Chap 13 : Đau thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm tối, trời mù mịt không hề có một ánh sáng, cô gái nhỏ đang bước đi...toàn thân cô đau buốt chỉ biết tìm theo hướng nào có chút sáng để có thể tồn tại. Nhưng mà chẳng phải chính cô đã muốn giam mình trong bóng tối sao, cô đã muốn tìm đến giấc ngủ vĩnh hằng sao giờ lại cảm thấy tiếc nuối ? Có lẽ là vì không còn ai bước bên cạnh cô nữa, không còn ai chăm sóc và quan tâm cô như lúc xưa, giờ Alex đã được giải thoát khỏi cuộc đời đau đớn mà cô phải chịu mà sao những kí ức về anh cứ tồn tại mãi trong cô thế này. Trái tim nhỏ bé cứ đau quặn lên từng cơn làm cho chủ nhân của nó càng lúc càng khó chịu hơn....
Bỗng nhiên dây chuyền mặt trời ẩn hiện những tia sáng nhỏ, được kết tinh lại và từ nơi sâu thẳm trong trái tim cô hiện lên hình ảnh một cô bé rất xinh đẹp, lộng lẫy và xen lẫn vẻ cao quý. Cô gái ấy mỉm cười đặt bàn tay lên gương mặt Alex và khẽ nói:
- Có phải chị đã hối hận vì đã rời xa anh Harry không ?
Alex ngắm nhìn người con gái trước mặt, cô ấy có gương mặt hồng hào và đôi mắt to tròn cũng len lẫn tia đỏ giống hoàng tử và còn gọi Harry là anh nữa, những hình ảnh trong kí ức của cô liền ùa về...
- Cô... cô là công chúa Marie Wiliam phải không ?
- Không ngờ chị Alex đây cũng nhận ra em nhỉ !!! - Cô bé nhỏ mỉm cười.
- Có phải tôi cũng như cô không ? Tôi đã chết rồi và vốn chẳng còn tồn tại nữa... - Giọng Alex run run.
- Không hẳn là vậy, vì chị bị chấn thương nặng về sức mạnh phong ấn của Vampire nên tạm thời đang chìm vào cơn hôn mê thôi. Và em luôn ở trong trái tim để bảo vệ chị mà.. nhưng...
Linh cảm của cô cho biết có chuyện không hay xảy ra nên cũng vội vàng hỏi Marie :
- Marie, nhưng gì cơ ? Nói cho tôi biết đi !!
- Lần này Alex phải tự mình vượt qua nhé, em không thể bảo vệ chị Alex được nữa rồi !! Vì lúc trước thù hận còn trong chị nên em không thể thoát đi mà phải ở lại nơi trái tim ấy, giờ em sẽ giải thích cho chị biết tất cả sự thật.
  Bóng đêm càng lúc càng lùi xa và để lại ánh sáng lung linh như muôn ngàn vì sao, công chúa thật sự khẽ mỉm cười, đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài huyền bí của Alex và nói :
- Gia đình em không hại gì chị cả, Henry là anh ruột của Hoàng tử và cũng là anh hai em. Họ cùng cha khác mẹ nhưng vì căm thù sự biến đổi Gen sức mạnh của Harry mà anh ta đã lên kế hoạch trả thù chính em ruột của mình. Thuần huyết có sức mạnh vượt trội nhưng chưa bao giờ là hạnh phúc cả chị à !!
- Vậy... còn tôi ?
- Chị là một phần trong kế hoạch trả thù của Henry, anh ta đã lợi dụng mẹ của chị để vào gia đình và khiến chị thay đổi nhưng không thành. Harry đã chọn chị không phải vì giống em mà vì muốn bảo vệ chị, anh luôn nhớ đến cô bé giữ chiếc đồng hồ cát ấy. Anh muốn chị mang tên em ''Marie'' không phải vì thay thế mà chỉ muốn chị quên đi quá khứ đau buồn trước đó thôi.
- Harry giờ đang ở đâu vậy, cô có thể đưa tôi về lại được không?
Marie trao cho Alex một mặt dây chuyền có hình trái tim làm từ bạch kim, mang một màu sắc tuyệt hảo.
- Anh ấy bị thương rất nặng, có lẽ chị Alex sẽ không gặp lại được nữa nhưng em vẫn sẽ đưa chị về.
Hãy cảm nhận sức mạnh từ trái tim.
********
Không biết bao lâu sau, ánh mặt trời dần lên, kéo theo những tia nắng chói chang rọi khắp khu vườn nhỏ, một hình bóng cô gái trẻ có nét đẹp đáng yêu thuần khiết nhưng gương mặt nặng trĩu nỗi buồn khẽ nhíu đôi mày. Hàng mi đang khép hờ khẽ mở ra như loài hoa đang e thẹn trước nắng ban mai.
- Marie, em tỉnh rồi à ? - Jane ngạc nhiên nhìn cô bé đang mơ màng dụi mắt.
- Chị ơi, em ngủ bao lâu rồi ?
- Em đã hôn mê suốt một năm rồi !!
Gương mặt cô thoáng ngạc nhiên, rồi trở về trạng thái ban đầu Marie thắc mắc:
- Anh .. Harry đâu rồi chị ? Anh ấy vẫn ở đây phải không ?
Jane thở dài một tiếng rồi trả lời:
- Marie, em bình tĩnh nghe chị nói nhé. Hoàng tử đã mất rồi, anh ấy dùng sức mạnh cuối cùng bảo vệ em khỏi ngọn lửa ánh trăng năm em 18 tuổi và đã phong ấn cả Henry, vì bị thương nặng nên Hoàng tử đã....
- Chị.. chị đừng nói nữa....!!! Em không muốn nghe...!!
   Nghe thấy tiếng hét lớn của Marie, Helen đang lấy thuốc bên ngoài cũng vội vàng chạy vào đầy ngỡ ngàng :
- Cậu... tỉnh rồi sao ?
Từng giọt nước mắt rơi nhẹ nhàng trên gương mặt thanh tú, đôi môi cô mím lại nhưng không thể kìm nén được cảm xúc, cô bé òa lên khóc như một đứa con nít.
- Helen ơi !! Tớ sai rồi... tớ sai rồi....Vì quá ngu ngốc mà tớ không hiểu được tâm trạng anh ấy. Harry nói đúng, tớ chưa bao giờ tin vào anh ấy cả...Anh đau lắm phải không...Em xin lỗi... em xin lỗi...Tất cả là tại em quá ích kỉ !!!
- Cậu bình tĩnh lại đi, anh ấy không muốn cậu như thế này đâu !!- Helen an ủi người bạn thân của mình.
Marie cứ thế, cô khóc mãi cho đến khi ngất đi nhưng đôi môi nhỏ vẫn mấp máy:
- Em đánh mất anh rồi, người duy nhất yêu em bằng cả mạng sống...
Helen dìu Marie nằm xuống chiếc giường và tiêm thuốc máu cho cô, còn pha chút thuốc an thần để cô bé có thể ngủ sâu hơn mà không phải bận tâm lo lắng điều gì cả.
Ngày hôm ấy, mọi người đều vui vì Công chúa duy nhất của họ đã tỉnh dậy nhưng cũng không thể tránh được nỗi đau quá lớn cho cô, còn gì đau đớn hơn khi mất đi người mình yêu thương chứ ?
Học viện Wiliam vẫn thế, mạnh mẽ trụ giữa rừng sâu và luôn mang theo những cơn gió nhẹ. Mùa xuân sắp đến, nhưng tại sao trong chính trái tim cô luôn cảm thấy lạnh lẽo không chút cảm giác, có lẽ vì nó đã chết từ cái ngày mà anh ra đi bỏ lại cô một mình đơn độc giữa cái thế giới Vampire đầy thù hận và máu. Hằng ngày mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, mặt trời vẫn  soi sáng cho học sinh lớp ngày và đêm đến, trăng lại lên nhắc lại cái ngày xảy ra thảm kịch ấy, gieo vào trong trái tim cô một nỗi đau mà không có một loại thuốc nào có thể chữa được. Từng ngọn gió cứ ùa đến thổi bay mái tóc ngắn, cô muốn vứt bỏ cái quá khứ nghiệt ngã ấy nên đã cắt đi mái tóc mà mình từng chăm chút, trên đó còn hơi thở ấm áp của anh ngày nào. Vứt bỏ tất cả liệu có phải là cách tốt nhất ? Marie Wiliam của Hoàng tộc rất mạnh mẽ mà ? Còn có thể sử dụng được loại vũ khí Hunter cực mạnh nhưng giờ lại quá yếu đuối. Chạm tay vào thềm cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía căn biệt thự chứa đầy kỉ niệm, cô khẽ mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi xuống vì thương nhớ về một hình bóng đã khuất xa chân trời, một con người đã biến mất khỏi tầm tay cô và một hạnh phúc đã vỡ tan thành mây khói. Gió càng làm cho cô nhớ rằng, đêm đó trước khi Marie ngất đi Sarah đã nói thoảng theo cơn gió : '' Có không biết giữ thì mất đừng tìm'' và cho dù có tìm cũng sẽ không thể nào có lại được. Phải chăng cuộc sống của cô kết thúc là đây ? Đơn độc cả một cuộc đời....
------------------------- Hết ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro