chương 15: ánh sáng của hi vọng là pháo hoa trong đêm đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vú nuôi mặc dù giận Công chúa, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, bà giận thì ít, mà thương thì nhiều. Công chúa như con gái của bà, nào có cha mẹ nào nhẫn tâm giận được con cái cả đời? Huống hồ nàng còn trẻ người non dạ, Hoa quốc tuy giàu có, nhưng xét cho cùng vẫn ở chốn rừng núi, lòng người sao có thể so với những kẻ ở đồng bằng ăn lõi gạo lớn lên? Nghe tin Công chúa được phong làm Sườn phi của Thái tử, vú nuôi quả tim rơi lộp bộp, không hề cảm thấy vui sướng mà trong lòng lo lắng vạn phần.

Ngọc quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, Công chúa lại như ngọn cỏ đầu tường, lúc chạy bên Hoàng tử này, lúc đến chỗ Hoàng tử kia, nếu không phải bà biết rõ tâm ý của Công chúa, hẳn cũng nghĩ nàng thay lòng đổi dạ, huống hồ là người ngoài? Suy nghĩ Công chúa được làm chính phi trong lòng bà đã tắt từ lâu, chỉ mong Ngọc đế thương xót cho nàng một vị trí Sườn phi bên người Nhị Hoàng tử, cho bõ công vất vả ngược xuôi của nàng. Bây giờ, Công chúa được làm Sườn phi của hẳn Thái tử, vị trí cao hơn mong đợi gấp nhiều lần nhưng Công chúa vốn bướng bỉnh, nay càng lúc lại càng tùy hứng, mắt thấy tốn bao công sức lại được kết quả này chỉ sợ không cam lòng làm loạn lên. Nơi này không phải là Hoa quốc, Công chúa hiện tại đã là người của Ngọc quốc, Ngọc đế muốn xử lý thế nào Hoa đế cũng không nhúng tay. Đến lúc ấy, người chịu khổ cuối cùng chỉ là Công chúa mà thôi!

Bởi vậy, khi thấy Công chúa bị một đám cung nữ lạ mặt đưa về, vú nuôi trong lòng hô to một tiếng không ổn, vội vàng ra đón. Ngờ đâu đám cung nữ này để nàng qua một bên, một đường áp sát đưa Công chúa vào thẳng tẩm cung. Vú nuôi sốt ruột muốn chết, muốn lấy cớ đi vào hỏi Công chúa vài lời đều bị các nàng ngăn lại, mà thăm dò mấy cung nữ này thì người nào người ấy miệng kín như hũ nút, chỉ trả lời Thái tử phái đến hầu hạ Sườn phi.

Nếu không biết ẩn tình bên trong, Công chúa là Sườn phi của Thái tử, nay lại được Thái tử ưu ái phái người tới hầu hạ chăm sóc, bà lại chẳng mừng đến rối rít tạ thần lễ phật? Bây giờ, thấy cảnh ấy càng nghĩ càng thấy tâm lạnh. Người khác không biết nhưng bà chắc chắn biết Thái tử lấy Công chúa vì cái gì, Thái tử biết rõ lòng Công chúa hướng về kẻ khác, hai người còn có hiệp ước bí mật, nay lại phái hẳn 8 cung nữ có huấn luyện đến đây, mục đích là gì rõ như ban ngày. Sợ rằng Công chúa làm điều gì mạo phạm đến Thái tử, sợ rằng… sợ rằng… Công chúa… uy hiếp Thái tử?... Trời đất tổ tông ơi, Công chúa của tôi ơi, giờ Thái tử là ai? Là dưới một người trên vạn người, mà vì có công hộ giá, đến Ngọc đế cũng cho Thái tử ba phần mặt mũi, Công chúa dám uy hiếp Thái tử, có khác nào tự tìm đường chết?

Vú nuôi ở bên ngoài càng nghĩ càng thấy lo lắng phát điên, muốn xông vào mà bị các cung nữ cản lại, ở bên ngoài lăn qua lăn lại như kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ Công chúa lại làm cái gì thiêu thân. Đúng lúc này, trong phòng bỗng vang lên một tiếng đổ vỡ, vú nuôi hoảng hồn, bất chấp tất cả xông vào, chỉ kịp nhìn thấy trong phòng đầy mảnh sứ vỡ, sau đó trước mắt liền tối đen. Cung nữ rối gỗ đằng sau vừa vung tay chém vào gáy vú nuôi khiến bà gục xuống ngất xỉu. Xong xuôi, các nàng để hai kẻ bên ngoài đứng canh, một đi báo tin cho Thái tử, năm người còn lại đứng quanh giường nơi Công chúa vừa biến mất.

Lại nói về Công chúa, trên đường từ Đông cung trở về tâm như tro tàn, nhưng đến lúc gần về tẩm cung, nàng chợt nghĩ đến đi gặp Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử sẽ tỉnh lại và đưa nàng đi, đi khỏi cái chốn đáng sợ này. Nhị Hoàng tử không phải là người thường, chàng có thể thoát khỏi sự chế ước của Huyết ước, thoát khỏi mụ phù thủy đáng sợ kia, vậy thì chút thuốc độc ấy với chàng chắn chắn là chuyện nhỏ. Chàng có lẽ đã tỉnh dậy lâu rồi, nhưng chắc chắn có chuyện phải làm bí mật nên chàng mới cần vỏ bọc hôn mê để che dấu. Không chừng lúc này chàng đang chuẩn bị để vạch mặt Tứ Hoàng tử, kế hoạch của chàng cần có nàng, nàng là nhân chứng chứng minh mọi tội lỗi của Tứ Hoàng tử, đúng vậy, chàng cần nàng… Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy đúng, thậm chí còn có chút hoang tưởng rằng Nhị Hoàng tử giả vờ hôn mê để mỗi ngày được gặp nàng, vì vậy giờ chỉ cần nàng đến nói với chàng, chàng chắc chắn sẽ tỉnh dậy và đưa nàng đi. Lúc bấy giờ, Tứ Hoàng tử chỉ là một tên hề không hơn không kém!

Nghĩ như vậy, nàng càng cố tỏ ra bản thân thất thần để các rối gỗ cung nữ chủ quan thả lỏng cảnh giác, không ngờ bọn chúng vô cùng chuyên nghiệp, một đường canh giữ nàng cẩn thận không hề sơ sót. Tận đến khi về tẩm cung, nàng giả vờ mệt mỏi muốn lên giường, hai cung nữ này mới buông tay. May mắn cơ quan ở cạnh giường, đợi các nàng vừa buông tay, Công chúa ngay lập tức ấn chốt mở, nhảy vào bên trong. Một cung nữ thấy có biến nhanh tay túm được vạt áo của nàng, liền bị Công chúa vơ vội được cây đèn ngủ đập luôn vào trán. Mảnh sứ văng khắp mặt nàng, trán nàng cũng chảy máu ròng ròng nhưng mặt nàng không đổi sắc, ánh mắt cũng không thay đổi, tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Công chúa. Công chúa khẽ rùng mình, cắn răng xé áo, nàng chỉ có một cơ hội duy nhất này, sau hôm nay nàng phải chuyển ra khỏi đây, lần sau cơ hội sẽ không biết đến vào ngày tháng năm nào, nàng không có nhiều thời gian để chờ đợi như vậy.

Công chúa thoát khỏi đám cung nữ rối gỗ, vội vàng chạy như bay trong mật thất. Nàng không biết bọn chúng sẽ mất bao lâu để tìm ra cơ quan, nàng chỉ biết phải chạy thật nhanh, nhanh lên, nhanh nữa lên. Ở đầu kia của mật thất, nơi ấy có an toàn, yên vui và hạnh phúc.

_

_ _

_ _ _

_ _ _ _

Cánh cửa ngầm chầm chậm ra, cảnh vật trong phòng vẫn như khi nàng rời đi, Nhị Hoàng tử vẫn nằm ngủ bình yên trên giường, không hề biết đến khói lửa nhân gian. Không hiểu sao, nhìn cảnh ấy, nàng bỗng thấy bình tâm đến lạ.

Nàng bước đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ của người ấy, cẩn thận áp lên má, cảm nhận sự ấm áp đang lan dần ra khắp cơ thể.

- Em biết chàng không ngủ, chàng dậy đi. Em biết chàng giận em không hỏi ý kiến của chàng đã tự ý làm việc, nhưng em chỉ muốn tốt cho chàng thôi, giờ em biết lỗi rồi, chàng mở mắt ra nhìn em đi!

Nước mắt bất giác lăn dài trên gò má nàng, Công chúa nghẹn ngào:

- Chàng dậy đi, mau lên, em biết lỗi rồi thật mà, em sẽ không như thế nữa, không tự cho là đúng tự quyết định một mình nữa! Vậy nên, chàng dậy đi, đừng ngủ nữa!

- Em biết bí mật của Tứ Hoàng tử, chàng tỉnh dậy, nó sẽ là của chàng, em sẽ giúp chàng làm chứng trước mặt Ngọc đế, chàng sẽ lấy lại được tất cả, giang sơn, quyền lực…và cả em…. Cầu xin chàng tỉnh lại đi, nếu không…nếu không..sẽ muộn thật đấy!

Nàng ôm mặt khóc nức nở, chưa bao giờ thấy hối hận như bây giờ. Người ta không mắc sai lầm vì ngu dốt, mà là vì tưởng là mình giỏi…Giá như nàng đừng tự cho mình là đúng, giá như nàng nghe lời vú nuôi một chút thôi, giá như…giá như chàng đừng thay lòng đổi dạ…

- Tại sao chàng thay đổi? Tại sao chàng không như lúc đầu? Tại sao chàng…chàng không yêu em? Chàng biết không, em bắt đầu học tiếng Ngọc quốc, học văn hóa lễ nghi Ngọc quốc từ năm mười tuổi, chưa ngày nào dừng lại, còn chăm chỉ nghiêm túc hơn cả học tiếng mẹ đẻ của mình. Tất cả đều vì chàng.

- Nhưng chàng không biết!

Công chúa chợt quát lên trong tuyệt vọng, rồi lại hạ giọng nỉ non từng lời rỉ máu.

- Chàng không biết, chàng không biết… em yêu chàng suốt bảy năm, chàng không biết những đêm em nhìn sương giăng bên ngoài cửa sổ mà lòng nhớ chàng tê tái. Chàng không biết mỗi lần em cực khổ học xong được một nghi lễ, một câu nói của Ngọc quốc, em đều tưởng tượng tương lai sẽ dùng nó nói với chàng, chàng sẽ trả lời em ra sao… Chàng không biết… Chàng chưa bao giờ biết, lần đầu tiên em gặp chàng là năm em mới mười tuổi, chàng mang sứ thần tới Hoa quốc, theo Phụ vương em đi săn… em mới có mười tuổi, đứng trên lầu cao còn phải nghến qua lan can để cầm mắt thần nhìn xuống. Suốt bảy năm, chưa bao giờ em quên được, hình ảnh chàng trong buổi sáng sớm còn thấm đẫm sương ấy, chàng thiếu niên trẻ trung anh tuấn đầy dũng mãnh, mỉm cười còn chói mắt hơn cả mặt trời rạng đông… Lúc ấy em đã biết trái tim em thuộc về chàng.

- Không… phải!

Trong phòng chợt vang lên một giọng nói cắt đứt tràng độc thoại của Công chúa, có lẽ do lâu ngày không dùng, giọng nói có chút khàn khàn. Người trên giường ôm cố họng ho mấy tiếng thông giọng rồi lặp lại khẳng định:

- Không phải!

Công chúa sững sờ.

Trong cơn tuyệt vọng, hạnh phúc đến quá mức bất ngờ khiến nàng không thể tin tưởng. Mặc dù nàng cầu mong hi vọng có kì tích nhưng tia lí trí cuối cùng nhắc nhở nàng đó chỉ là lừa người dối mình, sao có thể… làm sao có thể... Nàng đã tự mắt trông thấy chàng uống chén nước kia, tận tay chạm vào làn da lạnh băng như người chết khi ấy của chàng.

Chàng…chàng thực sự đã tỉnh lại? Bằng xương bằng thịt trước mắt nàng? Công chúa run run vươn tay ra, rồi lại không dám động, chỉ sợ đây là một ảo ảnh nàng khẽ chạm sẽ tan biến như giấc mơ.

- Chàng…là thật sao?

- Thật hơn cả chân châu.

Nhị Hoàng tử ngồi dậy cầm lấy tay nàng, tay còn lại khẽ lau nước mắt trên má nàng. Công chúa thấy hơi ấm từ tay chàng, cảm thấy như đang trong mơ, nhưng đây là sự thật. Chàng đã tỉnh dậy, còn nắm tay nàng, lau nước mắt cho nàng, đây là điều ngay cả trong mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến. Công chúa ngẩn ngơ nhìn Nhị Hoàng tử. Chàng vẫn anh tuấn và dịu dàng như vậy..

- Chàng nói cái gì “không phải” cơ?

Nàng dè dặt hỏi, trái tim lại không kìm chế được đập liên hồi rộn rã. Nhị Hoàng tử hơi chút quay mặt đi chỗ khác:

- Tất nhiên là… khụ, khụ, Nhị… ta không phải là thiếu niên trẻ trung anh tuấn đầy dũng mãnh… Khụ, lão Tam mới là người đẹp trai anh tuấn tiêu sái nhất Hoàng cung!

Công chúa bật cười, đến lúc này rồi chàng còn khiêm tốn nữa… Nàng ôm lấy Nhị Hoàng tử:

- Chàng không phải anh tuấn tiêu sái nhất em cũng yêu chàng!

Khoan, không đúng! Nhị Hoàng tử là người bề ngoài có vẻ ôn hòa, kì thật trong khung cực kì kiêu ngạo, không bao giờ tự nhận bản thân thua kém người khác, bây giờ lại… Hóa ra không phải chỉ mình nàng bối rối! Công chúa hạnh phúc nhắm mắt, trong lòng ngọt như vừa ăn một hũ mật.

Trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười lạnh.

Công chúa giật mình buông Nhị Hoàng tử ra.

Chính xác là Nhị Hoàng tử ẩy nàng ra, đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng dâng lên nụ cười giễu cợt. Nàng hoang mang nhìn ánh mắt xa lạ của Nhị Hoàng tử, lắp bắp lên tiếng:

- Nếu chàng vẫn còn giận em thì….

Nhị Hoàng tử vươn vai ngáp một cái, nhàm chán nói:

- Thật đáng thương cho Nhị ca của ta, khổ sở có được hai đóa hoa đào, một đóa thì lập dị, một đóa thì mắt kém, chậc chậc, thật sự quá đáng thương!

Nói xong, “Nhị Hoàng tử” đưa tay lên mặt lần theo mép tóc lột ra một tấm mặt nạ. Mắt hoa đào, môi mỏng bạc tình…Người này không phải Tam Hoàng tử còn ai?

Công chúa sửng sốt ngã ngồi xuống sàn nhà, hai mắt trân trân không thể tin vào sự thật. Tam Hoàng tử điềm nhiên lấy một chiếc khăn tay, vô cùng quen thuộc đến chậu nước đặt bên giường rửa mặt, xong xuôi mới nhìn đến Công chúa đang ngồi ngơ ngác trên sàn nhà.

- Công chúa điện hạ, cảm giác làm hôn thê của em trai đi tỏ tình với huynh trưởng bất ngờ gặp một em trai khác thế nào?

Hắn xưng hô rất tôn kính, nhưng Công chúa chỉ cảm thấy sự chế giễu châm chọc đầy trong đó.

- Là ngươi, ngươi đưa ta quả cầu đó!

Công chúa bỗng chợt nhớ ra, phẫn hận hét lên chỉ vào Tam Hoàng tử. Chính người này đưa cho nàng quả cầu đó, để cho nàng nhìn thấy, để cho nàng sập bẫy của kẻ kia. Chính hắn là nguyên nhân của tất cả! Công chúa hận không thể xông tới giết chết Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử khinh bỉ nhếch môi:

- Công chúa điện hạ đánh giá bổn vương quá cao. Chẳng lẽ ta buộc Ngài xem quả cầu đó? Hay ta kề dao vào cổ bắt Ngài hợp tác với Thái tử hại Nhị ca? Đây chẳng phải đều là Ngài tự chọn lấy, tâm bất chính còn oán trách kẻ khác hay sao?

Công chúa mờ mịt nhìn hắn. Từng lời như búa tảng gõ tỉnh nàng, kì thật nàng vẫn biết hắn nói đúng, đều là nàng tự chuốc lấy, là nàng tự lựa chọn tất cả, nàng có tư cách gì đi oán trách kẻ khác? Nhưng, nàng chỉ muốn tranh thủ lấy hạnh phúc có gì là sai? Nàng muốn giành lấy người nàng yêu thì có gì là sai? Hạnh phúc là phải tự nắm bắt lấy kia mà!

Tam Hoàng tử càng cười dữ tợn.

- Yêu, Công chúa điện hạ yêu Nhị ca ta? Ha ha, vậy xin hỏi, Ngài biết gì về Nhị ca ta? Ở Ngọc quốc cũng gần hai năm, Nhị ca ta thích ăn gì, thích mặc màu gì, hay có thói quen gì Ngài có biết không?

Công chúa không ngờ hắn hỏi cái đấy, bối rối cúi đầu:

- Mấy cái đó là việc của bọn nô tỳ… vả lại ta một nữ nhân sao có thể không biết xấu hổ đi hỏi mấy thứ ấy…

Nàng là Công chúa, sao có thể quan tâm mấy chuyện của nô tỳ ấy được!

- Ý Công chúa là đồ ăn có phòng bếp lo, quần áo có tỳ nữ, còn nữ chủ nhân như ngài chỉ việc ngồi nâng cái giá mở miệng chào “ Tướng công đã về!” phải không? Nếu vậy thì kẻ nào làm Nhị tẩu của ta mà chẳng được? Được, ta không hỏi mấy cái Ngài do da mặt "mỏng" nên không biết, vậy giọng nói, huân hương trên người thì sao? Bổn vương tuy giọng nói có tám phần giống Nhị ca, nhưng cũng còn hai phần khác biệt. Bổn vương thích dùng huân hương mùi diệp thảo, Nhị ca lại không thích dùng huân hương. Mấy thứ này chỉ cần có tâm tư đều có thể nhận ra khác biệt, huống hồ Công chúa điện hạ đừng nói bản thân không phải là kẻ tinh tế!

- Ta...ta có thể nói chuyện với chàng, có thể an ủi chàng!

Tam Hoàng tử không ngừng cười:

- Nói chuyện? An ủi? Ngài có biết Nhị ca ta thích nói về cái gì không? Thích cổ nhân nào? Lúc rảnh rỗi đọc sách hay đi bộ? Ngài có thể học, nhưng vì sao Nhị ca ta phải chờ Ngài học? Tìm bất cứ kĩ nữ nào không cần học cũng có thể làm Nhị ca ta vui vẻ.

Công chúa nghe hắn ăn nói trắng trợn, giận tím mặt, phất tay áo nói:

- Ta không nói với ngươi, Nhị Hoàng tử đâu?

Nàng bỗng giật mình, đúng vậy, Nhị Hoàng tử đâu? Trước khi đi chàng vẫn còn ở đây, nàng mới đi có chốc lát, đến Thiên điện, đến chỗ Thái tử...

- Các ngươi đều là cùng một ruột với nhau! Các ngươi giấu Nhị Hoàng tử đâu rồi? Hay...các ngươi đã hại chàng rồi?

Tam Hoàng tử bĩu môi cười:

- Tạ Công chúa điện hạ còn nhớ đến Nhị ca ta, cũng may huynh ấy chưa nằm ở đây bữa nào, nếu không dẫu có hôn mê cũng sẽ bị Công chúa làm cho tức hộc máu mà bật dậy!

Công chúa hoảng sợ run run nói:

- Ý ngươi là...từ đầu đến cuối..người nằm ở đây đều không phải..là Nhị Hoàng tử?

- Bổn vương hôm nay nhàm chán vào nằm thử chơi, bình thường đều là các ám vệ thay phiên nhau nằm. Công chúa điện hạ biết đấy, mặt nạ này rất bí hơi, nếu da mẫn cảm như bản vương...

Công chúa bất ngờ ngắt lời, giọng gần như phát khóc:

- Ta muốn nói là Nhị Hoàng tử có biết hay không?

Tam Hoàng tử ngừng luyên thuyên, cười bí hiểm hỏi lại:

- Theo Công chúa điện hạ, Nhị ca ta có biết không?

_

_ _

_ _ _

_ _ _ _

Tam Hoàng tử nhìn bóng Công chúa khuất sau mật thất, khẽ thở dài:

- Nhị ca ta cái gì cũng tốt, mỗi tội không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Để một mĩ nhân như thế tan nát cõi lòng dời đi, ta thật đau xót thay!

Ám vệ Ất:

- Vương gia bây giờ đuổi theo còn kịp...

Tam Hoàng tử liền trừng mắt nhìn hắn:

- Cút, bổn vương chẳng lẽ lại là kẻ háo sắc sao?

Các ám vệ: Yes!!!

Tam Hoàng tử: Khụ, cút đi chặn lại mật thất cho ta!

- Vương gia, để Hoa quốc Công chúa trở về như vậy, bên kia Thái tử...

- Không cần, Thái tử biết nàng đến đây, chỉ cần không lộ ra cuộc nói chuyện hôm nay sẽ không có gì thay đổi cả. Còn nàng, giờ nàng đang hận Thái tử muốn chết, không đời nào giúp hắn.

Ám vệ Ất: Vương gia,...

- Gì nữa?

Ám vệ Ất: Không, thuộc hạ chỉ muốn hỏi một chút sao Ngài lại gọi Nhị Hoàng tử là Nhị ca, mà xưng Tứ Hoàng tử là Thái tử?

Các ám vệ còn lại: Tên bại não này ở đâu ra vậy?

Tam Hoàng tử: Bổn vương thích, ngươi thích thắc mắc không? Kể từ hôm nay ngươi lên giường làm xác chết, đi ngay lập tức!

Các ám vệ còn lại: Vương gia vạn tuế!

_

_ _

_ _ _

_ _ _ _

Thư phòng Đông cung.

- Sao, nàng chạy vào mật thất?

Tứ Hoàng tử bật cười, lắc đầu nhàn nhã uống một ngụm trà:

- Cứ để nàng đi gặp tình nhân lần cuối. So với những kẻ không có hi vọng, những kẻ có hi vọng dễ đối phó hơn rất nhiều!

Hi vọng là tia sáng cứu con người ra khỏi đường hầm tăm tối, nhưng nó cũng là thứ bịt mắt con người, để đến khi họ nhận ra thứ họ theo đuổi thực chỉ là pháo hoa trong đêm đen, bừng sáng trong lát giây rồi tàn lụi thì đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro