chương 19: hỉ là đại sự 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của Thái tử và Thái tử phi được định vào ngày mùng mười tháng tám. Tuy hơi gấp gáp, nhưng không ai phản đối. Đế đô vừa trải qua một phen huyết tinh, mọi người đều mong ngóng hỉ sự này có thể thổi một luống gió mát mẻ xua đi mùi máu. Ngoài ra còn một điều nữa không nói ra nhưng trước thái độ gấp gáp của Ngọc đế ai cũng hiểu: Thời gian của Ngọc đế không còn nhiều. Ngọc đế đăng cơ năm hai mươi một tuổi, trước đó từ năm mười bảy tuổi đã lăn lộn chiến trường, đến khi đăng cơ năm ba mươi tuổi cũng từng cầm quân đến bình định biên quan. Người trẻ tuổi cậy mạnh, hiện tại về già mới biết hại thân. Lại thêm trận vừa qua hao tổn cả tinh thần lẫn thể xác, bốn mươi ba tuổi, Ngọc đế đã cảm nhận sâu sắc sự bất lực của tuổi già.

Có điều, từ lúc định ngày đến hôn lễ còn chưa đầy một tháng, cung nữ thái giám Đông cung bận đến vắt chân lên cổ mà chạy, nghi lễ của Hoàng gia đâu phải cứ có tiền là chuẩn bị được? Phải chuẩn bị kì công suốt, đơn giản hỉ bào của Thái tử, phải dùng lụa thượng hạng của phương Nam, lại thêm ba mươi sáu tú nương tay thêu lão luyện may suốt ba tháng mới xong, nay nói rút ngắn tức phải huy động thêm sức người, Đông cung số lượng có hạn, dù Ngọc đế chiếu chỉ các cung khác giúp đỡ, nhưng hỉ sự của Thái tử dù quan trọng cũng sao có thể vì lý do ấy ảnh hưởng đến việc hầu hạ các vị tổ tông khác trong cung? Cho nên, mượn thêm người từ các cung khác không phải lúc nào cũng mượn được, bọn họ chỉ còn cách thức đêm làm việc. Suốt nửa cuối tháng bảy, toàn bộ Đông cung không đêm nào được ngủ.

Đến mùng một tháng tám, Đại nữ quan chợt hoảng hốt nghĩ ra: Tân nương từ đâu xuất giá bây giờ? Từ Hoàng cung? Vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa!

Ai cũng biết Tướng Quân phủ bị Đại Hoàng tử định tội chu di cửu tộc, họ hàng thân thích đều bị chém không còn lấy một ai. Còn sót lại chỉ có một hai người do ở xa kinh thành chưa kịp về chịu chém, bệ hạ xuống chiếu an ủi, nhưng nhà cửa đều bị vơ vét phá hủy sạch sẽ, sao có thể dùng làm chỗ cho Thái tử phi, tương lai là Hoàng Hậu xuất ra đi ra?

Đại nữ quan lo lắng đến bạc trắng tóc, vội đi xin ý chỉ của Quý phi. Quý phi vẫn đang bệnh nặng, nghe vậy gắng gượng ngồi dậy, suy ngẫm hồi lâu liền bảo Đại nữ quan trở về, tự mình đến thư phòng hỏi ý kiến Ngọc đế. Lúc này Ngọc đế gặp mặt Lễ bộ Thượng thư, thấy bà đi vào hồ hởi nói:

- Ái phi không phải không khỏe sao? Sao còn cố đến đây làm gì?

Quý phi lắc đầu nói:

- Tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp hôm nay thấy trong người khỏe hơn nhiều, ngồi trong phòng mãi thấy buồn, nhân tiện ngự trù mới làm món điểm tâm mới khá ngon, vì vậy mang đến dâng lên bệ hạ. Thượng thư đại nhân không ngại cũng nếm thử một chút!

Thượng thư cúi đầu đáp tạ. Ngọc đế trong mắt đầy ý cười nhặt một miếng nếm thử, gật đầu:

- Ngon.

Quý phi nghe xong cũng cười, mắt sắc nói:

- Bệ hạ cùng Thượng thư đang bàn chuyện, thần thiếp không quấy rầy nữa…

Nói đến đấy, Ngọc đế liền ngắt lời nàng, vươn tay kéo nàng đến bên cạnh.

- Ái phi không cần phải đi, Thượng thư đang bẩm chuyện cần ái phi xem xem đây!

Quý phi ngạc nhiên quay đầu, Thượng thư cúi đầu bẩm một lần nữa. Hóa ra Lễ bộ Thượng thư lần này vào cũng vì chuyện của Thái tử phi. Lễ bộ Thượng thư trước kia cùng Đại tướng quân có giao tình, nay Tướng quân phủ gặp nạn diệt môn, phủ Thượng thư nguyện ý làm nhà mẹ đẻ của Tam tiểu thư.

Không nói đến vị Thượng thư này có mưu đồ gì, nhưng xét tới triều đình đang hỗn loạn, nhất là những kẻ còn sống sau nạn Đại Hoàng tử nơm nớp lo sợ sẽ bị Ngọc đế trả thù, quan viên mới bổ nhiệm có lòng nhưng lực không đủ, khoa cử phải hai năm nữa mới mở, triều đình đang rất thiếu người, không thể không tận dụng bọn họ. Nay Thượng thư đưa ra ý kiến này, thứ nhất chức vị của hắn đủ lớn, thứ hai hắn là một trong những đại quan còn sót lại dưới tay Đại Hoàng tử, đồng thời cũng sống sót sau khi Đại Hoàng tử thất thể mà không một chút lông tóc hao thương. Với hai điều kể trên, hắn đủ sức nặng trấn an các đại thần kia, cam đoan Ngọc đến không xuống tay với bọn họ, việc này vô cùng có lợi cho Ngọc đế ổn định triều chính. Còn về lòng riêng, Thái tử phi sau này là Hoàng Hậu, phủ Thượng thư bàn tính muốn làm Quốc cữu tương lai mà thôi, Ngọc đế không hề lo lắng, Trắc phi có cả Hoa quốc đỡ lưng, hắn không sợ con hắn tương lai bị ngoại thích tiếm quyền. Thêm nữa, là người ai chẳng ích kỉ, muốn làm lợi cho riêng mình ? Thần tử không có tư tâm mới khiến Ngộc đế đáng lo ngại.

Cùng là một chuyện, nhưng nếu Ngọc đế ra ý chỉ sẽ khiến các đại thần lại một phen khốn đốn lao đao đoán già đoán non thánh ý, triều đình càng hỗn loạn. Nhưng nếu là Lễ bộ Thượng thư đưa lên, Quý phi đồng ý, đây sẽ trở thành việc riêng của Hoàng thất có sự ngầm đồng ý của Ngọc đế, tức là Ngọc đế đã tha lỗi cho Lễ bộ Thượng thư, mà Lễ bộ thượng thư còn được tha, vậy thì lũ tôm tép bọn hắn cớ sao còn bị trách tội?

Quý phi nghe Thượng thư nói xong, liếc mắt nhìn Ngọc đế một cái, miệng mỉm cười rạng rỡ:

- Thật khéo hôm nay Đại nữ quan mới đến bẩm báo việc này, thần thiếp lo lắng đang định đi tìm bệ hạ bàn bạc, nếu Thượng thư đại nhân đồng ý thì tốt quá, thần thiếp không có ý kiến gì!

Ngọc đế hài lòng nắm tay nàng, gật đầu với Thượng thư. Hắn biết nàng khó chịu vì bị hắn tính kế, nhưng giờ phút này hắn không cố kị được nhiều như vậy. Thái y kê thuốc liều lượng anh túc càng lúc càng nhiều. Bọn họ không dám nói, chẳng lẽ hắn sống cả đời trong cung cấm còn không biết bản thân uống cái gì? Cơ nghiệp trăm năm không thể hủy trên tay hắn, hắn càng không muốn để lại cho con cháu một triều đình vá chằng vá chịt, vậy nên, Quý phi, nàng nhất định phải hiểu cho ta!

Quý phi đáp lại hắn bằng một nụ cười rạng rỡ, ánh sáng trong mắt nàng lấp lánh như vỡ vụn.

Nàng đã quen rồi!

_

_ _

Lễ bộ Thượng thư vừa về tới cửa liền gặp nô tỳ tùy thân của phu nhân nhà mình đang đứng đợi hắn. Nô tỳ kia thấy hắn về liền mừng rỡ chạy đến hành lễ:

- Lão gia đã trở về, phu nhân sai nô tỳ ra đón, nói nếu lão gia trở về mời đi luôn đến hậu viện.

Thượng thư gật đầu, cũng biết phu nhân sốt ruột, bởi vậy không do dự bước theo nô tỳ kia.

Trước kia, khi Tướng quân phủ chưa diệt môn, cùng Thượng thư phủ chỉ là ngoài mặt khách sáo, không có giao tình gì đáng kể, người ngoài chỉ cảm thấy Lễ bộ Thượng thư tính kế trèo cao. Sự thật vốn là thế này.

Thượng thư trước kia vốn chỉ là một tên thư sinh nhà nghèo, phụ mẫu làm nông, nhờ khắc khổ học hành mới đỗ Thám hoa, vào triều làm quan, lại giỏi đưa đẩy đón thánh ý, bởi vậy mới có thể leo lên chức Lễ bộ Thượng thư này. Cuộc đời Thượng thư của ông không có gì đáng nói, chỉ có một người vợ từ thủa hàn vi, đến nay vinh hoa phú quý phu thê vẫn cầm sắt hài hòa, cũng được coi là giai thoại trong kinh thành.

Vị Thượng thư phu nhân này người bên ngoài chỉ nghe nói là con gái một thương nhân ở quê cũ của Thượng thư, lại không biết kì thực bà cũng Đại tướng quân là huynh muội cùng cha khác mẹ.

Phụ thân của Đại tướng quân vốn chỉ là một viên quan nhỏ, lấy mẫu thân của ông coi như có chút trèo cao, bởi vậy vẫn không nạp thiếp. Năm Đại tướng quân năm tuổi, mẫu thân mang bầu con thứ hai, phụ thân của ông bị điều đi nơi khác làm quan. Trời cao, Hoàng đế, nhầm, phu nhân ở xa, cho nên to gan nạp một người thiếp, khiến nàng ta mang bầu. Mẫu thân của Đại tướng quân ở nhà nghe tin tức giận đến sảy thai, mang Đại tướng quân về nhà mẹ đẻ, tuyên bố nếu ông ta dám mang người thiếp kia về sẽ cùng cách. Phụ thân của Đại tướng quân vốn gan nhỏ, ỷ ở xa nên mới dám làm chuyện này, nay sự việc vỡ lỡ, để lại người thiếp mang bầu ngoan ngoãn trở về. Sau này phụ mẫu Đại tướng quân qua đời, Đại tướng quân nghĩ ân oán đời trước không nên truyền cho thế hệ sau, vì vậy đi tìm hai mẹ con người thiếp kia. Trước khi mẫu thân của Đại tướng quân mất, rất hiểu rõ con trai nên trăn trối: có thể giúp hai bọn họ, nhưng không được mang về phủ, càng không cho phép nhập vào gia phả. Vì vậy, khi Đại tướng quân tìm được, biết người thiếp sinh con gái, gả cho một thư sinh, cũng là Lễ bộ Thượng thư bây giờ liền chỉ cho bà một khoản tiền dưỡng già, lại cho em gái một khoản làm của hồi môn sau đó không hề qua lạị, thậm chí sau này thư sinh kia nhờ khoản hồi môn này vào kinh ứng thí, lại từng bước leo lên chức tới chức Thượng thư cũng không hề đả động đến.

Nói đến, tuy đưa Tam tiểu thư về phủ là cũng có chút tư tâm, nhưng phần đa là Thượng thư phu nhân tuy là con thứ bị mẹ cả không chấp nhận, nhưng với ơn của Đại tướng quân vẫn ghi tạc trong lòng, lại thêm lúc nàng mới đến kinh thành cũng vẫn là Đại tướng quân phu nhân bí mật giúp đỡ, cho nên với thảm án của Tướng quân phủ đau lòng không ngớt, nay nghe tin Tướng quân phủ còn sót lại một vị tiểu thư, mới vội vàng nói với Thượng thư tìm cách đưa nàng về. Vả lại, xét cả về tình về lý chức Quốc cữu này Thượng thư phủ đều có đủ tư cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro