2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cận vệ của ta, ta muốn rời khỏi đây." Cậu đi từ bàn ăn đến bên cửa nơi Jeno đang tựa vào. Các cận vệ không được dùng bữa cùng hoàng gia nên Jeno chỉ đợi mọi việc kết thúc để thưởng thức đồ thừa trong bếp lúc bình minh. Đó không phải là một cuộc sống thoải mái lắm, nếu anh có thể nói như vậy.

"Bây giờ? Nhưng lễ đăng quang-"

"Ta không quan tâm. Danh tiếng của ta với vương quốc đã tệ lắm rồi. Một kẻ vì ghen tị ngu ngốc nên không tham dự lễ đăng quang của anh trai mình sẽ không làm thay đổi đáng kể điều gì trong cuộc đời ta."

"Ngài có coi mình là một người như vậy không?"

"Tất nhiên là không. Ta không muốn làm vua." Cậu mỉm cười và nhướn mày, nắm lấy cánh tay của người thân cận, "Đi nào."

"Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ." Họ bước ra khỏi cửa mà không bị ai trong hội trường chú ý, vì mọi con mắt gần như bị hút về phía vị vua tương lai.

Bên ngoài trời lạnh, đến mức anh có thể nhìn thấy cái miệng hình trái tim của hoàng tử chuyển sang màu tím và đôi tay gầy gò đến khó tin của cậu run rẩy khi họ di chuyển.

“Tại sao ngài lại muốn rời đi?”

“Không ai nhìn ta cả.”

Jeno cười khúc khích. “Ngài có thực sự cảm thấy khó chịu khi không trở thành trung tâm của sự chú ý không?”

"Ừm!"

“Nếu điều đó làm ngài phiền lòng thì tôi đang nhìn ngài.” Có điều gì đó bên trong Jeno chùng xuống khi nói những điều đó, rốt cuộc thì anh cũng không hiểu tại sao -

"Đấy là công việc của người!"

Phải. Nhìn Jisung chẳng có biểu cảm gì đặc biệt cả; Jeno sống để phục vụ hoàng tử kể từ khi nhận thức được mình là ai.

"Cũng đúng" Anh mỉm cười ranh mãnh và họ tiếp tục đi đến lối vào khác của cung điện.

“Đây không phải là đường tới phòng ngài.”

“Là tới nơi ở của ngươi.”

"Ngài định làm gì?"

“Ta sẽ qua đêm ở chỗ ngươi. Ta không muốn về phòng mình; Ta không muốn bị đánh thức khi vương quốc hét tên anh trai mình. Ta không muốn phải trải qua tất cả những điều đó vào ngày mai, dù chỉ trong ngày mai thôi.”

“Tôi không hiểu, thưa ngài-”

“Jisung.”

Anh chưa bao giờ gọi cậu là Jisung trong suốt cuộc đời mình. Trong suốt 4 năm, anh luôn ở bên cạnh cậu mọi lúc.

“Jisung.” Jeno vẫn cảm thấy sai lầm. “Không mâu thuẫn sao?”

“Và tại sao?”

“Ngài có căng thẳng vì anh trai mình sẽ là người thu hút chính của giới quý tộc chứ không phải ngài và giờ ngài muốn thoát khỏi hoàng gia của mình bằng cách ngủ trong khu của người hầu? Ngài biết gối của tôi không làm bằng lông ngỗng phải không?”

“Ngươi nói ngươi đang nhìn ta, phải không? Ngươi cũng là người duy nhất làm việc cho ta hoặc ở vị trí của ta. Chỉ cần ở bên ta, ngươi không cần phải quan tâm đến những người khác.”

Điều đó có vẻ hợp lí. Có lẽ đây là điều ích kỷ nhất mà anh từng nghe trong đời. Nhưng theo một cách nào đó, nó khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh chỉ mỉm cười gật đầu rồi mở cửa bước vào.

“Ngài có nghe tôi nói về lông ngỗng phải không?”

"Ta biết. Tôi ổn với điều đó."

“Được rồi.”

“Ta không thể chịu được với điều này!” Jisung vừa nói vừa nhấc đầu khỏi gối, dùng tay đập mạnh vào nệm. “Làm sao ngươi có thể ngủ với thứ gì đó khó chịu như vậy dưới đầu?!”

Jeno cười lớn.

"Tôi đã cảnh cáo ngài rồi mà."

“Vậy chúng ta sẽ không ngủ.”

"Cái gì?"

“Chúng ta có rất nhiều điều để nói, phải không?! Ta không biết gì về ngươi."

“Điện h-Jisung à, ngài có chắc là ngài quan tâm đến bất cứ điều gì về cuộc sống của tôi không? Ngài sao?!"

“Chỉ cần nói trước khi ta đổi ý.”

“Được rồi.” Anh ngồi trên giường cạnh cậu. "Ngài muốn biết gì?"

"Lúc đó ngươi nói ngươi chưa từng có hứng thú với ai, có còn đúng không?"

"Đúng." Có điều gì đó trong đầu Jisung mách bảo rằng Jeno đang nói dối. "Còn ngài?"

"Trước sự không hài lòng hoàn toàn của bố mẹ ta, ừm, điều đó vẫn đúng." Jisung cười, Jeno nhận thấy anh không thường xuyên thấy cậu cười. Nó rất dễ lây lan. "Làm thế nào ngươi trở thành một người cận vệ?"

“Cha tôi từng là tướng lĩnh trong nhiều năm.”

“Tướng Lee là cha của ngươi?!”

“Ngài không biết à?”

“Ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài bản thân mình, chính ngươi đã nói vậy.”

"Phải. Đúng, ông ấy là bố tôi.”

"Ngươi có nhớ ông ta không?"

"Thỉnh thoảng. Cha không quan tâm nhiều đến tôi. Ít đến mức ông giao cho tôi công việc tồi tệ nhất có thể.”

“Ngươi thực sự không thích ta phải không?”

“Ngài có thể khá khó để quản lý. Nhưng tôi đang bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.”

"Là vậy sao?"

“Có lẽ tôi đã đánh giá sai về ngài. Tôi nghĩ phải mất một thời gian dài mới có thể thực sự hiểu được ngài.”

"Bây giờ ngươi có biết ta không?"

“Chắc chắn là nhiều hơn trước rồi. Nhưng tôi cảm thấy còn rất nhiều điều tôi có thể biết.” Jeno nhìn khuôn mặt Jisung lâu hơn mức cần thiết. Anh nhận ra rằng, dù đã quen với vẻ mặt của hoàng tử nhưng anh chưa bao giờ chú ý nhiều đến từng đặc điểm hình thành nên nó. Chiếc mũi đẹp hoàn hảo, đôi mắt nhỏ, tròn tỏa sáng dưới ánh trăng bước vào phòng, cái miệng hình trái tim tím ngắt vì lạnh, mái tóc đen được tạo kiểu hoàn hảo, quai hàm rõ nét. Cậu trông giống như một bức tranh.

Anh quá đắm chìm; Thậm chí Jeno có thể há hốc mồm khi trầm trồ Jisung giống như một ảo ảnh làm anh không thể rời mắt.

"Ý ngươi là như thế nào?" Và đó là cách anh tỉnh táo trở lại, lắc đầu và chớp mắt nhanh chóng.

“Tôi vẫn chưa biết.”

Nó gần như khiến anh bay đi ngay lúc đó. Bây giờ hoàng tử đang nhìn anh giống như cách anh đã nhìn cậu vài phút trước.

Nhưng cũng giống như Jeno, Jisung chỉ lắc đầu và đổi chủ đề. Vào lúc sáng sớm, giấc ngủ đã lấn át cảm giác khó chịu từ chiếc gối và Jisung - hoàng thân lại ngủ quên trên chiếc giường của lâu đài với cận vệ hoàng gia của mình. Cậu tựa vào chân giường, ngồi trên sàn, ngủ cùng anh.

Khi Jeno tỉnh dậy, Jisung dường như đã dậy được một lúc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Jeno.” Giọng cậu trầm tĩnh lọt vào tai như nhung, thật ấm áp. Tên của anh phù hợp với điều đó, nó thật mới mẻ. Có những lúc anh thậm chí còn nghi ngờ liệu cậu có nhớ được tên mình hay không.

Cậu đứng dậy khỏi sàn, ngồi cạnh anh trên giường như họ đã làm đêm hôm trước, nhìn anh giống như nhiều tiếng trước và cảm thấy thời gian như đứng yên như cũ.

“Tôi biết ngài muốn nói gì.” Anh cắn môi và tự gãi vào tay mình. Hoàng tử không thích sự lo lắng; anh chưa bao giờ thấy anh như vậy trong suốt cuộc đời mình.

Anh bò lên giường, tiến lại gần người lớn hơn.

“Ta cũng muốn hiểu rõ hơn về ngươi.” Mặt cậu gần đến mức anh cảm thấy mình sắp chết; Hơi thở của Jisung chạm vào làn da và Jeno không thể chú ý đến toàn bộ khuôn mặt vì quá gần. Không hiểu sao, sự chú ý của anh lại đổ dồn vào đôi môi không tím tái như trong cái lạnh ngày hôm qua.

Theo bản năng, lý trí và sự tận tâm với công việc sẽ không bao giờ cho phép anh bày tỏ, Jeno đưa tay lên gáy Jisung và nhìn cậu một lần nữa, anh sẽ làm gì đó nếu người kia không hành động.

Anh nhìn thấy hoàng tử nhắm mắt lại, vươn cổ cho đến khi môi chạm vào môi anh. Anh cảm thấy tay mình chạm vào mặt cậu và trong vài giây, mọi thứ đều có ý nghĩa.

Anh dịch ra một chút, vừa đủ để tách môi họ ra và để trán họ vẫn chạm vào nhau.

“Tôi đã không nói dối khi nói rằng tôi không có hứng thú với những người theo đuổi.” Anh hôn cậu thật nhanh lần nữa, mỉm cười khi họ tách ra. “Nhưng có lẽ tôi đã nói dối khi nói rằng tôi ghét ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro