ chớp mắt nhưng không hề đánh rơi cái nhìn của mình. Thiên thần bé
nhỏ dũng cảm. "Ta ước chi ta có thể làm thỏa mãn sự tò mò của nàng, cô
Craddock-Hayes."

"E hèm." Tiếng ngài thuyền trưởng nổ ra trên trường kỉ kế bên con gái.

Christian chọn một cái bánh nướng
trên khay và ngồi trở lại. " Ừm,cho dù người tấn công Simon là ai thì
cũng là người đã quen biết anh ấy trước đó."

Simon đông cứng lại. "Sao cậu cho là như vậy?"

Chàng trai trẻ nhún vai. " Có ba thằng,đúng không? Đó là những gì tớ nghe được."

"Ừ,sao nữa?"

"Rồi chúng biết cậu đã từng – là- một
bậc thầy đánh kiếm." Christian ngồi lại và nhai tóp tép cái bánh nướng,
mắt anh mở to và nhìn vô tội hơn bao giờ hết.

" Bậc thầy đánh kiếm?" Cô
Craddock-Hayes nhìn qua lại giữa Simon và Christian. "Tôi đã không biết
đấy." Mắt nàng tìm kiếm mắt chàng.

Chết tiệt. Simon cười, cầu mong là không để lộ bất kì điều gì. " Christian chỉ cường điệu ..."

"Coi nào. Tớ chưa từng nghĩ cậu lại
khiêm tốn như vậy, Iddesleigh. "Chàng trai trẻ với nụ cười nở trên gương
mặt tươi cười nói: "Ta cam đoan với nàng đấy, quý cô, những quý ông to
lớn run rẩy trong đôi giày của họ khi anh ta đi ngang qua và không một
ai dám gọi anh ta cả. Đó là tại sao , nội trong mùa thu này thôi..."

Chúa tôi. " Chắc chắn một câu chuyện như thế không phù hợp với một tiểu thư." Simon rít lên.

Christian đỏ bừng lên, mắt hắn mở to. "Tớ chỉ..."

" Nhưng tôi rất thích thú khi nghe
những điều không phù hợp với đôi tai thanh nhã của mình," cô
Craddock-Hayes nói nhẹ nhàng. Cái nhìn của nàng thách thức chàng cho đến
khi chàng gần như nghe tiếng gọi quyến rũ của nàng: Hãy nói với em. Hãy nói với em. Cho em biết chàng thực sự là ai. " Ngài không để cho ngài Fletcher tiếp tục được sao?" 

Nhưng người cha che chở khẽ cựa quậy
trên ghế, giúp chàng thoát khỏi những điều điên rồ hơn. "Ta không nghĩ
vậy là hay đâu, con yêu. Hãy tha cho những chàng trai khốn khổ ấy đi."

Thiên thần của chàng đỏ mặt,nhưng cái
nhìn của nàng không hề nao núng, và Simon biết nếu chàng ở đây lâu thêm
nữa, chàng sẽ chết chìm trong đôi mắt xanh màu đá topaz của nàng và
Chúa ban phước lành cho số phận của chàng khi đây là lần thứ ba chàng bị
nhấn chìm trong đó.

***

" TRẦN TRUỒNG? HOÀN TOÀN TRẦN
TRUỒNG?" Patricia McCullough chồm người về phía trước trên chiếc trường
kỷ cổ, gần như đánh đổ dĩa bánh quy lên vạt áo nàng.

Gương mặt bầu bĩnh với làn da mịn
màng phớt ánh màu hồng đào, đôi môi đầy đặn đỏ thắm, và những lọn tóc
quăn màu vàng làm cho nàng như một cô gái trong bức tranh cô gái chăn
cừu mờ nhạt. Nhan sắc không tương xứng với tính cách của nàng một cách
kỳ quặc. Nàng giống như một bà nội trợ năng động sẵn sàng trả giá ở cửa
hàng thịt nhiều hơn.

" Hoàn toàn." Lucy thò lấy một cái bánh quy cho vào miệng và cười nhẹ với người bạn thần từ thủa ấu thơ của nàng.

Họ đang ngồi trong một căn phòng nhỏ
đằng sau của tòa nhà Craddock-Hayes. Bức tường được trang trí với màu
sắc tươi vui của hoa hồng và màu xanh pha vàng, lấy ý tưởng từ khu vườn
hoa vào mùa hè. Căn phòng không đủ lớn và cũng không trang bị như phòng
khách, nhưng đây là căn phòng ưa thích của mẹ nàng và thật thoải mái khi
cùng vui đùa với người bạn thân thiết như Patricia. Và cửa sổ thì hướng
thẳng ra vườn sau, giúp họ có một tầm nhìn tuyệt vời hướng tới các quý
ông đang ở bên ngoài.

Patricia chỉnh lại tư thế ngồi và
nhíu mày chăm chú nghiên cứu ngài tử tước và bạn ngài ấy qua cửa sổ.
Chàng trai trẻ hơn mặc một áo sơ mi, mặc cho cái lạnh của tháng mười
một. Hắn cầm một thanh kiếm trên tay và đang lao tới, chẳng nghi ngờ gì
là đang tập đối kháng một cách nghiêm túc, mặc dù đường kiếm có vẻ khá
ngớ ngẩn theo ý của Lucy. Tử tước Iddesleigh ngồi kế bên, cố gắng đưa ra
những lời khuyến khích bổ ích, hay là, có vẻ hợp lý hơn, châm chọc bạn
của chàng.

Câu chuyện mà ngài Fletcher muốn buộc
miệng nói ra ngày hôm qua là gì? Và tại sao ngài tử tước quyết định
không cho nàng nghe? Lý do hiển nhiên là một cuộc tình đáng hổ thẹn nào
đó. Đó là loại chuyện được cho là khá bẩn thỉu cho đôi tai của một cô
gái. Và chưa hết nữa, Lucy có cảm giác rằng tử tước Iddesleigh sẽ không
quan tâm nhiều đến việc làm nàng kinh ngạc – và cha nàng nữa- bằng những
chiến tích phòng the của chàng. Đó là một điều gì đó tệ hơn nữa kìa.
Một điều gì đó mà chàng thấy xấu hổ.

" Chưa bao giờ có một điều gì giống như vậy xảy ra với mình," Patricia nói, mang nàng trở lại với thực tại.

" Sao cơ?"

" Thấy một quý ông khỏa thân trên
đường về nhà." Nàng trầm ngâm cắn miếng bánh quy. " Mình có nhiều khả
năng tìm thấy được một anh chàng Joneses nào đó đang say bí tỉ trên cái
hào. Dĩ nhiên là còn mặc nguyên quần áo."

Lucy rùng mình. " Mình nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu như mọi chuyện diễn ra theo cách đó."

" Không nghi ngờ gì rồi. Tuy nhiên,
nó sẽ để lại một điều gì đó đặc biệt để kể cho con cháu nghe trong một
đêm mùa đông lạnh lẽo."

" Điều này lần đầu tiên xảy ra với tớ đấy chứ."

" Ừm. Lúc đó mặt anh ta úp lên hay úp xuống?"

" Úp xuống."

" Đáng tiếc thật."

Hai cô gái quay lại cửa sổ. Ngài tử
tước nằm ườn ra trên chiếc ghế đá dài bên dưới cây táo, đôi chân dài của
chàng bắt chéo, mái tóc lởm chởm lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chàng nhe
răng cười trước điều gì đó mà Fletcher nói, khuôn miệng rộng của chàng
cong lại.Chàng nhìn như một thần Pan vàng hoe; những gì chàng cần là
một cái bụng to và cặp sừng.

Đáng tiếc thật.

(*Thần Pan là con trai của thần
Hermes với Dryope, phần giống người, phần giống dê, tai dê, sừng dê, hai
chân sau dê. Thần Pan cai quản các đàn thú vật, ưa cuộc sống hoang dã,
tính tình khoái hoạt và thường là hoang dâm.)

" Thế cậu nghĩ anh chàng đang làm gì ở
Maiden Hill?" Patricia hỏi. " Anh ta nhìn như không thuộc về nơi này
như một bông hoa loa kèn mạ vàng trên một đống phân."

Lucy giận dữ. " Mình sẽ không gọi Maiden Hill là một đống phân."

Patricia không dịch chuyển. " Mình thì có."

" Anh ta nói là anh ta bị tấn công và bị để lại đây."

"Tại Maiden Hill?" Patricia mở to mắt trong một sự hoài nghi cực kì.

" Đúng vậy."

" Mình không thể tưởng tượng tại sao. Ngoại trừ việc anh ấy bị cướp bởi một đám đặc biệt lạc hậu nào đấy."

" Ừm." Theo ý kiến cá nhân, Lucy cũng đã suy nghĩ điều tương tự. " Ngài Fletcher là một quý ông khá tốt đấy nhỉ."

" Đúng thế. Nó có làm cho cậu tự hỏi
làm thế nào mà anh ta lại là bạn của tử tước Iddesleigh không. Họ đi
chung như thể vải bố phải lòng nhung vậy." (Ý là ở đây muốn nói hai
chàng không cùng một đẳng cấp, quá khác biệt nhau ấy mà J)

Lucy cố gắng kiềm nén một cái khịt mũi một cách không thành công.

" Và tóc đỏ thì hoàn toàn không phù
hợp cho một quý ông,cậu có nghĩ vậy không?" Patricia chun cái mũi phủ
đầy tàn nhang và làm cho nàng còn dễ thương hơn bình thường.

" Cậu đang trở nên xấu tính đấy."

" Còn cậu thì trở nên quá tốt....."

Fletcher thực hiện một cú chém phô trương.

Patricia nhìn anh ta.

" Mặc dù mình phải công nhận là anh ta cao."

" Cao? Đó là điều tốt duy nhất cậu nói về anh ta sao?" Lucy rót thêm trà cho bạn.

" Cám ơn." Patricia cầm cái tách. "Cậu không nên đánh giá thấp chiều cao như thế."

" Cậu thấp hơn mình đấy,và mình thì không phải là một nữ chiến binh."

Patricia ve vẩy cái bánh quy, gần như
làm nó vướng vào những lọn tóc vàng của nàng. "Mình biết. Nó thật đáng
buồn, nhưng thế đấy. Mình không quen lôi kéo đàn ông cao vượt hẳn mình."

" Với tiêu chuẩn ấy của cậu, thì ngài Fletcher là người đàn ông cao nhất mà cậu tìm thấy đấy."

" Đúng vậy."

" Mình nghĩ mình nên mời cậu đến ăn tối với gia đình mình để cậu có cơ hội biết nhiều hơn về ngài Fletcher."

" Cậu nên làm thế. Xét cho cùng, cậu
đã lấy đi anh chàng độc thân phù hợp nhất Maiden Hill mà không phải một
Jones hay một anh chàng ngu ngốc đáng thất vọng nào đó mà." Patricia
dừng lại hớp một ngụm trà. " Nói về một..."

" Mình nên rung chuông gọi thêm nước nóng." Lucy vội vã cắt ngang.

" Nói về một điều đó." Patricia dịch
chuyển ngay đến bên cạnh nàng. "Mình thấy cậu ra ngoài dạo chơi bằng xe
ngựa với Eustace hôm qua. Thế nào?"

" Thế nào là thế nào?"

" Đừng giả bộ với mình." Patricia nói, nhìn như một con mèo con giận dữ. " Anh ta có nói gì không?"

" Tất nhiên là anh ta có." Lucy thở
dài. " Anh ta bàn luận về thời gian cần để sửa mái của nhà thờ, mắt cá
chân của bà Hardy, và không biết trời có tuyết hay không."

Patricia nheo mắt lại.

Nàng chịu thua. " Nhưng không gì về việc cưới xin."

" Mình rút lại lời mình nói."

Lucy nhướng mày.

" Mình nghĩ mình nên đặt Eustace vào dạng những tên ngốc đáng thất vọng."

" Xem nào, Patricia..."

" Ba năm!" Bạn nàng đấm mạnh vào tấm nệm trường kỷ. " Hắn chở cậu lên xuống và vòng vòng Maiden Hill trong ba năm. Ngựa của hắn còn tự biết đường về trong lúc ngủ luôn rồi đấy. Hắn để lại vết xe trên những con đường mà hắn đi qua."

" Đúng thế, nhưng..."

" Và hắn không mở được lời cầu hôn?"

Lucy nhăn mặt.

" Không, hắn không làm thế." Patricia tự trả lời. " Và tại sao không?"

" Mình không biết." Lucy rùng mình. Thật lòng mà nói đó cũng là điều bí ẩn đối với nàng.

"Đàn ông cần một ngọn lửa đốt dưới
chân họ." Patricia vụt đứng dậy và đi tới đi lui trước mặt nàng. " Mục
sư với chả không mục sư, cậu sẽ bạc đầu cho đến lúc hắn ta tự mang mình
đến nộp. Và điều đó tốt chỗ nào, mình hỏi cậu? Cậu sẽ chẳng thể có em bé
được."

" Có thể vì mình không muốn thôi."

Nàng nghĩ nàng nói quá nhỏ để có thể
bị nghe thấy trước bài thuyết giảng hùng hồn của bạn nàng, nhưng
Patricia đột ngột dừng lại và nhìn nàng chằm chằm. "Cậu không muốn có
con?"

" Không." Lucy nói chậm rãi. " Mình không chắc là mình muốn lấy Eustace nữa."

Và nàng nhận ra, điều đó đúng. Một
điều mà vài ngày trước đây được xem là không thể tránh được và là một
tiên đoán hay thì bây giờ trở nên cũ kĩ, nhạt nhẽo và gần như là không
thể. Liệu nàng có thể dành hết quãng đời còn lại ổn định với điều tốt
nhất mà Maiden Hill mang đến? Không phải còn nhiều điều khác trên thế
giới rộng lớn này hay sao? Gần như vô tình, mắt nàng lại hướng về phía
cửa sổ một lần nữa.

"Nhưng như vậy thì chỉ còn những chàng trai nhà Jones và sự thực là..."

Patricia quay sang nhìn theo ánh mắt nàng. " Ồ,bạn thân mến..."

Bạn nàng lại ngồi xuống.

Lucy thấy hai má mình đỏ ửng lên. Nàng nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác. " Mình xin lỗi. Mình biết là cậu thích Eustace, dù..."

"Không." Patricia lắc đầu, những lọn tóc đong đưa. " Đây không phải là về Eustace, và cậu biết điều đó. Đây là về anh ấy."

Bên ngoài, ngài tử tước đứng dậy, vươn vai, một cánh tay thanh lịch đặt lên hông.

Lucy thở dài.

" Cậu đang nghĩ gì đấy?" Giọng
Patricia xen vào. " Mình biết anh ấy đẹp trai, và đôi mắt xám tro ấy đủ
làm cho một cô nàng chuẩn mực ngất ngây, chưa kể đến hình dáng đó, mà
cậu gần như thấy hoàn toàn khỏa thân."

" Mình..."

" Nhưng anh chàng là một quý ông
London. Mình chắc anh giống một loại cá sấu ăn thịt nào đó ở châu Phi
chỉ chực chờ một ai đó thiếu may mắn đến gần bờ hồ và ăn họ. Chụp lấy
họ. Cắt họ thành từng mảnh nhỏ." (haha, chàng thê thảm quá, hết bị ví
giống như dê, giờ lại giống cá sấu J)

"Anh ấy sẽ không ăn mình." Lucy với lấy tách trà của mình một lần nữa. " Anh ấy không thấy hứng thú với mình..."

" Làm thế nào..."

" Và mình không quan tâm đến anh ấy."

Patricia nhướng mày lên, kiên nhẫn một cách đáng ngờ.

Lucy cố gắng hết sức lờ cô ấy đi. "
Hơn nữa,anh ấy không thuộc phạm vi của mình. Anh ấy là một trong những
quý ông thạo đời ở London và có những mối quan hệ yêu đương với các cô
gái phù hợp còn mình thì..." Nàng rùng mình không kiểm soát được. " Mình
chỉ là một con chuột đồng quê."

Patricia vỗ nhẹ lên đầu gối nàng. " Đừng tự lừa dối mình, bạn thân mến."

" Mình biết." Lucy chọn một cái bánh
quy chanh khác. " Và một ngày nào đó Eustace sẽ cầu hôn và mình sẽ chấp
nhận." Nàng nói kiên quyết, một nụ cười nhẹ trên gương mặt nàng, nhưng ở
đâu đó sâu thẳm trong lòng, nàng cảm thấy có một bức tường đang được
dựng lên.

Và ánh mắt nàng vẫn lưu lạc đâu đó ngoài cửa sổ. 

"Đàn ông cần một ngọn lửa đốt dưới
chân họ." Patricia vụt đứng dậy và đi tới đi lui trước mặt nàng. " Mục
sư với chả không mục sư, cậu sẽ bạc đầu cho đến lúc hắn ta tự mang mình
đến nộp. Và điều đó tốt chỗ nào, mình hỏi cậu? Cậu sẽ chẳng thể có em bé
được."

" Có thể vì mình không muốn thôi."

Nàng nghĩ nàng nói quá nhỏ để có thể
bị nghe thấy trước bài thuyết giảng hùng hồn của bạn nàng, nhưng
Patricia đột ngột dừng lại và nhìn nàng chằm chằm. "Cậu không muốn có
con?"

" Không." Lucy nói chậm rãi. " Mình không chắc là mình muốn lấy Eustace nữa."

Và nàng nhận ra, điều đó đúng. Một
điều mà vài ngày trước đây được xem là không thể tránh được và là một
tiên đoán hay thì bây giờ trở nên cũ kĩ, nhạt nhẽo và gần như là không
thể. Liệu nàng có thể dành hết quãng đời còn lại ổn định với điều tốt
nhất mà Maiden Hill mang đến? Không phải còn nhiều điều khác trên thế
giới rộng lớn này hay sao? Gần như vô tình, mắt nàng lại hướng về phía
cửa sổ một lần nữa.

"Nhưng như vậy thì chỉ còn những chàng trai nhà Jones và sự thực là..."

Patricia quay sang nhìn theo ánh mắt nàng. " Ồ,bạn thân mến..."

Bạn nàng lại ngồi xuống.

Lucy thấy hai má mình đỏ ửng lên. Nàng nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác. " Mình xin lỗi. Mình biết là cậu thích Eustace, dù..."

"Không." Patricia lắc đầu, những lọn tóc đong đưa. " Đây không phải là về Eustace, và cậu biết điều đó. Đây là về anh ấy."

Bên ngoài, ngài tử tước đứng dậy, vươn vai, một cánh tay thanh lịch đặt lên hông.

Lucy thở dài.

" Cậu đang nghĩ gì đấy?" Giọng
Patricia xen vào. " Mình biết anh ấy đẹp trai, và đôi mắt xám tro ấy đủ
làm cho một cô nàng chuẩn mực ngất ngây, chưa kể đến hình dáng đó, mà
cậu gần như thấy hoàn toàn khỏa thân."

" Mình..."

" Nhưng anh chàng là một quý ông
London. Mình chắc anh giống một loại cá sấu ăn thịt nào đó ở châu Phi
chỉ chực chờ một ai đó thiếu may mắn đến gần bờ hồ và ăn họ. Chụp lấy
họ. Cắt họ thành từng mảnh nhỏ." (haha, chàng thê thảm quá, hết bị ví
giống như dê, giờ lại giống cá sấu J)

"Anh ấy sẽ không ăn mình." Lucy với lấy tách trà của mình một lần nữa. " Anh ấy không thấy hứng thú với mình..."

" Làm thế nào..."

" Và mình không quan tâm đến anh ấy."

Patricia nhướng mày lên, kiên nhẫn một cách đáng ngờ.

Lucy cố gắng hết sức lờ cô ấy đi. "
Hơn nữa,anh ấy không thuộc phạm vi của mình. Anh ấy là một trong những
quý ông thạo đời ở London và có những mối quan hệ yêu đương với các cô
gái phù hợp còn mình thì..." Nàng rùng mình không kiểm soát được. " Mình
chỉ là một con chuột đồng quê."

Patricia vỗ nhẹ lên đầu gối nàng. " Đừng tự lừa dối mình, bạn thân mến."

" Mình biết." Lucy chọn một cái bánh
quy chanh khác. " Và một ngày nào đó Eustace sẽ cầu hôn và mình sẽ chấp
nhận." Nàng nói kiên quyết, một nụ cười nhẹ trên gương mặt nàng, nhưng ở
đâu đó sâu thẳm trong lòng, nàng cảm thấy có một bức tường đang được
dựng lên.

Và ánh mắt nàng vẫn lưu lạc đâu đó ngoài cửa sổ.

" Ta mong là ta không làm phiền nàng chứ?" Simon hỏi vào buổi tối muộn hôm đó.

Chàng lảng vảng vào căn phòng nhỏ

phía sau nhà, nơi mà nàng Craddock- Hayes tự giấu mình. Chàng bồn chồn

không yên. Christian đã lui về nghỉ tại quán trọ, ngài thuyền trưởng

Craddock- Hayes thì biến mất làm việc lặt vặt gì đấy, Henry thì đang

nhắng nhít lên sắp xếp tủ đồ của cậu ta, và chàng thì lẽ ra nên lên

giường,tiếp tục dưỡng bệnh. Nhưng chàng đã không thể làm thế. Thay vào

đó, sau khi túm lấy một cái áo choàng và lẩn khỏi Henry- người muốn

chải chuốt cho chàng tề chỉnh một tí- Simon theo dõi thiên thần của

chàng.

" Không đâu." Nàng nhìn chàng một cách cẩn trọng. " Mời ngài ngồi. Em bắt đầu cảm thấy ngài có vẻ hơi né tránh em rồi đấy."

Chàng khẽ nhăn mày. Đúng là chàng có

thế. Nhưng cùng lúc, chàng không thể ở xa nàng được. Sự thực là, chàng

đã cảm thấy mình đi xa đủ lâu rồi, thậm chí cho dù chàng chưa thực sự

hoàn toàn bình phục. Chàng nên dọn dẹp, gói gém hành lý và rời khỏi

ngôi nhà này một cách tế nhị.

"Nàng đang phác thảo gì đấy?" Chàng

ngồi xuống cạnh nàng, quá gần. Chàng nhận ra nàng đột nhiên cứng người

lại. Nàng im lặng đưa cuốn sách khổng lồ cho chàng xem. Một bức tranh

chì than với Christian đang nhảy từ bên này sang bên kia cuốn sách, đâm

vài nhát kiếm và nhử một kẻ địch tưởng tượng nào đó.

" Nó rất đẹp."

Chàng bỗng cảm thấy thật giống một kẻ

ngốc ngớ ngẩn với lời khen sáo rỗng ấy, nhưng nàng mỉm cười, và nó,

ngay lập tức, như dự đoán đã gây ra ảnh hưởng đến chàng. Chàng vội dựa

ra sau và búng vạt áo choàng của chàng ra, sau đó chàng duỗi chân, một

cách cẩn thận.

Nàng cau mày, hàng lông mày dính lại với nhau khó chịu. " Ngài đang gắng sức với cái lưng của ngài đấy."

" Nàng không nên để ý quá nhiều đến

sự yếu đuối của một quý ông. Niềm tự hào của bọn ta sẽ bị làm cho hư

hỏng không thể sửa chữa được mất."

" Thật ngớ ngẩn." Nàng đứng dậy và mang một cái gối đến cho chàng. " Ngồi nghiêng về phía trước đi."

Chàng tuân theo. " Ngoài ra, nàng không nên gọi bọn ta là ngớ ngẩn."

" Ngay cả khi ngài đúng thế?"

"Đặc biệt là khi bọn ta là như thế."

Nàng đặt cái gối sau lưng chàng. " Tuyệt đối ảnh hưởng nghiêm trọng đến

niềm kiêu hãnh của đàn ông." Chúa ơi, chàm cảm thấy nó tốt hơn nhiều

rồi.

" Hừm." Tay nàng nhẹ nhàng quét lên vai chàng, sau đó nàng đi ra cửa và cho gọi người quản gia.

Chàng nhìn theo khi nàng đi đến lò sưởi và khơi những cục than trể làm cho ngọn lửa bùng lên. " Nàng đang làm gì vậy?"

" Em nghĩ chúng ta nên dùng một bữa ăn nhẹ, nếu chàng đồng ý."

" Nếu đó là ý của nàng, ta tuyệt đối tuân theo, thiên thần của tôi."

Nàng nhăn mũi với chàng. " Em sẽ cho đó là câu trả lời đồng ý."

Người quản gia xuất hiện, và họ tiếp tục cuộc chuyện trò đã bắt đầu từ trước khi bà Brodies vội vã bước vào.

" Cha em đang ăn tối với bác sĩ Fremont." Thiên thần của chàng nói. " Họ thích bàn chuyện chính trị với nhau."

" Vậy sao? Đó có phải là ông bác sĩ

xem và chữa vết thương của ta không?" Ông ấy chắc hẳn là người bác sĩ

giỏi và phải là một người tranh luận dữ dội lắm mới dám thách thức ngài

thuyền trưởng. Ông có được mọi khen ngợi và lời chúc từ ta.

"Mmm."

Bà Brodie và một cô hầu quay trở lại với một cái khay nặng trĩu. Họ mất một lúc chuẩn bị bữa ăn để trên bàn bên cạnh rồi lui ra.

" Cha em đã từng có những cuộc tranh

luận tuyệt vời với David." Nàng Craddock- Hayes cắt mỏng cái bánh. " Em

nghĩ là cha nhớ nó." Nàng đưa cái dĩa cho chàng.

Simon đã có một ý tưởng kinh khủng. " Cậu ấy không còn nữa sao?"

Nàng nhìn chàng chằm chằm trống rỗng

trong vài giây, tay nàng lởn vởn bên trên cái bánh, rồi nàng phá ra

cười. " Ồ không. David đã đi biển rồi. Nó cũng là một thủy thủ như cha.

Một đại úy trên con tàu Hy Vọng Mới."

" Thứ lỗi cho ta." Simon nói. "Ta chợt nhận ra là ta chẳng biết gì về em trai nàng, ngoại trừ việc sử dụng phòng của anh ta."

Nàng nhìn xuống trong lúc tự lấy cho

mình một quả táo. " David hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn em hai tuổi. Nó đi

biển được mười một tháng rồi. Nó cũng thường hay viết thư. Nhưng chỉ có

thể gửi về nhà mỗi lần tàu cập cảng thôi." Nàng giữ cái dĩa trong lòng

và ngước lên. " Cha thường đọc chúng một lần khi gia đình nhận được cả

một gói, nhưng em thích giữ chúng và đọc một tuần một hai lá. Điều đó

làm cho thư dường như được gửi đến thường xuyên hơn." Nàng mỉm cười buồn

bã với vẻ như cảm thấy tội lỗi vì điều đó.

Simon có một ước muốn cực kì khẩn cấp

là tìm cho được David và bắt cậu ta viết hàng trăm bức thư nữa cho chị

của cậu. Những lá thư mà Simon có thể mang đến cho nàng, để chàng có thể

ngồi dưới chân nàng và ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc nở trên môi nàng.

Chàng lại càng ngớ ngẩn hơn nữa rồi.

" Ngài có anh chị em gì không?" Nàng hỏi một cách ngây thơ.

Chàng nhìn xuống cái bánh của mình.

Đó là những gì bị che giấu đánh lừa bởi bóng tối, bởi những vách đá cao

và những năm tháng đáng sợ. Một cái gì đó có thể làm một người bảo vệ

trái tim chàng gục ngã. " Ta không có em gái, thật tiếc làm sao." Chàng

cắt vụn miếng bánh một cách vô thức.

"Ta luôn nghĩ sẽ tuyệt thế nào khi có

một cô em gái nhỏ để mà chọc ghẹo, dù cho nó có xu hướng sẽ chọc lại

lại khi nó lớn, ta nghe người khác nói thế."

" Còn anh em trai?"

" Một người." Chàng cầm chiếc nĩa lên

và ngạc nhiên khi thấy ngón tay chàng run run, chết tiệt nó đi. Chàng

cố gắng buộc sự run rẩy đó dừng lại. " Đã chết."

" Em rất tiếc." Giọng nàng gần như thì thầm.

Quản lý gia đình "Chỉ cần làm tốt là

được." Simon với tay lấy ly rượu. "Anh ấy là người lớn tuổi hơn, vậy nên

ta chưa bao giờ cố gắng đạt được cái tước hiệu mà anh ấy sở hữu, ta đã

cố không đổ trách nhiệm lên anh ấy vì sự thay đổi lớn này." Chàng uống

một ngụm lớn rượu vang đỏ. Nó đốt cháy mọi thứ trên đường đi xuống cổ

họng chàng. Chàng đặt cái ly xuống và chùi một ngón tay.

Nàng không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát chàng từ đôi mắt ánh màu xanh topaz sẫm màu đó.

" Ngoài ra," chàng tiếp, " anh ấy còn

hơn một con lừa, Ethan là như vậy. Luôn luôn lo lắng về những điều làm

thế nào cho đúng đắn và liệu ta có sống xứng đáng với tên tuổi của gia

đình hay không, thứ mà tất nhiên là ta không bao giờ có được. Anh ấy gọi

ta một hai lần mỗi năm xuống khu điền trang của gia đình và nhìn ta

bằng con mắt buồn bã trong lúc liệt kê danh sách các tội lỗi của ta và

khối lượng lớn những hóa đơn quần áo của ta mỗi năm." Chàng dừng lại vì

chàng tự thấy là mình đang lảm nhảm.

Chàng khẽ liếc nhìn xem cuối cùng

mình có làm cho nàng ngạc nhiên, bị sốc đến nỗi đuổi chàng đi chưa. Nàng

chỉ đơn thuần là nhìn lại chàng, gương mặt đầy lòng trắc ẩn. Sâu sắc,

một thiên thần sâu sắc.


Chàng chuyển cái nhìn sang cái bánh,
mặc dù cảm giác thèm ăn của chàng đã biến đâu mất. "Ta cho rằng ta chưa
kết thúc câu chuyện thần thoại của ta vào hôm trước. Về Angelica nghèo
khó và hoàng tử rắn."

May mắn thay, nàng gật đầu.

" Ngài đã kể tới đoạn hang động huyền bí và con rắn bạc."

" Đúng vậy." Chàng thở sâu, cố gắng
giải thoát bản thân bởi sự gò bó bên trong ngực. Chàng nuốt thêm một
ngụm vang và sắp xếp lại suy nghĩ.

" Con rắn bạc lớn hơn bất kì loài rắn
nào Angelica từng thấy trước đó; chỉ cái đầu của nó thôi cũng to bằng
bắp tay của Angelica. Trong lúc cô nhìn, con rắn duỗi thẳng người và
nuốt gọn chú cừu nhỏ bé đáng thương của cô. Rồi nó trượt dần vào bóng
đêm."

Nàng Craddock- Hayes rùng mình. " Nghe sợ thật."

" Đúng vậy." Chàng ngừng một chút để
cắn một miếng bánh. " Angelica lẻn đi ra từ khe nứt của tảng đá, cố gắng
giữ im lặng càng nhiều càng tốt và quay trở về cái lều nhỏ của cô để
suy nghĩ về mọi thứ, cô hoàn toàn khiếp đảm. Nếu con rắn khổng lồ tiếp
tục ăn thịt cừu của cô thì sao? Nếu nó quyết định nên thử loại thịt thơm
ngon hơn như cô thì sao?"

" Thật đáng ghê tởm làm sao." Nàng thì thầm.

" Đúng vậy."

" Thế cô ấy đã làm gì?"

" Không làm gì cả. Cô ấy có thể làm gì, sau cùng, để chống chọi lại với con rắn khổng lồ?"

" Ừm, thì, không nghi ngờ gì cô ấy..."

Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt nghiêm nghị. " Nàng cứ tính ngắt lời ta hoài sao?"

Nàng ép môi lại với nhau như thể kiềm
chế một nụ cười và bắt đầu gọt vỏ táo. Chàng cảm thấy một luồng hơi ấm
tràn qua bao lấy chàng. Thật là thoải mái làm sao, ngồi đây với nàng và
trêu chọc nàng. Một người đàn ông có thể hoàn toàn thư giãn đến mức mà
anh ta quên đi mọi ưu tư, mọi mối quan tâm, mọi tội lỗi và cả việc làm
xấu xa mà anh ta chưa làm.

Chàng hít một hơi và vứt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.

" Đàn dê của Angelica biến mất dần
từng chú một, và cô đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Đúng là cô sống một
mình, nhưng quản gia của đức vua sớm muộn gì cũng đến và đếm số dê, và
cô sẽ giải thích thế nào về sự mất mát này đây?" chàng lại dừng để uống
một ngụm vang.

Đôi lông mày thẳng và nghiêm nghị của
nàng nhíu lại trong lúc nàng tập trung vào gọt vỏ táo với một con dao
nhỏ và một cái nĩa. Chàng có thể nói từ cái nhíu mày của nàng là nàng
phản đối sự thiếu tự tin của Angelica.

Chàng giấu nụ cười đằng sau ly rượu. "
Vào một đêm khuya, một người đàn bà bán hàng rong rách rưới đến gõ cửa
căn lều của nàng. Bà ta đưa những món hàng ra: những dải ruy băng, một
số viền đăng ren, và một cái khăn choàng mờ nhạt. Angelica cảm thấy
thương hại người đàn bà. ' Tôi không có tiền.' cô nói với bà ta, 'nhưng
bà có thể lấy bình đựng sữa này để đổi lại một ít ruy băng không?' May
mắn thay, người đàn bà vui mừng với trao đổi đó và bà ta nói với
Angelica, 'Bởi vì cô có một tấm lòng nhân hậu, ta có một lời khuyên cho
cô : Nếu cô bắt được da con rắn, cô sẽ có quyền năng vượt trên vạn vật.
Cô sẽ giữ mạng sống của hắn trong tay.' Và với lời khuyên đó, bà già bán
rong tập tễnh đi mất trước khi Angelica có thể hỏi thêm điều gì."

Cô gái ngừng gọt vỏ táo và nhìn chàng ngờ vực.

Simon nhướng mày lên, uống một ngụm rượu, và chờ đợi.

Nàng hỏi . "Người đàn bà bán rong chỉ xuất hiện hoàn toàn bất ngờ?"

" Đúng."

" Chỉ vậy thôi sao?"

" Sao lại không?"

" Đôi khi em có cảm giác câu chuyện này do ngài tạo ra khi ngài đang kể vậy." Nàng thở dài và lắc đầu. " Ngài tiếp tục đi."

" Nàng chắc chứ?" Chàng hỏi một cách nghiêm trọng.

Nàng quăng cho chàng một cái nhìn bên dưới hàng lông mày cau lại dữ tợn.

Chàng hắng giọng để che giấu một
tiếng cười. "Tối hôm đó, Angelica lại rón rén đến cái hang. Cô nhìn còn
rắn trườn đi từ một nơi u tối phía sau hang. Nó trườn vòng quanh ngọn
lửa xanh một cách chậm rãi, và sau đó xuất hiện một người đàn ông hoàn
toàn trần truồng với mái tóc bạc trắng. Angelica bò tới gần hơn và thấy
bộ da to lớn của con rắn dưới chân người đàn ông. Trước khi sự can đảm
rời khỏi người, cô nhảy tới trước và vồ lấy tấm da và giữ chặt nó trên
tay cô." Simon cắn một miếng bánh, nhai từ tốn để thưởng thức hương vị
của nó.

Chàng nhìn lên để thấy cô Craddock- Hayes nhìn chằm chặp một cách ngờ vực vào chàng. "Rồi sao nữa?"

Chàng chớp mắt ngây thơ. " Sao là sao?"

" Đừng chọc ghẹo em nữa," nàng nói một cách rõ ràng. " Chuyện gì đã xảy ra?"

Cái bộ phận đàn ông của chàng dựng đứng lên khi nghe thấy từ "trêu chọc",
và một hình ảnh tưởng tượng ngay lập tức được hình thành trong cái đầu
đen tối của chàng, chàng hình dung khi nàng – cô Craddock-Hayes hoàn
toàn khỏa thân, nằm duỗi dài người trên giường, và lưỡi chàng "trêu
chọc" núm vú nàng. Chúa cứu chàng.

Simon chớp mắt và dán ngay môt nụ
cười lên mặt. "Angelica đã có được quyền lực đối với hoàng tử rắn, tất
nhiên. Cô chạy ngay đến bên ngọn lửa trong lò than với ý định vứt tấm da
vào ngọn lửa và tiêu diệt sinh vật đó, nhưng lời nói của hắn cản cô
lại.

' Làm ơn,cô gái. Làm ơn, hãy tha cho mạng sống của tôi.' Và cô chợt nhận ra lần đầu tiên là hắn đang mang một chuỗi ..."

Nàng khịt mũi.

" Với một cái vương miệng ngọc bích treo ở đó." Chàng kết thúc đột ngột. "Gì cơ?"

"Trước đây hắn là một con rắn." nàng
nói với một sự kiên nhẫn phóng đại. "Không có vai. Làm sao nó có thể
mang một cái chuỗi hạt?"

" Một vòng cổ. Đàn ông không đeo chuỗi hạt."

Nàng chỉ đơn thuần nhìn chàng với một sự kiên nhẫn không thể tưởng tượng được.

" Hắn đã bị bỏ bùa mê." Chàng nói rõ. "Nó đã ở đó một thời gian."

Nàng bắt đầu đảo tròn mắt nhưng rồi nàng cũng dễ dàng bình tĩnh lại. "Và Angelica có tha mạng cho hắn không?"

"Dĩ nhiên." Simon cười buồn. "Các thiên thần luôn làm thế, cho dù sinh vật đó có đáng hay không."

Nàng cẩn thận đặt sang bên những gì còn sót lại của quả táo và lau tay. "Nhưng tại sao con rắn lại không đáng cứu rỗi?"

" Bởi vì nó là con rắn. Một thứ được sinh ra bởi bóng tối và quỷ dữ."

" Em không tin điều đó." Nàng nói đơn giản.

Chàng nổ ra một tràng cười, đột ngột
và ầm ĩ. "Xem nào, cô Craddock- Hayes, ta chắc rằng nàng đã đọc kinh
thánh và biết về con rắn đã lừa Adam và Eve?"

"Xem nào, ngài tử tước của tôi." Nàng nghiêng đầu chế nhạo. " Em chắc là ngài biết thế giới này không đơn giản như thế."

Chàng tròn mắt. " Em làm ta sửng sốt đấy."

" Tại sao?" Bây giờ, không thể giải thích được, nàng đang làm chàng bị kích thích.

"Bởi vì em sống ở miền quê sao? Bởi
vì bạn bè em không bao gồm những người có tước hiệu và là những kẻ ngụy
biện sao? Hay là chàng nghĩ chỉ có những ai sống ở London mới có đủ trí
khôn để khám phá những gì thực sự nằm sâu bên dưới thế giới này?"

Làm sao lại thành ra cãi nhau thế này. " Ta..."

Nàng chồm người về phía trước và nói
một cách gay gắt mạnh mẽ:, " Em nghĩ rằng chàng là một người quê mùa,
khi đánh giá em mà không hề biết gì về em. Hay đúng hơn là, chàng nghĩ
rằng chàng biết em, trong khi sự thực thì không phải vậy."

Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt sững sờ của chàng lâu hơn một chút rồi đứng dậy và vội vã ra khỏi phòng.

Để lại chàng cùng với sự cương cứng nhức nhối. (hehe, chàng khổ rùi đây )
NẾU truyện có lặp lại thì báo mình để mình chỉnh nhé !  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro