chương 17: chị và em 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân của Trấn Quốc tướng quân phu nhân cùng Thái Hậu có chút quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, cũng kéo theo bà với Thái Hậu liên quan. Lần này để Ngọc phi có thể vào cung thay Tuệ phi, Trấn Quốc tướng quân phu nhân tốn không ít công sức đi lung lạc Thái Hậu. Về phần Thái Hậu, Tuệ phi do là Tín Quốc công phủ danh vọng cực cao nên đã có lần được Thái Hậu triệu kiến, mà Thái Hậu mấy chục năm lăn lộn chốn hậu cung, thoáng qua đã thấy rõ cô gái này cực kì thông tuệ, tiến thối đúng mực. Những kẻ như thế này mới đáng sợ, nàng có hậu trường vững trãi, lại có thêm cả nhan sắc và tài năng, nhưng quan trọng hơn cả là: nàng biết thu phục lòng người. Nạp nàng làm phi tử, chắc chắn chỉ qua năm ba bữa sẽ được Hoàng thượng sủng ái, đánh nghiêng thế trận cân bằng hậu cung hiện nay. Thái Hậu nghĩ tới Quý phi, bà cùng Quý phi là cô cháu, năm xưa nếu không phải Thập Hoàng tử làm phản giết sạch các quan đại thần mà phụ thân của Quý phi cũng nằm trong số đó, hẳn ngôi vị Hoàng Hậu đã không thuộc về người khác. Vì chuyện này, Hoàng Hậu tới giờ vẫn khắt khe với Quý phi. Nay Quý phi bên trên có một Hoàng Hậu đè nặng, bên dưới thêm vào một vị phi tần lợi hại nữa chắc khó sống, bởi vậy, khi nhìn thấy Ngọc phi dung mạo tuy chỉ tính thanh tú nhưng tính tình hiền hòa, có chút ngây thơ, (thậm chí là ngây ngốc), không biết vì lý do gì Tín Quốc công phủ lại đổi một nước cờ bất lợi như vậy, nhưng Thái Hậu suy tính thấy phép đổi đối với bà, với Quý phi đều có lợi, rất nhanh liền đồng ý. Đằng nào cùng phải có một cái từ Tín Quốc công phủ đi ra, sao không chọn cái dễ dàng nắm lấy?

Trấn Quốc tướng quân phu nhân nhận được cái gật đầu của Thái Hậu, trong lòng thở phào một hơi, chỉ còn chờ Trấn Quốc tướng quân trở về. Nào ngờ, có lẽ bà thở ra với ông trời có oán, vì thực tế lại chứng minh lần nữa bà thở ra quá sớm.

Trấn Quốc tướng quân thắng lợi trở về, Thái Hậu vui mừng viết chỉ dụ do Tuệ phi thân thể không tốt đưa về Tín Quốc công phủ dưỡng bệnh, để em gái vào thay phong làm Ngọc phi.

Đằng trước Thái Hậu vừa viết chỉ dụ xong, đằng sau Hoàng thượng đưa thánh dụ tới nói rằng đêm qua vừa gặp mặt Đại tiểu thư Tín Quốc công phủ, thấy nàng thông minh trí tuệ, thánh thượng vừa lòng phong làm Tuệ phi. Rõ ràng ý nói đêm qua trẫm đã sủng hạnh Tuệ phi!

Trấn Quốc tướng quân phu nhân lăn ra ngất xỉu, Trấn Quốc tướng quân sắc mặt tối tăm. Tuệ phi không hoàn bích, nay lại được sủng hạnh, mà Hoàng thượng sau đó còn ban cho vinh sủng, thánh thượng muốn làm gì? Muốn đẩy Tín Quốc công phủ lên thật cao rồi để đẩy ngã thật đau? Hay muốn treo một lưỡi đao trên đầu Tín Quốc công phủ chờ ngày trảm xuống? Nhưng thế này cũng không đúng, Tín Quốc công phủ đã trao trả binh quyền, Trấn Quốc tướng quân vì tị hiềm, lập con trai lớn làm Thế tử liền để hắn ở nhà ngày ngày ăn chơi đàn đúm, con trai thứ tư chất bình thường ở lại quân đội, muốn dùng làm cân bằng thế cục cũng không được. Tín Quốc công phủ dù danh vọng hiện tại cực cao, nhưng bốn bề coi như đã yên ổn, không có chiến tranh, tướng quân cũng chỉ là một con bù nhìn ruộng dưa, danh tiếng đến nhanh đi cũng nhanh. Mà hắn vào gặp Hoàng thượng cũng không thấy mặt rồng phật ý, hắn không tin một nam nhân bị cắm sừng còn có thể niềm nở không chút khúc mắc nào với kẻ đầu têu. Rốt cục là hồ lô của thánh thượng bán thuốc gì, hay chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?

Trấn Quốc tướng quân phu nhân lần này bệnh thực sự. Bà nguyên bản muốn cứu một đứa con gái khỏi hố lửa, giờ lại thành ẩy cả hai, tâm như tro bụi. Nếu nói con gái lớn “vô tình” bà không tin. Thậm chí bà còn nghĩ rằng đây đều do con gái lớn mưu tính, vì mục đích trả thù bà và phu quân bất công. Bởi vậy, bà cố gượng dậy vào cùng, muốn hỏi Tuệ phí một câu cho ra nhẽ, không ngờ đến cửa cũng bị một câu thân thể Tuệ phi có bệnh đuổi về.

Trấn Quốc tướng quân phu nhân trở về ngã bệnh không dậy nổi, Tín Quốc công phủ không có người quản loạn thành một đoàn.

Tuy vậy, mặc cho Trấn Quốc tướng quân phu nhân bệnh đến mê sảng, Trấn Quốc tướng quân rối rắm dò thánh ý và cả Tín Quốc công phủ nơm nớp lo sợ, hai vị tiểu thư của Tín Quốc công phủ cuối cùng vẫn đồng thời vào cung, lần lượt làm Tuệ phi và Ngọc phi, tạo nên giai thoại một thời, tiếng tăm vang xa vạn dặm khiến không ít người đỏ mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Lại nói, Ngọc phi quả thực là người vô tội nhất trong chuyện này, lúc trước buồn bã nhận mệnh đến hiện tại bỗng phát hiện ra có thể là mưu kế của chị gái mình nhằm trả thù sự bất công của phụ mẫu, trong lòng cũng ớn lạnh. Tuy vậy, từ nhỏ đến lớn Ngọc phi được người người yêu thích không phải tự nhiên mà có, nói nàng ngây ngốc kì thực chỉ là xét trên phương diện so sánh cùng Tuệ phi, còn bản thân nàng, dù không có trăm sự tự thông nhưng chút bản lĩnh giữ nhà cũng phải có.

Không nói đến những thứ quá cao xa, chỉ đơn giản như một cốc nước còn có một nửa, người bi quan sẽ nói: "Ôi trời ơi, chỉ còn có một nửa!" nhưng người lạc quan sẽ nói: "Ồ may quá, còn những một nửa!". Nửa cốc nước đã vơi là sự thật, dù hối tiếc, đau khổ hay tức giận cũng không làm nó đầy trở lại, ngược lại, chỉ làm cho bản thân mệt mỏi mà thôi. Về cơ bản, quan niệm của Ngọc phi là như vậy. Nàng không thông minh, không khéo léo, thậm chí không biết đắn đo sắc mặt người, nhưng nàng có một ưu điểm che hết khuyết điểm của nàng, đó là biết đủ, biết chấp nhận sự thật và lạc quan về sự thật ấy. Qua bao nhiêu năm sống dưới cái bóng của Tuệ phi, nàng vẫn có thể vui vẻ yêu đời vì một suy nghĩ đơn giản rằng: trí thông minh của Tuệ phi là thứ cả đời nàng không thể có được, và không chỉ mình nàng không có được mà còn rất nhiều người khác nữa, vậy thì tại sao lại phải đau khổ hậm hực vì một thứ hư ảo vĩnh viễn không thuộc về mình? Có thể nói, Ngọc phi là người rất biết cách sống. Không phải là cơm ăn đủ ba bữa, quần áo mặc cả ngày, mà là sống một cách thật vui vẻ thoải mái. Sống cho mình.

Bởi vậy, ngay cả khi biết sự thật này, nàng cũng xác định phải vào cung là không phải tránh khỏi, nàng không có ý trung nhân, lấy ai cũng như nhau. Huống hồ, hiện tại Hoàng thượng còn trẻ, mâu thuẫn chủ yếu là tranh sủng, chỉ cần nàng giữ chặt trái tim của mình, như vậy dù chuyện gì xảy ra nàng cũng có thể sống rất tốt, sau này sinh một đứa trẻ, không tranh không đua,với uy vọng của Tín Quốc công phủ hẳn có thể bình thản sống đến cuối đời. Còn về Tuệ phi, nàng ấy mặc dù thiết kế Tín Quốc công phủ, nhưng từ việc thân thể không hoàn bích chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió có thể thấy nàng cũng không thật tâm khiến Tín Quốc công phủ vào chỗ chết, có lẽ mục đích của nàng chỉ là để Ngọc phi phải tiến cung như nàng. Vậy nên, sau này ít tiếp xúc là được.

Ngọc phi suy nghĩ rất đơn giản, Hoàng cung không tranh cũng chính là tranh, chỉ với suy nghĩ có phần ấu trĩ ấy, đã báo hiệu trước cuộc sống tương lai sau này đầy giông bão của nàng, hoặc nàng sẽ bị nhuộm đen bởi chảo nhuộm Hoàng cung, hoặc nàng chết chìm trong chảo nhuộm ấy.

Nhưng thực tế dường như chứng minh "thánh nhân đãi kẻ khù khờ", Ngọc phi vào cung, ngoại trừ Tuệ phi đột nhiên đối với nàng rất tốt, mọi thứ quả thật y như nàng suy nghĩ. Về phần Tuệ phi thay đổi, Ngọc phi cho rằng nàng hối hận, với một người biết hỗi lỗi quay đầu, đứa trẻ ngoan Ngọc phi vui mừng đón nhận.

Sau này nghĩ lại, Ngọc phi mắng chính mình là ngu xuẩn, đồng thời cũng khiếp sợ thêm một lần trí thông minh của Tuệ phi, nàng có thể thông qua tiếp xúc xác định tính cách đối phương, từ tính cách lại suy ra suy nghĩ và hành động, chuẩn xác không sai một chút nào, từ Trấn Quốc tướng quân đến Trấn Quốc tướng quân phu nhân, đến Ngọc phi, thậm chí cả Thái Hậu và Hoàng thượng cũng là quân cờ trong ván cờ của nàng.

Ngọc phi vào cung được hai năm cuối cùng cũng truyền ra có tin mừng. Trước đó Hoàng Hậu cùng Quý phi đã lần lượt sinh Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, bởi vậy Hoàng thượng với đứa trẻ thứ ba này khá hờ hững. Tín Quốc công phủ ngược lại, mừng rỡ vô cùng. Ngọc quốc có quy định sau khi Hoàng đế mất,các phi tần không có con phải đi thủ lăng mộ đến cuối đời, mặc dù không bị tuẫn táng, nhưng so với tuẫn táng không khác là bao. Nay Ngọc phi có tin vui, coi như nắm được một nửa hi vọng.

Mà hai năm cũng đủ để Ngọc phi buông hết mọi phòng bị với Tuệ phi, khi biết tin vui,người đầu tiên nàng chia sẽ là Tuệ phi. Không ngờ, ngược lại với vẻ vui mừng của Ngọc phi, Tuệ phi sắc mặt lạ lùng, hỏi nàng một câu cũng lạ lùng không kém:

- Ngươi rất thích đứa trẻ này?

Ngọc phi ngạc nhiên, bật cười nói:

- Tất nhiên, chị nghĩ gì vậy?

Có thể Ngọc phi quá vui mừng, nàng không hề nhìn thấy tia tối tăm vụt qua mắt Tuệ phi.

Một tháng sau Tuệ phi truyền ra tin có hỉ, gần như ngay lập tức, Tín Quốc công phủ thành tâm điểm chú ý, thậm chí có người còn ngầm ví hai tiểu thư Tín Quốc công phủ giống như chị em Triệu Phi Yến thời xưa. Tuy vậy, với sự chúc mừng của người, Tuệ phi lạnh lùng ngạo nghễ như hạc trong bầy gà.

Trong một ngày mưa dầm lạnh lẽo, đứa trẻ Ngọc phi mang thai vừa tròn ba tháng xảy mất. Nàng sống trong yên bình quá lâu, dần quên mất nơi mình sống là ở đâu, vì vậy, hiện thực tàn nhẫn kéo nàng lại, nhắc nhở bằng một bài học đẫm máu. Ngọc phi dù lạc quan, nhưng lòng người là thịt, mất đi đứa trẻ nàng như người mất hồn, đúng lúc này, Tín Quốc công phu nhân sắc mặt tái nhợt tiến vào, thông báo một tin động trời: đứa trẻ trong bụng Tuệ phi không phải của Hoàng thượng! Ngọc phi ngay lập tức ngất xỉu.

Nữ thái y vốn vẫn ở sẵn nơi này, do Ngọc phi xảy thai chưa truyền lên thánh thượng, nàng gần như bị giam lỏng tại nhà bếp, nơm nớp lo sợ bị diệt khẩu. Vì chuyện quá mức hệ trọng, Tín Quốc công phu nhân mấy ngày sầu bạc trắng đầu, khi Ngọc phi ngất xỉu thấy có nữ thái y đến ngay cũng không có hơi sức nghĩ nhiều, nếu có hẳn cũng nghĩ là chuyện đương nhiên, vì vậy hỏi Ngọc phi thân thể xong cũng liền thôi.

Ngọc phi nhìn sắc mặt tái xám của mẫu thân, lần đầu tiên trong đời nói dối.

Tín Quốc công phu nhân cắn răng kể cho Ngọc phi từ đầu đến đuôi mọi chuyện. Tuệ phi không hề nói dối, thân thể không hoàn bích là thật, Hoàng thượng không biết là do lần ấy Hoàng thượng uống rượu say. Còn nàng vốn cùng một nam nhân ở biên quan yêu thương đã lâu, thân thể đã gửi cho người ấy. Nào ngờ phải vào cung. Nàng tính một loạt vốn định ra cung để Ngọc phi vào thay, sau đó không biết may mắn hay bất hạnh gặp phải Hoàng thượng say rượu. Người kia nghe tin từ xa vạn dặm trốn tới kinh thành, lần đi dâng hương trên miếu vừa rồi tình cờ gặp lại, cuối cùng thành cơ sự này.

Ngọc phi nghe mẫu thân nói, đột nhiên cảm thấy hâm mộ Tuệ phi. Dù kết quả có thế nào, ít nhất trong cuộc đời nàng ấy đã từng yêu, từng có một người vì nàng ấy cuồng dại, cũng từng có một người khiến nàng ấy mất đi lý trí. Còn bản thân nàng, nàng bảo vệ tâm tốt lắm, cho nên mọi giá lạnh và cả ấm áp đều ở bên ngoài. Giờ này cả đứa trẻ để nàng gửi gắm hi vọng cũng mất đi, cuối cùng, nàng chỉ có một mình.

_
_ _
_ _ _
_ _ _ _

Ngọc phi tỉnh dậy, Tuệ phi khoác áo lông chồn đỏ rực như lửa, đang ngồi chỉnh lại chăn cho nàng, đôi mắt nhìn nàng có muôn ngàn hàm ý nàng không hiểu nổi, sau đó lại kết tụ thành một màu đen thăm thẳm. Tuệ phi lạnh lùng nói:

- Mẫu thân và phụ thân quyết định bỏ ta phải không?

Ngọc phi há miệng nhưng không phát ra thanh âm nào. Hôm qua, Tín Quốc công phu nhân tái nhợt và run rẩy, nhưng kiên quyết nói: cả Tuệ phi và đứa trẻ không thể có mặt trên đời này. Nam nhân kia đã tự vẫn, nhưng việc này đã khiến phe cánh Hoàng Hậu đánh hơi được, hiện đang nghi ngờ. Nếu chỉ vậy thì không sao, không có chứng cớ Hoàng Hậu có biết cũng không làm được gì, trộm long tráo phượng xưa nay không hiếm, nhưng vấn đề là nam nhân kia là ngoại tộc, đứa trẻ sinh ra nếu giống hắn sẽ không còn là tội thất xuất chi điều, mà phải là tội tạo phản chu di cửu tộc! Nay bên Hoàng Hậu bí mật dừng tay không hại Tuệ phi cùng đứa trẻ, rõ ràng đánh cuộc chờ sinh để bắt ba ba trong rọ. Vì gia tộc, vì mấy trăm mạng người, Tín Quốc công phủ không thể đánh liều, mà Tuệ phi ở trong cung, người có thể làm chuyện này chỉ có... Ngọc phi!

Tuệ phi bình thản rót cho nàng chén trà thông họng, trà vừa nước, ngọt nhẹ uống xuống vô cùng ấm bụng. Đợi Ngọc phi uống xong, Tuệ phi mới nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay ta đến làm một giao dịch với ngươi!

Đó là lần đầu tiên Tuệ phi nói nhiều với nàng như vậy. Trước kia bình thường là Ngọc phi nói, nếu nàng mệt mỏi không muốn nói, hai người có thể ngồi cạnh nhau im lặng suốt cả mấy canh giờ.

Tuệ phi nói đơn giản như sau: Hoàng Hậu đã đang nghi ngờ, dẫu Tuệ phi có là tự tử cũng sẽ thành có tật giật mình, nàng chỉ cần dựa theo manh mối, với gia tộc khổng lồ đỡ lưng chắc chắn sẽ tìm ra sợ thật. Mà Ngọc phi đã xảy thai, nếu Tuệ phi cũng bị chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng quan tâm sai người điều tra nguyên nhân, đằng nào cũng bất lợi. Vậy nên, không bằng hiện tại nhân Hoàng Hậu đang cho rằng không cần xuống tay với Tín Quốc công phủ, sinh đứa bé ra. Ngọc phi giả mang thai, sau đó Tuệ phi và Ngọc phi lâm bồn cùng ngày, Ngọc phi sinh con mẫu tử bình an mà Tuệ phi sẽ khó sinh một thi hai mệnh. Hoàng Hậu chú ý vào Tuệ phi, nay cả nàng và đứa trẻ đều chết, mọi tính toán đều thành công cốc. Như vậy, đảm bảo hóa giải nguy cơ của Tín Quốc công phủ. Tóm lại giao dịch là Tuệ phi đưa Ngọc phi một đứa trẻ, mà Ngọc phi sẽ điều đình với Tín Quốc công phủ về chuyện xử lý Tuệ phi.

Ngọc phi mặc dù với quyết định của phụ mẫu lạnh hết cả người, nhưng nàng cũng hiểu không còn cách nào khác. Tuy vậy, với thái độ khẳng định của Tuệ phi, Ngọc phi cảm giác nghi ngờ, sao Tuệ phi có thể chắc chắn Ngọc phi sẽ đồng ý?

- Vì ta biết, ngươi không thể lại có con!

Nàng bị hạ xạ hương liều lượng cực độc, không chỉ khiến nàng xảy thai mà còn mất cả khả năng sinh nở. Tín Quốc công phủ nay không có binh quyền, nếu Tuệ phi chết đi, Ngọc phi lại không thể có con, Tín Quốc công phủ hẳn trở thành quả hồng mềm, tùy người năn bóp. Vì điều này, Ngọc phi cúi đầu.

Về chuyện sắp xếp để hai phi sinh cùng ngày và tráo đổi đứa trẻ, Ngọc phi tin tưởng Tuệ phi có thể làm một giọt không lọt, khoảng cách của thiên tài cùng phàm nhân không thể đo được bằng mắt thường.

Có điều, Ngọc phi dù ngây ngô, năm rộng tháng dài cũng bắt đầu phát hiện một vài thứ không ổn.

Đầu tiên là tẩm cung của nàng, hoàn toàn có thể nói như một bức tường mềm, có gian tế nhưng đều bị theo dõi mà không hề hay biết, tin tức mang về tưởng chừng như bí mật, kì thực không phải là mấu chốt và quan trọng. Những tỳ nữ của nàng coi trọng an toàn của nàng lên hàng đầu, nhưng không coi nàng là chủ. Bằng chứng là họ làm việc này mấy năm nay nhưng nàng không hề hay biết.

Họ đều là người của Tuệ phi.

Thậm chí, ngay cả nữ thái y kia cũng là người của Tuệ phi.

Nếu tẩm cung của nàng kẻ khác không thể thò một ngón chân vào, nếu mọi gió thổi có lay đều nằm trong khống chế của Tuệ phi, vậy thì đứa trẻ của nàng mất chỉ có nguyên nhân chỉ có một!

Ngọc phi bất chấp xông tới chất vấn của Tuệ phi. Tuệ phi đang ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách, thấy nàng tiến vào liếc mắt một cái, sau đó buông sách mỉm cười:

- Đã biết?

- Tại sao?

Tuệ phi bình thản vuốt cái bụng đã nhô ra:

- Nếu ngươi có một đứa trẻ, nó chỉ có thể là của ta!

Nàng nói rất thong thả, từng từ tuôn ra thật chậm, nặng nề rơi vào lòng người, hai mắt nhìn xoáy vào Ngọc phi. Ngọc phi chỉ ngón tay run run vào Tuệ phi, hận đến nói không thành lời. Hồi lâu sau, nàng mới tìm lại được ngôn ngữ, lộn xộn nói:

- Ngươi... nếu, biết... ngươi.... ta không muốn đứa trẻ này thì sao? 

Tuệ phi cười nhạt:

- Ngươi sẽ muốn, nhị tiểu thư của Tín Quốc công phủ từ trước tời giờ luôn là đứa bé ngoan, phải không?

Ngọc phi điếng người. Nghĩ đến mẫu thân vì tỵ hiềm bao nhiêu năm nay bạn bè khuê mật chưa từng dám đến kết giao, nghĩ đến phụ thân phải bỏ đi hùng tâm tráng trí ngồi nhà lấy rượu làm vui, nghĩ đến đại ca ôm một bụng kinh luân nhưng phải nén lòng kết giao cùng những kẻ phế vật mặt người dạ thú, sau lưng nàng là Tín Quốc công phủ sống còn, ai cũng có thể tùy hứng, riêng nàng thì không!

Ngọc phi cắn răng phẫn hận nói:

- Ta hận ngươi!

Nói xong, Ngọc phi phất tay áo bỏ đi, ra đến cửa nàng liếc lại, thấy Tuệ phi trong mắt có ý cười nhìn theo bóng nàng.

Sau này, nói với Tam Hoàng tử không có khúc mắc là giả, nhưng khi ôm Tam Hoàng tử trên tay, đứa trẻ nhỏ xíu, ngây thơ mở mắt đen lay láy nhìn nàng, Ngọc phi nghĩ đã hiểu ý cười của Tuệ phi khi ấy.

Với nàng, hận một đứa trẻ là việc nói dễ hơn làm!

Có điều, có một chuyện tới giờ Ngọc phi chưa từng nói cho Tam Hoàng tử, cũng chưa từng nói cho ai. Trong tã của Tam Hòang tử lúc tỳ nữ của Tuệ phi giao cho nàng có một phong thư, bên trong ghi vỏn vẹn hai câu.

"Sao em không sang dỗ ta như khi em còn nhỏ?"

"Như thế này, em sẽ nhớ đến ta suốt đời phải không?"

Trong một thoáng, Ngọc phi như hiểu được cái gì, lại như chẳng hiểu gì cả.

Suy nghĩ của người thông minh, người bình thường như nàng không thể nào hiểu được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro