Chap 12 : Sự nhắc nhở từ trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nơi ánh trăng nhẹ có màu sắc tuyệt đẹp thì ánh sáng bạch kim từ chiếc rìu bạc vẫn đẹp hơn, đặc biệt là khi được nhuốm màu đỏ của máu. Người sử dụng nó mang nét mặt vô cảm nhưng bên trong tim cô rất đau, Marie của ngày hôm qua hay là Alex của bây giờ. Cô phải là ai đây ?
Phía bên kia khu rừng là đội quân khá mạnh với những chiến binh điêu luyện sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường chúng và được dẫn dắt bởi Sarah. Nét môi cô mỉm cười theo vẻ của một kẻ huỷ diệt, mục tiêu của cô là gì ?
Từ trong bóng tối, dáng vẻ của một người lạnh lùng xen lẫn vẻ kiêu hãnh tôn lên tư chất hoàng tộc dần hiện rõ hơn. Anh khẽ cất tiếng :
- Marie, em tìm tôi sao ?
- Đồ giả dối !!! - Cô liếc đôi mắt sang chiếc rìu bạc và cười nhạt như muốn thể hiện mình đến đây là để giết anh.
- Em không tin tôi ? Phải rồi. - Anh cười, một nụ cười nhạt đắng trên khóe môi.
- Tôi không thể tin vào kẻ đã sát hại mẹ tôi.
Marie liếc nhẹ đôi mắt lên hình bóng đẹp đẽ của anh đang ở trước mặt cô, đôi mắt màu đen len những tia đỏ không hề nhúc nhít, chỉ chăm chú ngắm nhìn vào con người có thể sẽ biến mất ngay tức thì.
Từng giọng nói khẽ vang lên trong suy nghĩ của cô gái nhỏ '' Giết hắn đi...''. Ánh mắt cô thăng trầm lại, lắng đọng sâu trong ấy là hình bóng con người quen thuộc nhưng sao lại xa vời quá, ở ngay trước mắt nhưng tại sao có cảm giác như không thể chạm vào. Từ sau lưng Marie, bóng dáng của Henry đến gần, anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô và cắm thẳng lưỡi rìu bạc vào trái tim vị hoàng tử băng giá... cái chết bị chính người mình yêu giết thì quả thật rất đau đớn, nó như những hạnh phúc nhỏ bé mà anh đã cố gom nhặt nhưng phút chốc lại vỡ tan thành mây khói, phải chăng hạnh phúc của Vampire chỉ là hữu hình, không tồn tại ? Harry không nói gì, anh cũng không hành động gì cả, chỉ cười nhạt và từ nơi trái tim những giọt máu đỏ ướt đẫm vai áo trắng...
- Cái chết thật cô độc phải không em trai ? - Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Henry hằn lên những tia lửa màu đỏ.- và nó lại được mang đến bởi người mà ngươi đã trao cả trái tim !!! Thật đáng thương.
Lòng bàn tay của Marie bỗng dưng lạnh toát, cả người cô như bị đóng băng không thể động đậy, chỉ duy nhất cánh tay trái đang run lên vì nó đang chạm vào vết thương của Hoàng tử quý tộc, người mà cô yêu nhất. Không lẽ lại chính cô đã giết anh ư ? Vốn chỉ là lời nói thôi, cô không hề muốn giết anh, cảm giác gì thế này ? Tại sao chính bản thân cô lại đau thế, trái tim quặn lên từng cơn như bị đâm bởi hàng ngàn lưỡi dao sắt nhọn. Cô bé nhỏ đang khóc sao? Từng giọt mưa từ nước mắt cứ thế mà tuôn ra, nó trong suốt như pha lê, ánh lên sắc màu long lanh tuyệt mĩ.
Chưa để cô bình tâm trở lại, Henry đã lạnh lẽo ra lệnh:
- Em giết hắn hoặc là tôi giết !!
Marie nhìn thẳng vào ánh mắt của Harry, nó lạnh vô cùng, như muốn đóng băng tất cả...phải chăng những hy vọng của anh đã sụp đổ, nhưng lại sao không có chút gì thể hiện rằng anh muốn được sống mà chỉ là gương mặt phẳng phất nét đẹp của tảng băng được chôn vùi ngàn năm vậy. Cô không thể hiểu, có nhiều điều mà cô chẳng thể biết ? Sao lại có nhiều bí mật bị giấu đi như vậy ? Nhưng Marie không thể giết anh được, cô yêu anh nhiều lắm, có thể đánh đổi cả sinh mệnh vì anh mà ... Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến thế, sao cuộc sống lại độc ác đến mức đẩy loài có bản năng sinh tồn như Vampire lại bị vướng vào thứ mang tên Tình Yêu, nó như một liều thuốc độc ăn mòn trái tim của cô và lại đẩy cô đến đường cùng, ép buộc phải lựa chọn giữa hai con đường đều mang đầy đau đớn thế này. Thứ cô cần lúc này là sự mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện, cô gái nhỏ bước đến bên cạnh Harry, đưa nhẹ cánh tay vuốt lấy mái tóc anh, nó lạnh lẽo vô cùng, chẳng có một chút hơi ấm nào....chất giọng trong trẻo khẽ vang lên xóa đi tiếng gió âm u vọng lại:
- Tại sao lại gọi Harry là em trai ? Như vậy là sao hả anh hai ? Anh là anh họ của em mà ? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với nhau ?
- Anh và hắn ta là anh em cùng cha khác mẹ !! Nhưng Harry sẽ phải trả giá vì đã cướp đi mọi thứ của anh. Em tránh ra nếu không thì sẽ cùng chết với hắn đó.
***
Bóng dáng của con người cao quý ấy vẫn đứng đấy, từng giọt máu đỏ thấm đẫm mặt đất và nó được chiếu rọi bởi Trăng tròn, ánh sáng của nó ngày càng sáng hơn...Anh đang đợi sự lựa chọn của người yêu:
- Em chưa bao giờ tin tôi cả. Dù chỉ một lần !
1 bước, 2 bước...và cô đang dần rời xa anh, trong đêm lạnh vẫn còn vương vấn đâu đó giọng nói ngọt ngào kia:
- Em xin lỗi ! Anh đau lắm phải không ? Máu của anh, nó lạ lắm mùi vị chẳng còn ngọt ngào nữa, thật đáng sợ. Em cũng rất đau, đau đến mức không thể chịu được !!! Em xin lỗi nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta vốn không thuộc về nhau.
Sức mạnh của Marie lớn dần lên, đêm nay cô đã trưởng thành rồi, trở thành một Vampire quý tộc 18 tuổi mang trong người trái tim của công chúa Hoàng tộc. Nó sẽ trở lại, cô không thể sống quá đêm nay vì Vampire thường không thể phong ấn nổi dòng máu cao quý của Công chúa. Sức mạnh tiềm ẩn từ ngọn lửa trong trái tim sẽ trổi dậy và nuốt chửng con người nhỏ bé của cô.
- Kết thúc đi hoàng tử cao quý ạ !! Chúng ta sẽ cùng chết.
Trăng lên cao dần, bóng nó phủ lên gương mặt thanh tú của cô, phảng phất nỗi buồn và niềm thất vọng về một tình yêu không có điểm đến. Chỉ còn cái chết mới giải thoát được cho tình yêu đớn đau này. Vốn sinh ra không phải là đứa con của Hoàng tộc thì cô sẽ chẳng có lựa chọn gì hết.
- Đừng !! Nếu tôi chưa cho phép thì em không được chết. - Harry xoáy ánh nhìn ra lệnh và sâu trong đôi mắt cô bé...nó thật lạnh lẽo đến phát sợ.
- Marie Wiliam vốn không hề tồn tại ! - Dòng máu đỏ thẫm trào ra từ khóe môi cô như đã bị kìm nén lâu lắm rồi..
''Tách..'' Giọt nước mắt rơi xuống, đôi môi hồng đào mỉm cười mãn nguyện.
- Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được biết và yêu anh. Tạm biệt người tôi yêu mãi mãi...
Từ trên bầu trời cao rộng và thâm sâu một cách kì diệu, ánh sáng từ mặt trăng càng lúc càng gần và như muốn nuốt chửng người con gái đang mang sợi dây chuyền khắc hình mặt trời. Đôi mắt cô  sáng dần lên như một vì sao và tỏa ra hơi nóng của ngọn lửa từ trái tim, hàng mi nhẹ nhàng khép lại chôn vùi chủ nhân nó và giấc ngủ ngàn năm...
Họ có lẽ sẽ chết hết vì đã quá lợi dụng sức mạnh phong ấn, khu rừng bóng tối bừng sáng một màu sắc xanh xen lẫn đỏ... Nó hòa vào nhau và mang họ đi đến một nơi rất xa..không một ai có thể tìm được chăng ?
------------------- Hết ---------------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro