chương 18: từ biết đến hiểu là cả một quãng đường dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam Hoàng tử nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cũng không thoải mái, cầm khăn bông trên tay ngẩn ngơ hồi lâu.

Đại gia tộc vốn phức tạp, vì tranh quyền thế tiền tài lại càng nảy sinh nhiều âm mưu thủ đoạn, bởi vậy, giữ một cái đầu lạnh để giải quyết vấn đề, nhìn xuyên thấu thế cục là điều kiện sống còn. Chưa kể năm bữa nửa tháng lại có cảnh tỳ nữ cung hầu bị lôi ra đánh giết, lúc đầu còn giật mình, về sau ngay cả liếc mắt cũng không xem. Hơn nữa, hôm nay ngươi nhìn con chó con mèo nào đó thêm một chút, ngày mai sẽ có chó mèo phát điên lăn xả ngươi hướng tới, không lạnh bạc, ngày ngươi rủ thương hại cũng là lúc cận tử kì.

Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Để bảo vệ bản thân, không biết tự lúc nào đã biến mình thành người vô tình lạnh bạc, để sau đó muốn bộc lộ chân tình thì không biết thể hiện thế nào, mà cũng không còn người tin tưởng.

Những kẻ như hắn, phụ mẫu là chí thân nhưng không kề cận, người hầu kẻ hạ kề cận nhưng thân phận thấp kém, lại chưa chắc đã đáng tin, không ai dạy thế nào là thân tình, thế nào là nhân từ và tàn nhẫn. Ví dụ như khi thấy một con chó lạc trên đường giữa trời đông giá rét sẽ cúi đầu thả xuống cho nó một cái bánh bao, nghĩ rằng là nhân từ, lại không biết với một con chó như vậy, nếu không thể đem theo nó đi, thì hãy cho nó một nhát đao thống khoái. Cho nó một cái bánh bao, để cho nó tiếp tục kéo dài hơi tàn chờ đợi và hi vọng một cái bánh bao tiếp theo, cuối cùng đau đớn chết trong thất vọng, như vậy mới là tàn nhẫn nhất.

Vương tôn quý tộc, công tử thế gia không hiểu về tình cảm, cũng thiếu thốn tình cảm. Tam Hoàng tử mỉm cười, ai dám nói Vương tôn quý tộc, công tử thế gia không hiểu tình? Ngươi cho con chó lưỡi đao vì tốt cho nó, nhưng ngươi không phải là con chó ấy, sao biết nó thật hi vọng cái gì? Bánh bao là tốt, hay lưỡi đao mới tốt?

Hắn lãnh tình, Tam Hoàng tử gật đầu đồng ý. Bằng chứng là khi nghe Ngọc phi nói hắn không phải con của nàng, mà do Tuệ phi sắp đặt đưa đến bên nàng, suy nghĩ đầu tiên của hắn là Tuệ phi muốn làm gì, mà không phải rằng Tuệ phi như thế nào. Hắn thừa nhận, hắn thiên vị Ngọc phi, hắn cũng biết Ngọc phi không nói hết, nhưng lựa chọn giữa một Ngọc phi thương yêu bảo vệ hắn từ nhỏ, với một Tuệ phi xa lạ không biết từ đâu ra, dù Tuệ phi có là mẹ ruột, hắn vẫn chọn Ngọc phi. Đừng nói với hắn cái gì hư ảo, tâm tư trẻ con tối linh mẫn, ai chân tình ai giả ý hắn đều phân biệt được.

Tuy nhiên nói hắn không hiểu tình cảm, thiếu thốn tình cảm hoàn toàn sai. Ngọc phi không phải là mẹ ruột, nhưng nàng đối với hắn như con ruột, tự tay chăm sóc, không phải như nuôi một đóa hoa trong nhà kính, mà là dạy hắn biết cách đối mặt với giông bão, có một cái đầu lạnh và một trái tim nóng.

Vậy nên, khi Tứ Hoàng tử tự cho là đúng đến nói với hắn: Ngọc phi không phải mẹ ruột của ngươi, mẹ ruột của ngươi là Tuệ phi đã bị Ngọc phi giết chết. Thậm chí để tăng tính thuyết phục, còn tìm đến một cung nữ già nua kể chuyện. Nào là khi còn nhỏ Ngọc phi ghen ghét Tuệ phi thế nào, sau đó Ngọc phi tìm cách vào cung ra sao, vân vân... Hắn bên ngoài giả vờ cố bình tĩnh, trong lòng lại cười lạnh. Dẫu hắn không biết sự thật, nghe vài lời nhân chứng, thấy mấy thứ vật chứng "xác thực" này, có thể trong lòng cũng có khúc mắc, nhưng Tứ Hoàng tử cho rằng vì chút khúc mắc ấy hắn sẽ quay đầu hại Ngọc phi sao? Tứ Hoàng tử nghĩ rằng thân tình là thứ tình cảm mà những kẻ như hắn khao khát, chẳng phải "trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu", rồi ngay cả Đại Hoàng tử làm phản không phải một phần cũng là vì muốn Hoàng Hậu có cuộc sống dễ dàng hơn hay sao? Đúng, những kẻ như hắn khao khát thân tình, nhưng Tứ Hoàng tử biết tình, có điều lại không hiểu. Tình cảm không phải là thứ tự nhiên sinh ra, tình cảm giữa người với người là do chung sống mà tạo dựng, dùng chân tình đổi lấy chân tình, không phải chỉ bằng một hai giọt máu đào hơn ao nước làm nên được.

Huống hồ, Ngọc phi không tị hiềm kể hết mọi chuyện năm xưa, hắn cũng khổ công điều tra. Nô bộc cũ của Tuệ phi, dù Tuệ phi mất đã lâu nhưng nhắc tới nàng đều kính cẩn, sự trung thành khâm phục hay sợ hãi đều đã ăn sâu vào xương tủy, giống như một người hầu đầy đủ tư cách. Quá đủ tư cách đến mức không còn chút tình riêng. Về những người thân của Tuệ phi, kể về nàng ánh mắt vẫn lóe lên tia kinh sợ, mà trừ Ngọc phi đáy mắt rối rắm, còn lại Đại thúc, Tiểu thúc đều nói tới thật nhẹ nhàng. Hắn biết Tuệ phi không phải người đơn giản: thông minh nhưng lạnh lùng, nhưng hắn không ngờ nàng lạnh lùng đến mức ấy, người thân huyết thống lẫn kẻ thân cận đều không một ai hiểu được nàng. Rốt cục, nàng nghĩ gì khi tính kế Ngọc phi, Tín Quốc công phủ là gì với nàng, mà hắn... trong lòng nàng là gì? Đứa trẻ kết tinh của tình yêu mà nàng tìm mọi cách bảo vệ, hay là một cái gì khác?

Hắn đã từng nghi ngờ, từng đau khổ, dằn vặt, sau đó một ngày, hắn đột nhiên nghĩ tới. Tuệ phi đã chết. Nàng từng có tài giỏi thâm sâu đến mức nào, nàng vẫn là người đã chết. Đã chết, mọi ấm áp thân tình dù có dù không cũng chỉ là hạt bụi. Tại sao hắn phải đánh đổi hạnh phúc trong tay để lấy về một thứ mờ ảo xa xôi, thậm chí còn chưa chắc có thật?

Đúng lúc này, Nhị ca tới tìm hắn. Nhị ca không nói nhiều, chỉ đơn giản một câu:

- Ngọc phi không thích hợp ở trong cung!

Ngọc phi không thích hợp ở trong cung, Ngọc phi vốn đơn thuần, vì hắn cố tình phùng má giả người mập, dù trông béo lên, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết bà có bao nhiêu mệt mỏi. Ngọc phi đáng lẽ nên có một gia đình nhỏ, trượng phu thương yêu cùng những đứa con ngoan ngoãn, lo chuyện lông gà vỏ tỏi, vặt vãnh nhưng hạnh phúc, chứ không phải như bây giờ đêm chong đèn thâu đêm, ngày nhìn hoa ngẩn người. Trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, một nửa nàng hao phí cho Tín Quốc công phủ, một nửa hao phí cho hắn. Nếu bà là mẹ ruột của hắn là một chuyện, đằng này bà kì thực bị tính kế...

Hắn muốn đưa Ngọc phi thoát khỏi cái lồng giam này, một lần sống cuộc sống mà bà muốn, thậm chí lập gia đình, sinh con đều được. Trước kia Ngọc phi bảo vệ hắn, giờ đến lượt hắn giang tay đứng trước bà.

Bởi vậy, Tam Hoàng tử làm hai cuộc giao dịch. Với Tứ Hoàng tử, là giết Ngọc phi, mà với Nhị ca, là kim thiền thoát xác. Tạo phản là ý của Ngọc phi. Bà hoàn toàn có thể "chết" do cung biến, sau đó truy phong phi vị cao quý, nhưng Ngọc phi không đồng ý. Bà muốn phản nghịch, giống như để bù lại sự hối tiếc nếu năm xưa không quá ngoan ngoãn như vậy, có lẽ số phận của bà đã khác. Tam Hoàng tử không sao, có hắn và Nhị ca đỡ Tín Quốc công phủ, cứ để cho Ngọc phi được tùy hứng một lần có sao đâu!

Tứ Hoàng tử vẫn tự phụ trong bốn huynh đệ hắn thông minh nhất, đâu biết Nhị ca vẫn đứng sau lưng hắn, đế vị nếu Nhị ca muốn, đâu đến lượt hắn đứng đó hung hăng?

Tam Hoàng tử lau khô tóc, mở ngăn tủ lấy thuốc nhuộm, miệng huýt sáo véo von. Ngoài trời vẫn mưa, nhưng sau cơn mưa, bầu trời sẽ lại sáng mà còn trong hơn hôm trước, chẳng phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro