Mọi chuyện chẳng phải như tôi nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đấy, ông thấy chưa, loài người quả thật rất tàn nhẫn." Nỗi phẫn nộ của tôi đã đạt đến cực điểm khi nhớ lại câu chuyện này.

Tôi nhìn ông, ông rất chú tâm vào câu chuyện của tôi. Trong lúc tôi kể ông không hề chen vào câu nào.

"Thú vị đấy, coi bộ cháu bị lạc cũng có ích." Câu trả lời nằm ngoài sức tượng, giống như ông xem chuyện đó chỉ là việc hiển nhiên. Tôi khó hiểu nhìn ông.

"Ý ông là sao?"

"Tất cả những việc cháu nói, lão già ta đều biết cả, đúng như con heo đó nói, mọi chuyện không đơn giản như cháu thấy. Không chỉ heo, gà, vịt, kiến khổ sở mà còn rất nhiều loài động vật khác cũng vậy, chỉ cần chúng có ít cho con người thì đều bị khai thác. Không chỉ đến tết mới có sự việc như vậy mà ngày bình thường heo, gà, vịt cũng bị giết, chỉ là ngày tết thì hầu hết nhà nào cũng có nhu cầu nên bọn chúng cũng bị bắt cả bầy cả đàn luôn. Nhưng đó chỉ là chuyện hiển nhiên thôi, con người làm vậy đều có lí do cả, trong thế giới này người xấu có người tốt có. Không hẳn người giết heo, gà, vịt hay phá tổ kiến là người xấu, người xấu là người hại chính đồng loại của mình." Ông từ tốn giải thích cho tôi, nhưng ông càng giải thích tôi càng không chấp nhận nổi.

"Bọn họ không những ác độc mà còn ham ăn đến vậy sao?"

Trên đầu ông Mèo bỗng xuất hiện ba vạch đen. Tôi cũng không ngờ mình lại phát ra được câu nói ngu ngốc đó luôn, nhưng có gì sai đâu chứ.

"Thôi cháu về nhà đi!"

"Không, cháu sẽ làm mèo hoang giống ông."

"Cháu rất thương Tiểu Nhân mà. Ngoan, về đi!"

Tôi khựng lại, tôi thương hắn khi nào chứ, từ nhỏ đến bây giờ mặc dù sống bên cạnh hắn, được hắn chăm sóc rất tốt nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn rất phiền thì làm sao mà thích chứ. Không phải mấy hôm nay tôi vẫn sống rất tốt sao?

"Cháu có cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh Tiểu Nhân không?"

Tôi không rõ, nhưng khi bên cạnh hắn tôi không cảm thấy sợ gì cả.

"Có phải cháu rất vui khi nhìn Tiểu Nhân không?"

Vui á? Hình như là có, lúc Tiểu Nhân đi học quả thực rất buồn chán, khi hắn về chân tôi không nghe lời mà cứ chạy ra cửa đón hắn.

"Cháu cũng buồn bực khi tiểu nhân vì người khác mà không quan tâm mình, phải không?"

Hừ, cái tên đó, có cái tật thấy gái là sáng lên, đặc biệt là thấy Tiểu Tam liền vức bỏ con mèo đáng thương này mà chạy theo cái bà đó. Tiểu Tam là hàng xóm mới chuyển đến khu nhà của Tiểu Nhân, mà cô ta không phải tên Tam, vì cô ấy con thứ ba trong nhà và tôi thấy tên Tiểu Tam cũng hợp với cô nên tôi gọi như vậy luôn.

"Ta đoán trúng hết rồi chứ gì? Trong lúc kể chuyện con cứ nhắc đến Tiểu Nhân suốt."

Tôi căm nín, tôi thương hắn thật vậy sao?

"Đi, ta dẫn con đến một nơi. Sau đó đưa con về nhà."

"Vâng ạ!" Tôi đã để ông độc thoại nãy giờ rồi. Khoan đã, sao ông biết nhà của Tiểu Nhân mà đưa tôi về. Tôi chưa kịp hỏi thì ông đã đi được một đoạn xa rồi, tôi liền chạy theo, cũng quên mất là mình muốn hỏi gì.

Không khí tết tràn ngập khắp mọi nẻo đường, hai bên đường đều được trang trí rất đẹp, trước cửa mỗi nhà đều có vài chậu hoa cúc, vạn thọ đẹp mắt. Ông mèo dẫn tôi đến một ngôi nhà, bên trong đó phát ra tiếng mèo kêu và cả tiếng chó sủa nữa, không lẽ đây là...

- Hắc Miêu đến rồi đó à?

Người nọ từ trong nhà bước ra, nở nụ cười tỏa nắng chào đón chúng tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, ông mèo đi đến cọ cọ vào chân của người đó như một chú mèo con đang làm nũng. Hèn gì cái tên của ông trẻ trâu như vậy. Nếu tôi cười được thì đã cười vào mặt ông ấy nãy giờ rồi.

- A! Hắc Miêu dẫn bạn mới đến à? Ôi, chú mèo nhỏ thật dễ thương làm sao!

Người đó đi lại vương tay ra có ý định vuốt lông tôi. Này, ngoài Tiểu Nhân ra không ai được đụng vào người của ta đâu nhé! Tôi khó chịu tránh sang một bên rồi liếc cô ta.

- Hì hì! Bé Ú sợ người lạ à? Thôi, dẫn bạn vào nhà nè Hắt Miêu.

Bà Cô này còn dám tự tiện đặt tên cho tôi nữa, tôi đi theo ông vào nhà với tâm trạng buồn bực vô cùng.

"Cháu biết điều một chút, cô ấy sẽ cho chúng ta đồ ăn ngon và một cái giường ấm để ngủ qua đêm nay đó."

"Vâng ạ!"

Tôi lập tức nghe lời mà thôi cau có, chỉ là theo phản xạ tự nhiên khi nghe tới sắp được cho ăn ngon mà chạy tới cọ cọ đầu vào chân của chị ấy. Chị cười khúc khích rồi ngồi xuống vuốt ve tôi. Giống Tiểu Nhân quá, không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ?

"Ông không phải là mèo hoang ạ?" Chị Tốt Bụng và ông Hắt Miêu thân thiết như vậy mà.

"Ta là mèo hoang, nhưng mỗi khi không tìm thấy thức ăn ta sẽ đến đây và được cô gái nhỏ này cho ăn. Cô ấy nhận nuôi và chăm sóc cho tất cả mèo và chó hoang, cũng gần giống như các sư cô trong trại trẻ mồ côi vậy. Tháng nào cũng có nhà hảo tâm tài trợ cho trung tâm này, còn có một số người đến nhận mèo và chó về nhà nuôi nữa đấy! Như vậy đủ cho cháu nhận ra con người không xấu như cháu nghĩ chưa?"

Thì ra là vậy! Tôi đã quá xốc nổi rồi. Tiểu Nhân tốt như vậy mà tôi lại trách hắn, còn liệt kê hắn vào loại người xấu nữa.

Tôi cứ tưởng sau khi ăn tối thì sẽ được ngủ một giấc ngon lành cành đào. Nhưng đời đâu như là mơ, trước khi ngủ, Chị Tốt Bụng còn bắt tôi và ông trải qua một chuyện kinh khủng nữa, ông Hắc Miêu bảo "Cháu cứ thử tắm ở đây một lần đi, bảo đảm sẽ ghiền cho xem, có khi còn đòi ở đây luôn không về với Tiểu Nhân nữa."

Tất nhiên là tôi không tin, tắm nào cũng là tắm thôi, làm sao tôi thích nó được chứ. Nhưng đến khi trải nghiệm tôi mới biết ông Hắc Miêu không hề lừa tôi, vô cùng thoải mái, vô cùng sản khoái, không hề có cảm giác khó chịu. Còn việc tôi được tắm như thế nào á, Chị Tốt Bụng bảo tôi không được tiết lộ, đó là bí quyết gia truyền của nhà chị ấy.

Kết thúc một giấc ngủ dài thì buổi sáng lại đến. Tôi giục ông Hắc Miêu dậy, tôi phải về nhà sớm vì hôm nay là Mùng Một tết, tôi phải về nhà ăn tết với gia đình của Tiểu Nhân nữa. Chị Tốt Bụng tiễn chúng tôi ra cửa, chị nở một nụ cười tươi với chúng tôi:
"Tạm biệt Bé Ú! Năm mới vui vẻ!"

Tôi bước tới cọ cọ vào chân chị thay lời cảm ơn và tạm biệt rồi cùng ông Hắt Miêu sóng bước trở về. Nhắc mới nhớ...

"Tại sao ông biết nhà của Tiểu Nhân?"

"Lần trước cháu đi lạc, ta tình cờ gặp hắn thế là bị hắn tra tấn lỗ tai suốt một buổi." Ông lười biếng trả lời, chắc là do tôi gọi ông dậy sớm quá. Ông đúng là ân nhân lớn nhất của cuộc đời tôi, ơn này tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy! Sắp đến nhà rồi kìa, nhớ vào lấy cho ta vài hộp thịt, lâu lắm rồi ta chưa được ăn, cháu biết không ta thích nhất là món này." Bỗng chốc một câu nói làm tôi tuột hết cảm xúc, trên đầu tôi xuất hiện ba vạch đen.

"Haha! Ta đùa thôi, đi về phía trước một đoạn nữa sẽ tới, đừng nói là con không nhớ căn nhà ra sao luôn nha."

Tất nhiên là không phải rồi, tuy là tôi bị mù đường nhưng tôi vẫn còn nhận ra căn nhà tôi gắn bó năm năm mà. Tôi quay mặt đi không trả lời ông.

"Này Bé Mập! Đằng kia, có phải là Tiểu Nhân không?"

Tôi quay về hướng ông chỉ, đúng là tên thối nhà hắn rồi, không phải chứ? Sáng sớm mà đã đi tìm tôi rồi sao?

- Hoàng Thượng? A! Hoàng Thượng, đúng là ngài rồi!

Hắn chạy nhanh đến rồi ôm tôi vào lòng. Tên ngốc,có cần phải vậy không? Làm tôi cảm động muốn chết.

Sau khi ôm đủ hắn buông tôi ra rồi nhìn về phía ông Hắc Miêu.

- Còn có Mèo Đen nữa này! Là mày dẫn Hoàng Thượng về phải không? Cảm ơn mày nhé! Tiếc là nhà tao đã có Hoàng Thượng rồi, không thể nuôi thêm mày nữa, nhưng tao sẽ thường xuyên cho mày đồ ăn nha!

Ông không để ý đến hắn mà quay sang tôi nói:

"Chúc mừng năm mới Tiểu Hoàng Thượng! Nhớ đừng bỏ đi nữa đó!" Hình như ông có sở thích đổi tên cho tôi thì phải.

"Cảm ơn ông vì mọi thứ! Chúc mừng năm mới!" Tôi dùng tất cả sự chân thành và lòng biết ơn của mình để nói với ông.

Cũng như mọi năm, trong nhà của Tiểu Nhân đâu đâu cũng tràn ngập sắc xuân. Tiểu Nhân bế tôi vào phòng, rất bừa bộn, quá bừa bộn, bừa bộn hơn cả từ bừa bộn, hắn lười biếng đến thế là cùng.

- Bà của tôi có may cho Hoàng Thượng một cái áo dài xuân đó.

Vừa nói hắn vừa mở tủ lấy áo ra.

- Để tôi mặc vào cho ngài nhé!

Đã bảo mà, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Tôi nhìn vào gương, cái áo màu đỏ với những bông hoa mai vàng kết hợp với thân hình chuẩn không cần chỉnh của Hoàng Thượng tôi đây, không thể chê vào đâu được.

- Nó hợp với Hoàng Thượng của Tiểu Nhân thật! Sao bấy lâu nay tôi không nhận ra vẻ đẹp của ngài nhỉ?

Tôi biết là hắn đùa mà, không những không giận hắn mà còn bò vào lòng hắn. Hắn vương tay đón rồi ôm tôi vào lòng.

- Từ nay trở về sau, Tiểu Nhân sẽ không dám làm khi chưa hỏi ý ngài nữa đâu, ngài đừng bỏ Tiểu Nhân, Tiểu Nhân buồn lắm!


Tên ngốc này hắn thương tôi nhiều như vậy sao? Tôi cũng rất thương hắn!

Trời đã sáng hẳn, Tiểu Nhân cũng đã thay đồ, không còn vẻ lôi thôi, khổ sở lúc đi tìm tôi nữa. Hắn bây giờ cũng đẹp trai không thua gì tôi đâu. Chuẩn bị xong, chúng tôi cùng ra phòng khách chúc tết ba mẹ.

- Tiểu Nhân đã tìm thấy Hoàng Thượng rồi. Ông ơi, ra đây mau Hoàng Thượng về rồi này.

Tôi thật thấy tội lỗi đầy mình, cả nhà Tiểu Nhân đều đối xử tốt với tôi như vậy mà tôi lại nghĩ xấu về họ.

- Chà! Chú mày về đúng lúc nhỉ? Chú mày mà không về thì hai ông bà này phải ăn tết một mình rồi.

Nói rồi, ông ấy cười khà khà vuốt lông tôi. Tất nhiên tôi phải về, tết đến mà vắng Hoàng Thượng thì sao trọn vẹn được. Ý tôi là nếu không có Hoàng Thượng thì Tiểu Nhân cũng sẽ không vui đâu.

- Nào! Ba mẹ đừng chọc Hoàng Thượng nữa. Hai người ngồi đi, con bắt đầu chúc tết đây.

Hắn thì vẫn chúc tết cái câu xưa như trái đất, tôi ở dưới cũng "meo... meo" theo. Cả nhà vui vẻ rộn ràng!

- Kính chúc cả nhà năm mới phát tài, vạn sự bình an.

Không cần nhìn tôi cũng biết ai đến. Bỗng Tiểu Nhân gạt tôi sang một bên, chạy đến bên cạnh Tiểu Tam, cũng đá luôn con mèo điệu đà của Tiểu Tam về phía tôi. Đấy! Tôi nói có sai đâu, đồ mê gái bỏ mèo.

- Nữ Hoàng nhà cậu hợp với Hoàng Thượng nhà tớ đấy nhỉ? Haha!

Hắn cười híp mắt trông rất vui vẻ. Vui đến quên trời quên đất. Quên cả việc vào một ngày đẹp trời hắn đã thiến mất cái "của quý" của con mèo này rồi.

_THE END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro