CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Tôi nghĩ rằng việc sửa chữa cái
mái trong nhà thờ tại chỗ bị dột sẽ phải kéo dài thêm một chút thời gian
nữa. Thomas Jones cam đoan chính ông ta sẽ làm chứ không phải anh chàng
cẩu thả kia. Eustace dừng lại bài nói chuyện của anh ta về việc xử lý
những cải tiến của nhà thờ để hướng dẫn ngựa vượt qua một cái ổ gà trên
đường đến nhà thờ.

" Thật tốt!" Lucy xen vào ngay khi nàng có thể.

Mặt trời đã lặn giống như nó đã từng
như vậy vào thứ ba tuần trước. Họ lái xe hướng vào Meiden Hill bằng con
đường mà Eustace đã luôn đi qua, qua cửa hàng bánh mì, thấy hai bà cụ
đang mặc cả trả giá với người làm bánh. Hai bà cụ quay lại như đã làm
tuần trước và vẫy tay với họ. Không có gì thay đổi. Simon Iddesleigh,
không còn có thể một lúc nào đó bất ngời xuất hiện và lại hạ cánh đáp
xuống trong cuộc đời nàng một lần nữa.

Lucy bất chợt cảm thấy sợ hãi cực độ và có một thôi thúc điên cuồng là muốn hét lên.

" Vâng, nhưng tôi không chắc chắn lắm với gian giữa của nhà thờ." Giọng Eustance đều đều vang lên.

Đây là một vấn đề mới trong những vấn đề liên quan đến nhà thờ. "Có gì sai với nó vậy?"

Anh ta nhíu mày, một đường nhăn nhỏ
hiện lên giữa vầng trán: "Trên mái bắt đầu rò nước, không nhiều lắm chỉ
đủ để lại vết nhỏ, nhưng nó sẽ trầm trọng hơn và gây thiệt hại cho những
mái vòm. Tôi không chắc rằng ông già Tom sẽ thích làm việc này. Chúng
ta có thể phải trả công cho ông ấy nhiều hơn."

Lucy không thể giúp được gì. Nàng
quay đầu về phía sau và cười lớn, tiếng cười như tiếng chế nhạo một trò
hề vang vọng trong không khí của buổi sáng mùa đông. Eustace nửa cười
một cách xấu hổ khi dường như không nghĩ rằng đây là một trò cười. Hai
người phụ nữ lớn tuổi đứng trước những cái cây chợt dừng lại như đang
chờ xem chuyện gì đang xảy ra. Ông Smith và con trai đã rời cửa hàng của
ông ấy.

Lucy cố lấy lại sự bình tĩnh. "Tôi xin lỗi."

"Không, không cần phải xin lỗi."
Eustace liếc nhìn nàng, đôi mắt nâu màu cà phê mang vẻ nhút nhát. "Tôi
vui vì thấy sự vui vẻ của em. Em không hay cười."

Tất nhiên điều đó chỉ khiến nàng cảm thấy tồi tệ hơn.

Lucy nhắm mắt lại. Nàng nhận ra rằng mình nên kết thúc cuộc nói chuyện này trước. "Eustace-"

"Tôi muốn nói-." Hai người cùng cất
tiếng nói cùng một lúc, với cùng một câu nói. Anh dừng lại và mỉm cười.
"Xin mời." Anh chỉ ra rằng nàng nên tiếp tục.

Nhưng Lucy cảm thấy không thoải mái
và nàng không muốn bắt đầu một cuộc thảo luận trong tâm trạng lúng túng.
"Không, tôi xin lỗi. Anh đã muốn nói điều gì?"

Anh hít một hơi thở sâu, lồng ngực
anh mở rộng ra dưới chiếc áo khoác len màu nâu. "Anh có chuyện quan
trọng muốn nói với em ngay bây giờ." Anh quay lại với việc di chuyển ra
phía sau nhà thờ, đột nhiên họ bị ngăn cách với nhau.

Lucy chợt có một dự cảm khủng khiếp. " Em nghĩ rằng -"

Nhưng lại một lần nữa, Eustace đã
không giúp gì được cho cô trong việc trì hoãn. Anh tiếp tục nói, phớt lờ
mặc kệ cho cô nghĩ gì: " Anh muốn nói với em rằng anh rất ngưỡng mộ em
nhiều như thế nào. Anh thích dành nhiều thời gian ở bên em. Chúng giúp
anh cảm thấy rất thoải mái, em có nghĩ vậy không, sự đồng hành của chúng
ta?"

Lucy đã cố gắng một lần nữa: "Eustace-"

"Không, đừng cắt ngang. Hãy để anh
nói ra điều này. Em sẽ nghĩ rằng anh không nên quá lo lắng, như anh luôn
biết rằng em rất tốt." Anh hít mạnh vào và thở ra. "Lucy Craddock-
Hayes, em có thể cho tôi vinh dự khi trở thành cô dâu của tôi không? Ở
tại đây. Và lâu hơn nữa."

"Em-"

Eustace bất ngờ kéo nàng lại gần và
tiếng nói của nàng kết thúc trong một tiếng rít. Anh xiết chặt nàng
trước ngực mình và nó giống như được bao bọc bởi một người khổng lồ,
không khó chịu nhưng cũng không hoàn toàn thoải mái. Cả khuôn mặt anh ấy
che phủ lên khuôn mặt nàng trước khi cúi xuống hôn nàng.

"Ôi, chúa trên cao!" Một
làn sóng giận dữ như đang rơi xuống trên đầu nàng. Không, nàng đã chắc
chắn đó là điều người ta nên cảm thấy khi được một người đàn ông đẹp
trai hôn. Nói một cách công bằng, nụ hôn của Eustace thật sự khá là ...
tuyệt. Đôi môi anh ấy rất ấm áp và anh di chuyển chúng nhẹ nhàng và
thoải mái trên đôi môi nàng. Anh ấy có mùi bạc hà- anh ấy chắc chắn đã
phải chuẩn bị rất kỹ cho nụ hôn này bằng cách nhai kẹo thường xuyên, vì
thế mà sự thiếu kiên nhẫn của Lucy đã thay đổi chuyển thành sự cảm
thông.

Anh phá vỡ sự im lặng, có vẻ rất hài lòng với chính mình. "Khi nào thì chúng ta nói với cha em?"

" Eustace-"

"Gadzooks! Anh nên xin phép ông trước tiên." Đôi lông mày của anh nhíu theo dòng suy nghĩ.

"Eustace-"

" Đúng rồi, nó không thể đến như một
bất ngờ lớn, đúng không? Anh đã theo đuổi em trong suốt một thời gian
dài. Dân làng mặc nhiên đã coi như chúng ta đã thành hôn."

"Eustace!"

Anh bắt đầu hơi có vẻ hiểu việc tăng âm lượng trong giọng nói của cô. "Gì thế, em yêu?"

Lucy nhắm mắt lại. Nàng không nên
hét lên nhưng anh ta sẽ lại tiếp tục nói nữa. Nàng lắc đầu. Tốt nhất là
nên tập trung nếu nàng nhất định phải nói điều này "Em rất vui về sự tôn
trọng anh dành cho em, Eustace, em..." Nàng đã mắc một sai lầm khi nhìn
anh ấy.

Anh ấy ngồi đó, một lọn tóc nâu thổi vương qua má, nhìn trông hoàn toàn vô tội. "Sao thế?"

Nàng cau mày. "Em không thể kết hôn với anh."

Ồ, tất nhiên em có thể chứ. Tôi thật
sự không nghĩ rằng thuyền trưởng sẽ phản đối. Ông chắc đã đuổi tôi rất
lâu từ trước, nếu như ông không chấp thuận. Và em cũng đã qua tuổi để
cần có được sự đồng ý rồi."

"Cảm ơn."

Anh đỏ mặt. "Ý anh là-"

"Em biết anh có ý gì." Lucy thở dài "Nhưng em ... Em thật sự không thể kết hôn với anh, Eustace."

"Tại sao lại không?"

Nàng không muốn làm tổn thương anh. "Chúng ta không thể chỉ dừng lại tại đó thôi sao?"

"Không." Anh khoác lên mình một
phong thái tôn quý một cách kì cục. "Tôi xin lỗi, nhưng nếu như em đang
từ chối tôi, ít nhất tôi xứng đáng được biết lý do tại sao."

"Không, em xin lỗi. Em đã không có ý
muốn đi cùng với anh mỗi ngày. Chỉ là-" Cô cau mày nhìn xuống bàn tay,
cô đã cố gắng tìm từ ngữ "-nhiều năm qua, chúng ta đã rơi vào một loại
thói quen, một điều mà em không còn tự hỏi. Nhưng em nên có."

Con ngựa lúc lắc cái đầu, chiếc yên kêu lên những tiếng chói tai.

"Anh là một thói quen?"

Nàng rùng mình. "Em không có ý đó."

Anh đặt hai tay lên trên đầu gối và
bóp chặt chúng. " Tất cả thời gian, anh luôn hy vọng rằng chúng ta sẽ
cưới nhau." Bàn tay anh ấy nổi gân xanh "Em cũng đã có những kỳ vọng về
một đám cưới tốt đẹp, đừng nói với anh em đã không muốn điều đó."

"Em xin lỗi-"

"Và giờ thì em mong tôi sẽ từ bỏ tất cả chỉ vì một ý muốn chợt nảy ra của em sao?"

"Đó không phải là một ý muốn chợt
nảy ra." Nàng đã lấy lại được nhịp thở đều đặncủa mình. Khóc sẽ là một
cách hèn nhát để giành được sự cảm thông của anh ấy. Eustace xứng đáng
được nhiều hơn từ cô. "Em đã suy nghĩ rất nhiều ngày qua. Em đã bị dằn
vặt suy nghĩ về những gì chúng cùng ta chia sẻ, tự hỏi chúng ta là gì
đối với nhau. Nó chỉ đơn giản là không đủ."

"Tại sao?"Eustace nhẹ nhàng hỏi "Tại
sao em lại tự hỏi về những gì chúng ta có, những gì chúng ta làm cùng
nhau. Nó vốn có vẻ rất tốt với anh."

"Nhưng nó chỉ đến thế." Lucy nhìn vào đôi mắt anh " Nó tốt, nhưng không đủ với em. Em muốn, em cần- nhiều hơn thế."

Anh im lặng trong giây lát trong khi
cơn gió thổi những chiếc lá còn sót lại đập vào cánh cửa nhà thờ. "Có
phải là lý do này không, vì trong lòng em đã có Iddesleigh?"

Lucy quay đi, hít một hơi sâu rồi thở ra một hơi dài "Em hi vọng là vậy, đúng như thế."

"Em biết rằng anh ta sẽ không quay lại."

"Em biết."

"Vậy tại sao?" anh đột nhiên đập mạnh vào đùi mình "Tại sao em lại không thể cưới anh?"

"Như thế không công bằng với anh. Anh phải biết điều này."

"Anh nghĩ rằng em nên để anh tự phán xét điều đó."

"Có lẽ nên thế." Lucy thừa nhận. "
Nhưng anh cũng nên để em tự phán xét điều đó cũng là để công bằng với
em. Sống một cuộc sống trong sự thỏa hiệp, trong một cuộc hôn nhân tốt
đẹp, em không thể chịu đựng được điều đó."

"Tại sao?" Giọng của Eustace khàn khàn.Trong âm thanh của anh ấy có vẻ gần với sự tuyệt vọng.

Lucy cảm thấy đôi mắt mình thoáng có
bóng nước. "Làm thế nào mà nàng có thể lại mang đến điều tồi tệ này,
cho người đàn ông quá tốt đến vậy?"

"Em nghĩ em yêu người đàn ông đó sao?"

"Em không biết." Nàng khép mắt lại
nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra. "Tất cả những gì em biết là
anh ấy đã mở ra một cánh cửa, của một thế giới hoàn toàn mới mà em chưa
bao giờ biết đến sự tồn tại của nó. Em đã bước qua cánh cửa đó, và em
không thể quay trở về."

"Nhưng-"

"Em biết." Nàng lấy tay gạt mạnh mái
tóc. "Em biết anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, rằng em sẽ không
còn thấy hay nói chuyện với anh ấy nữa. Nhưng điều đó không quan trọng,
anh không thấy sao?"

Anh lắc đầu, dường như một khi đã bắt đầu, là không thể dừng lại. Đầu anh lắc lư trong một chuyển động cứng nhắc.

"Nó giống như..." Lucy. Đưa tay mình
lên giống như một cử chỉ cầu xin giống như cô đang suy nghĩ như thế. "Nó
giống như bị mù từ khi mới sinh rồi đột nhiên một ngày có thể nhìn thấy
ánh sáng. Và không chỉ nhìn thấy, mà còn chứng kiến mặt trời tỏa sáng
với tất cả vinh quang hiện ra trên bầu trời xanh biếc. Những đốm đen,
nâu sẫm và ánh sáng chuyển từ xanh đến hồng và đỏ trải rộng tới đường
chân trời, cho đến khi Trái Đất được chiếu sáng toàn bộ. Cho đến khi
người nhìn phải chớp mắt, rơi xuống đất trong sự kính sợ ánh sáng phát
ra đó."

Anh im lặng và nhìn chằm chằm cô, chết lặng giống như vừa bị cô giáng cho một đòn chí mạng.

"Anh có hiểu được không." Lucy thì
thầm " Nếu sau đó người này lại bị mù, họ sẽ ghi nhớ mãi mãi ký ức đó,
không bao giờ có thể quên và luôn biết mình đã bỏ qua những gì. Đó là
những gì đã xảy ra."

"Vậy, em sẽ không lấy anh." Anh nói một cách lặng lẽ.

"Không." Lucy buông rơi hai cánh tay, rũ xuống như quả bóng xì hơi, mệt mỏi và kiệt sức. "Em sẽ không lấy anh."

"Chết tiệt!" Edward De Raaf – vị bá
tước thứ năm của Swar-tingham, gầm lên khi chàng thanh niên di chuyển
nhanh hơn và chạy vụt ngang qua về phía trước. Chàng thanh niên này
không biết bằng cách nào đã thoát ra khỏi việc bị tóm lấy bởi đôi tay to
lớn của De Raaf, và quay lại vẫy tay trêu chọc.

Simon làm gián đoạn nó bằng một tiếng
thở dài. Chàng ngồi trong quán cà phê yêu thích của mình tại London,
chân chàng đặt trong đôi giày da màu đỏ được gác lên một chiếc ghế ở gần
đó, nhưng tâm trí chàng không thể dứt khỏi thị trấn nhỏ mà chàng đã rời
đi tuần trước.

"Cậu có nghĩ rằng các dịch vụ đang
trở nên ngày càng tồi tệ hơn không?" Người bạn đi cùng đã kéo ý nghĩ của
chàng quay trở lại. Cậu ta chắc chắn bị mù. Hoặc là cố ý không nhìn
thấy. De Raaf đứng thẳng cũng cao 6 feet và vài inch, có khuôn mặt rỗ và
xám xịt, gây ấn tượng với mái tóc đen nửa mùa rối mù như trong một mớ
hỗn động. Vẻ mặt của anh ta lúc này có thể làm đông cứng cả kem. An ta
chính xác là không thể lẫn vào đâu được trong đám đông.

"Không." Simon nhấm nháp tách cốc cà
phê một cách từ tốn. Chàng đến đây sớm hơn nhiều người khác và đã sắp
đặt tất cả. "Nó đã luôn luôn tệ hại như vậy."

" Vậy tại sao chúng ta lại còn đến đây?"

"Ồ, mình đến vì cà phê ở đây rất
ngon." Simon liếc nhìn quanh quán cà phê bẩn thỉu và tồi tàn với cái
trần nhà rất thấp. Hội nông dân, chiết trung, câu lạc bộ đan – chiết đã
gặp nhau ở đây. Các thuật ngữ chỉ có các thành viên mới hiểu được cho
thấy ông chủ là người rất yêu thích nông nghiệp. "Tất nhiên, còn có bầu
không khí ở đây."

De Raaf bắn cho chàng một cái nhìn với vẻ giận dữ và bị xúc phạm.

Một cuộc chiến nổ ra ở góc đường giữa
một người đàn ông đội bộ tóc giả màu hồng có cái đuôi xoăn tít như
những lọn mì ống được chia thành ba phần với một vị điền chủ nhà quê với
đôi giầy lấm đầy bùn. Một cậu bé chạy vụt qua họ và lần này De Raaf
không có cơ hội nào để nâng cao cánh tay lên vẫy nữa.

Harry Pye nhanh chóng đi vào như một
tên trộm cửa hàng. Pye bước đi như một con mèo săn mồi, nhẹ nhàng và
không một tiếng động. Thêm vào đó là vẻ bề ngoài khó nhận ra của ông ta –
ông có chiều cao trung bình, nhìn như có vẻ tồi tàn trong bộ quần áo
màu nâu xỉn, đó là tất cả ấn tượng mang lại cho bất cứ ai chú ý đến ông.
Simon nheo mắt nhìn ông. Với khả năng của mình, Pye đã có thể trở thành
một kiếm sĩ giỏi. Nhưng từ khi ông ta trở thành một thường dân, không
nghi ngờ gì là ông đã không còn sử dụng bất cứ thanh kiếm nào nữa, chỉ
quý tộc mới được dùng nó. Điều đó không ngăn cản được việc Pye mang theo
một cái dao nhỏ sắc bén giấu ở phía chiếc ủng bên trái.

"Các ông chủ của tôi." Pye ngồi xuống chiếc ghế còn lại tại bàn của họ.

De Raaf cất tiếng thở dài đau khổ: "Đã bao nhiêu lần ta bảo ông hãy gọi ta là Edward hoặc là De Raaf?"

Pye nhếch mép cười về việc thừa nhận
những từ gần gũi ấy nhưng ông ta quay sang nói với Simon. "Tôi rất vui
vì ngài vẫn khỏe, ông chủ của tôi. Chúng tôi đã có rất nhiều tin tức về
vụ giết người mới nhất của ngài."

Simon nhún vai "Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, ta cam đoan với ông như vậy."

De Raaf cau mày: "Đó không phải là điều mà tớ đã được nghe."

Một cậu bé đặt mạnh cốc cà phê xuống bên cạnh Pye.

Quai hàm của De Raaf trễ xuống gần như va vào nhau "Làm sao cậu có thể làm được như thế?"

"Cái gì?" Pye nhìn chăm chăm vào khoảng trống trên bàn trước mặt bá tước "Hôm nay cậu không uống à?"

"Tớ-"

"Cậu ấy quyết định sẽ bỏ cà phê."
Simon cắt ngang một cách trơn tru không chớp mắt. "Nghe nói nó không tốt
cho tình dục. Huntington đã viết luận văn về nó gần đây, anh có nghe
nói về nó không? Đặc biệt các ảnh hưỏng của nó chỉ xuất hiện khi bước
vào tuổi trung niên."

"Thật sao?" Pye chớp mắt.

De Raaf tái xanh, khuôn mặt rỗ trở nên đỏ gay gắt. "Cái gì mà thối vậy?"

"Không thể nói là tớ chưa từng cảnh
báo nó có ảnh hưởng đến cậu." Simon mỉm cười ôn hòa, nhấm nháp uống tiếp
cốc cà phê. "Hơn nữa, De Raaf được cho là lớn tuổi hơn tớ nhiều."

"Cậu nói dối."

"Cậu ấy vừa mới lấy vợ. Mối liên hệ với việc đó làm chậm đi các thao tác của cậu ấy, điều đó."

"Chúng ta sẽ xem."

Môi của Pye hơi giật nhẹ, nếu như
Simon không nhìn kỹ thì chàng đã bỏ lỡ nó. "Nhưng tớ cũng vừa mới cưới."
Pye ngắt lời nhẹ nhàng. "Và tớ không thể nói rằng tớ đã không nhận thấy
một vài, ừm, vấn đề này. Phải, tất cả đều do tuổi tác."

Simon cảm thấy một cú thúc nhẹ giống như anh ta là một người xa lạ. Họ đồng thời quay lại với bá tước.

Ai đó lắp bắp phản xạ "Hèn hạ, lừa dối, thật đáng khinh bỉ."

Cậu bé lại xoay người lần nữa. De Raaf điên cuồng vẫy cánh tay của mình "Ahhh, chết tiệt!."

Chàng trai biến mất vào bếp mà không quay đầu lại.

"Điều tốt đẹp mà chúng ta đã từ bỏ là tôn thờ bia." Simon cười giả tạo.

Một tiếng động lớn từ cuộc cãi nhau ở
góc tường. Những cái đầu quay lại. Người địa chủ nhà quê có dáng vẻ đỏm
dáng, không đội bộ tóc giả, lưng dựa vào bàn. Hai chiếc ghế gãy bị phá
hủy nằm ở gần đó.

Pye cau mày. "Đó không phải là Arlington sao?"

"Đúng vậy." Simon trả lời. "Thật khó
mà nhận ra được cậu ta khi không có bộ tóc giả gớm ghiếc, đúng không?
Thật không thể hiểu được tại sao cậu ta lại chọn màu hồng. Không nghi
ngờ gì, đó là lý do gã nông dân đấm cậu ấy. Có thể chỉ hoàn toàn là vì
căm ghét bộ tóc giả."

"Họ đã và đang tranh luận về phương
pháp chăn nuôi lợn." De Raaf lắc cái đầu. "Cậu ta luôn có chút thái quá
khi viết về sự sinh sản của lợn. Điều hành một trang trại, điều đó là
bình thường."

"Cậu có nghĩ là chúng ta nên giúp cậu ấy không?" Pye hỏi.

"Không." De Raaf nhìn xung quanh tìm
kiếm cậu bé phục vụ, một tia sáng quái dị hiện lên trong mắt anh ta.
"Arlington có thể được lợi từ một trận đòn. Nó có thể giúp anh ta có
những quyết định khôn ngoan hơn."

"Tớ hơi nghi ngờ điều đó." Simon nâng cốc lên nhưng nhanh chóng hạ xuống, chàng nhìn thấy một người đang do dự phía ngoài cửa.

Người đàn ông lướt nhìn khắp phòng và nhận ra chàng. Người đó bắt đầu đi về phía họ.

"Chết tiệt!" De Raaf kêu to lên khi người đàn ông đến bên cạnh anh ta. "Họ đang từ chối không cho tớ biết lý do."

"Anh có muốn tôi lấy cho một cốc cà phê không?" Pye hỏi.

"Không, tôi sẽ làm điều đó hoặc là sẽ chết mất nếu không cố thử làm điều đó."

Người đàn ông dừng lai trước Simon
"Làm tôi mất cả ngày, Guv, nhưng tôi đã tìm thấy anh ta." Anh ta đưa ra
một mẩu giấy bẩn thỉu.

"Cảm ơn." Simon ném cho anh ta một đồng tiền vàng.

"Cảm ơn." Người đàn ông nhỏ bé này giật mạnh, nắm lấy cơ hội và biến mất.

Simon đã mở tờ giấy ra đọc "Ở sân sau
nhà Devil, sau 11 giờ." Chàng vò nát tờ giấy và đút nó vào túi.Và nhanh
chóng nhận ra có hai người đàn ông đang nhìn mình. Chàng nhướn đôi lông
mày lên.

"Có chuyện gì vậy?" De Raaf rên lên "Lại tìm thấy một người khác để quyết đấu nữa?"

Simon chớp mắt ngạc nhiên quay người
lại. Chàng đã nghĩ không thể để Pye và De Raaf biết về cuộc quyết đấu bí
mật của mình. Chàng không muốn bất cứ sự cản trở hay răn dạy nào từ họ.

"Cậu ngạc nhiên vì chúng tớ biết?" De
Raaf nghiêng người lại, gây nguy hiểm cho chiếc ghế gỗ anh ta đang
ngồi. "Thật không khó để tìm ra cậu đã làm gì trong hai tháng gần đây,
đặc biệt là sau cuộc đấu kiếm với Hartwell."

Điểm mạnh của một người đàn ông là gì? "Không phải là việc của các cậu."

"Bởi vì cậu đang mạo hiểm cuộc sống của cậu với mỗi trận quyết đấu." Pye trả lời cho cả hai.

Simon nhìn chằm chằm.

Không ai trong số họ chớp mắt.

Chết tiệt các cậu. Chàng quay mặt đi "Chúng đã giết Ethan."

" John Peller giết anh cậu."De Raaf
gõ nhẹ ngón tay lớn lên mặt bàn trong sự nhấn mạnh. "Anh ta đã chết, cậu
đã từ bỏ điều này từ hơn hai năm trước. Tại sao bây giờ lại tiếp tục?"

"Peller là một phần của một âm mưu."
Simon nhìn xung quanh "Một âm mưu đẫm máu từ địa ngục. Tôi mới chỉ phát
hiện ra cách đây vài tháng trước, qua một số giấy tờ của Ethan."

De Raaf ngồi thẳng lại và khoanh tay.

"Tớ biết được sự thật sau khi quyết
đấu với Hartwell." Simon xoa ngón tay chính giữa. "Có bốn người trong âm
mưu đó. Hai trong số đó đã chết và tất cả bọn chúng đều đáng tội. Các
cậu sẽ làm gì nếu đó là anh em các cậu?"

"Có lẽ cũng làm giống như cậu bây giờ."

"Tôi cũng vậy,"

De Raaf nhăn nhó "Khả năng cậu sẽ bị giết chết gia tăng theo từng trận quyết đấu."

"Tôi đã thắng tất cả đấy thôi." Simon quay mặt đi. "Vì cái gì mà cậu nghĩ tôi không thể thắng trận tiếp theo?"

"Kể cả tay kiếm giỏi nhất cũng có thể
bị trượt chân hay phân tâm trong phút chốc." De Raaf nhìn rất cáu kỉnh.
"Chỉ cần một giây thôi, tất cả sẽ chấm dứt. Đó là những lời mà cậu đã
nói."

Simon nhún vai.

Pye ngả người về phía trước, giọng anh ta nhỏ lại. "Ít nhất hãy để chúng tôi đi cùng cậu, Trở thành phụ tá cho cậu."

"Không tôi đã có người để phụ tá rồi."

"Có phải là cậu thiếu niên đã đi cùng cậu lúc quyết đấu với Angelo không?" De Raaf cắt ngang.

Simon gật đầu. "Christian Fletcher."

Mắt Pye lóe lên cái ánh nhìn sắc bén."Cậu có biết hết về cậu ta? Cậu ta có thể tin tưởng được sao?"

"Christian?" Simon cười "Trẻ, tôi
thừa nhận, nhưng cậu ta rất giỏi về kiếm. Thực tế cậu ta giỏi như tôi,
Cậu ta đã đánh bại tôi một, hai lần khi tập luyện."

"Nhưng liệu cậu ta có bảo vệ đằng sau
cậu nếu có nguy hiểm xảy ra chứ?" De Raaf lắc lắc cái đầu "Liệu cậu có
biết đó có phải là thủ đoạn hay không?"

"Nó sẽ không xảy ra đâu."

"Khỉ thật."

"Bên cạnh đó-" Simon nhìn từ người
này sang người khác "Cả hai cậu đều đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Có nghĩ là tớ sẽ ăn nói thế nào với những bà vợ của các cậu không, tặng
họ món quà trong lần kỷ niệm ngày cưới đầu tiên là cái chết của các ông
chồng sao?"

"Simon." De Raaf lại bắt đầu.

"Không, Để yên mọi chuyện ở đó."

"Chúa nguyền rủa cậu." Người khổng lồ
đứng lên, chiếc ghế của anh ta gần như đổ nhào. "Cậu tốt nhất không nên
chết trong lần này, tớ sẽ gặp lại cậu ở lần kế tiếp." Anh đập mạnh tay
lên bàn.

Simon cau mày.

Pye im lặng kết thúc nốt cốc cà phê
của anh ấy. "Vì cậu đã nhắc tới vợ tớ, tớ thấy tốt nhất tớ nên rời đi
thôi." Anh ta đứng lên "Cậu, tử tước Iddesleigh, nếu cần tớ giúp, cậu
chỉ cần để lại lời nhắn."

Simon gật gù "Tình bạn, đó là tất cả những gì tớ cần."

Pye vỗ nhẹ vai chàng và chàng cũng thế, rồi biến mất.

Simon nhìn cốc cà phê của mình. Nó đã
nguội lạnh, với một đường vòng của cặn bã nhờn nổi trên bề mặt, nhưng
chàng không gọi cốc mới. Mười một giờ tối nay, chàng sẽ lại có một trận
quyết đấu với với kẻ thù đã giết anh trai mình. Từ giờ đến lúc đó, chàng
không có bất cứ việc gì để làm.Không ai chờ đợi chàng quay về. Không ai
lo lắng xem thời gian đó chàng đã làm gì. Không có ai để khóc thương
cho chàng nếu chẳng may chàng thất bại.

Simon nuốt nốt cốc cà phê bẩn thỉu và
nhăn nhó. Không có thứ gì đáng thương và thảm hại hơn cho một người
đang tự lừa dối bản thân mình. Không phải là không có ai sẽ khóc thương
cho cái chết của chàng – Pye và De Raaf vừa mới chỉ ra họ sẽ làm thế
nhưng vấn đề là không có người phụ nữ nào sẽ khóc thương chàng. Chàng
vẫn tiếp tục lừa mình. Lucy. Lucy sẽ không đau buồn. Chàng nhẹ nhàng cất
tiếng gọi tên nàng, ngón tay gõ lên chiếc cốc. Từ lúc nào chàng đã mất
đi cuộc sống bình thường, có vợ và gia đình? Có phải sau khi Ethan mất,
chàng tiếp nhận tước vị và tất cả sự lo lắng đã được đẩy về phía chàng?
Hoặc sau này, muộn hơn, sau khi chàng giết người đầu tiên? Simon rùng
mình. Giấc mơ của chàng vẫn bị ám ảnh bởi những ngón tay của Peller,
biến mất trong những bãi cỏ còn ướt đẫm hơi sương như bông hoa ghê rợn
vừa mới nở.

Chúa ơi.

Và chàng sẽ sống với điều đó, sống
với những cơn ác mộng khủng khiếp. Sau tất cả, người đàn ông đã giết
chết người anh duy nhất của chàng. Ông ta đã chết. Những giấc mơ tưởng
chừng như đã giảm bớt. Cho đến khi chàng tìm ra còn nhiều kẻ đáng phải
chết hơn.

Simon cầm chiếc cốc đưa lên môi trước
khi chợt nhớ ra là nó đã trống rỗng. Ngay cả sau khi quyết đấu với
Hartwell, nó vẫn là Perrel, với những ngón tay của anh ta vẫn ám ảnh
chàng trong những giấc mơ mỗi đêm. Kỳ lạ. Có cái gì đó đã ám ảnh trong
tâm trí chàng, nó vẫn đang xảy ra. Không còn là điều bình thường. Môt số
người có thể giết người vô số mà vẫn không hề bị ám ảnh nhưng chàng
không nằm trong số đó. Và chính những suy nghĩ đó đã khiến chàng một lần
nữa quay lại đây. Chàng đã đúng khi để Lucy ở lại. Để có thể đưa ra
quyết định khi hành động, không cần có sự ràng buộc của người vợ, không
có vấn đề của sự cám dỗ giữa tiến lên và sống như một người bình thường.
Chàng không thể quay lại.

Chàng đã mất đi sự lựa chọn từ khi chàng quyết định chọn báo thù.

"Mẹ không tin rằng quen biết với quý
ngài Iddesleigh là mối quan hệ tốt cho con, Christian, tử tước hay
không tử tước cũng thế thôi." Matilda nhìn thẳng vào đứa con trai duy
nhất của họ lúc đưa miếng bánh mì cho cậu ta.

Ngài Rupert cau mày. Mái tóc đỏ của
vợ ông vẫn mềm mại qua nhiều năm trong cuộc hôn nhân của họ, lấp ló một
vài sợi bạc nhưng tính bà vẫn không thay đổi. Matilda là con gái duy
nhất của một phòng nam tước (tương đương với tử tước nhưng không danh
giá bằng) – một gia đình lâu đời bị suy sụp. Trước khi ông gặp bà, ông
đã từng nghĩ rằng những người phụ nữ quý tộc trông giống như bông hoa
huệ tây (hoa loa kèn) yếu ớt. Bà ấy không như vậy.Ông tìm thấy ở bà có ý
chí sắt đá bên trong vẻ bề ngoài mỏng manh.

Ông nâng chiếc kính và xem cuộc đối
đầu trên chiếc bàn ăn tối sắp diễn ra. Matilda luôn là một bà mẹ khoan
dung và cho phép con mình tự lựa chọn bạn và sở thích. Nhưng bà luôn
phản đối mối quan hệ giữa Iddesleigh và Christian.

"Tại sao, mẹ, sao mẹ cứ phản đối anh
ấy?" Christian cười một cách quyến rũ với mẹ mình, mái tóc của anh cũng
có màu đỏ của titian (nàu đỏ nâu rực rỡ) giống bà hai mươi năm trước.

"Hắn là một kẻ ăn chơi và không phải
là một người tốt." Matilda nhìn qua chiếc kính hình vầng trăng khuyết
mà bà chỉ đeo khi ở nhà với gia đình. "Người ta nói rằng hắn đã giết hai
người trong những trận quyết đấu riêng biệt."

Christian đánh rơi rổ bánh mì.

Cậu bé kém cỏi. Ngài Rupert lắc đầu. Cậu vẫn không thể chịu được sự đả kích trực tiếp. May sao, cậu được cứu bởi người chị gái.

"Con nghĩ ngài Iddesleigh là một
người đàn ông hoàn hảo và ngon lành." Rebecca nói, sự thách thức hiện
lên trong đôi mắt màu xanh của cô. "Những lời đồn đại chỉ làm tăng thêm
sự hấp dẫn của anh ấy."

Ông thở dài. Becca, đứa con thứ hai
của họ và mang tất cả những đặc điểm đặc trưng của gia đình, đã bắt đầu
chống đối với mẹ mình kể từ lần sinh nhật thứ mười bốn, khoảng mười năm
trước. Ông vẫn mong rằng rồi cô sẽ không còn hằn học nữa, cho đến tận
bây giờ.

"Được rồi, con yêu, ta biết rồi." Matilda, thở dài, bà đã quen với sự mở đầu của con gái và không muốn trở thành mồi nhử.

" Mặc dù vậy, ta mong rằng con sẽ
không dùng từ ngữ ngu ngốc như vậy. Ngon lành, chỉ người đàn ông khiến
người ta liên tưởng đến miếng thịt xông khói."

"Ôi, mẹ ơi-"

"Chị không thể hiểu cái gì khiến em
thích hắn đến như vậy, Becca." Julia, người chị lớn nhất, cau mày nhìn
vào món gà nướng của cô.

Ngài Rupert từ lâu đã tự hỏi, phải
chăng cô có thể thừa kế tật cận thị từ mẹ mình. Nhưng bất chấp sự thực,
cô coi mình là một người thực tế và cô đã có một chuỗi những việc làm vô
ích và đã cảm thấy bị xúc phạm trước lời gợi ý cô nên đeo kính.

Cô tiếp tục "Sự hài hước của anh ta không giống như những người bình thường và anh ta nhìn người khác theo một cách kỳ lạ."

Christian cười "Đúng vậy, Julia."

"Em vẫn chưa được thấy tử tước Iddesleigh." Sarah, đứa bé nhất và giống cha nhất, nói. Cô quan sát anh chị mình qua đôi mắt nâu.

"Em không cho rằng anh ta béo giống em. Anh ta trông như thế nào?"

"Anh ấy là một người vui vẻ, tốt
đẹp. Rất vui tính và là một kiếm sĩ tuyệt vời với một thanh kiếm. Anh
ấy đã dạy anh vài chiêu..." Christian , bắt gặp cái nhìn của mẹ và ngay
lập tức lấy một phần đậu Hà Lan vào trong bát của mình.

Julia quay lại "Tử tước Iddesleigh
có chiều cao trên trung bình, nhưng không quá cao như anh của em. Có
khuôn mặt đẹp với một thân hình hoàn hảo. Ngài ấy được xem như một người
khiêu vũ xuất sắc."

"Anh ấy nhảy rất giỏi." Becca lắc lư.

"Đúng vậy."Julia cắt miếng thịt
thành từng khối nhỏ. "Tuy nhiên, ngài ấy hiếm khi nhảy với phụ nữ chưa
lập gia đình, mặc dù ngài ấy cũng còn độc thân và vì vậy nên tìm một
người vợ phù hợp."

"Em không nghĩ chị sẽ để ý đến sự thiếu quan tâm của anh ấy đối với vấn đề hôn nhân." Christian phản đối.

"Đôi mắt của anh ta có một màu xám
không được tự nhiên. Anh ta hay dùng nó để nhìn chằm chằm vào người khác
một cách kinh khủng."

"Julia-"

"Chị vẫn không hiểu tại sao mọi
người lại yêu quý anh ta." Julia đưa một trong những miếng thịt gà vào
miệng và nhướn mày nhìn người em trai.

"Được, em thích anh ấy, mặc cho đôi mắt anh ấy không tự nhiên." Christian mở to mắt nhìn lại người chị của mình.

Becca cười khúc khích sau đôi tay. Julia hít một hơi và lấy một miếng khoai tây nghiền.

"Hmm." Matilda quan sát con trai
mình. Nhìn thoáng qua, bà dường như không bị ảnh hưởng. "Chúng ta vẫn
chưa nghe thấy ý kiến của cha con về ngài Iddesleigh. "

Mọi con mắt quay lại đổ dồn về phía
ông, người đứng đầu gia đình nhỏ bé này. Làm thế nào để không đánh mất
điều này. Để không phải kết thúc như một con nợ trong nhà tù, gia đình
ông đã phải li tán, sống rải rác nhờ vào những người thân nghèo. Hai năm
trước đây, Ethan Iddelesigh không hề biết đến điều đó này. Rằng ông đã
sẵn sàng trả lời những câu hỏi, những chỉ dẫn về đạo đức, miễn sao có
được thức ăn, quần áo, giữ lại mái nhà cho bọn trẻ và đảm bảo cho những
đứa con gái ông được kết hôn đúng cách. Đó là lý do

vì sao mà Ethan đã bị loại bỏ.

Nhưng còn sau anh ta thì sao, có lẽ
là nên giữ được như thế. " Ta nghĩ Christian đã đủ tuổi để đánh giá tính
cách của một người."

Matilda mở miệng định nói rồi dừng
lại. Bà là một người vợ tốt và biết lúc nào nên nhân nhượng quyết định
của ông dù nó không hợp ý bà.

Ông mỉm cười với con trai mình. "Làm
thế nào mà tử tước Iddelesigh sống sót vậy?" Ông lấy cho mình miếng
thịt gà từ chiếc đĩa được bày sẵn. "Con nói rằng anh ta đã bị thương khi
con đột ngột bỏ đi từ Kent. "

"Anh ấy bị đánh." Christian nói. "Gần chết, mặc dù anh ấy không muốn nói nhiều đến nó, tất nhiên rồi."

"Ôi, chúa ơi." Becca kêu lên.

Christian cau mày. "Và dừng như anh ấy biết kẻ tấn công mình. Một cuộc giao dịch kỳ lạ."

"Có thể anh ta mất hết tiền vì cờ bạc." Sarah nói.

"Lạy Chúa! " Matilda liếc cái nhìn sắc bén về phía cô con gái bé nhất của mình. "Con đã biết nhưng gì về vấn đề này, con gái?"

Sarah nhún vai. "Chỉ là, đó là những gì mà con đã nghe được."

Matilda cau mày, đôi môi của bà cong lên. Bà định mở miệng.

'À vâng, nhưng giờ thì anh ấy đã tốt
hơn rồi. Chirstian vội vã xen vào. "Anh ấy nói, trên thực tế, anh có
một cuộc giao dịch tối nay."

Ngài Rupert mắc nghẹn và uống một
ngụm rượu để vượt qua. "Thật chứ? Cha tưởng việc hồi phục sẽ mất nhiều
thời gian hơn theo những gì mà con đã nói ban đầu."

Ít nhất 1 tuần hoặc hơn, ông đã hy
vọng thế. Tối nay James và Walker ở đâu? Ông có nên cảnh báo họ không?
Bọn khốn, ông chắc chắn James đứng đằng sau việc tấn công Iddesleigh và
Walker đã thất bại với khẩu súng của hắn ta. Ông liếc nhìn vợ mình chỉ
để thấy bà đang lo lắng nhìn ông. Chúa phù hộ cho bà, bà đã không bỏ lỡ
điều gì, nhưng ông có thể làm mà không cần có sự tinh ranh của bà vào
lúc này.

"Không, Iddesleigh đã hồi phục đủ ."
Christian chậm rãi nói. Đôi mắt anh bối rối khi nhìn cha mình. "Con
không ghen tị với ai đó, là người đâm sau lưng anh ấy."

Ta cũng không. Ngài Rupert cảm thấy chiếc nhẫn mang dấu gia huy trong túi áo gilê của mình, chắc chắn và nặng nề. Ta cũng không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro