Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ ngỡ rằng sau ngày hôm đó sẽ không còn gặp mặt nhau nữa. Cứ ngỡ rằng hai đường thẳng song song không có ngày bắt chéo tạo thành một điểm giao nhau. Vương Nguyên từng nói rằng: "Duyên thì gặp, nợ thì yêu. Nếu như hai con người vô tình gặp nhau, cứ ngỡ là không gặp nữa nào ngờ bất thình lình hai người chạm mặt thì đó quả là duyện phận chưa dứt."
Niềm vui nhỏ nhoi nay bỗng dưng được bừng lên. Trong giờ học không biết Chí Hoành đã cười bao nhiêu lần rồi. Thiên Tỉ đôi khi nhìn cậu mà buồn cười.
Môn học của Lão Khẩu lúc nào cũng chán cả, dù cho buồn ngủ thì cũng phải cố mà gượng dậy. Chỉ trong phút chốc lơ là là coi như bị dìm mãi bởi lời luyên thuyên của lão.
Tiếng trống vang lên, Vương Nguyên nói vài câu vẻ văn chương: "Hạnh phúc là một phần của thiên đường, mà thiên đường lại chính là đây." Roy bóc vỏ kẹo mút cho vào miệng.
"Hoàng tử nhỏ, tình yêu của lòng anh." Chí Hoành lao đến ôm chằm lấy cậu.
Cả lớp buột phải ngưng mọi hoạt động dành một ít thời gian nhìn hai người.
"Hoàng tử nhỏ, tình yêu của lòng anh" là lời thoại gây sóng gió nhất.
Nhớ lại hôm ấy, cho đến giờ tững chữ vận còn in sâu trong đầu Thiên Tỉ. Kịch bản được anh viết tỉ mỉ. Đến giờ vẫn nhớ như in. Lúc anh đọc lời thoại ấy, toàn thể học sinh có mặt đều bỡ ngỡ đứng dậy. Chẳng ai ngờ rằng kỷ niệm trường lại là kịch phản ánh những người kì thị LGBT.
Cả lớp trông theo hành động hai người, Thiên Tỉ càng lúc càng ôm chặt.
"Đến luôn đi, hoàng tử nhỏ." Học sinh trong lớp rộ lên vẻ hứng thú. Chí Hoành đứng trước bể người, chẳng thể làm gì được, người cúng như tượng. Vương Nguyên ngồi bên dưới ngậm kẹo trong miệng nói: "Ra hoàng tử nhỏ yêu anh quản gia."
Nghe nó đương nhiên chỉ có Chí Hoành là biết được ý Roy ám chỉ điều gì. Người xung quanh ai cũng nghĩ cả về buổi kịch hôm đó, nhưng nói đến Chí Hoành thì chuyện Roy nhắc đến là việc của vài tuần trước nữa.
"Tên quản gia hách dịch, tớ chả thèm." Chí Hoành trong vòng tay Thiên Tỉ lớn giọng nói về phía Roy.
Dường như sự hứng thú mọi người xung quanh càng lúc cao trào, không có cơ hội dập tắt.
Từ đâu đó giọng của một học sinh cất lên: "Hoàng tử nhỏ giận rồi, quản gia sẽ làm gì đây?"
Giọng nữ sinh hùa theo sau đó: "Hôn hoàng tử nhỏ tạ lỗi đi."
Cả lớp lập tức tay đập bàn rầm rầm, miệng không ngớt kêu "Hôn đi! Hôn đi!" khiến Chí Hoành trợn trắng mắt mà nhìn.
Thiên Tỉ hùa theo lời mời gọi của cả lớp, tay giữ chặt cằm từ từ kéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu lại gần một cách nhẹ nhàng. Chí Hoành hốt hoảng nhắm chặt mắt, môi mím chặt không dám nhìn điều đang xảy ra trước mắt nữa. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mũi cậu.
Cả lớp nháo lên, vỗ tay liên tục tỏ vẻ phấn khích. Cậu mặt càng lúc càng đỏ, nước mắt muốn giàn giụa chảy ra. Ai ngơf được sau hôm khai giảng ấy, làn sóng hâm mộ cặp đôi "Hoàng tử nhỏ" và "Chàng quản gia" ngày càng hâm mộ cũng chẳng nào ngờ rằng Thiên Tỉ không ngần ngại làm trò trước mặt mọi người.
Tan học, cậu từng bước vào bãi đỗ xe. Vương Nguyên đằng sau luyên thuyên mãi câu: "Hoàng tử nhỏ trót yêu chàng quản gia rồi!" Cậu quay lưng lại nhìn thì Roy đã rẽ hướng.
Từ đằng xa đã bắt gặp bàn tay đang vẫy chào cậu. Chí Hoành vui trong lòng bước đến, anh chàng quản gia trưng ra nụ cười tươi rực sáng của hoàng hôn.
"Cậu rảnh chứ? Đi dạo với tôi có được không?"
Chí Hoành chỉ tay lên trời: "Đã trễ rồi đó!"
"Thì sao nào? Dù gì ở nhà cũng chẳng ai chờ tôi về cả. Đi đi, tôi bao ly trà sữa."
Cậu chấp nhận đi không phải do nụ cưới hớp hồn của anh mà là đằng sau nó, cậu luôn phân vân, không biết đằng sau nụ cười đó là gì? Liệu có vui thật sự với vẻ bề ngoài không?
Trong đầu tự dưng nhớ lại câu nói mà Vương Nguyên ghi lại trong quyển vỡ văn của cậu: "Nụ cười là việc của miệng, đau là giằng vặt ở con tim. Không liên quan gì cả, bởi thế nụ cười bên ngoài không thể hiện được bên sâu tâm hồn của một con người."
Cả hai nhưng lại ở công viên gần trường. Đèn đường cũng dần bật lên làm nền gạch phía dưới chói lên ánh vàng. Gió liu xiu thổi, tán lá rụn xuống rồi cuối cùng bị con người vô tình bước qua giẫm đập lên.
"Cầm lấy." Thiên Tỉ đưa cậu ly trà sữa.
Anh cắm ống hút vào miếng nhũ dính chặt ở miệng ly, hút một hơi rồi thở hắc ra. Vị trà sữa ngọt dịu, mát lạnh đến buốt cả óc. Anh tựa đầu vai cậu, mùi hương từ nơi cậu xốc vào mũi.
"Cơ thể cậu mềm thật đấy, lại còn thơm nữa, ai được cậu yêu hẳn sẽ hạnh phúc lắm đấy." Thiên Tỉ dùi đầu từ vai xuống lưng, hít một hơi sâu, mùi hương nhẹ dịu từ từ kích thích sống mũi. Cậu có đôi lần nhún vai do anh cọ sát khiến phần lưng nhạy cảm nhột nhột. "Cậu đã yêu ai chưa?"
Chí Hoành ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Không chắc được, cũng không biết được." Cậu xoay đầu hỏi anh: "Vậy còn anh?"
"Có lẽ là có rồi!" Không hiểu sao khi câu nói này được thốt lên, trong người cậu như dáy lên điều gì đó, cảm giác đau khó tả.
Chí Hoành ngước nhìn lên ánh đèn đang sáng kia dần yếu đi, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, cuối cùng đèn điện tắt hẳn. Cậu nghĩ phải chăng cơ hội của mình cũng giống như vậy, chẳng có hi vọng. Nhưng rồi nghĩ lại, mình hi vọng điều gì, cơ hội mà mình mong chờ đang ở đâu.
"Lưu Chí Hoành này, ra nước ngoài phẩu thuật lại giới tính mình đi rồi về đây cưới tôi được không?" Thiên Tỉ giọng như nữa đùa nữa thật.
"Anh điên à? Người anh yêu thì sao?" Chí Hoành nhỏ giọng: "Mà sao anh không phải là người phẫu thuật lại đi, có thể tôi đón anh về nhà giới thiệu với gia đình."
"Không, nhất định cậu phải làm vợ tôi đấy."
Giọng anh lúc càng nhỏ dần, thể hiện sự mệt mỏi suốt ngày dài.
"Sao anh không làm vợ tôi kia chứ?" Chí Hoành nâng ly trà sữa hút một ngụm.
"Không đâu, vì làm vợ sẽ phải đẻ con đó, đau lắm đó, biết không hả?"
Chí Hoành sựng người, thật không biết nói gì luôn.
"Được rồi vợ yêu, để chồng hôn vợ nào!" Hai tay Thiên Tỉ đặt vào hai gò má cậu.
"Tôi thách anh dám hôn tôi ngay chốn công cộng này đấy." Vừa dứt lời, dôi môi kia đã dán chặt môi cậu.
Cảm giác toàn thân nóng rang, trên đầu như đầy sao xoay vòng. Cả hai giật mình cùng lúc rút đầu, hơi thở gấp gáp dần. Dường như có chút gì đó rung động, mọi cảm xúc dần rối lại rồi rối không còn nút thắt nào có thể mở ra cả.
"Sao, sao cậu không tránh hả? Đồ ngốc!" Thiên Tỉ xoay mặt lẫn tránh ánh mắt kia.
"Ai biết được anh dám, mà thôi việc gì anh không dám làm chứ?" Cậu đưa tay che miệng.
Cả hai bỗng rơi vào im lặng, không ai nói một lời. Những lời nói đùa kia, cả hành động quá đáng ban nãy khiến đầu Chí Hoành như có đàn ong cứ vo ve vo ve mãi, không nghĩ được gì cũng chẳng có gì để nghĩ.
"Lưu Chí Hoành?"
Trước mặt hai người là một nam sinh cùng trường, đang mỉm cười gọi cậu.
"Anh Vương Tuấn Khải." Chí Hoành cười cười đáp lại.
Tuấn Khải bước đến ôm choàng lấy cậu. "Nhớ em chết đi được!"
"Được rồi, anh bỏ em ra đi, người ngoài nhìn vào kì lắm đấy." Chí Hoành dùng sức đẩy anh ra.
Thiên Tỉ thấy mình có vẻ bị bỏ lơ đi, thấy kẻ đứng trước có vẻ chướng mắt muốn tung cước thổi bay hắn đi đến chân trời xa nào đó rời. Anh nắm chặt tay Tuấn Khải.
"Không phải Chí Hoành không chịu rồi sao?" Anh nhíu mày vẻ nghiệm trọng.
"Không phải hội trưởng quản gia trường ta đấy à?" Tuấn Khải đưa tay véo má cậu nhằm chọc tức.
"Tuấn Khải, cậu muốn gì đây hả?" Thiên Tỉ siết chặt nắm tay.
"Không có gì, cưng à giờ anh phải về rồi, bảo trọng đó nha." Hắn xoa đầu Chí Hoành rồi quay lưng bỏ đi, mặc cho anh có tức điên muốn xì khói thế nào đi chăng nữa.
Bóng hắn dần khuất, Thiên Tỉ đứng đó, nắm đấm siết không buông. Cậu lo lắng nhìn anh nắm cổ tay anh.
"Có chuyện gì vậy hả?"
Thiên Tỉ tối mặt tối mày, xụ mặt nói: "Cậu không được gần hắn nữa, biết không hả?"
"Tại sao? Anh ta là bạn." Cậu vừa nói xong, lại hối hận vì lời nói của mình. Anh lập tức thay đổi sắc mặt, sát khí xung quanh nồng nặc, ánh mắt hình viên đạn như muốn nuốt chửng cậu vào trong. Chí Hoành cúi đầu nói: "Được rồi, được rồi, anh là lệnh, được chưa?"
Ngay lập tức, anh giãn mày nở nụ cười thật tươi, nụ cười còn sáng hơn cả ánh đèn đường xung quanh khiến bao người phải lấy tay che mắt.
"Ngoan lắm!" Anh xoa xoa đầu cậu vẻ tàn thành.
Anh ngồi xuống cầm ly nước kề lên miệng cậu: "Ngoan nào, uống đi." Thấy cậu vẻ phản kháng không muốn, ánh mắt giương đầy gươm đao nhìn cậu. Chí Hoành sợ đến run người đành miễn cưỡng hút một ngụm.
"Anh ta có quan hệ gì với cậu vậy hả?"
Cậu đưa tay chùi miệng. "Bạn bè bình thường thôi." Đôi môi nhỏ cất giọng.
"Tôi thật sự ganh tị đấy!" Anh híp mắt nhìn cậu.
Chí Hoành tỏ vẻ khỏ hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao cậu lại cho hắn ôm cậu hả? Tại sao không phản kháng gì, tôi ôm cậu, cậu vùng vẫy lắm mà." Anh áp sát đầu vào mặt cậu, hơi thở phả vào nhau. "Hay là cậu thích hắn?"
Tim đập thình thịch từng hồi. "Anh nói cái quái gì vậy hả?"
"Tránh xa hắn, biết không hả? Hắn ta biết thái lắm đấy, không biết sẽ làm gì cậu đâu. Rõ chưa?" Anh nhấn mạnh lời nói càng toát lên vẻ đáng sợ, Chí Hoành chỉ còn biết ngoan ngoãn mà nghe lời.
"Giỏi."
Vương Nguyên từng nói: "Có thể cậu chưa từng sợ ai cả, nhưng sẽ sớm thôi, người đó sẽ khiến cậu sợ đến gây ngất. Là ai à? Là người mà cậu yêu thật lòng, tận sâu trái tim cậu."
"Oa, là hoàng tử nhỏ và chàng quản gia kìa." Từ phía kia đám nữ sinh cùng trường chỉ trỏ rồi xúm nhau kéo đến.
"Cho em xin chữ ký được không?" Nữ sinh nâng tay phải Chí Hoành trước ngực.
Cái nhìn của Thiên Tỉ càng lúc càng sắt bén, nỗi sợ của cậu càng lúc càng cao, không biết khi nào mới có thể dối diện với gương mặt đáng sợ ấy. Anh chỉ cần liếc mắt nhìn cậu, thì cậu lập tức rụt tay về, tay trái không ngừng xoa xoa tay phải cười xoà.
Sau khi thoả mãn nguyện vọng đám nữ sinh sung sướng bỏ đi. Cậu khẽ liếc mắt nhìn anh, rồi lại không dám nhìn nữa.
"Anh càng lúc càng đáng sợ."
Thiên Tỉ cười cười: "Cũng muộn rồi về thôi. Mất công mấy tên háo sắc đến làm phiền cậu."
Vương Nguyên còn nói thêm: "Đến một lúc nào đó, người cậu sợ sẽ bái phục, ngược lại sẽ sợ cậu, không phải sợ cậu ức hiếp họ mà là sợ lúc nào đó cậu sẽ ra đi để rồi họ không còn cơ hồi nào để doạ cậu nữa."
Chí Hoành nghĩ thầm trong bụng: "Biết chừng nào mới có cơ hội khiến Thiên Tỉ sợ hãi." Nghĩ đến đây thôi cũng thấy có chút vần đề. Cậu vẫn không hiểu vì sao mình lại nghĩ vậy.
Thật là phức tạp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro