Chương6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lucy xiết chặt chiếc áo len quanh
vai. Sáng nay gió mạnh, khiến các ngón tay nàng đông cứng lại bên dưới
chiếc váy đang bao bọc quanh những chiếc xương gầy khẳng khiu của nàng.
Thông thường thì nàng không mạo hiểm ra ngoài thế này đặc biệt là lại đi
chân trần, nhưng nàng cần thời gian để một mình suy nghĩ mà trong nhà
thì lại đầy bọn đàn ông. Thật ra thì cũng chỉ có Cha, Hedge, và Simon,
nhưng nàng không muốn nói chuyện với 2 người trong đó, và Hedge dễ khiến
người ta phát cáu ngay cả khi đang ở trong tâm trạng tốt nhất. Do vậy,
dường như việc đi loanh quanh vào trong làng lúc này là việc làm duy
nhất đúng đắn.

Lucy đá một viên sỏi trên đường. Làm
thế nào mà nàng có thể đi đến và cùng ngồi ăn trưa với một quý ông ở
bàn ăn khi mà mới đây chàng vừa thấy nàng khoả thân và tự ve vuốt khuôn
ngực của mình? Nếu như không quá xấu hổ, có lẽ nàng đã hỏi Patricia. Bạn
nàng chắc chắn sẽ có vài câu trả lời cho vấn đề đó thậm chí ngay cả khi
chẳng câu nào ra hồn cả. Và có lẽ Patricia sẽ giúp nàng vượt qua được
sự ngượng ngùng khủng khiếp này. Nó đã thật quá kinh khủng khi chàng
nhìn thấy nàng, đêm qua. Kinh khủng nhưng cũng thật tuyệt vời, theo một
cách tội lỗi trong bí mật. Nàng muốn chàng nhìn thấy nàng. Nếu thành
thật với chính bản thân mình thì nàng sẽ thú nhận nàng muốn chàng ở lại.
Ở lại và –

Những bước chân, nặng nề và nhanh, đang đến từ phía sau nàng.

Đột nhiên Lucy nhận ra chỉ có mình
nàng trên đường, không có ngôi nhà tranh nào quanh đây. Tuy Maiden Hill
luôn là nơi buồn tẻ chán ngắt, nhưng vẫn còn...Nàng xoay người lại sẵn
sàng đối đầu với kẻ đang định vượt qua nàng.

Đó không phải là kẻ cướp đường.

Không phải, nhưng tệ hơn nhiều. Đó là Simon. Nàng gần như lại xoay người lần nữa.

"Chờ chút." Giọng chàng nhẹ nhàng. Chàng mở miệng lần nữa nhưng rồi đột nhiên dừng lại như thể chàng không biết nói gì khác.

Sự câm lặng bất thường này khiến
nàng cảm thấy tốt hơn đôi chút. Có thể chàng cũng cảm thấy xấu hổ như
nàng? Chàng dừng lại cách nàng vài bước. Chàng để đầu trần, không đội
nón hay trùm tóc giả và cứ chằm chằm nhìn nàng trong câm lặng, đôi mắt
xám của chàng ánh lên sự khao khát gần như muốn biểu lộ rằng chàng đang
cần tìm một thứ gì đó từ nàng.

Ướm lời, Lucy lên tiếng "Tôi sẽ đi bộ theo những đường kẻ phấn. Anh muốn tham gia cùng tôi không?"

"Vâng xin vui lòng, thiên thần của lòng vị tha."

Và đột nhiên mọi chuyện đều ổn. Nàng tiếp tục bước đi và chàng sải chân theo từng bước của nàng.

"Vào mùa xuân, những cánh rừng này
ngập tràn những cây hoa chuông xanh", nàng chỉ vào nhửng đám cây xung
quanh, "Thật tệ khi ngài đến ngay thời điểm này trong năm khi mà mọi thứ
quá lạnh lẽo."

"Tôi sẽ cố sắp xếp đến đây vào mùa hè vào dịp tới." Chàng thì thầm

"Đúng ra phải là mùa xuân."

Chàng nhìn nàng.

Nàng gượng cười. "Khi đó thì hoa chuông đã nở bung."

"À."

"Khi em còn nhỏ, mẹ hay đưa David và
em tới đây cắm trại khi xuân về sau chúng em phải ở trong nhà suốt mùa
đông. Hiển nhiên là, cha em ở ngoài biển xa hầu hết thời gian. David và
em nhặt đầy hoa chuông mà tay chúng em có thể ôm hết và tung chúng vào
vạt áo bà."

"Nghe có vẻ bà là một người mẹ kiên nhẫn."

"Vâng, bà là như vậy."

"Bà ấy mất khi nào?" Lời nói của chàng ngọt ngào và gần gũi.

Lucy nhớ lại lần nữa rằng người đàn
ông này đã nhìn thấy nàng vào khoảnh khắc nàng dễ bị tổn thương nhất.
Nàng ngước thẳng đầu nhìn chằm chằm vào chàng. "Mười một năm trước khi
em mới được mười ba tuổi."

"Còn quá nhỏ để mất cha hay mẹ."

Nàng nhìn chàng. Thành viên gia đình
duy nhất mà chàng từng đề cập đến là người anh trai. Chàng dường như cố
tìm hiểu về cái lịch sử gia đình vốn đã ít ỏi của nàng hơn là để lộ ra
chính những gì liên quan bản thân mình.

"Mẹ chàng còn sống không?"

Rõ ràng là cha chàng đã chết, có như vậy thì chàng mới kế thừa được tước vị đó.

"Không, bà mất cách đây vài năm, trước khi..." Chàng ngừng lại.

"Trước khi?"

"Trước khi Ethan, anh trai ta mất.
Tạ ơn Chúa." Chàng nghiêng người quay đầu về phía sau và dường như hướng
cái nhìn mông lung về phía cành cây trụi lá ngay phía trên đầu, mặc dù
có lẽ chàng đang nhìn vào thứ gì đó hoàn toàn khác. "Ethan là đứa con
cưng trong mắt bà. Là thành tựu vĩ đại nhất của bà, là người bà yêu nhất
trên thế giới này. Anh ấy biết cách quyến rũ – cả trẻ lẫn già – và anh
ấy luôn là người dẫn đầu trong số những người đàn ông quanh anh. Bọn tá
điền địa phương thường hay đến gặp anh ấy mỗi khi có sự việc tranh chấp,
cãi cọ cần giải quyết. Anh ấy chưa từng gặp phải ai đó mà người này có
thể không thích anh ấy".

Lucy nhìn chàng. Giọng nói của chàng
có vẻ như vô cảm khi chàng miêu tả về người anh trai, nhưng bàn tay
chàng chầm chậm xiết chặt xoắn lại ở thắt lưng. Nàng tự hỏi liệu chàng
có để ý gì đến sự thay đổi của chúng hay không. "Chàng khiến ngài ấy
nghe có vẻ như là một người hoàn hảo vậy."

"Anh ấy là như vậy, thậm chí còn hơn
cả thế nữa. Nhiều hơn như thế nhiều. Ethan biết điều gì đúng điều gì
sai mà không cần suy nghĩ về nó, không có bất kỳ sự nghi ngờ nào về điều
đó. Chỉ có rất ít người có thể làm được điều đó." Chàng nhìn xuống và
dường như nhận thấy rằng chàng đang cố giằng kéo ngón tay phải. Chàng
siết chặt tay lại và giấu chúng ở đằng sau lưng.

Nàng có lẽ phải nói gì đó, gây ra âm thanh gì đó.

Simon liếc nhìn nàng "Anh trai ta là người đạo đức nhất mà ta từng biết."

Lucy cau mày, nghĩ về người anh trai hoàn hảo đã mất này. "Ngài ấy trông có giống chàng không?"

Chàng dường như bị giật mình.

Nàng nhướng mày lên chờ đợi.

"Thật ra thì có chút ít." Chàng
nhếch miệng. "Ethan thấp hơn ta một chút – không hơn một inches hay
khoảng đó – nhưng anh ấy to con hơn và nặng hơn ta."

"Thế còn tóc ngài ấy?" Nàng nhìn vào những lọn tóc sáng gần như không màu của chàng. "Nó cũng màu vàng hoe hoe à?"

"Mmm" Chàng lấy tay vuốt tóc. "Nhưng
những lọn tóc quăn thì có màu vàng hơn. Anh ấy để dài và không cần đội
tóc giả hay dậm phấn. Ta nghĩ anh ấy khá tự đắc với nó." Chàng mỉm cười
ranh mãnh với nàng.

Nàng đáp trả lại bằng nụ cười khác.
Nàng thích chàng như thế này, trêu đùa và vô lo, và đột nhiên nàng nhận
ra rằng trái ngược với dáng vẻ vô tâm bất cần, Simon rất hiếm khi được
thanh thản.

"Mắt anh ấy có màu xanh rất rõ ràng." Chàng tiếp tục. "Mẹ ta thường nói đó là màu yêu thích của bà."

"Em nghĩ em thích màu xám hơn."

Chàng cúi gập người với vẻ kiểu cách, "Thật vinh hạnh cho ta quá."

Nàng khẽ nhún người đáp lại, nhưng lấy lại vẻ đúng mực ngay trước khi cất tiếng hỏi. "Ethan mất như thế nào?"

Chàng dừng lại, khiến nàng khựng lại. Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt chàng.

Dường như trong chàng đang có sự đấu
tranh giằng xé, đôi mày chàng nhíu lại với nhau bên trên đôi mắt xám
lạnh tuyệt đẹp « Ta........ »

Một con côn trùng bất ngờ bay xẹt
ngang qua đầu nàng, theo sau tiếng đạn bắn ầm ĩ. Simon chụp lấy nàng một
cách thô lỗ và đẩy nàng vào cái rãnh mương. Lucy té cái uỵch xuống đất,
toàn thân đau đớn và một sự sửng sốt xuyên qua nàng, rồi Simon sụp
xuống bên cạnh nàng, bùn và lá vàng bê bết trên người. Lucy quay đầu
lại, cố gắng hít một hơi đầy, có cảm giác như có một con ngựa đang ngồi
trên lưng nàng.

"Đừng di chuyển, chết tiệt." chàng đặt tay mình lên đầu nàng và đè nó cúi xuống, "Có ai đó đang bắn chúng ta."

Nàng phun ra chiếc lá, « Em biết. »

Thật là kì quặc, chàng đang khúc khích cười bên tai nàng, "thiên thần tuyệt vời." Hơi thở chàng mang theo mùi trà và bạc hà.

Một cú bắn khác nữa. Vài chiếc lá bị xé rách cách vai nàng vài thước. (*thước Anh – foot)

Chàng chửi thề khá là màu mè, "Hắn đang nạp đạn."

"Ngài có thể biết hắn ở đâu sao?" Nàng thì thầm.

"Đâu đó bên kia đường. Ta không thể xác định được vị trí chính xác. Im nào."

Lucy chợt nhận thức rằng ngoài những
vấn đề về hô hấp và cái thực tế là nàng có thể chết thê thảm bất kỳ
phút giây nào thì việc có Simon nằm kế bên cũng khá là tốt đẹp. Chàng ấm
áp tuyệt vời và chàng có mùi khá dễ chịu, không phải vị thuốc lá như
hầu hết cánh đàn ông, mà là mùi hương gợi cảm. Có lẽ là gỗ đàn hương
chăng? Cánh tay chàng, những đường nét ôm cơ thể, cho nàng cảm giác thật
thoải mái.

"Nghe này," Simon ghé sát miệng vào
tai nàng, đôi môi chàng ve vuốt nàng theo từng lời chàng thốt ra, "ở
loạt đạn bắn kế tiếp, chúng ta chạy, hắn chỉ có một cây súng trường vì
thế hắn buộc phải nạp lại đạn. Khi hắn.... »

Một lổ tròn cày xới mặt đất cách mặt nàng vài inches.

"Chạy!"

Simon kéo nàng đứng dậy và chạy
trước khi nàng có thời gian nhận thức được mệnh lệnh của chàng. Lucy thở
hổn hển để theo kịp, hy vọng có được vài phút trước khi cảm thấy loạt
đạn tiếp theo sượt qua xương bả vai nàng. Mất bao lâu để nạp lại đạn cho
một khẩu súng? Chắc chắn chỉ mất vài phút. Hơi thở của nàng đau đớn khó
chịu bên trong lồng ngực.

Sau đó, Simon đẩy nàng về phía trước chàng. "Chạy đi! vào trong khu rừng. Cứ tiếp tục chạy nhé!"

Chàng muốn nàng rời khỏi chàng sao? Chúa ơi, chàng sẽ chết mất « Nhưng... »

"Hắn sẽ đuổi theo ta." chàng quyết
liệt trừng mắt nhìn nàng. "Ta không thể tự bảo vệ bản thân khi có em bên
cạnh thế này. Chạy ngay đi!"

Những lời cuối cùng của chàng trùng
với loạt đạn tiếp theo. Lucy quay người và cắm đầu chạy, không dám nhìn
lại phía sau, không dám dừng lại. Nàng khóc nức nở một lần và sau đó thì
rừng cây bao bọc nàng trong bóng tối lạnh lẽo. Nàng chạy nhanh hết mức
có thể, mặc cho vấp vào những rễ cây mọc loang trên đất, những cành cây
thòi ra cào rách áo choàng nàng, nước mắt của nỗi sợ hãi và đau đớn chảy
tràn xuống mặt. Simon đã ở lại đó, không được vũ trang, đối đầu với một
gã có cây súng trong tay. Ôi! Chúa ơi. Nàng muốn quay trở lại đó –
nhưng nàng không thể, nếu không có nàng cản đường, ít nhất chàng cũng có
cơ hội chống lại kẻ đã tấn công họ.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau nàng.

Tim Lucy nhảy vọt lên tới cổ. Nàng
quay mặt lại sẵn sàng đối mặt với kẻ tấn công, nàng cuộn tay lại thành
nắm đấm trong sự thách thức.

"Yên nào, là ta đây" Simon siết chặt tay nàng để yên lên ngực mình, hơi thở chàng phả ra quanh gương mặt nàng.

"Shh. Ổn rồi, nàng rất can đảm, thưa quý cô."

Nàng tựa đầu vào ngực chàng và nghe
tiếng đập từ trái tim chàng. Nàng nắm chặt các thớ vải của áo choàng
chàng bằng cả hai tay. "Ngài vẫn còn sống"

« À vâng, dĩ nhiên rồi. Ta e rằng những gã như ta không bao giờ.... »

Chàng dừng lại vì nàng không ngăn nổi tiếng nấc lên nghẹn ngào thổn thức.

"Ta xin lỗi" chàng thì thầm bằng một
giọng nghiêm túc. Chàng nâng mặt nàng lên khỏi ngực và lau những giọt
nước mắt bằng bàn tay to lớn của mình. Chàng trông có vẻ hoang mang, mệt
mỏi và không chắc chắn. "Đừng khóc, bé yêu. Ta không đáng được như vậy
đâu, thật sự ta không đáng."

Lucy cau mày và chớp mắt để ngăn những giọt nước cứ chực trào ra mãi. "Tại sao chàng luôn nói thế?"

"Bởi vì đó là sự thật."

Nàng lắc đầu, "Chàng rất rất quan trọng đối với em, và em sẽ khóc vì chàng nếu em muốn."

Góc miệng chàng cong lên dịu dàng,
nhưng chàng không chế nhạo bài diễn văn ngớ ngẩn của nàng. " so với nước
mắt của nàng, ta thật tầm thường."

Lucy nhìn ra xa, nàng không thể chịu được ánh nhìn chằm chằm của chàng. « Kẻ bắn tỉa, có phải hắn...? »

"Ta nghĩ hắn đi rồi." Simon lẩm bẩm.
"Một chiếc xe thồ khá ọp ẹp của những người tá điền xuất hiện trên
đường, được kéo đi bởi con ngựa gù màu xám. Cái thùng phía đằng sau thì
chứa đầy những người nông dân, và có lẽ điều đó đã làm cho bọn bắn tỉa
hoảng sợ bỏ đi."

Lucy bật ra tiếng cười, "Những cậu
trai nhà Jones. Ít ra thì họ cũng tỏ ra có ích một lần trong đời" sau đó
một ý nghĩ bất ngờ chợt lóe lên và nàng nghiêng người lại nhìn chàng.
"Chàng có bị thương không?"

"Không." Chàng mỉm cười với nàng
nhưng qua đôi mắt chàng, nàng biết ý nghĩ của chàng đang lang thang đi
nơi khác. "Tốt nhất chúng ta nên đưa nàng về nhà và sau đó..."

Nàng chờ đợi, nhưng chàng chợt đột nhiên ngừng lại, suy nghĩ.

"Sau đó thì sao?" Nàng nhắc.

Chàng xoay đầu lại để môi chàng sượt
qua má nàng và thế là nàng gần như đã bỏ lỡ những lời chàng nói. "Sau
đó ta cần phải rời khỏi nơi này. Để bảo vệ em."


"BỊ BẮN" thuyền trưởng CRADDOCK-HAYES gầm lên một giờ sau đó.

Ngay lập tức, Simon có thể nhận thấy
bàn tay sắt đã từng ra lệnh chỉ huy một chiếc tàu và những người đàn ông
trong hơn ba mươi năm vung lên trước mặt mình. Chàng ngờ rằng mình đã
nhìn thấy những mảnh vỡ như những miếng kim cương trong những ô kính cửa
sổ đã bị tháo tung ra khỏi khung cửa của nó.

Bây giờ họ đang ngồi trong phòng
khách chính của nhà Craddock-Hayes. Cái phòng được thiết kế khá ấn tượng
với những rèm cửa màu nâu và sọc kem, chúng có màu tương tự với những
chiếc ghế dài đặt rải rác đây đó, và có 1 chiếc đồng hồ khá đẹp của
Trung Quốc đặt trên mặt lò sưởi – nhưng chàng thích căn phòng khách nho
nhỏ của Lucy ở phía sau nhà hơn. Thậm chí, giờ đây chàng còn không được
đưa ra quyền lựa chọn.

"Con gái ta, một bông hoa xinh đẹp
của phái nữ, một đứa hiền lành và hiếu thảo," Thuyền trưởng sải những
bước dài quanh phòng, cánh tay chém vào không khí như để nhấn mạnh, gót
giày giậm thùm thụp xuống sàn, "ngây thơ nhất thế gian, được che chở
suốt cuộc đời, không ai dám tiếp cận nó trong vòng nửa dặm kể từ lúc còn
nhỏ. Ha! Không có vụ giết người nào ở Maiden Hill suốt một phần tư thế
kỷ, trong năm hay hai mươi năm nữa! Cho đến khi ngài xuất hiện, và rồi,
bùm!"

Thuyền trưởng khựng lại khoảng giữa
lò sưởi và cái biển biểu tượng của hải quân được treo trên tường. Ông
hít một hơi thật dài. "ĐỒ VÔ LẠI!" Ông bùng nổ, ở cự ly gần đến nỗi lông
mày Simon cụp xuống "Tên vô lại! Đồ đáng khinh! Kẻ gây nguy hiểm thấp
hèn của người Anh, a, ơ..." Đôi môi ông mấp máy di chuyển trong khi tìm
kiếm từ ngữ.

"Đồ đi nhà thổ" Hedge chen vào.

Trước đó, người đàn ông giúp việc đã
mang trà vào thay cho Besty hay bà Brodie, rõ ràng là để tẩy chay Simon
mà cho thấy sự ủng hộ và sự thông cảm của nữ giới. Hedge vẫn còn núp đâu
đó, nghịch nghịch với mấy cái đồ bạc như cái cớ ở lại, háo hức dỏng tai
lắng nghe.

Thuyền trưởng liếc nhìn trừng trừng "Các quý bà."
Rồi ông chuyển sự bực bội của mình qua Simon. "Chưa bao giờ ta nghe nói
đến cái thứ ti tiện như thế. Đồ xỏ lá! Ngươi có gì để biện hộ cho bản
thân không hả? Hả? Hả?"

"Ta nói rằng ngài hoàn toàn đúng,
thưa thuyền trưởng." Simon nghiêng người mệt mỏi về phía cái ghế trường
kỷ "Ngoại trừ phần "hiếu thảo và hiền lành". Với tất cả sự tôn trọng của
ta, thưa ngài, ta không nhận thấy Tiểu thư Craddock-Hayes có được cái
nào trong hai cái đó cả."

"Ngài dám sao, thưa ngài, sau khi gần như khiến con gái ta suýt chết!"

Người đàn ông lớn tuổi cuộn nắm tay
lại sau lời nói, mặt ông đỏ tía lên. "Hà. Ngài nên đóng gói và cuốn xéo
ra khỏi nhà này trước khi giờ này trôi qua hết, nếu không thì ta sẽ làm,
ta không thể chịu đựng hơn được nữa. Lucy là trái tim và tâm hồn của
cộng đồng này. Nhiều người, không chỉ riêng mình ta, sẽ yêu thương, che
chở cho nó. Ta sẽ nhìn ngài chạy ra khỏi thị trấn này trên đường ray, bị
tẩm nhựa đường và lông vũ, nếu ta phải ra tay!"

"Reng!" Hedge xen vào, rõ ràng cảm
xúc của hắn đã bị khuấy động sau bài phát biểu của thuyền trưởng, mặc dù
thật khó để nói rằng liệu đấy là sự yêu mến dành cho Lucy hay là cơ hội
thấy một thành viên của giới quý tộc có khả năng bị phơi mình trên
đường sắt thì cái nào thật hơn.

Simon thở dài. Đầu chàng bắt đầu đau
nhức. Sáng nay chàng đã trải qua nỗi sợ hãi lạnh thấu xương nhất mà
chàng chưa từng cảm thấy, tự hỏi nếu một viên đạn sẽ giết chết nàng,
sinh vật quý giá bên cạnh chàng, thì chàng biết rằng mình sẽ phát điên
nếu điều đó xảy ra thật khủng khiếp làm sao nếu anh không thể cứu được
nàng. Chàng không bao giờ muốn cảm thấy bất lực hay sợ hãi cho cuộc sống
của ai lần nào nữa. Dĩ nhiên, chàng không có nhiều sự tiếp xúc với nàng
khi tay chân mềm mại của Lucy nằm giữa cơ thể chàng và mặt đất.Và không
phải tuyệt vời sao khi cảm nhận trái tim gần như ngừng đập khi ở bên
thiên thần – nhưng cũng thật tồi tệ? Để cảm thấy điều mà chàng vừa thề
thốt sẽ không bao giờ có thể thực hiện được – khi gương mặt nàng sát mặt
chàng, nàng ngồi trọn trong lòng chàng, mông nàng tiếp xúc với phần
giữa của hai chân chàng. Ngay cả khi đang ở giữa nỗi khiếp đảm rằng tất
cả là lỗi của chàng, rằng sự hiện diện của chàng đặt nàng vào vòng nguy
hiểm, thậm chí ngay cả khi những lớp vải tốt của Anh chồng lên nhau giữa
họ, thậm chí sau đó khi cơ thể chàng phải ứng đáp trả lại nàng thì
Simon vẫn biết rằng thiên thần có thể nâng chàng dậy ngay cả khi chàng
đã chết được mười ngày, và chắc chắn rằng điều đó sẽ không phải là sự
khác biệt về tôn giáo.

"Ta xin lỗi vì đã đặt Tiểu thư
Craddock-Hayes vào vô số những nguy hiểm thưa thuyền trưởng." Giờ thì
chàng lên tiếng. "Ta đảm bảo với ngài rằng, mặc dù mọi chuyện có vẻ
không tốt đẹp trong những ngày gần đây, nhưng ta có cảm giác rằng, nếu
ta đẩy nàng ấy vào tình trạng bị đe dọa thì ta thà tự rạch cổ tay mình
còn hơn là làm tổn thương nàng ấy."

"Ffffsss" Hedge phát ra âm thanh chế nhạo, mặc dù hiệu quả của nó trái ngược với cái âm thanh vô nghĩa của nó.

Thuyền trưởng đơn thuần chỉ nhìn chằm
chằm vào chàng một lúc lâu "Hà." Cuối cùng ông cũng nói "Những lời nói
khá đó, nhưng ta hiểu là ngươi cố ý."

Hedge giật mình trông như thể hắn là Simon.

"Ta vẫn muốn ngài đi khỏi nhà này ngay." Thuyền trưởng càu nhàu.

Simon nghiêng đầu, "Ta đã nhờ Henry
đóng gói đồ đạc và ta cũng đã gởi vài lời nhắn tới anh Fletcher ở chỗ
nhà trọ rồi. Chúng ta sẽ rời đi từ đó trong vòng vài giờ nữa."

"Tốt," Thuyền trưởng ngồi xuống ghế và suy ngẫm.

Hedge nhanh chóng đi lấy tách trà.

Người đàn ông già phẩy tay đuổi hắn đi, "Không phải lấy cái thứ nước gớm ghiếc đó. Đi lấy rượu brandy cho ta."

Hedge mở tủ kính và lấy ra chai thủy
tinh đổ đầy thứ chất lỏng sóng sánh màu hổ phách. Ông đổ đầy ra hai ly
rồi mang chúng qua cho thuyền trưởng sau đó đứng nhìn cái chai một cách
tiếc nuối.

"Ồ, tới đây đi." Thuyền trưởng nói.

Hedge tự rót cho mình một chút và cầm cái ly lên, chờ đợi.

"Cho sự bình đẳng giới." Simon nâng ly.

"Hà," ông già càu nhàu nhưng vẫn uống.

Hedge nốc hết ly brandy chỉ bằng một ngụm, sau đó nhắm mắt lại và rùng mình, "Nó thật tuyệt."

"Thật vậy. nhờ vào sự quen biết một
tên buôn lậu trên bờ biển." Thuyền trưởng thì thầm. "Liệu nó có còn bị
nguy hiểm sau khi ngài rời đi không?"

"Không." Simon ngả người về phía sau
của cái ghế trường kỷ. Ly brandy thật tuyệt, nhưng nó lại khiến cơn đau
đầu của chàng tệ hơn. "Bọn chúng đuổi theo ta. Và giống như lũ chó
rừng, chúng sẽ đánh hơi và luôn đi theo mùi của ta khi ta rời khỏi đây."

"Ngài thừa nhận ngài biết những kẻ giết người này?"

Simon gật đầu, nhắm mắt lại.

"Những kẻ được phái đến để giết ngài?"

"Hoặc bọn chúng đã thuê bọn côn đồ."

"Tất cả những chuyện này là về cái gì, hả?" Thuyền trưởng gầm lên "Hãy nói cho ta biết."

"Sự trả thù." Simon mở mắt ra.

Ông già không hề chớp mắt "Ngài hay bọn chúng?"

"Ta"

"Tại sao?"

Simon nhìn vào ly của chàng, lắc nhẹ
cái ly cho cái chất lỏng bên trong tạo thành những đường xoáy, nhìn nó
tạo ra những đường lượn như những đường sơn trang trí. "Chúng đã giết
anh trai ta."

"Hả." Ông già lại nâng ly. "Vậy thì ta chúc ngài may mắn. Ở những nơi khác."

"Cám ơn ngài." Simon uống cạn ly của chàng và đứng dậy.

"Dĩ nhiên là như thế, ngài có biết người ta nói gì về việc trả thù không?"

Simon quay lại và đưa ra câu hỏi,
bởi vì đó là điều được mong đợi và bởi vì ông già đã tỏ ra khoan dung
hơn những điều mà anh có thể hy vọng. "Nói gì?"

"Hãy cẩn thận với việc trả thù."
Thuyền trưởng cười toe toét như một chú lùn già ranh mãnh, quỷ quyệt.
"Đôi khi nó bám lấy anh và nó sẽ cắn một phát vào mông anh đấy"

***

Trong phòng ngủ, Lucy đứng dựa vào
một góc khuất cạnh cửa sổ trông ra chiếc xe, quan sát ông Hedge và tên
đầy tớ của Simon đang khuân chiếc rương to màu đen lên xe. Giữa họ nổ ra
một một cuộc tranh luận về việc sắp xếp hành lý như thế nào, ông Hedge
hùng hổ khoa chân múa tay trong khi tên người hầu lại bĩu môi chế nhạo,
còn người khuân vác thì lại đang loạng choạng ôm cái rương trong sự phân
vân chẳng biết phải làm thế nào cho đúng. Có vẻ như họ sẽ chẳng thể nào
làm xong được việc một cách nhanh nhất mặc cho cái thực tế rõ ràng là
Simon vẫn ra đi. Mặc dù nàng biết rằng thể nào ngày này cũng đến, nhưng
bằng cách nào đó nàng vẫn không thể chấp nhận nó được, và bây giờ khi nó
xảy ra, nàng cảm thấy... gì nhỉ?

Có ai đó gõ cửa phòng nàng, cắt ngang những dòng suy nghĩ rối loạn của nàng.

"Mời vào." Nàng thả chiếc rèm cửa xuống và quay lại.

Simon mở cửa nhưng vẫn đứng yên ngoài hành lang "Ta có thể nói vài lời với em được không? Làm ơn mà."

Nàng im lặng gật đầu.

Chàng do dự, "ta thiết nghĩ liệu chúng ta có thể đi dạo một vòng quanh vườn không?"

"Được thôi." Sẽ không thích hợp lắm
cho nàng khi nói chuyện với chàng một mình, ở đây, nàng nhặt chiếc khăn
choàng len khoác lên người và bước xuống lầu trước chàng.

Chàng giữ cánh cửa nhà bếp cho nàng
và Lucy bước ra vườn dưới ánh mặt trời lạnh lẽo. Vườn rau của bà Brodie
đang ở trong tình trạng buồn thảm nhất trong năm. Lớp đất cứng bị phủ
bởi một lớp sương muối mỏng, những cái thân gầy, mỏng của mấy cây cải
xoăn đang cuộn tròn dựa vào hàng giậu như những kẻ say rượu, bên cạnh
chúng, một số lá hành mỏng manh bị đông lạnh ngả rơi dưới đất, đen úa và
dễ gãy, một vài quả táo bị teo quắt lại do bị bỏ lỡ trong mùa thu
hoạch, đang cố bám vào những cành trụi lá của những cái cây đã bị cắt
tỉa. Mùa đông phủ lên khu vườn một giấc ngủ dài và ảm đảm như một sự
chết chóc.

Lucy cuộn cánh tay quanh người và hít một hơi thở thật sâu để giữ lấy sự bình ổn của mình "Chàng sẽ rời khỏi đây sao."

Chàng gật đầu, "Ta không thể ở lại
để rồi đặt nàng và gia đình nàng vào những nguy hiểm xa hơn nữa. Việc
xảy ra sáng nay đã quá rõ ràng, quá nguy hiển và chết chóc. Nếu kẻ ám
sát không bắn trật phát đầu tiên..." Chàng. Cau mày. "Do tính ích kỷ, kiêu
căng của riêng ta đã khiến ta ở lại đây lâu đến vậy. Đáng lẽ ta không
nên nán lại từ tuần trước, dù biết rằng càng trì hoãn thời gian thì bọn
chúng ắt hẳn sẽ tìm tới đây thôi."

"Vậy chàng sẽ trở về London." Nàng
không thể nhìn vào chàng mà vẫn duy trì vẻ bình thản vì vậy nàng giữ mắt
mình chằm chằm vào cái cây trụi lá đang lắc lư trong gió. "Bọn chúng sẽ
không tìm thấy ngài ở đó phải không?"

Chàng bật cười, nhưng âm thanh phát
ra thật khắc nghiệt, "Thiên thần của ta, ta e rằng vấn đề chính là ở chỗ
ta là người tìm kiếm bọn chúng, ta có hơi lo ngại."

Nàng thoáng nhìn thấy gương mặt chàng, nó mang một vẻ cay đắng. Và cô độc.

"Tại sao chàng lại nói thế?" nàng hỏi.

Chàng do dự, một cuộc tranh luận
đang âm ỉ chực chờ nổ ra, cuối cùng chàng lắc đầu. "Có quá nhiều điều mà
em không biết về ta và sẽ không bao giờ biết được. Rất ít người biết,
và trong trường hợp của em, ta thích nghĩ đó là cách tốt hơn."

Chàng sẽ không nói với nàng, và nàng
cảm thấy một cơn thịnh nộ vô lý đang muốn tuôn trào. Chàng vẫn nghĩ
rằng nàng chỉ là một con búp bê được bọc trong tủ kính cần được ôm ấp và
bảo vệ sao? Hay đơn giản là chàng không hề tôn trọng nàng đủ để có thể
giãi bày tâm sự với nàng?

"Vậy là ngài thực sự thích chuyện em
không biết gì về ngài?" nàng quay mặt lại đối mặt với chàng. "Hay ngài
luôn nói thế với mỗi người phụ nữ mà ngài gặp và tự cho là họ ngốc
nghếch, để họ sẽ nghĩ rằng ngài thật thạo đời?" (Ui, nàng nổi cơn thịnh
nộ rùi J)

"Nghĩ?" Môi chàng cong lên chế giễu, "Em khiến ta đau lòng đấy."

"Ngài đang lừa em bằng sự ba hoa rỗng tuếch của ngài."

Chàng chớp mắt, đầu chàng choáng váng như thể nàng vừa tát chàng một cái. "Ba hoa rỗng tuếch..."

"Vâng, ba hoa rỗng tuếch." Giọng
nàng run lên vì giận dữ, nhưng dường như nàng không thể kiềm chế đươc
nữa. "Ngài đóng vai một kẻ ngốc mà nhờ thế ngài sẽ không cần phải nói sự
thật."

"Ta nói điều đó chỉ vì em." Bây giờ chàng có vẻ bị kích động.

Ừm, tốt thôi. Nàng cũng vậy. "Có
phải đây là cách sống mà ngài muốn? Hoàn toàn cô độc? Không bao giờ cho
phép bất kỳ ai xen vào?" Nàng không nên thúc đẩy, nàng biết, vì đây là
lần cuối cùng họ còn có thể gặp nhau chăng?

"Đó không hẳn là vấn đề, muốn được như em vẫn nghĩ..." Chàng nhún vai, "Có một số điều không thể thay đổi. Và điều đó hợp với ta."

"Nghe như đó là một cuộc sống rất cô
độc, và điều đó không hoàn toàn xứng đáng," Lucy chậm rãi nói, lựa chọn
từ ngữ cẩn thận, sắp xếp chúng như những người lính chuẩn bị chiến đấu,
"Để cho cuộc sống trôi qua mà không có một người bạn tâm giao thực sự,
một ai đó mà ngài có thể bộc lộ bản thân mình mà không cần e sợ, một ai
đó biết rõ lỗi lầm và điểm yếu của ngài và một ai đó quan tâm đến ngài
bất chấp lý do. Một ai đó mà trước họ ngài không cần phải đóng kịch."

"Em khiến ta có cảm giác sợ hãi
nhiều hơn là ta có thể diễn tả." Ánh mắt bạc của chàng lóe lên như đang
thì thầm, nàng ước gì nàng có thể đọc được những điều mà nó muốn nói. "Đừng cám dỗ một người đàn ông quá lâu mà không trao lại cho anh ta cái gì"

"Nếu ngài ở lại..." nàng phải dừng
lại, cố gắng hít thở, ngực nàng như bị thít chặt lại. Nàng đặt cược quá
nhiều vào canh bạc này, vào trong giây phút này, và nàng cần phải nói
năng thật hùng hồn, thật rõ ràng. "Nếu ngài ở lại, có lẽ chúng ta sẽ
hiểu được nhiều hơn về nhau. Có lẽ em có thể trở thành bạn tâm giao của
ngài. Chúng ta sẽ là bạn cùng đồng hành."

"Ta sẽ không đặt em vào bất kỳ sự mạo hiểm nào nữa."

Nhưng nàng nghĩ nàng đã nhìn thấy sự do dự hiên lên trong ánh mắt chàng.

"Em..."

"Và đó là điều em yêu cầu sao?" – chàng nhìn ra xa – "Ta không nghĩ rằng ta có thể trao nó cho em."

"Em hiểu." Lucy cúi nhìn xuống bàn tay mình, nàng đã thất bại.

"Nếu có ai đó..."

Nhưng nàng đã cắt ngang, nói một
cách nhanh chóng và lớn tiếng, nàng không muốn nghe thấy sự thương hại
mà anh dành cho mình. "Ngài đến từ nơi phồn hoa đô hội còn em chỉ là quý
cô đơn giản sống ở vùng nông thôn. Em hiểu rằng..."

"Không." Chàng quay lại và sải chân
bước đến bên cạnh nàng và họ chỉ cách nhau chưa đến một gang tay. "Đừng
làm giảm giá trị những gì đã có giữa chúng ta bằng những phân biệt thành
thị và nông thôn."

Cơn gió thổi qua và Lucy khẽ rùng mình.

Chàng quay người để che chắn cho
nàng trước cơn gió. "Trong suốt một tuần trước và hơn nửa thời gia sau
đó, ta đã cảm thấy có được nhiều hơn những điều mà ta từng có trong cuộc
đời mình, em đã khuấy động điều gì đó trong ta. Ta...." Chàng ngước mắt
nhìn lên bầu trời đầy mây.

Nàng chờ đợi.

"Ta không biết biểu lộ cảm xúc của
mình thế nào, diễn tả những gì ta cảm nhận." Chàng lại cúi xuống nhìn
nàng và nụ cười của chàng lại mang chút cảm giác rụt rè. "Và điều này là
rất không bình thường với ta, không thể kiểm soát bản thân, như giờ đây
em đã biết. Ta chỉ có thể nói rằng ta rất vui vì đã gặp được em, Lucy
Craddock-Hayes."

Nước đã dâng lên ngập mắt nàng. "Và em cũng vậy, thưa ngài."

Chàng nắm lấy tay nàng và nhẹ nhàng
cuộn những ngón tay nàng lại để nó nằm yên giữa hai bàn tay chàng như để
bông hoa nép mình trong lá. "Ta sẽ nhớ về em trong mỗi ngày còn lại của
cuộc đời mình," Chàng thì thầm thật nhỏ đến nỗi nàng hầu như không thể
nghe thấy gì "Và ta không chắc rằng liệu điều đó là phúc lành hay là sự
thống khổ." Chàng cúi xuống nhìn bàn tay họ, và nàng cảm thấy đôi môi ấm
áp của chàng chạm vào đôi bàn tay lạnh giá của nàng.

Nàng nhìn xuống phía trên đầu chàng và một trong những giọt nước mắt của nàng đã rơi xuống tóc chàng.

Chàng bật đứng dậy, không nhìn lại nàng lấy một cái, nói "tạm biệt" và bước đi.

Lucy lại khóc nức lên lần nữa và sau
đó cố gắng kiềm nén bản thân. Nàng vẫn ngồi lại trong vườn cho tới khi
không còn nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động trên đường nữa.

SIMON TRÈO VÀO TRONG THÙNG XE và ngồi
yên trên cái ghế đệm da đỏ. Chàng gõ mạnh lên nóc xe và nghiêng người
quay lại để nhìn thấy ngôi nhà đang dần lùi lại phía sau, chàng có thể
trông thấy người nhà Craddock-Hayes đang đứng cạnh cửa sổ len lén nhìn
theo. Chàng không thể thấy Lucy – nàng vẫn còn ngồi trong vườn – ngồi
yên như bức tượng từ lúc chàng rời đi – nhưng gia đình đã thay thế nàng.
Họ cứ nhoài hẳn về phía trước để nhìn theo chàng.

"Tớ không thể tin rằng cậu đã ở lại
cái làng quê đó lâu như vậy" Christian thở dài cất tiếng nói với chàng
từ phía sau. "Tớ đã nghĩ hẳn cậu phải thấy nhàm chán kinh khủng lắm. Cậu
đã làm gì cả ngày ở đó vậy? Đọc sách à?"

John người đánh xe ngựa đã lái chiếc
xe đi về phía đường làng. Thùng xe phía sau lắc lư. Henry, ngồi chung
cái ghế với Christian khẽ hắng giọng và hướng cái nhìn lên phía trần xe.

Christian liếc nhìn anh ta với vẻ
không thoải mái lắm. "Dĩ nhiên là, nhà Craddock-Hayeses rất là hiếu
khách và trên tất cả điều đó, họ là những người tốt. Tiểu thư
Craddock-Hayes, cô ấy đã lo lắng ân cần cho tớ trong suốt những bữa tối
khủng khiếp đó. Tớ đoán rằng cô ấy nghĩ đang bảo vệ cho tớ khỏi ông bố,
một lão già huênh hoang. Rất là tốt bụng. Cô ấy sẽ trở thành người vợ
tốt của cha xứ khi cô ấy kết hôn với anh chàng Penweeble."

Simon gần như nhăn mặt, nhưng chàng
dừng được ngay lại hoặc ít ra chàng nghĩ chàng đã làm được. Henry hắng
giọng khá lớn tiếng đến nỗi Simon e rằng anh ta vừa làm văng mất một số
bộ phận quan trọng.

"Có chuyện gì với mày vậy?" Christian
cau mày với tên hầu, "Mày có triệu chứng cảm cúm không thế? Giọng mày
nghe như cha mày đang ở trong tình trạng không thể chấp nhận được ấy"

Ngôi nhà giờ đã nhỏ lại như một món
đồ chơi, nhỏ bé làm sao, nằm lọt thỏm trong vùng thôn quê, được bao
quanh bởi những cây sồi và những con đường làng.

"Sức khoẻ của tôi hoàn toàn ổn, thưa
ngài." Henry lạnh nhạt nói, "Cám ơn sự quan tâm của ngài. Các ngài đã có
dự định làm gì khi quay trở lại London chưa, thưa chủ nhân, tử tước
Iddesleigh?"

"Mmm."

Họ vừa đánh một đường lượn vòng qua
khúc cua, và thế là chàng đã không còn có thể thấy ngôi nhà được nữa.
Chàng chăm chú nhìn về phía khoảng trống đó một lúc lâu, như thể một
chương của cuộc đời chàng đã biến mất, nó đã sang trang mới. Nàng đã
biến mất. Lãng quên tất cả, điều thực sự tốt nhất cho chàng có lẽ là
quên đi mọi thứ.

Đấy là, nếu chàng có thể.

"Cậu ấy có lẽ sẽ muốn đi một vòng"
Christian vô tình càu nhàu "chụp lấy vài tin đồn ở Angelo, đánh bạc ở
mấy cái sòng và lượn lờ làm vấy bẩn vài nàng bồ câu ở những ngôi nhà nổi
tiếng."

Simon duỗi thẳng người và đóng sập
cửa sổ lại. "Thật ra thì tớ sẽ đi săn. Tớ sẽ đánh hơi dưới đất, tai dỏng
lên, như một con chó háo hức đánh hơi trong cuộc chạy đua tìm kiếm
những gã đã tấn công tớ."

"Nhưng đó không phải là những kẻ cướp
đường sao?" Christian trông có vẻ bối rối "Ý tớ là, khá khó khăn để làm
được điều đó, theo dõi một đám cặn bã ở London. Thành phố đầy rẫy bọn
chúng."

"Tớ có linh cảm là tớ có một sự nhận
biết khá tốt rằng bọn chúng là ai." Simon cọ xát những ngón tay lại với
nhau. "Thực tế thì tớ gần như chắc chắn rằng tớ đã là người quen của bọn
chúng, hay ít nhất là quen với chủ nhân bọn chúng."

"Thật sao?" Christian nhìn chàng chằm
chằm, có lẽ nhận ra rằng đây là lần đầu tiên anh ta dường như đã bỏ lở
điều gì đó. "Vậy cậu sẽ làm gì một khi đã dồn chúng vào chân tường?"

"Sao cơ, gọi chúng ra." Simon rít lên qua kẽ răng, "Gọi chúng ra ngoài và giết chúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro