chương 14: giao kèo với quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần gặp Ngọc đế gần đây nhất của Công chúa là vào lễ đầu năm, khi đó Ngọc đế tất nhiên không thể so với bốn vị Hoàng tử trẻ trung tuấn tú, nhưng ở tuổi tứ tuần, Ngọc đế vẫn còn khí huyết sôi sục, tiếng cười sang sảng, gương mặt hồng hào, thân thể rắn chắc. Vậy mà qua chưa đầy nửa năm, vẫn ngai vàng đấy, người ngồi lại như đã khô quắt, trên mặt đầy những vết nhăn hằn sâu, khóe miệng kéo xuống, mái tóc bạc đến nửa đầu, chỉ còn đôi mắt sáng thanh minh chứng tỏ đây là vị đế vương từng khét tiếng một thời.

Ngọc đế ngồi ngả lương trên ghế rồng, ánh mắt nhìn trần nhà dát vàng ngọc lung linh, xung quanh, những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không dám phát ra. Ngọc đế liếc mắt qua những kẻ còn thiếu hận bản thân không thể biến thành vật trang trí, bỗng thở ra một tiếng thở dài.

Khắp cung điện ngập trong vàng son nhưng không che dấu được hơi thở lạnh lẽo của bậc đế vương.

Đã từng có một thời, cung điện này không cô quạnh như vậy.

Hắn có giang sơn như họa, một triều đình vững chắc ngày càng lớn mạnh, quan trọng hơn cả là bốn người con trai tài giỏi, anh tuấn đủ để khiến hắn mỗi khi nghĩ đến đều ngẩng cao đầu.

Vậy mà, mới chỉ qua chưa đầy có nửa năm, mọi thứ đã tưởng như cách mấy đời. Con trai trưởng làm phản tự tử, con trái thứ hai hôn mê không rõ sống chết, đứa thứ ba nản lòng thoái trí bỏ về đất phong, đứa thứ tư...

Đứa con trai thứ tư này là đứa trẻ không được hắn quan tâm nhiều nhất. Mẫu thân của Tứ Hoàng tử là một cung nữ, có điều đến nay gương mặt thế nào Ngọc đế không còn nhớ rõ, chỉ nhớ khi ấy hắn còn trẻ, cùng Quý phi - mẫu thân của Nhị Hoàng tử giận dỗi, trên đường bỏ về cung, càng nghĩ càng tức giận, liền nắm luôn lấy một cung nữ thay áo sủng hạnh, hắn cũng không nhớ vì lý do gì lại làm như vậy. Kì thật tới giờ, có rất nhiều chuyện hắn không nhớ được. Kết quả là sinh ra Tứ Hoàng tử. Mẫu thân của Tứ Hoàng tử khó sinh mà mất, hắn cũng không để ý nhiều. Một cung nữ không xinh đẹp, không được sủng ái, không có gia thế đỡ lưng có thể bình an sinh con hẳn đã là dùng hết vận khí của cả đời. Tứ Hoàng tử sinh thiếu tháng, cả người gầy gỏ nhăn nheo, hắn nhìn thấy tâm phiền, liền đưa cho Qúy phi nuôi dưỡng. Hoàng hậu quá mức hiếu thắng, lòng dạ hẹp hòi không dung được kẻ khác, có điều do bất đắc dĩ, hắn không thể thay đổi, trao Tứ Hoàng tử cho Quý phi coi như hắn cũng đã quan tâm hết lòng. Bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy châm chọc. Vì giận dỗi với nàng nên đi sủng hạnh kẻ khác, sinh được con lại mang về cho nàng nuôi. Không biết Quý phi có cảm thấy oán hận hắn hay không?... Có lẽ là có, có lẽ không, nàng cũng quen rồi, quen với sự bội bạc của hắn. Hắn nhớ đã từng có lần nàng nói: "Giang sơn Ngọc quốc quá rộng lớn, còn trái tim bệ hạ quá bé nhỏ, cho nên đâu còn chỗ cho nô tỳ!" Cả Ngọc quốc này chỉ có mình nàng có thể nói với hắn như vậy, cũng chỉ có mình nàng mới dám nói hắn như vậy, mà bản thân hắn chỉ có thể cười chua chát mà đồng ý. Bây giờ, vì Ngọc quốc, hắn lại đem những thứ vốn thuộc về Nhị Hoàng tử đưa cho kẻ khác. Hắn biết, Tứ Hoàng tử không phải là kẻ đơn thuần, nhưng vậy thì sao? Trong Hoàng cung này làm gì có kẻ nào sống sót mà vẫn giữ được cặp mắt trong veo và đôi bàn tay không nhuộm hơi tiền, không dính máu tanh? Mà hắn cũng chỉ còn đứa con này, hắn không muốn mất đi nữa, có những việc hắn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Lần đầu tiên, Ngọc đế cảm thấy bản thân già đi, bắt đầu nghĩ lại chuyện cũ, bắt đầu tham chút hơi ấm tình thân... Quý phi, hắn biết quyết định của mình sẽ làm nàng đau lòng, nhưng giang sơn gánh nặng, mà lòng nàng cũng không kém một vết thương ấy. Kiếp này đế vương vô tình, vậy nên để đến kiếp sau hắn đến trả nợ nàng đi!

Khi Công chúa bước vào, Ngọc đế đã điều chỉnh cảm xúc bình thường trở lại, mỉm cười như một bấc trưởng bối hiền từ hỏi thăm nàng. Công chúa lúc đầu sửng sốt vì vẻ ngoài thay đổi nhanh chóng của Ngọc đế, xong vì trong lòng có chuyện, Ngọc đế lại lòng vòng nhẩn nha hỏi thăm nàng ở có vừa ý không, kẻ hầu có tận tâm không... bởi vậy Công chúa cảm thấy kiên nhẫn quá mức cạn kiệt, dạo gần đây nàng càng lúc càng nóng tính, đáy lòng không khi nào yên ổn.

Ngọc đế nhìn Công chúa sốt ruột đan hết ngón tay này vào ngón tay kia nhưng lại không thể nghiêm cẩn trả lời hắn, trong lòng dâng khoái ý. Hừ, sĩ nông công thương, Hoa quốc chẳng qua đi lên từ mấy kẻ buôn gian bán lận, con cháu qua bao nhiêu đời mở miệng vẫn tanh mùi tiền, nếu ví Ngọc quốc là quý tộc lâu đời, Hoa quốc quả thực là nhà giàu mới nổi, nếu là lúc trước, vì muốn mở rộng giang sơn, nữ nhân này lại đủ xinh đẹp, đồ cưới lại dày, hắn sẽ cho nàng ta một chức Thái tử phi, nhưng bây giờ, trải qua chuyện của Hoàng Hậu, hắn càng nhận thấy con trai hắn cần một hậu cung yên bình, cần một thê tử hiền đức rộng lượng, mà nữ nhân này lúc trước suốt ngày theo đuôi lão Nhị, một thời gian đi lại với lão Tam, bây giờ lại quấn quýt lấy lão Tứ, Hừ, câu tam đáp tứ, là kẻ không an phận, cũng không biết thân biết phận. Hoàng tử của Ngọc quốc là để cho nàng chọn lựa hay sao? Nàng cũng xứng?

Vì vậy, Ngọc đế đợi cho Công chúa mất hết kiên nhẫn mới thủng thẳng nói:

- Về hôn sự của Công chúa, Hoa đế đã có ý nhờ, quả nhân cũng muốn tận lực, có điều do chuyện xấu trong nhà, thành ra để chậm trễ tới hôm nay. Sáng nay, quả nhân đã sai người mang sính lễ cùng hiệp hôn sang Hoa quốc, cũng đã sai người thông báo việc vui cho con dân hai nước, mùng mười tháng sau là ngày lành, không biết ý Công chúa thế nào?

Công chúa trong lòng nở hoa, ý cười tràn ngập trong mắt, vội vàng hành lễ, miệng tạ ơn không ngớt, tỏ rõ mọi sự để Ngọc đế làm chủ. Ngọc đế khóe mắt cười lạnh, tuy vậy, mở miệng vẫn là lời ôn hòa:

- Không cần phải đa lễ, sau này Công chúa cũng là người trong nhà.

Công chúa cúi đầu thẹn thùng. Ngọc đế hắng giọng nói tiếp:

- Hoa quốc cùng Ngọc quốc vốn là nước láng giềng, tuy vậy văn phong lễ nghi mỗi nơi mỗi khác, sau này Công chúa là con dâu Hoàng thất, mọi lời nói cử chỉ đều đại diện cho Hoàng gia, cần phải mọi lúc mọi nơi chú ý. Việc này đáng lẽ phải do Quý phi chỉ bảo ngươi, Tứ Hoàng tử xét cho cùng cũng gọi nàng một tiếng mẫu thân, có điều Nhị Hoàng tử không khỏe, Quý phi tâm bệnh, lại thêm mấy hôm trước thân thể không tốt nên nàng có tâm nhưng lực không đủ, mà để người khác nhắc nhở thứ nhất thân phận không đủ, thứ hai trẫm cũng không yên tâm.

Nói đến đây, Ngọc đế phất tay, một thái giám liền dâng lên một cái hộp đến trước mặt Công chúa.

- Thứ này, Công chúa vẫn nên giữ gìn cẩn thận, không nên để rơi lung tung. Cung điện Công chúa đang ở khá sơ sài, trẫm đã sai người dọn dẹp Đông cung phía tây, ngày mai Công chúa dọn tới đó đi.

Công chúa cầm chiếc hộp gỗ trong tay, cảm giác như có một chậu nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, buốt lạnh đến tận xương tủy, từng lời của Ngọc đế càng như sét đánh ngang tai, môi nàng trắng bệch, bàn tay nắm chiếc hộp run lẩy bẩy không ngừng. Rốt cuộc thế này là thế nào? Rõ ràng, rõ ràng là...Không đúng, không phải! Chắc chắn là không phải! Chắc chắc là Ngọc đế đã già cả lú lẫn rồi, sao có thể nhầm lẫn tai hại như vậy, từ Nhị Hoàng tử sang Tứ Hoàng tử... Chắc chắn là nhầm rồi!

Cố gắng hết sức bình tĩnh lại, Công chúa tự nhủ thầm, không có gì không đúng cả, chỉ là Ngọc đế tuổi cao có chút nhầm lẫn, không sao, nàng cần nhắc nhở một chút... nhắc nhở một chút thôi!

Gom góp những tia hi vọng cuối cùng, Công chúa cắn môi run run hỏi:

- Tạ...ơn Bệ hạ quan tâm, chỉ..có điều...chỉ.. có điều..

Ngọc đế nghe đến đấy đã ngắt lời, vỗ trán mỉm cười nói:

- Xem trẫm này, tiểu Lâm tử, đọc chỉ dụ cho Hoa quốc Công chúa nghe..

Vị thái giám nghe vậy, liền lấy ra ba cuốn chỉ dụ ra, lần lượt cất cao giọng đọc:

- Phụng thiên thừa mệnh, Hoàng đế chiếu viết: Tứ Hoàng tử tài đức vẹn toàn, phụng giá có công, nay lập làm Thái tử,..... Tam tiểu thư Tướng quân phủ cân quắc bất nhượng tu mi, phẩm hạnh đoan trang hiền thục, nay lập làm Thái tử phi,......... Hoa quốc Công chúa gia giáo lễ nghi nay nạp làm Sườn phi...

Khâm thử!

_

_ _

_ _ _

_ _ _ _
- Công chúa, ngài xông như thế này không hợp lễ nghi, để nô tài đi....

- Cút!!!

- Công chúa điện hạ, Thái tử đang bận, không thể gặp ngài được, xin Công chúa chờ...

- C..Ú..T!!!

Hai gã thái giám bị hất sang hai bên, nhìn Công chúa phăng phăng xông vào Đông cung, vẻ mặt sợ sệt nhưng ánh mắt lại có tia cười quỷ dị. Quả nhiên là tới đây, Thái tử liệu sự như thần, bọn chúng đứng dậy phủi áo, đôi mắt phát ra những tia lãnh khốc tàn nhẫn, đâu còn vẻ nhu nhược yếu đuối lúc đầu? Hà, hôm nay Đông cung đóng cửa đánh chó, không tiếp khách!

Công chúa chưa hay gì hết, chỉ có cơn tức mờ mắt. Nếu là lúc trước, khi nàng còn để ý hình tượng, còn có vú nuôi một bên khuyên bảo, có lẽ nàng sẽ không phát ra tùy hững thế này. Nhưng nay, lời vú nuôi nàng không nghe lọt tai, hình tượng, nàng muốn hình tượng để lấy chồng, nhưng nay nàng phải lấy một kẻ không mong muốn, nàng còn cần hình tượng để làm gì? Công chúa một đường thẳng tới chính phòng Đông cung, trên đường đánh cho bọn nô tài cản lại gà bay chó sủa. Tiến vào phòng, nàng hất đổ bình hoa trước cửa, mở miệng hét lớn:

- Tứ Hoàng tử, ngươi ra đây cho ta!!! Choang!

Mấy cung nữ vội vã tới khuyên bảo liền bị nàng thẳng cánh tay tát cho chảy máu miệng:

- Cút, bọn ti tiện các ngươi ăn gan báo mà muốn ngăn bản cung phải không? Người đâu, chết hết rồi phải không? Đi gọi Tứ Hoàng tử của các ngươi ra đây cho ta!!!!!!

- Tứ Hoàng tử, ra đây!!!!

Thấy vậy không ai dám tiến lên nói nửa lời, đều lui về phía sau, Công chúa Hoa quốc không chừng đã phát điên lên rồi, bọn chúng thân phận tuy thuộc về Đông cung nhưng xét cho cùng vẫn là nô tài, với một vị chủ tử không nói lý thế này, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt, quân tử không ăn mệt trước mắt! Lại nói, những công chúa nước khác tới Ngọc quốc nhiều vô kể, hoàn phì yến gầy,có điều tưởng được xếp một chỗ tại hậu cung đã là cao giá lắm, lập tức nâng lên cái giá Công chúa kiêu ngạo, đánh đập chửi bới hạ nhân, hận không thể cho cả thế giới biết bản thân muốn leo lên giường của vị Hoàng tử nào đó, thậm chí là cả của Hoàng thượng. Một đám không có đầu óc, ngu xuẩn! Mà vị Công chúa này lúc đầu mới đến hiền hòa lễ phép, xinh đẹp đoan trang, kính cẩn người trên, hòa nhã với kẻ dưới, ra tay rộng lượng hào phóng, còn tưởng thông minh hơn những kẻ khác, không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi! Hẳn hôm nay đã nhận được chỉ dụ sắc phong, nên vội vã đến chất vấn Thái tử xem tại sao không được làm Thái tử phi đây. Hừ, nàng ta nghĩ bản thân là ai? Tưởng có chút nhan sắc, có chút của hồi môn đã vội leo cao, không nhìn xem Hoa quốc thế nào, Ngọc quốc lại thế nào? Lúc trước thấy Nhị Hoàng tử có tương lai, năm ba ngày quấn lấy Ngài ấy, bây giờ Nhị Hoàng tử bị bệnh liền lập tức tới dây dưa Thái tử, không biết xấu hổ, còn tưởng là hay ho lắm! Rốt cuộc vẫn là từ nơi rừng rú tiến đến, không lên nổi mặt bàn gì đó!

Tứ Hoàng tử nghe hạ nhân bẩm báo, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc. Đến đây! Hừ, không cho cô ta chút sắc mặt, cô ta còn tưởng mình là ai!

Công chúa đứng ở trong phòng, tuy vậy cũng chưa đến mức giận hôn đầu, bắt đầu suy nghĩ xem chút nữa sẽ chất vấn Tứ Hoàng tử ra sao, hắn sẽ trả lời thế nào... Nếu cần, nàng sẽ uy hiếp hắn. Hắn mới là Thái tử, bên trên chẳng phải còn có Ngọc đế đè nặng hay sao? Nàng chính là chứng cứ chứng minh phạm tội của hắn, không tin hắn không dám không nghe lời, hừ!
Bởi vậy, khi hạ nhân đưa nàng vào thư phòng, Công chúa vẫn ngẩng cao đầu ngạo nghễ nhìn Tứ Hoàng tử đang bình thản ngồi uống trà bên cửa sổ.

Tứ Hoàng tử ngẩng đầu, đôi mắt mang ý cười ôn hòa, nhưng không hiểu sao làm lòng nàng như có một tảng đá rơi xuống, tâm bỗng rét lạnh. Con người này lúc nào cũng cười như gió xuân, ngay cả lúc... giết người. Công chúa bất chợt cảm thấy ý nghĩ của bản thân ngây thơ đến mức nào!

Tứ Hoàng tử nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nhưng lời nói ra lạnh lùng tàn nhẫn:

- Hoa quốc Công chúa là Sườn phi của bản cung, sao có thể có chuyện đứng giữa nhà hò hét ầm ĩ như mụ đàn bà chanh chua được? Chắc chắn là bọn nô tài các ngươi hầu hạ không được chu đáo, nói bậy làm nhục thanh danh của chủ tử, người đâu, mang bọn chúng ra đánh hai mươi trượng cho nhớ! Công chúa không cần lo lắng, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi!

Bọn cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh vội vàng quỳ xuống xin tha, nhưng ngay lập tức đã bị lôi đi. Toàn bộ cung nữ thái giám Công chúa gặp trên đường cỡ khoảng mươi người, cùng với toàn bộ nô tỳ ma ma nàng mang theo đều bị lôi ra, trói nằm la liệt trên sân. Khắp sân ngập tiếng van xin khóc lóc, cùng với tiếng hình trượng đánh vào da thịt từng hồi nghe rợn người, chẳng mấy chốc, máu chảy ướt đầm quần áo. Công chúa đứng trong phòng, nhìn ra cửa sổ thấy hết toàn cảnh ấy, trước kia nàng có đánh hạ nhân, cũng là sai nô tỳ vả miệng, nếu có nặng, cũng chỉ là phân phó lôi ra ngoài đánh, bản thân nàng chứng kiến huyết tinh nhất cũng chỉ là hai nô tỳ bị đánh chết, chứ chưa bao giờ thấy cảnh máu me lênh lánh như thế này, trong chốc lát ngạo khí rơi hết một nửa,. cảm giác rét lạnh không ngừng chạy khắp toàn thân. Là hơn mười mạng người, không phải là con chó, con mèo, sao hắn có thể thản nhiên ra lệnh giết hết, còn bản thân ngồi vừa nhìn vừa khoan khoái uống trà như vậy? Không để cho nàng kịp bình tĩnh, Tứ Hoàng tử lại lên tiếng:

- Công chúa có biết người ta dạy chó săn thế nào không?

Công chúa sửng sốt nhìn Tứ Hoàng tử, hắn muốn nói gì?

- Người ta cho chúng ăn thịt thỏ sống cho quen dần, sau đó dấu thỏ chết cho chúng đi tìm, sau đó là thả thỏ sống cho chúng tự lùng bắt. Để dạy được một con chó săn nghe lời mất khoảng hai năm, mỗi ngày cho ăn ba con thỏ, Công chúa tính xem phải giết bao nhiêu con thỏ?

Hắn mỉm cười như vừa kể một câu chuyện đùa.

- Tốn nhiều công nhiều sức như vậy, nhưng sau hai năm, nếu con chó ấy không nghe lời, thì là dẫu dòng giống có tốt đến mấy cũng là đồ vô dụng, phải bỏ đi.

Công chúa bất giác lùi lại một bước, khó khăn nuốt nước bọt. Hắn đang nói.... hắn đang nuôi nàng như nuôi một con chó săn phải không? Bọn hạ nhân kia là thỏ thí mạng để dạy nàng nghe lời. Lời hắn không phải sỉ nhục nàng, mà là đang kể lại một sự thật, đáng sợ, nhưng là sự thật!

Giọng Tứ Hoàng tử lại lạnh nhạt vang lên, lúc này Công chúa có cảm giác như nghe thấy tiệng vọng từ địa ngục:

- Công chúa không phải nói thay bọn hạ nhân kia, Công chúa nhân từ, nhưng bọn chúng càng nhân từ chúng lại càng được nước lấn tới. Bản cung biết chúng hầu hạ Công chúa đã lâu, có vài trò khiến Công chúa vui lòng, nhưng trong cung này, quan trọng nhất là phải biết nghe lời chủ tử, còn kẻ làm trò thì không thiếu! Công chúa không cần lo lắng, nơi này là Ngọc quốc, không như Hoa quốc ít người, bản cung đã sai người chuẩn bị cho Công chúa rồi. Dẫu sao nàng cũng là Sườn phi của bản cung, lại là Công chúa thiên kim ngọc diệp, sao có thể một mình chạy loạn khắp nơi?

Hai chữ Sườn phi Tứ Hoàng tử nói thật chậm, như thả từng tiếng một rơi vào lòng Công chúa , nàng nhìn Tứ Hoàng tử, cắn răng nói:

- Ngươi.. ngươi… Ngươi không sợ ta đi nói với Ngọc đế những chuyện ngươi đã làm?

Tứ Hoàng tử vẫn mỉm cười:

- Xem ra Công chúa vẫn không biết bản thân đang ở đâu.

lúc này, từ trong nhà đi ra tám cung nữ xếp làm hai hàng, đi từng bước nhỏ, đến gần Công chúa mới thấy rõ người người sắc mặt cứng đờ, hai mắt vô hồn, theo lệnh Hoàng tử liền tiến tới áp sát hai bên nàng. Tứ Hoàng tử tới bên tai Công chúa nói nhỏ:

- Công chúa chưa rõ bản thân đang ở đâu, hãy để những cung nữ này thay ta nhắc nhở nàng. Trong cung, quan trọng nhất phải biết nghe lời, nếu không, bản cung cũng không ngại làm thêm một con rối. Ngọc bội hẳn Công chúa đã cầm lại được, thay bản cung cất giữ cẩn thận, đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc như mình!

Nói xong liền phất tay:

- Công chúa ra ngoài đã lâu mệt mỏi, đưa Công chúa về tẩm cung nghỉ ngơi. Bản cung muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho hôn lễ!

Mấy tì nữ liền cúi đầu đáp lời, sau đó kèm hai bên Công chúa ra cửa, hai tay cứng như gọng kìm nắm chặt lấy hai tay Công chúa không cho nàng nhúc nhích, sáu người đằng sau xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh theo sau. Mà Công chúa lúc này đã như người mất hồn, ủ rũ đi theo bọn rối gỗ nô tỳ. Nàng chỉ là một con chó săn nhỏ, để cho Tứ Hoàng tử "săn" người nàng yêu. Nay sự đã thành, con chó săn này không còn tác dụng nữa, nếu còn không biết nghe lời kết cục chỉ có một. Nhưng nàng còn có Lai thành, không biết là may mắn hay bất hạnh? Nàng sẽ không chết, nhưng sẽ giống như bọn họ, cứng đơ, vô hồn, không niềm vui, không hạnh phúc, không nỗi buồn, không quá khứ và không cả tương lai.

Công chúa chợt nhớ đến một câu chuyện cổ rất xưa mà vú nuôi từng kể cho nàng lúc nàng còn nhỏ, về một kẻ dại dột làm giao kèo với quỷ dữ, kết cục cuối cùng là đánh mất cả thân thể lẫn linh hồn. Nàng đã không nghe lời vú nuôi, biết hắn không phải là người nhưng vẫn cố tình tự cho là thông minh giao kèo với hắn, để giờ, muốn hối hận thì đã là quá muộn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro