Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị không muốn tò mò, em
Craddock-Hayes" Rosalind Iddesleigh nói, khoảng gần ba tuần sau đó.
"nhưng chị vẫn đang thắc mắc em đã quen em chồng chị trong hoàn cảnh như
thế nào?"

Lucy khẽ nhăn mũi : "Làm ơn, hãy gọi em là Lucy"

Người phụ nữ mỉm cười e thẹn "Và em, dĩ nhiên, hãy gọi chị là Rosalind"

Lucy mỉm cười đáp lại và cố gắng tập
trung ý nghĩ, không biết Simon sẽ nghĩ gì nếu nàng nói với người phụ nữ
thanh lịch này rằng nàng đã tìm thấy chàng trần truồng và gần như sắp
chết trong con mương. Họ đang ở trong cỗ xe ngựa trang nhã của Rosalind,
và hoá ra rằng Simon quả thực có 1 cô cháu gái. Theodora đang ngồi
trong chiếc xe, đang tạo ra những tiếng động ầm ầm trên đường phố của
London

Chị dâu của Simon là vợ goá của anh
trai chàng, Ethan, trông chị giống như nên đang đứng ở trên ngọn tháp
canh bằng đá, chờ đợi một hiệp sĩ dũng cảm đến giải cứu chị. Chị có mái
tóc vàng, thẳng và sáng bóng, được buộc gọn lại trong chiếc nơ đơn giản
trên đỉnh đầu. Khuôn mặt chị dài và trắng sáng như ngọc cùng đôi mắt to
màu xanh nhạt. Nếu như không có bằng chứng đang ngồi ở bên phải của
mình, thì Lucy sẽ không bao giờ tin rằng chị đã có cô con gái tám tuổi.

Lucy đã ở cùng với người chị dâu
tương lai của nàng cho tới tuần lễ cuối cùng để chuẩn bị cho đám cưới
của nàng với Simon. Cha nàng không hề hài lòng với người chồng tương lai
của nàng, nhưng sau khi buông ra vài lời cằn nhằn và rầy la, ông vẫn
miễn cưỡng nói lời chúc phúc cho nàng. Trong suốt thời gian Lucy ở
London, nàng đã viếng thăm nhiều cửa hàng với Rosalind. Simon cứ khăng
khăng rằng Lucy nên và cần phải nhiều đồ dùng mới để đem về nhà chồng.
Trong khi nàng tất nhiên là vui mừng vì có nhiêu quần áo đẹp và tốt hơn,
nhưng điều đó đồng thời cũng làm Lucy lo lắng thêm rằng nàng không phải
là một Tử tước phu nhân thích hợp dành cho Simon. Nàng xuất thân từ
vùng nông thôn và mặc dù đã mặc lên người những bộ đầm lụa thêu và đăng
ten, nàng vẫn chỉ là một phụ nữ bình thường đơn giản.

"Simon và em đã gặp nhau trên con
đường bên ngoài nhà em ở Kent." Lucy giải thích chung chung . "anh ấy đã
gặp tai nạn và em đã đưa anh về nhà cho đến khi hồi phục ". "Thật là
lãng mạn" Rosalind thì thầm

"có phải chú "Thở Dài" đã say sỉn?"

Cô gái nhỏ bên cạnh đã hỏi nàng.Tóc
con bé sẫm màu hơn của mẹ bé, sậm hơn màu vàng và xoăn tít. Lucy nhớ
Simon đã miêu tả mái tóc anh trai anh cũng xoăn. Theodora rõ ràng là
được thừa hưởng điều này từ cha cô bé, mặc dù con bé có đôi mắt màu xanh
nhạt của mẹ.

"Theodora,con yêu." Rosalind cau mày,
tạo thành hai đường hoàn hảo trên trán không một nếp nhăn của nàng,
"Chúng ta đã thảo luận về việc sử dụng từ ngữ như thế nào cho đúng mực
trước đây. Cô Craddock – Hayes sẽ nghĩ gì về cách dùng từ của con?"

Cô bé ngồi sụp xuống ghế của mình " Cô ấy đã nói chúng ta có thể gọi cô ấy là Lucy"

" Không, con yêu, cô đã cho phép mẹ
dùng tên thánh của cô. Không phải là để cho con gọi cô ấy như thế, không
thích hợp khi một đứa trẻ làm như vậy." Rosalind liếc vội về phía Lucy
"Chị rất xin lỗi"

"Có lẽ em sẽ sớm trở thành cô của
Theodora, con bé có thể gọi em là cô Lucy?" Nàng cười với con bé, không
muốn làm phiền lòng chị dâu bởi những quy tắc mà chị đặt ra cho con gái,
nhưng nàng thấy có sự đồng cảm với cô bé con.

Rosalind mím nhẹ môi "Cô chắc chứ"

"Chắc"

Theodora khẽ ngọ nguậy trên ghế " Và
cô có thể gọi cháu là Túi Nhỏ. Bởi vì chú Thở Dài cũng gọi cháu như thế.
Cháu gọi chú là chú Thở Dài bởi vì tất cả những tiếng thở dài của phụ
nữ đều do chú ấy"

"Theodora" (haha, chết mất, tớ mà có một đệ tử như thế thì tớ cũng điên lên mất =)).)

"Nanny đã nói như thế" Cô bé bào chữa

" Thật khó khăn để quản lý những
người hầu khỏi chuyện ngồi lê đôi mách," Rosalind nói." Và trẻ con thì
cứ nhắc lại như cái máy những điều đó."

Lucy mỉm cười. "Và tại sao chú Thở
Dài của cháu lại gọi cháu là Túi Nhỏ nhỉ? Bởi vì cháu có thể bỏ vào vừa
trong một cái túi sao?"

" Vâng". Cô bé cười toe toét và nhìn
có nhiều nét giống với chú của bé. Bé liếc nhìn mẹ mình. " Và bởi vì
cháu toàn nhìn vào cái túi của chú mỗi khi chú tới thăm."

"Chú ấy đã làm hư con bé quá chừng." Rosalind thở dài.

" Thỉnh thoảng chú ấy có vài viên kẹo
để trong túi và chú ấy đã cho phép cháu được lấy chúng." Cô bé tâm sự .
"Và một vài lần khác thì chú ấy có vài chú lính chì dễ thương, và Mama
đã nói rằng những cô gái nhỏ không chơi với những chú lính chì, và chú
Thở Dài đã nói chơi với chúng thì cũng là điều tốt, vì cháu là một đứa
bé đặc biệt, cháu là Túi Nhỏ không phải là một cô gái bình thường". Cô
bé thì thầm, hít vào một hơi và tiếp tục liếc về phía mẹ mình. "Nhưng
chú ấy đã trêu chọc cháu bởi vì chú ấy biết cháu thực sự là một cô bé."

" Cô thấy rồi." Lucy mỉm cười. "Chắc
chắn rằng đây là một trong những việc mà làm cho những tiếng thở dài
của phụ nữ dành cho chú ấy nhiều hơn"

"Vâng" Cô bé lại tỏ ra lúng túng, hơi
bối rối. Rosalind đặt bàn tay lên đùi bé và bé ngồi yên lặng . "Có phải
cô cũng đã thở dài bởi chú ấy không?"

" Theodora"

" Gì thế ạ, mama?"

"Chúng ta đến nơi rồi" Lucy vội xen vào (Hi hi, Lucy bắt đầu sợ cô bé rồi)

Chiếc xe ngựa đã dừng lại ở trung tâm
của con hẻm đông đúc, không thể tấp vào lề đường bởi vì đường phố chật
cứng những chiếc xe ngựa, xe kéo, những gánh hàng rong, những người đàn
ông cưỡi ngựa và những người đi bộ. Lần đầu tiên Lucy thấy khung cảnh
như thế này, hơi thở của nàng dường như đã bị cướp đi mất. Quá nhiều
người! Tất cả họ đang gào thét, đang chạy, đang sống. Những
người đánh xe kéo thì đang la hét những người đi bộ trên lối đi của họ.
Những người bán hàng rong thì đang rao bán những món hàng của họ. Những
người hầu mặc chế phục thì đang cố mở ra một lối đi trên đường cho những
chiếc xe ngựa. Một vài thằng nhóc chạy vụt qua gần như ngay dưới móng
những con ngựa. Nàng không biết cảm nhận như thế nào, Các giác quan của
nàng đang bị choáng ngợp. Bây giờ, gần một tuần sau khi đã ở đây, nàng
đã quen với thành phố, nhưng mặc dù vậy sự hối hả không ngừng tiếp thêm
sinh lực cho đôi tai và đôi mắt của nàng. Có lẽ nàng sẽ vẫn luôn cảm
thấy như thế! Liệu một người có bao giờ có thể tìm thấy sự nhàm chán của
London không?

Một trong những người hầu bước ra mở
cửa và gập người giúp những người phụ nữ bước xuống. Lucy giữ váy nàng
không bị chạm đất khi họ bước đi trên đường đến cửa hàng. Một người hầu
trẻ khoẻ mạnh đi bộ bước lên phía trước,vừa bảo vệ và khuân vác những
gói hàng. Chiếc xe ngựa đã dừng lại phía sau họ. Người đánh xe đang tìm
kiếm chỗ để đậu xe ở nơi xa hơn hoặc phải đang vòng lại.

"Đây là cửa hàng bán trang phục cho
phụ nữ tuyệt nhất" Rosalind nói khi họ cuối cùng cũng đến cửa hàng ."Chị
nghĩ em sẽ thích những đồ trang trí cho phụ nữ mà họ bán ở đây."

Lucy chớp mắt, nhìn vào những kệ cao
từ sàn đến trần nhà đựng đầy những chiếc vòng, những dải viền đăng ten
nhiều màu, những chiếc kẹp tóc, mũ nón, và những đồ trang sức. Nàng cố
gắng để không tỏ ra mình bị bối rối và choáng ngợp như nàng đang cảm
thấy. Đây đúng là sự khác biệt rất xa so với Maiden Hill, chỉ có duy
nhất một cửa hàng bán trang phục cho phụ nữ. Sau khi nàng đã sống nhiều
năm và lớn lên trong sự buồn tẻ chỉ với một cái áo choàng màu xám thì sự
đa dạng của màu sắc gần như khiến đôi mắt nàng bị nhức nhối.

" Con có thể có cái này không,Mama?" Túi Nhỏ giơ lên một sợi dây trang trí mạ vàng và bắt đầu cuốn nó vòng quanh người cô bé

" Không, con yêu, tuy nhiên có vẻ nó sẽ hợp với cô Lucy?"

Lucy khẽ cắn môi. Nàng không thực sự muốn nhìn thấy bản thân mình được mạ vàng. "Sợi đăng ten này thì thế nào?" Nàng chỉ.

Đôi mắt Rosalind xem xét tỉ mỉ sợi
ren dễ thương của Bỉ: "Phải, chị cũng thấy hợp đấy. Nó sẽ rất tuyệt và
độc đáo khi đi cùng với bộ váy in hoa chúng ta đã đặt sáng nay.

Ba mươi phút sau, Lucy bước ra khỏi
cửa hàng, lấy làm mừng vì đã có Rosalind làm người chỉ dẫn cho nàng.
Những phụ nữ khác có thể sẽ trở nên nhạy cảm, nhưng chị ấy biết kiểu
dáng nào phù hợp với nàng và chị đã mặc cả và trả giá giống như một bà
quản gia dày dạn kinh nghiệm. Họ tìm thấy chiếc xe ngựa đang chờ trên
đường, người lái xe kéo đang hò hét với người đánh xe bởi vì đã chắn
đường đi của ông ta. Những người phụ nữ vội vã bước vào trong cỗ xe.

"Ôi trời ơi." Rosalind vỗ nhẹ khuôn
mặt bằng chiếc khăn tay đăng ten. Chị nhìn vào cô con gái nhỏ, đang nằm
dài trên chiếc ghế trong sự kiệt sức của trẻ con.

"Có lẽ chúng ta nên về nhà uống trà và nghỉ ngơi"

" Vâng." Túi Nhỏ đồng ý ‎ ngay lập
tức. Con bé cuộn tròn người lại trên ghế và nhanh chóng rơi vào giấc
ngủ, mặc cho chiếc xe ngựa xóc nảy và tiếng ồn từ bên ngoài. Lucy mỉm
cười. Cô bé chắc đã quen với việc di chuyển trong thành phố và cách thức
vận hành của nó.

"Em không giống như những gì chị mong đợi khi Simon nói chú ấy sẽ lấy vợ." Rosalind nhẹ nhàng lên tiếng.

Lucy nhướng lông mày của mình thành một câu hỏi.

Rosalind cắn nhẹ môi dưới."Chị không có ý xúc phạm em."

"Em không có ý đó"

"Chỉ là Simon đã luôn luôn đi cùng
với một loại phụ nữ " Rosalind khẽ nhăn mũi "Không phải luôn luôn là
người đáng kính nhưng luôn là những người sành điệu."

"Còn em đến từ vùng quê." Lucy buồn bã nói

"Ừm." Rosalind mỉm cười. "Chị đã rất ngạc nhiên, nhưng tốt đẹp hơn, độc đáo, đó là sự lựa chọn của chú ấy."

"Cảm ơn chị."

Chiếc xe ngựa dừng lại, một phần con đường đang bị kẹt. Âm thanh giận dữ của những người đàn ông tức giận hét lên ở bên ngoài.

"Thi thoảng chị nghĩ đi bộ sẽ dễ dàng hơn." Rosalind thì thầm

"Chắc chắn là nhanh hơn" Lucy mỉm cười với chị.

Họ ngồi, lắng nghe tiếng ồn ào. Túi Nhỏ đang ngáy nhỏ, ngủ rất bình thản.

"Thực sự thì...." Rosalind ngập ngừng
"Chị không nên nói với em điều này, nhưng khi chị gặp họ lần đầu tiên –
Ethan và Simon – Chị đã bị cuốn hút bởi Simon."

"Thật sao?" Lucy giữ nét mặt mình bình thản. Rosalind đang cố nói điều gì với nàng.

"Phải. Chú ấy có vẻ bí ẩn, mặc dù
trước khi Ethan chết, chị đã nghĩ phần lớn những người phụ nữ thích nét
quyến rũ ấy. Và cái cách mà chú ấy nói chuyện, sự hóm hỉnh của chú ấy.
Nó càng làm cho chú ấy quyến rũ hơn vào lúc đó. Chị đã hoàn toàn bị mê
hoặc, mặc dù Ethan đẹp trai hơn.

"Và chuyện gì đã xảy ra?" Có phải
Simon cũng đồng thời bị mê hoặc bởi người phụ nữ thanh nhã này? Lucy tự
hỏi và cảm thấy vết đâm của sự ghen tuông.

Rosalind nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe "Chú ấy xa lánh chị."

Lucy giữ chặt hơi thở của nàng ."Như thế nào"

"Một buổi tối , tại 1 buổi khiêu vũ ,
chị bước vào phòng trong. Đó là thư viện hay một phòng chờ gì đó, nhỏ
hơn và trang trí đơn giản, trừ chiếc gương được trang trí công phu và
lộng lẫy treo trên tường. Chú ấy đứng một mình, chỉ đứng ở đó và chỉ
đang nhìn chằm chằm."

"Vào cái gì?"

"Vào bản thân." Rosalind nói với
nàng."Trong gương, chỉ là ... đang nhìn vào cái bóng của chú ấy. Nhưng chú
ấy không nhìn bộ tóc giả hoặc quần áo giống như những người đàn ông
khác. Chú ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của mình."

Lucy cau mày. "Thật khác thường."

Rosalind gật đầu ."Và chị biết sau
đó.Chú ấy đã không được hạnh phúc. Sự bí ẩn của chú ấy không phải là giả
vờ, đó là sự thật. Một điều gì đó đã điều khiển Simon, và chị không
chắc nó có bao giờ để Simon thanh thản. Chị chắc chắn mình không thể
giúp đỡ chú ấy."

Tâm trạng khó chịu dâng đầy trong Lucy : "Vì vậy, chị cưới Ethan."

"Phải. Và chị không bao giờ hối hận
về điều đó. Anh ấy là người chồng tuyệt vời, dịu dàng và tử tế." Chị
nhìn vào đứa con gái nhỏ đang ngủ. "Và anh ấy đã cho chị Theodora"

"Tại sao chị lại nói điều này với em"
Lucy hỏi khẽ. Bất chấp những lời nói của nàng đã dịu đi. Nàng cảm thấy
cơn giận dữ đang dâng tràn. Rosalind đã không phải khi làm cho nàng nghi
ngờ quyết định của nàng

"Không có ý làm em hoảng sợ,"
Rosalind cam đoan với nàng."Chị chỉ cảm thấy rằng chỉ có một người phụ
nữ mạnh mẽ mới kết hôn với Simon, và chị ngưỡng mộ điều đó"

Đến lượt Lucy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cỗ xe ngựa cuối cùng cũng tiếp tục đi. Họ muốn sớm quay lại ngôi nhà ở
thị trấn nơi có rất nhiều đồ ăn ngon cho bữa trưa.Nàng đã rất đói,nhưng
tâm trí của Lucy thì đang lang thang quay trở lại với những từ ngữ cuối
cùng của Rosalind : Một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nàng đã sống trong suốt một phần cuộc
đời nàng, tại một thị trấn tỉnh lẻ nơi mà nàng chưa bao giờ bị thách
thức. Rosalind đã nhìn thấy ở Simon những gì mà đến nỗi quyết định thận
trọng tránh sang một bên. Nàng có ngạo mạn không khi tin tưởng vào thôi
thúc của bản thân mình để kết hôn với Simon? Lẽ nào nàng mạnh mẽ hơn
Rosalind?

Tôi sẽ gõ cửa chứ,thưa cô?" Người hầu gái hỏi.

Lucy đứng cạnh cô hầu gái trên bậc cửa trước nhà của Simon.

Tòa nhà vươn cao đến năm tầng, những phiến đá trắng sáng bóng lên trong ánh nắng của buổi chiều tà.

Toà nhà là một phần trong xã hội
thượng lưu ở London,và nàng nhận ra rằng nàng thấy mình trông thật ngu
ngốc khi đứng ở đây. Nhưng nàng đã không gặp Simon trong một khoảng thời
gian rồi và nàng thấy mình có một nhu cầu đến tuyệt vọng và liều lĩnh
là đến gặp chàng, để nói chuyện với chàng và tìm hiểu... Nàng cười lo lắng
và hồi hộp theo hơi thở của mình. Tốt thôi, nàng đoán mình cần thiết
phải tìm hiểu liệu chàng có vẫn là người đàn ông mà nàng đã biết như khi
chàng ở Maiden Hill. Và vì vậy, nàng đã mượn cỗ xe của Rosalind và đến
đây sau bữa trưa.

Nàng dấu bàn tay của mình dưới chiếc áo choàng mới và gật đầu với người hầu.

"Được, làm ơn, bước lên và gõ cửa đi."

Người hầu gái giữ cái khoá nặng nề và
gõ. Lucy nhìn cánh cửa và hi vọng. Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng không
thấy Simon – chàng chắc chắn đã ăn bữa chính ít nhất là một lần mỗi ngày
tại căn nhà của Rosalind – nhưng họ chưa bao giờ có thời gian dù là một
khoảnh khắc để ở một mình với nhau. Nếu chỉ là -

Cánh cửa được kéo mở ra và người quản gia cao lớn nhìn xuống họ từ cái mũi khoằm."Vâng?"

Lucy hắng giọng."Có ngài Iddesleigh trong đó không?"

Ông ta khẽ nhướng một bên lông mày
bờm xờm theo một cách cực kì kiêu căng, thật không tin nổi, ôngta chắc
đã phải tập nó hàng đêm trước gương." Tử tước không gặp người lạ...Nếu quý
cô để lại danh thiếp...."

Lucy mỉm cười và tiến về phía trước,
buộc ông ta phải bước lùi lại và tránh cho nàng đâm thẳng vào bụng ông
ta." Tôi là Lucian Craddock – Hayes, và tôi đến đây để gặp vị hôn phu
cùa mình"

Người quản gia chớp mắt. Ông ta rõ ràng đang trong tình thế khó xử.

Đây có lẽ sẽ sớm là bà chủ tương lai
khắt khe của ông, nhưng ông hầu như chắc chắn Simon đã có lệnh không
được làm phiền. Ông ta quyết định nhượng bộ người phụ nữ ở trước mặt
mình. "Dĩ nhiên rồi, thưa cô"

Lucy mỉm cười hài lòng với ông ta. "Cám ơn ông."

Họ bước vào sảnh lớn. Lucy đã dành
một lúc để nhìn vòng quanh một cách hiếu kì. Nàng chưa bao giờ vào nhà
của Simon. Nền nhà được ốp đá cẩm thạch đen, và được đánh bóng như
gương. Tường cũng ốp đá cẩm thạch, đan xen giữa màu trắng và đen trong
các bức vách với đường viền là những vòng xoắn trang trí mạ vàng và dây
leo, trên trần nhà... Lucy nghẹn thở. Tất cả trần nhà được dát vàng và có
màu trắng với những đám mây được vẽ với những tiểu thiên sứ ló ra để giữ
những ngọn đèn treo bằng pha lê đu đưa ở trung tâm. Những chiếc bàn và
những bức tượng được đặt ở nơi này, nơi khác. Tất cả chúng đều làm bằng
đá cẩm thạch và gỗ. Tất cả được trang trí hào nhoáng và phung phí trong
những lớp mạ bằng vàng. Bức tượng thần Mercury bằng đá cẩm thạch đen
được đặt gần ngay bên phải Lucy với đôi cánh trên gót chân, đội mũ giáp
và đôi mắt, tất cả được làm từ vàng ròng. Thực sự, từ lớn không đủ để
miêu tả cho cái sảnh. Phô trương là từ dùng đúng hơn.

"Tử tước đang trong nhà kính, thưa cô" Người quản gia nói.

"Tôi sẽ tìm anh ấy ở đó" Lucy nói. "Có chỗ nào để người hầu của tôi có thể chờ không?"

Tôi sẽ bảo người hầu đưa cô ấy xuống
bếp" Ông ta chỉ tay vào một người hầu trong tầm nhìn của ông ta đang
đứng ở hành lang, người đàn ông cúi đầu chào và dẫn đường cho cô hầu của
nàng đi. Người quản gia quay trở lại với Lucy : "Quý cô, xin đi theo
lối này?"

Lucy gật đầu. Ông ta dẫn nàng đi
xuống hành lang phía sau của ngôi nhà. Lối đi hẹp lại và họ bước xuống
đoạn cầu thang ngắn, sau đó họ đến một cánh cửa lớn. Người quản gia bắt
đầu chuẩn bị mở nó, nhưng Lucy ngăn ông ta lại.

"Tôi sẽ vào đó một mình, nếu ông không phiền."

Người quản gia cúi đầu "Như ý muốn của cô,thưa quý cô"

Lucy nghiêng đầu nói: "Tôi không biết tên ông"

"Newton, thưa quý cô"

Nàng mỉm cười."Cảm ơn ông, Newton"

Ông ta giữ cánh cửa mở cho nàng "Nếu cô cần bất cứ thứ gì, thưa quý cô, đơn giản hãy gọi tôi" Và sau đó ông ta rời đi.

Lucy quan sát nhìn vào trong nhà kính khổng lồ. "Simon?"

Nếu nàng không đang nhìn vào nó lúc
này, nàng sẽ không tin một công trình như thế này có thể tồn tại, ẩn sâu
giữa trung tâm thành phố. Hàng dãy ghế đã biến mất vào trong bóng tối
của nhà kính.Tất cả các bề mặt trên đất đã được lấp đầy bằng nhiều cây
xanh và những chậu chứa đất. Bên dưới chân nàng là lối đi bằng gạch dành
cho người đi bộ nhưng bằng cách nào đó lại mang đến cảm giác ấm áp.
Những tấm kính được phủ bởi những lớp sương ngưng tụ phía trên vai nàng.
Những tấm kính bắt đầu nối tiếp nhau ở độ cao từ eo và cuốn thành mái
vòm ngay phía trên đầu nàng. Phía trên nàng, bầu trời London thực sự có
vẻ đang bắt đầu tối hơn.

Lucy bước thêm vài bước vào trong bầu không khí ẩm ướt. Nàng đã không nhìn thấy một ai ở đây.

"Simon?"

Nàng lắng nghe nhưng không nghe thấy
gì. Và một lần nữa,nàng thấy nhà kính vô cùng to lớn. Có thể chàng không
nghe thấy tiếng nàng.

Chắc hẳn chàng đã muốn giữ không khí
nóng và ẩm ướt bên trong. Nàng đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại đằng sau
nàng và thăm dò bước vào bên trong.

Lối đi đã được thu hẹp lại và một vài
tán lá che ở trên đầu nàng, buộc nàng phải đi xuyên qua bức rèm xanh
tươi. Nàng có thể nghe tiếng nhỏ giọt của nước khi chúng đọng lại và rơi
khỏi những chiếc lá. Không khí nặng nề và tĩnh lặng, bốc lên mùi mốc
của rêu và đất.

"Simon?"

"Ở đây."

Cuối cùng, giọng chàng cũng vang lên
từ phía xa, nhưng nàng không thể nhìn thấy chàng từ phía bụi cây nhiệt
đới tối tăm này. Nàng gạt những chiếc lá to lớn hơn trên đầu nàng sang
một bên và bỗng nhiên xuất hiện bước vào một không gian mở, rộng, được
chiếu sáng bởi hàng tá nến.

Nàng dừng lại.

Khoảng trống là vòng tròn. Những bức
tường bằng kính được tạo ra trong một mái vòm thu nhỏ, giống như trong
một bức tranh của người Nga mà nàng đã từng thấy. Ở trung tâm là một đài
phun nước bằng đá cẩm thạch và bao quanh bên ngoài nó là những băng ghế
và được phủ đầy bởi hoa hồng. Hoa hồng đang nở trong mùa đông. Lucy
cười. Màu đỏ và hồng , kem và trắng tinh khiết. Mùi thơm nồng của hoa
hồng lấp đầy không khí, dẫn đầu và mang đến cho nàng cảm xúc kinh ngạc
và vui sướng tột cùng. Simon đã có một vùng đất thần tiên ngay trong
chính ngôi nhà của mình.

"Em đã tìm thấy anh." (từ đây giữa hai anh chị xưng là anh và em nhé, không còn khoảng cách giữa ta và nàng nữa rồi)

Nàng nói và hướng cái nhìn về phía
chàng, trái tim của nàng đang run rẩy trong cảnh tượng mà nàng nhìn
thấy. Simon mặc áo sơmi và đứng tựa vào ghế. Chàng đeo một chiếc tạp dề
màu xanh lá dài bên ngoài áo gilê của chàng để bảo vệ nó. Ống tay áo
được xắn lên, để lộ ra khuỷu tay chàng phủ đầy một lớp lông tơ màu vàng.

Lucy mỉm cười với ý nghĩ rằng Simon
đang mặc quần áo lao động. Điều này làm cho bề ngoài của chàng không
giống như nàng đã thấy trước đây và làm nàng ngạc nhiên, nó hấp dẫn
nàng. Từ khi họ đến London, chàng luôn trông rất chải chuốt như rất
nhiều người đàn ông khác trên thế giới.

"Em hi vọng anh không phiền. Newton đã để em vào."

"Không hề gì. Rosalind đâu?"

"Em đến một mình."

Chàng lặng đi căng thẳng và phóng một cái nhìn về phía nàng, làm cho nàng thấy thật khó khăn để giải thích. "Chỉ 1 mình?"

Và đó là sự lo lắng của chàng. Chàng
đã giải thích rất rõ ràng khi lần đầu tiên nàng đến London rằng nàng
không bao giờ được rời khỏi nhà một mình. Nàng đã gần như quên mất cái
yêu cầu này, khi mà trong suốt những tuần qua đã không có vấn đề gì xảy
ra.

Rõ ràng là, chàng vẫn lo lắng về kẻ
thù của chàng. "Ừm, ngoại trừ người đánh xe ngựa, một cô hầu và một
người đầy tớ – em đã mượn xe ngựa của Rosalind." Nàng cười một cách dễ
dàng với chàng.

"À!" Vai chàng giãn ra, và chàng bắt đầu tháo tạp dề ra."Trong trường hợp này,anh có thể mời em một tách trà chứ?"

"Anh không phải dừng lại vì em" Nàng nói "Nghĩa là, nếu em không làm phiền anh"

"Em luôn luôn làm phiền anh, thiên thần ngọt ngào ạ." Chàng đeo lại cái tạp dề và quay lại với bàn làm việc.

Nàng thấy rằng chàng rất bận, nhưng
họ sẽ cưới trong vòng chưa đầy một tuần nữa. Những ý nghĩ thì thầm còn
lưu lại trong tâm trí nàng, sự sợ hãi tưởng tượng rằng chàng sẽ chán
nàng bây giờ, hoặc tệ hơn, sẽ có những ý định khác bên cạnh đó. Nàng đến
bên cạnh chàng "Anh đang làm gì vậy"

Chàng dường như căng thẳng hơn,
nhưng giọng của chàng vẫn bình thường." Ghép cành cho hoa hồng. Không
phải là một việc làm thú vị. Anh lo lắng, nhưng em được mời để xem."
"Anh có chắc chắn rằng anh không phiền?"

"Không, dĩ nhiên là không." Chàng
khom người xuống trên băng ghế, không nhìn vào nàng. Chàng có một cành
có gai ở phía trước, có lẽ là một phần của cây hoa hồng và cẩn thận cắt
tỉa đoạn cuối thành một đầu nhọn.

"Chúng ta đã không ở một mình cùng
nhau trong vài ngày ,và em đã nghĩ thật tuyệt vời để... nói chuyện" Nàng
thấy khó khăn để nói chuyện với chàng khi chàng đang quay lưng đi.

Lưng chàng cứng lại, như thể chàng đang nhủ thầm giữ nàng thật xa, nhưng chàng không rời đi. "Phải"

Lucy cắn nhẹ môi nàng: "Em biết em
không nên đến muộn thế này,nhưng Rosalind làm em bận rộn suốt ngày để đi
mua sắm và tìm kiếm quần áo và nhiều thứ. Anh sẽ không tin những con
đường đông như thế nào vào buổi chiều. Nó làm tụi em mất hàng giờ để về
nhà." Lucy ngồi gần ghế đẩu và giữ hơi thở. Bây giờ đến lượt nàng lắp
bắp "Simon, có phải anh đã thay đổi ý định của mình?"

Điều này gây nên sự chú ý của chàng. Chàng nhìn xuống, giận dữ "Cái gì?"

Nàng với cử chỉ giật mình phản
kháng. "Anh dường như rất bận rộn mọi lúc, và anh không hôn em kể từ lúc
anh cầu hôn. Em tự hỏi có lẽ anh đã có thời gian để nghĩ về nó và thay
đổi suy nghĩ về việc cưới em."

"Không" Chàng quăng con dao xuống và dựa cánh tay thẳng vào ghế, đầu cúi xuống.

"Không, anh xin lỗi. Anh muốn cưới
em, rất muốn cưới em từ lâu, bây giờ anh muốn hơn bao giờ hết. Anh cam
đoan với em, anh đã đếm từng ngày cho đến khi chúng ta kết thúc đám
cưới. Anh đã mơ ước được ôm em trong đôi tay mình khi em là trở thành
người vợ hợp pháp của anh và sau đó anh phải làm tâm trí mình sao lãng
hoặc điên lên để chờ từng ngày.Vấn đề là ở anh"

"Vấn đề gì vậy?" Lucy nhớ lại nhưng thật sự bối rối. "Nói với em và chúng ta sẽ cùng nhau giải quết."

Chàng thở dài, lắc đầu, và quay mặt
lại phía nàng. "Anh không nghĩ vậy.Vấn đề là tất cả do tự anh gây ra,
đối mặt với nó phải là chính bản thân anh chịu đựng để vượt qua. Cảm ơn
chúa vì chúng sẽ biến mất trong tuần khi chúng ta ràng buộc nhau bởi lời
thề hôn nhân trước thánh."

"Anh đang cố tình nói những điều khó hiểu."

"Rất kiên cường." Chàng than thở.
"Anh có thể hình dung ra em cùng với cây kiếm sắc nhọn trong tay, đang
đánh bại những người Do Thái ngoan cố và hoài nghi những người
Samaritan. Họ đang thu mình lại trước sự trừng phạt lạnh lùng và trước
cái nhìn khủng khiếp của em ." Chàng cười trong hơi thở . "Chúng ta đang
nói đến anh đang gặp rắc rối xung quanh việc không được chạm vào em."

Nàng mỉm cười "Chúng ta đã đính hôn. Anh có thể chạm vào em."

"Không, thực sự, anh không thể"
Chàng ngồi thẳng lên và nhặt lại con dao gọt lên. "Nếu anh chạm vào em,
anh không chắc anh có thể dừng lại được không". Chàng bẻ cong và nhìn
chăm chú vào những bông hồng khi chàng thận trọng cắt cành khác trên
thân cây.

"Thực tế, anh hoàn toàn chắc chắn
anh không thể dừng lại. Anh say mê mùi hương của em và cảm nhận sự trong
trắng của em, làn da trắng của em."

Lucy cảm thấy hơi ấm ở 2 bên má.
Nàng nghi ngờ rất nhiều nếu làn da hiện giờ của nàng thực sự trắng.Nhưng
chàng hầu như không chạm vào nàng trong tất cả thời gian ở Maiden
Hill.Chắc chắn nếu chàng có thể kìm chế bản thân chàng lúc đó,thì bây
giờ chàng có thể. "Em ..."

"Không" Chàng nín thở và lắc đầu như thể đang xua đuổi nó.

"Anh đã ôm tấm lưng của em, áo
choàng của em rơi xuống khỏi vai em như thể vật tầm thường trước khi anh
có thể nghĩ, ở trong em trước khi anh có thể suy nghĩ sâu hơn,và 1 khi
bắt đầu lại, anh chắc như quỷ rằng anh không thể dừng lại trước khi
chúng ta cùng nhau lên thiên đường. Có thể không sau đó"

Lucy mở miệng nhưng không thốt nổi 1 âm thanh nào.Thiên đường...

Chàng nhắm mắt lại và rên rỉ. "Chúa ơi. Anh không thể tin anh đã nói với em điều này"

"Tốt thôi" Nàng hắng giọng. Những lời của chàng làm nàng run rẩy và nóng bừng. "Uhm,điều đó thật hão huyền"

"Thật à?" Chàng liếc về phía nàng.
Chàng có một vệt màu sáng xuất hiện trên gò má. "Anh mừng rằng em đã nói
chuyện với vị hôn phu thiếu kiểm soát của mình cùng với cả bản tính tự
nhiên của anh ta rất tốt"

Ôi trời. "Có lẽ em nên đi".Nàng đứng dậy.

"Không, ở lại với anh, làm ơn. Chỉ là....chỉ là đừng đến gần anh".

"Tốt thôi" Nàng ngồi thẳng và đặt tay nàng trên đùi mình.

Môi nàng trễ xuống "Em đã rất nhớ anh"

"Còn anh, cũng thế"

Họ trao cho nhau nụ cười trước khi
chàng lại vội vàng quay đi, nhưng lúc này nàng đã biết lí do và bình
thản. Nàng nhìn chàng đặt 1 bên thân cây và nhấc cái chậu đựng thứ nhìn
giống như một gốc cây nhỏ. Những vòi nước đã phun ở đằng sau và những
ngôi sao bắt đầu mọc đầy trên bầu trời phía trên mái vòm.

"Anh chưa bao giờ kết thúc câu
chuyện cổ tích anh đã kể với em" Nàng nói "Hoàng tử rắn. Em sẽ không thể
hoàn thành những bức tranh minh hoạ nếu anh không kể cho em về kết
thúc.

"Em vẫn làm những bức tranh minh hoạ"

"Dĩ nhiên"

"Anh không thể nhớ anh đã dừng lại ở đâu" Chàng nhăn mặt bên trên thân cây xấy xí. "Bây giờ nó rất dài"

"Em nhớ" Nàng ngồi xuống trên chiếc
ghế đẩu. "Angelica đã lấy trộm bộ da của Hoàng tử rắn và đe doạ phá huỷ
nó, nhưng nàng đã động lòng thương và tha chết cho chàng".

"Ah, đúng rồi" Chàng giữ 1 cách cẩn
thận chiếc kéo hình chữ V bên trên thân cây. "Hoàng tử rắn nói với
Angelica, 'Cô gái xinh đẹp, từ khi nàng giữ bộ da của ta, nàng đã nắm
cuộc sống của ta trong tay nàng, nàng chỉ cần nói ra và ta sẽ ban cho
nàng 1 điều ước".

Lucy cau mày: "Anh ta có vẻ không
thông minh lắm. Tại sao anh ta không đơn giản hỏi xin lại bộ da của mình
mà không cần nói với cô ấy về sức mạnh cô ấy có với anh ta?"

Chàng bắn cho nàng cái nhìn bên dưới hàng lông mày. "Có lẽ anh ta hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ấy".

Nàng khịt mũi "Không loại trừ anh ta cực kì kém thông minh" .

"Tâm hồn lãng mạn của em đã chôn vùi. Bây giờ cho phép anh tiếp tục ?"

Nàng ngậm miệng lại thật chặt và gật đầu yên lặng.

"Tốt.Một ý nghĩ loé lên với Angelica
rằng nàng đã gặp may mắn ở đây. Có lẽ rốt cuộc nàng có thể gặp được
hoàng tử của vùng đất. Vì vậy nàng đã nói với Hoàng tử rắn rằng 'Có một
trận bóng hoàng gia được tổ chức tại đây tối nay. Anh có thể đưa tôi
vượt qua thành lũy của lâu đài để tôi có thể thấy hoàng tử và những
người tùy tùng không?' Oh, hoàng tử rắn nhìn nàng bằng đôi mắt bạc sáng
và nói "Ta có thể làm điều tốt hơn thế, ta cam đoan với nàng".

"Nhưng, chờ đã" Lucy ngắt lời "Không phải hoàng tử rắn là nhân vật chính của câu truyện à?".

"Người rắn ?" Simon cắt thêm vào vết
khía hình chữ V mà chàng đã làm trong gốc cây và bắt đầu cuốn bọc cho
cả 2 một dải vải hẹp. "Ý tưởng nào cho em ý nghĩ rằng anh ta sẽ là1anh
hùng ?"

"Oh. Tất cả cơ thể anh ta bằng bạc, đúng không anh?"

"Nhưng anh ta thật sự đã trần truồng, và người anh hùng của câu chuyện thường có 1vài điều gì đó khác hơn là tên của mình".

"Nhưng...."

Chàng cau mày 1 cách nghiêm khắc với nàng "Em có muốn anh tiếp tục không?"

"Có" Nàng trả lời ngoan ngoãn.

"Tốt. Hoàng tử rắn vẫy 1 bàn tay toả
sáng của mình, và bỗng nhiên bộ quần áo rách màu nâu tẻ nhạt của
Angelica trở thành bộ váy áo màu đồng lộng lẫy. Mái tóc của nàng có màu
đồng và những trang sức hồng ngọc cùng đôi chân của nàng đi đôi giầy
thêu màu đồng. Angelica quay 1 vòng, thích thú với sự thay đổi của nàng,
nàng la lên, "chờ cho đến khi hoàng tử Rutherford thấy tôi !".

"Rutherford?" Lucy nhướn 1 bên chân mày.

Chàng chằm chằm nhìn nàng nghiêm khắc.

"Em xin lỗi"

"Hoàng tử Rutherford, chàng trai có
mái tóc màu vàng quăn. Nhưng hoàng tử rắn không trả lời, và chỉ khi
Angelica chú ý rằng anh ta đã khuỵu đầu gối xuống bên cạnh lò than và
ngọn lửa ánh xanh bắt đầu yếu dần. Để trao điều ước cho cô gái chăn dê,
anh ta đã làm suy yếu sức mạnh của mình"

"Người đàn ông ngốc nghếch"

Chàng nhìn xuống và cười với nàng và
sau đó lần đầu tiên chàng chuyển sự chú ý đến bầu trời đêm "Chúa ơi, đã
muộn thế này sao? Tại sao em không nói với anh? Em cần phải quay lại
nhà của Rosalind trong thành ngay lập tức".

Nàng thở dài. Ở London thật rắc rối,
hôn phu của nàng đang trở nên tẻ nhạt 1 cách đáng thương. "Được thôi".
Lucy đứng dậy và phủi bụi khỏi chiếc áo của nàng. "Khi nào em gặp anh
lần nữa".

"Anh sẽ gặp em vào bữa sáng" Chàng thì thầm lơ đãng.

Sự thất vọng bắn xuyên qua nàng.
"Không, Rosalind đã nói chúng em sẽ đi sớm để gặp người may găng tay, và
chúng em sẽ đi xa trong bữa trưa. Chị ấy đã sắp xếp giới thiệu em với 1
vài người bạn của chị ấy".

Simon cau mày. "Em có đi không?"

"Có". Nàng thừa nhận "Nhưng em không có ngựa cưỡi"

"Anh có 1 vài con ngựa. Anh sẽ đến
nhà Rosalind trước bữa sáng sau đó chúng ta sẽ cưỡi ngựa trong công
viên. Chúng ta sẽ quay lại chỗ Rosalind kịp để đưa em đi đến chỗ thợ
may.

"Em rất thích" Nàng nhìn chàng.

Chàng nhìn lại nàng "Chúa ơi, và anh thậm chí còn không thể hôn em.Đi đi"

"Chúc ngủ ngon". Lucy cười khi nàng đi bộ quay lại lối đi.

Phía sau nàng có thể nghe thấy tiếng Simon nguyền rủa.

"Tôi có thể tham gia không?" Simon nhướng 1 bên lông mày thách thức với 1 vài người chơi tối đó

QuincyJames, đang ngồi quay lưng lại
với Simon, đu đưa và liếc mắt nhìn. Đuôi mắt phải khẽ giật nhẹ. Hắn mặc
áo khoác nhung dài màu đỏ và quần ống túm với áo gile màu trắng nhạt,
thêu màu đỏ hợp với áo khoác. Mang bộ tóc màu Ý lai, hắn trông ưa nhìn.
Simon cảm thấy đôi môi hắn ta cong thành 1 nụ cười thoả mãn.

"Dĩ nhiên" Nhà quý tộc trong bộ đồ lỗi thời, bộ tóc giả che cả gáy gật đầu.

Hắn ta có bộ mặt phóng đãng của một
con bạc, kẻ đã tốn hàng giờ của cuộc sống tại những bàn cờ bạc. Simon
không tự giới thiệu với hắn ta, nhưng hắn ta đã thấy chàng trước. Ngài
Kyle.

Ba người đàn ông khác tại bàn đều là
những người xa lạ. Hai người tầm tuổi trung niên, gần giống nhau trong
bộ tóc giả màu trắng phủ đầy bột, và khuôn mặt đỏ lên bởi rượu. Người
cuối cùng chỉ là 1 thanh niên, trên má cậu ta vẫn còn tàn nhang. Một con
chim bồ câu trong hang ổ lũ cáo. Mẹ cậu ta đáng lẽ ra phải giữ cậu ta
an toàn ở nhà.

Nhưng đó không phải là vấn đề của Simon.

Chàng kéo cái ghế trống cạnh James và
ngồi xuống. Đồ con hoang đói rách. James ko thể làm gì để ngăn chàng.
Đơn giản là vì việc phản đối 1 quý ông tham gia vào một bàn chơi tự do
là không thể. Simon đã thắng hắn. Chàng tự cho phép mình một khoảnh khắc
để ăn mừng. Sau khi trải qua phần lớn thời gian trong tuần để đến khu
Devil's Playground, né tránh sự tán tỉnh của những kỹ nữ mới vào nghề,
uống những ly sâm-panh kinh tởm, và tự làm mình chán ngán bằng việc di
chuyển khó nhọc hết bàn chơi này đến bàn chơi khác. James cuối cùng đã
xuất hiện. Chàng bắt đầu lo lắng rằng dấu vết đã mất dần; Simon đã hoãn
lại việc săn lùng trong khi chuyển sang việc chuẩn bị lễ cưới của mình,
nhưng giờ chàng đã tìm thấy James.

Chàng cảm thấy một thôi thúc làm cho
chàng phải vội vàng làm nó cho xong để chàng có thể lên giường của mình
và có thể gặp Lucy khi họ cưỡi ngựa vào buổi sáng với một tâm trạng thật
tỉnh táo. Nhưng sẽ không như thế. Con mồi của chàng cuối cùng cũng đánh
bạo chui ra khỏi nơi ẩn nấp, và chàng phải di chuyển chậm chạp. Thận
trọng. Điều đó quyết định một phần của nhiệm vụ này, rằng hắn sẽ không
có khả năng chạy trốn, trước khi hắn phát hiện ra cái bẫy. Không thể cho
phép con mồi lẩn trốn thoát ra khỏi cái lưới đã giăng từ bất cứ lỗ hổng
nào vào thời điểm này.

Lord Kyle lật quân bài cho mỗi người
chơi để quan sát ai sẽ chia bài. Người đàn ông bên phải Simon giữ quân
đầu tiên và gom những quân bài để chia bài. James chộp lấy mỗi quân bài
khi chúng được chia đến chỗ hắn, lo lắng gõ nhẹ lên gờ cạnh bàn. Simon
chờ cho đến khi 5 quân bài được chia- họ đang chơi bài 5lá (trò chơi mà
người chơi phải đặt tiền cược)- trước khi lật chúng lên. Chàng liếc
xuống- bài trong tay chàng cũng không tồi, nhưng điều đó không thực sự
là vấn đề. Chàng bồn chồn và mở bài đầu tiên- quân 8cơ. James run rẩy và
sau đó quăng xuống quân 10. Trò chơi đã chạy 1 vòng quanh bàn, và "cậu
bé bồ câu" giở 1 mánh lới. Chàng trai trẻ đánh trước 1 lần nữa với quân 3
pích.

Người hầu đi vào, giữ khay đồ uống.
Họ đang chơi trong phòng tách biệt trong CLB Devil. Căn phòng tối mờ,
những bức tường và cửa được bọc trong lớp nhung để làm giảm âm thanh của
những cuộc chè chén trong phòng khách chính. Những người đàn ông chơi ở
đây chơi những trò cá cược cao, quan trọng, và hiếm khi nói chuyện vượt
quá phạm vi đòi hỏi của trò chơi. Đây không phải là những buổi gặp mặt
thân mật của các quý ông. Đây là cuộc sống hoặc cái chết bởi những là
bài. Chỉ trong 1 buổi tối khác ở đây, Simon đã chứng kiến 1 nam tước mất
đầu tiên là tất cả tiền mà ông ta có trong tay, sau đó là vùng đất thừa
kế, và cuối cùng là của hồi môn của chính con gái ông ta. Buối sáng
ngày hôm sau, người đàn ông đó đã chết, bị bắn bởi chính tay mình.

James vồ lấy chiếc cốc từ cái khay
của người hầu bàn, uống cạn nó và với 1 ly thứ 2. Hắn bắt gặp cái nhìn
chằm chằm từ Simon. Simon mỉm cười. Đôi mắt James mở to. Hắn nuốt nhanh
số rượu từ cốc thứ 2 và đặt nó vào khuỷu tay, trừng trừng nhìn lại chàng
đầy thách thức. Trò chơi tiếp tục. Simon đặt bài và đặt cược tiền.
James cười ngớ ngẩn. Hắn đang giữ quân J nhép-quân bài của trò chơi,
quân bài cao trong năm lá bài trong trò chơi- và giở 1 mánh lới khác.

Những ngọn nến chảy hết và những người hầu quay lại với công việc thu xếp chúng.

Quincy James bây giờ đang chiến
thắng, hàng chồng tiền ở bên cạnh cái cốc đang cao thêm. Hắn thư giãn
trên ghế của mình, và đôi mắt xanh khẽ chớp mắt ngái ngủ. Chàng trai trẻ
hạ những cặp đồng xu và hướng cái nhìn thách thức. Chàng sẽ không phải
chơi một vòng cuối cùng nếu chàng may mắn. Nếu không, một ai đó sẽ thay
thế chàng những ván tiếp theo, và đó là cách để đưa con nợ vào tù.
Christian Fletcher lẻn vào trong phòng. Simon đã không nhìn lên, nhưng
từ khoé mắt của mình, chàng đã thấy Christian ngồi vào ghế trong một góc
của căn phòng, rất xa để nhìn vào những lá bài. Chàng cảm thấy một điều
gì đó ở sâu bên trong chàng thoải mái trong một dấu hiệu của chàng trai
trẻ. Bây giờ chàng đã có đồng minh ở sau lưng chàng.

James đã thắng một trò gian trá. Đôi môi hắn xoắn lại trong một nụ cười khinh bỉ vui mừng khi hắn thu gom số tiền cá cược.

Simon vung cánh tay chàng và chộp lấy tay của hắn ta.

"Cái gì vậy" James cố gắng giựt tay lại.

Simon ném tay hắn lên bàn. Một quân bài rơi ra từ viền tay áo ở cổ tay James. Những người chơi khác quanh bàn bất động.

"Quân J nhép" Giọng của ngài Kyle vang lên giận dữ: "Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái qủy gì vậy James?"

"Không phải t-t-tôi"

Simon ngả lưng ra sau ghế và chà xát cái ngón tay đeo huy hiệu một cách uể oải. « Nó rơi ra từ cổ tay của ngươi »

"Ngươi" James nhảy dựng lên, chiếc
ghế sau lưng gã đổ ra sau. Hắn nhìn như thể muốn đập Simon, nhưng sau đó
thì nghĩ rằng tốt hơn là không nên.

Simon nhướng 1 bên mày.

"Ngươi đã dàn dựng, nhét quân J bẩn thỉu đó vào ta"

"Ta cũng vừa bị thua" Simon ra hiệu "Ngươi đã lăng mạ ta,James"

"Không"

Simon tiếp tục, bình thản "Ta tin rằng sẽ có 1 cuộc đọ kiếm vào lúc bình minh_"

"Không, chúa ơi, không"

"Cho ta sự tán thành của ngươi"

"Chúa ơi!" James chộp lấy mái tóc của
hắn, mái tóc đẹp lộ ra dải ruy băng." Điều đó không đúng. Tôi không hề
có quân J nhép bẩn thỉu đó"

Ngài Kyle lấy lại quân bài" Một tay chơi khác,thưa quý ông"

"Chúa tôi" Chàng trai trẻ thì thầm. Cậu ta trông tái nhợt và nhìn giống như cậu ta đang gom lại toàn bộ tài sản của mình.

"Tôi không l-l-làm điều đó » James gào thét.

Simon quay gót "Ngày mai.Bây giờ tốt hơn là nên ngủ một chút"

Ngài Kyle gật đầu, sự chú ý của ông quay lại trò chơi tiếp. « Chúc ngủ ngon,Iddesleigh"

"T-Tôi chơi đủ rồi. Nếu ông thứ lỗi, thưa quý ông?" "Chim bồ câu" gần như chạy ra khỏi phòng.

"Khônggggg! Tôi vô tội" James bắt đầu thổn thức.

Simon nhăn mặt và đi ra khỏi phòng.

Christian đuổi kịp chàng tại phòng khách riêng. « Có phải cậu... »

"Im ngay" Simon rít lên. « Không phải ở đây,đồ ngốc »

May mắn, chàng trai trẻ giữ im lặng cho đến khi họ ra đường. Simon ra hiệu cho người đánh xe của chàng.

Christian thì thầm,"Có phải cậu..."

"Đúng" Chúa ơi, chàng đã kiệt sức, "Cậu muốn đi không"

Christian nháy mắt: "Cám ơn"

"Cậu tốt hơn là tìm kiếm ngưởi thay thế tối nay và sắp xếp một cuộc đọ kiếm"

Simon đã chiến thắng một cách vô cùng
thờ ơ. Đôi mắt của chàng đầy hạt cát và đôi tay chàng đang run rẩy.
Buổi sáng không còn cách quá lâu. Hoặc là chàng sẽ giết gã đàn ông kia
hoặc chàng sẽ chết.

"Cái gì" Christian hỏi

"Người thứ hai của Quincy James. Cậu
cần tìm kiếm ai đó, sắp xếp địa điểm và thời gian. Tất cả. Giống như lần
cuối cùng". Chàng ngáp. "Cậu đã sẵn sàng hành động như là người thay
thế tôi, phải không?"

"Tôi_"

Simon nhắm mắt. Nếu chàng mất
Christian, chàng không biết chàng làm cái gì. "Nếu cậu không làm, tôi có
4giờ để tìm người thay thế"

"Không ý tôi là,được" Chàng trai trẻ buột miệng. "Mình sẽ là người thứ hai của cậu. Dĩ nhiên mình sẽ là người thứ hai,Simon"

"Tốt"

Tiếp theo là sự im lặng trên xe ngựa, và Simon đang dần chìm vào giấc ngủ lơ mơ.

Giọng nói của Christian đánh thức chàng "Cậu đã đến đó để tìm James phải không?"

Chàng không buồn mở mắt ra "Phải"

"Có phải là một phụ nữ" Người bạn của chàng kêu lên bối rối "Có phải ông ta xúc phạm cậu".

Simon gần như cười lớn. Chàng đã quên
rằng những người đàn ông đã giao đấu vì những lí do hoàn toàn ngớ ngẩn.
"Không có gì là không logic"

"Nhưng tại sao" Giọng của Christian khẩn nài. "Tại sao lại làm điều đó"

Chúa ơi! Chàng không biết nên cười
hay khóc lúc này. Có bao giờ trong cuộc sống của chàng ngốc nghếch như
thế này. Chàng lấy lại sự dí dỏm để cố gắng giải thích sự tăm tối của
cuộc sống trong linh hồn một người đàn ông.

"Bởi vì đánh bạc là điểm yếu của hắn.
Bởi vì hắn không thể tự cứu bản thân mình chỉ tham gia một trò chơi.
Bởi vì hắn không thể đẩy lùi mình hoặc moi lối thoát cho hắn. Bởi vì hắn
là đàn ông như hắn và mình là đàn ông như mình". Simon cuối cùng nhìn
lại người bạn trẻ của mình và xoa dịu giọng của cậu ta "Đó có phải điều
cậu muốn biết".

Lông mày Christian nhăn lại khi chàng
kết thúc vấn đề chính xác một cách khó hiểu "Mình không nhận thức
rõ....Đây là lần đầu tiên mình ở với cậu khi cậu khiêu chiến với đối thủ.
Nó dường như không đúng. Không phải tất cả". Đôi mắt Christian bỗng
nhiên mở rộng khi chàng nhận ra sự sỉ nhục.

Simon bắt đầu cười và chàng không thể
dừng lại. Những giọt nước mắt dâng trong đôi mắt chàng trong sự vui vẻ.
Ôi Chúa ôi, cuộc đời là gì?

Cuối cùng, chàng thở hổn hển, "Có điều gì làm cậu nghĩ rằng mình đáng được tôn trọng?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro