Loài người xấu hay tốt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước cổng nhà, có nên vào không? Có nên sống cùng với loài người tàn nhẫn này nữa hay không?

- Ôi! Hoàng Thượng, ngài về rồi!

Không cần nhìn tôi cũng biết chủ nhân của giọng nói mừng rỡ này là ai. Hắn vội vã chạy lại bế tôi đưa đến trước mặt như một đứa bé.

- Hai ngày qua ngài đi đâu? Sao lại không về nhà? Có biết là tôi lo lắng cho ngài lắm không?

Chắc tôi sẽ xúc động lắm khi nghe được những lời này nếu hai ngày đi lạc đó chỉ bình thường như những lần trước. Nhưng lần này tôi đã được nghe và chứng kiến rất nhiều chuyện, khiến tôi bây giờ chẳng còn tin vào loài người ác độc này nữa rồi.

Tôi đến liếc hắn một cái cũng chẳng thèm, cự quậy muốn nhảy xuống nhưng hắn càng ôm chặt hơn. Đã tự tiện thế thì thôi đi, vừa đi hắn còn vừa lãi nhãi nào là rất shock khi về nhà mà không thấy tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì nguy hiểm chắc hắn sống không nổi. Vào đến nhà hắn ngồi xuống sô pha rồi đặt tôi lên đùi vuốt ve, mặc dù không hề thích nhưng điều này thật quá dễ chịu cho những ngày lang thang ngoài đường.

- Mấy hôm nay không có tôi bên cạnh chăm sóc làm ngài phải chịu thiệt rồi! Ngài có ăn đủ no không? Ngài thường ngủ nhiều vậy ở ngoài ngài ngủ có ngon không? Có ai ức hiếp ngài không? Ngài ốm đi nhiều rồi. Ôi, đau lòng quá!

"Này cái tên kia, ngươi im lặng một chút được không hả?" Nếu nói được tôi sẽ hét như thế vào mặt hắn. Cố phớt lờ sự lãi nhãi phiền phức của hắn, tôi "grừ" một tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Những chuyện đã trải qua hai ngày nay thật đáng để suy nghĩ nhưng bây giờ tôi phải ngủ trước đã rồi suy nghĩ tiếp. Chắc hắn đã nhận ra được sự khó chịu của tôi nên cũng biết điều ngậm miệng lại để tôi ngủ.

- Hoàng Thượng, có phải những ngày qua ngài cực khổ lắm phải không? Nhìn ngài ngủ mê đến thế kìa.

Đúng! Ta rất mệt! Ta ngủ rất mê! Mê đến độ ngươi làm chuyện xấu xa này với ta mà ta vẫn ngủ được như vậy! Tên khốn, sao ngươi dám đổ cái thứ ướt nhẹp này lên thân thể vàng ngọc của ta? Còn cái thứ bọn trắng vừa thối vừa trơn này nữa, sao ngươi lại chà nó lên người của ta? Tôi từ từ mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào hắn.

Hắn giật bắn mình, từ tư thế đang ngồi chồm hổm mà ngã xuống sàn. Vẻ mặt hốt hoảng, miệng lấp bấp nói:

- Hoàng... Hoàng Thượng dậy rồi! Ngài cố chịu nhé, một chút... một chút nữa thôi là xong rồi. Hì hì!

Cố chịu? Cố chịu cái đầu nhà ngươi. Rõ ràng là hắn biết tôi ghét nhất là tắm mà. Vì nghĩ hắn không xấu xa như bọn người ngoài kia nên tôi mới quyết định về nhà nhưng hắn thật sự làm tôi thất vọng.

Hắn đưa tay về phía tôi, chắc định làm tiếp cho xong công việc dơ bẩn của hắn. Đừng có mơ! Tôi nhảy vào người hắn cào cào mấy cái để chặng hắn lại rồi chạy vọt ra ngoài.

- Hoàng Thượng, khoan đã! Nghe Tiểu Nhân giải thích!

Mỗi khi hắn có lỗi với tôi sẽ tự gọi mình là "Tiểu Nhân" thay vì "tôi", cũng vừa lúc tên thật của hắn là Nhân mà. Cổng đang mở và sự tức giận của tôi đã đạt đến cực điểm, lần này thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi thật cho hắn biết. Khi nãy có vẻ tôi đã cào hơi mạnh, nhìn hắn vừa chật vật chạy theo vừa gọi "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng" tôi đã có ý định dừng lại nhưng không, một khi Hoàng Thượng đã quyết tâm thì không gì cản được, từ nay tôi và loài người chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa.

Tôi phải khó khăn lắm mới cắt đuôi được tên đó. Vì cái thứ chết tiệt mà cả nhà hắn gọi là "xà phòng" này mà vài lần tôi suýt ngã, bộ lông hai màu của tôi thì ướt nhẹp dính vào cả người vô cùng khó chịu, vô cùng thảm hại. Con người bọn họ thì làm sao hiểu được cảm giác ghét tắm đến tận xương tủy của loài mèo bọn tôi chứ.

Cứ như thế, tôi lang thang từ đoạn đường này sang đoạn đường khác. Lúc về nhà chỉ kịp ngủ một giấc , vì tên khốn đó tôi đã phải bỏ đi tiếp mà chưa ăn gì nên bây giờ cảm thấy rất đói, vô cùng đói. Tôi định nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm thức ăn thì không biết từ đâu có một con cá xuất hiện trước mặt tôi.

"Đói rồi hả? Cho cháu đấy!" Tôi ngẩn mặt lên, nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Ông chắc là mèo hoang, trên mặt ông có rất nhiều sẹo lưu lại sau những trận chiến hoang dã, thân hình rắn chắc của ông được bao phủ bởi bộ lông đen mượt, dù là mèo hoang nhưng trông ông rất sạch sẽ. Chẳng bù cho tôi, vừa mập mạp lại vừa thảm hại. Mặc dù nhìn qua ông có vẻ đáng sợ, nhưng đối với tôi ông là một vị anh hùng nghĩa hiệp, một đấng cứu thế, ông là vị cứu tinh của cuộc đời tôi.

"Cháu cảm ơn!" Tôi bắt đầu xử lí con cá một cách ngon lành và ông ấy cũng bắt đầu tìm cách giải đáp thắc mắc của mình.

"Nhìn cháu không giống mèo hoang như bọn ta nhỉ? Chủ cháu đâu? Bị lạc à? À, cháu ướt như vầy, chắc là vừa bị đem đi tắm phải không? Giận quá nên bỏ nhà ra đi chứ gì? Chuyện nhỏ như vậy, giận thì đánh hắn là xong, sao lại đến mức phải bỏ đi? Cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Ông hỏi nhiều đến độ tôi phải ngừng việc ăn của mình để lắng nghe, nhớ để trả lời, tôi tôn trọng ông vì ông là ân nhân của mình.

"Từ lúc mới sinh cháu đã được Tiểu Nhân nhận nuôi, cháu đúng là ngu ngốc khi bỏ phí năm năm chung sống với hắn. Không chỉ tắm thôi, trước đó hắn còn về quê bỏ cháu ở nhà một mình và bị đám chó hoang lừa ra ngoài bắt nạt, cũng may là thoát được nhưng lại bị lạc, cũng nhờ đó mà cháu biết được loài người quả thật rất tàn nhẫn. À, cháu năm tuổi." Xong, tôi tiếp tục việc làm đang dang dở.

"Sắp sang năm mới rồi, cháu ngốc thật, có biết đến tết đồng nghĩa với việc có nhiều thức ăn ngon không? Muốn bỏ đi cũng phải đợi ăn tết xong đã chứ!"

"Cháu không đùa đâu, chuyện gì cũng có giới hạn của nó ông ạ."

"Đã xảy ra chuyện gì với cháu?" Dường như ông nhận ra được sự nghiêm túc của tôi nên ông cũng thôi đùa.

Tôi nhanh chóng ăn xong cá, lấy chân đưa lên lau miệng theo thói quen và bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.

Như tôi đã nói, hôm đó vì bọn chó chết tiệt mà tôi bị lạc, à có lẽ cũng vì tôi hơi ham ăn nữa. Một buổi sáng kinh khủng, khi nhớ lại tôi vẫn rùng mình ớn lạnh, những lời dụ dỗ ngọt ngào đó, những vẻ mặt gian ác và hàm răng sắc nhọn nhe ra dính đầy chất lỏng dơ bẩn đó mà chỉ riêng lũ đó mới có. Chúng vây quanh tôi mà dùng tôi làm thú vui tung qua tung lại như một quả bóng.

Lúc đó tôi đã dùng tất cả sức bình sinh mà thoát ra khỏi bọn chúng và chạy... chạy... chạy... cố chạy để lũ chó hoang đó không bắt được con mèo nhà béo ú lười vận động như tôi. Đáng lẽ tôi phải được trao giải "Chú mèo phi thường nhất hành tinh", vì điều phi thường đó đã xảy ra, tôi thành công làm cho bọn chúng bỏ cuộc khi cố đuổi theo tôi.

Nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra bản thân mình đã chạy đến một nơi rất xa lạ. Tôi đã bị lạc rồi. Theo như sự hiểu biết hạn hẹp nhưng chất lượng cao của mình thì tôi khẳng định chỗ này là chợ, gần tết rồi nên nó còn có tên gọi khác là chợ tết. Tôi vào chợ kím thức ăn cho bữa trưa, Tiểu Nhân thường nói "có thực mới giựt được đạo", ăn no cái đã rồi tìm đường về nhà sau.

Tôi đã từng được Tiểu Nhân đưa đi chợ tết, hắn biết tôi không thích nơi đông đúc nên cũng không thể để tôi ở nhà một mình nên hắn cứ bế tôi suốt buổi, nhưng tôi vẫn không khỏi khó chịu, từ đó hắn không đưa tôi đi nữa mà ở nhà cùng tôi. Vậy mà lần này lại dám đi mà bỏ tôi ở nhà một mình như vậy. Thôi không nhớ đến tên bạc tình đó nữa, sự ồn ào ở đây quả thật làm tôi chịu không nổi, tôi chỉ thích đồ ăn ngon của tết, ngoài ra cái gì liên quan đến tết tôi đều  ghét.

"Sắp đến lượt chúng ta rồi." Lượt gì cơ?

"Huhu... tôi không muốn chết đâu!" Chết? Tại sao lại chết?

"Cậu ốm như vậy còn lâu mới có người mua. Chả bù cho tôi mập mạp thế này, chắc sẽ bị thịt sớm thôi!" Thì ra... Cái gì? Đó giờ tôi chỉ ăn cá và thịt hộp chứ có ăn thịt vịt bao giờ.

"Bị chích nhiều thuốc tăng trưởng như thế mà cậu ta vẫn ốm. Này! Cậu có bí quyết gì à?" Còn bị chích thuốc nữa á? Nếu nói tắm là việc tôi ghét nhất thì chích là cái tôi ghét thứ hai. Quá dã man rồi!

"Các cậu sẽ bị giết thật à?" Tôi hỏi rồi quan sát những bộ mặt ngơ ngác nhìn một nhân vật xa lạ bỗng dưng xuất hiện là tôi đây.

"Cậu đúng là chẳng biết gì nhỉ? Những ngày cận tết quả thật rất vui nhưng chỉ có con người mới thấy vậy, còn đối với bọn tôi là những tháng ngày cuối cùng. Cậu vốn là loài động vật được bảo vệ nên chắc cũng vui lắm đúng không?" Lời nói của kẻ cận kề cái chết quả thật hơi khó nghe.

"Tôi chả thấy vui gì cả! Con người rất ồn ào, chỉ có Tiểu... mà thôi đi. Tôi chưa từng trải qua cảm giác này nên không biết nói sao, thôi thì sống chết có số, loài vịt các cậu thật đáng thương, nếu có kiếp sau hãy đầu thai làm mèo như tôi để không chết sớm như vậy nhé!"

Tôi có nói sai gì không? Sao bọn họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt không vui như thế?

"Nếu có kiếp sau tôi sẽ làm người chứ không thèm làm mèo như cậu đâu..." Rồi có vài người lại xách bầy vịt đi hết.

Tôi lấp đầy bụng mình bằng đồ ăn dư thừa của con người vứt trước cửa nhà, Tiểu Nhân chẳng bao giờ dám để tôi ăn những thứ như vậy đâu. Nhưng bây giờ không đói là tốt rồi. Tôi tiếp tục tìm đường về nhà, nhưng càng đi tôi càng cảm thấy lạ lẫm.

Nơi này hoàn toàn trái ngược với không khí ở chợ lúc nãy, có rất ít người qua lại, tôi phải đi một đoạn đường dài tôi mới nhìn thấy một ngôi nhà, đặc biệt những ngôi nhà ở đây đều có sân rất rộng. Cái sân trước nhà của Tiểu Nhân chỉ được ¼ những cái sân ở đây.

"Tha cho tôi đi! Cứu tôi với!" Là tiếng hét của một con gà.

Tôi đi về phía của tiếng hét đó, một ngôi nhà gỗ xuất hiện rõ hơn trong mắt tôi, tôi ẩn mình vào bụi cây và quan sát.

- Đứng lại! Ông chặn đầu đó đi!

Thì ra là có người đuổi theo con gà đó. Bọn họ chơi trò rượt đuổi à? Con người và gà thân thiết đến vậy sao? Chẳng bù cho các bạn vịt... Ơ kìa! Không phải bắt được rồi thì đến lúc bạn gà đuổi lại à? Sao bạn gà lại kêu thảm thiết như thế kia.

- Bà cắt cổ bọn nó trước đi! Tôi đi nhốt bọn gà con lại, sáng mai đem ra chợ bán.

"Mau trốn đi, ông chủ đang đi tìm bọn mình đó. Mẹ chúng ta đã bị bắt, có lẽ không về với chúng ta được nữa, phải cố bảo vệ bản thân mình." Tôi quay ra sau, xuất hiện trong mắt tôi là các chú gà con, bọn nó cũng thấy tôi và hoảng sợ chạy toáng loạn nên bị bắt đi. Tôi không xấu, nhưng nếu tôi không xuất hiện ở đây thì chắc bọn nó sẽ trốn thoát thành công.

Bỗng có một tiếng kêu đầy bi thương vang lên rồi im bật. Một chất dịch màu đỏ từ cổ gà mẹ chảy ra, tôi nhắm tịt mắt lại. Lại một tiếng kêu nữa vang lên, tôi không thể nhìn được nữa, ở phía đó còn rất nhiều gà, tất nhiên chúng đều biết sớm muộn gì cũng đến lượt mình và xem đó như là chuyện hiển nhiên.

Khóe mắt tôi cay cay, tôi đã từng không tin chuyện mèo khóc nhưng bây giờ quả thật tôi rất kinh hoàng. Lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh chết chóc ghê rợn đến đáng thương như thế này. Nhưng tôi chẳng giúp gì được bởi vì tôi chỉ là một con mèo.

Tôi tiếp tục đi, đi mãi cũng đến xế chiều. Tôi tò mò rẽ vào một ngôi nhà xem thử, cửa đã bị khóa bên ngoài, có vẻ không có ai trong nhà. Tôi đi vòng quanh bên ngoài ngôi nhà xem có gì lạ hay có gì bỏ vào bụng được không.

"Anh Mèo, tránh qua một bên giùm, đường đi này của chúng tôi."

Tôi nhìn xuống, là kiến, rất nhiều kiến. Tuy tôi không thích kiến nhưng tôi là một con mèo lương thiện, không thích sát sanh. À, không sát sanh không đồng nghĩa với ăn chay đâu, tôi ghét rau.

Tôi lách người sang một bên nhường đường cho lũ kiến, tiếp tục quan sát chúng. Kiến thường bu lại đồ ngọt và tha đi mà, sao kiến ở đây chúng bu lại một chỗ chẳng có gì và lũ kiến tha cái thứ đen đen gì trên lưng kia?

"Mấy chú em đang làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Đang xây tổ, tổ cũ bị phá rồi."

Hình như bọn chúng chẳng thích tôi lắm thì phải, giọng rõ khó chịu. "Tại sao bị phá? Có chuyện gì, anh đòi lại công bằng cho tụi mày." Dù sao bây giờ tôi cũng đang rảnh.

"Tết đến, người ta dọn dẹp nhà, dọn luôn tổ của chúng tôi, cũng chẳng còn gì ăn được để tha về tổ, đành phải ra đây trú ngụ. Cũng may là còn đồ ăn dự trữ, đợi tết đến mới hoạt động tiếp."

Giọng vẫn không thân thiện mấy, loài kiến gắt vậy sao nhỉ? Kiến nhà tôi hiền lắm, gặp tôi là nhanh chóng trốn mất. À, phải rồi, có ai bị mất nhà mất luôn chỗ làm ăn thì vui bao giờ.

"Anh giúp bọn mày nhé!" Thấy bọn chúng không phản ứng gì, đồng nghĩa với việc không phản đối nên tôi cũng bắt tay vào công việc.

Nhờ có tôi nên tổ nhanh chóng được xây xong. Bọn kiến vẫn không vui vẻ gì mấy, tôi thì đã thấm mệt và khá đói nên cũng chẳng muốn nói gì nhiều.

"Ở phía sau nhà chắc có thứ anh ăn được đấy! Cẩn thận đừng để người trong nhà phát hiện, bọn họ ghét mèo."

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Chúng tôi không ăn được thứ đó nên nhường cho anh thôi! Bọn tôi ghét con người, ghét cả những thứ bọn họ bảo vệ."

Thế thì có liên quan gì đến tôi nhỉ? Tôi thấy cũng không còn gì nói với bọn chúng nên đi ra phía sau tìm thức ăn. Dù không nhiều nhưng vẫn dễ ăn hơn bữa trưa, tôi ăn nhanh rồi đi mất tránh để người bên trong phát hiện.

Cả ngày lang thang bên ngoài cộng thêm việc ăn uống không đủ làm tôi đã thấm mệt. Tôi đi đến một chỗ rất lạ, nhìn giống nhà nhưng không phải là nhà, con người làm sao chịu sống ở nơi vừa thối vừa dơ như thế này chứ. Tôi nhảy lên trên xem thử, vốn dĩ loài mèo chúng tôi nhìn rất tốt trong bóng tối, nhưng tôi bây giờ rất mệt và chóng mặt nữa nên không thấy được gì. Tìm một góc khuất, ngủ một giấc lấy lại sức, ngày mai đến sẽ vẫn ổn thôi.

"Éc... Thả tôi ra!"

Sáng sớm mà có chuyện gì ồn ào vậy? Tiểu Nhân im lặng cho ta. Tôi "grừ" một tiếng, khó chịu mở mắt ra, phải rồi, hôm qua tôi bị lạc. Thì ra ở đây là chuồng heo, bên ngoài còn có vài con heo đang bị bắt đi, trời còn chưa sáng mà họ làm gì vậy nhỉ?

Tôi rón rén nhảy vào trong tìm một con heo giải đáp thắc mắc. "Này, có chuyện gì vậy?"
"Không phải gần tết rồi sao, bọn tôi sợ nhất là khoảng thời gian này. Năm nào cũng vậy, đến giờ là lũ heo bọn tôi bị bắt đi làm thịt. Năm trước tôi chứng kiến mẹ mình bị bắt đi trong tuyệt vọng, năm nay đến lượt con tôi chứng kiến cái chết của tôi."

Hình như sự xuất hiện đột ngột của tôi chẳng làm chị ta bận tâm được.

"Tôi đã nhìn thấy cậu đến đây từ tối hôm qua." Loài heo có khả năng đặc biệt à, chị ấy đọc được cả suy nghĩ của tôi nữa.

"Mỗi khi đến tết là loài người lại tiến hành sát sanh đồng loạt như vậy à? Cả vịt, gà cũng bị làm thịt, còn có kiến bị phá tổ nữa." Tôi phải kiềm chế lắm mới nói ra được một câu bình thường như vậy, con người thật quá đáng.

"Không chỉ đơn giản như cậu thấy đâu."
Những điều tôi chứng kiến kinh khủng như vậy mà chị ấy chỉ nói là đơn giản. Vậy hơn mức đơn giản là gì?

"Cậu cứ từ từ tìm hiểu. Sắp đến lượt tôi rồi. Tạm biệt!" Giọng chị chứa đầy nỗi tuyệt vọng, chị ấy quay sang ôm các con của mình vào lòng. Một chút nữa thôi chị sẽ phải rời xa cõi đời này với một cái chết đau đớn nhất.

Tôi quay mặt đi, có kiềm nén nỗi phẫn nộ. Từ phía xa tôi nghe được tiếng hét đau đớn của những con heo đang bị giết chết trong nỗi đau đớn không gì tả được.

Tôi đi, cứ đi mãi và suy nghĩ đến những điều mình đã chứng kiến. Buổi sáng qua đi, rồi cũng hết buổi trưa, tôi chẳng muốn ăn gì cũng chẳng cảm thấy mệt. Bỗng tôi nghĩ đến Tiểu Nhân và gia đình của cậu ấy, họ đối xử rất tốt với tôi, họ cũng chưa bao giờ giết gà, vịt hay heo gì cả. Nhờ họ mà tôi vẫn chưa mất hết niềm tin vào con người.

Thật may mắn tôi đã tìm được đường về nhà. Nhưng không lâu, rất nhanh chóng là đằng khác cái tên chết tiệc đó dám ăn hiếp tôi. Nếu tuyệt tình với nhau như vậy, tôi đi luôn cho hắn vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro