chương 20: hỉ là đại sự 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng mùng ba tháng tám, cách hôn lễ đúng một tuần, Tam tiểu thư Tướng quân phủ ngồi kiệu tám người khiêng đặt chân vào Thượng thư phủ, bái hai vợ chồng Thượng thư đại nhân làm cha nuôi mẹ nuôi, trở thành Đại tiểu thư của Thượng thư phủ. Ngoài cửa Thượng thư phủ người xem kín nghịt, nghe nói Tam tiểu thư Tướng quân phủ tuy con nhà võ gia nhưng các nương nương trong cung ai nấy đều khen ngợi, nói tuy không xinh đẹp như Hoa quốc Công chúa, nhưng thắng ở đoan trang hiền thục, rất hiểu biết lễ nghi quy củ. Người ta vẫn nói thê hiền thiếp mĩ, Thái tử quả nhiên là có phúc lớn!

Tầm giờ Thìn, cỗ kiệu tám người khiêng từ Hoàng cung đến được trước Thượng thư phủ, theo sau là hai hàng dài, mỗi bên tám nô tỳ, người người xinh đẹp như hoa, mặt tươi cười, hai mắt sáng lung linh. Kiệu dừng, một nô tỳ tới vén mành, vươn tay đỡ người trong kiệu bước ra. Ai ai cũng biết vị Tam tiểu thư này là người duy nhất trốn được khỏi bị Đại Hoàng tử chu di cửu tộc, an toàn mang hổ phù tới tay Tứ Hoàng tử, à không, Thái tử bây giờ. Bởi vậy, nay được tận mắt nhìn thấy không khỏi tặc lưỡi một phen, thế gian sinh ra gương mặt quả nhiên là để lừa người. Chỉ thấy người bước xuống mặc váy trắng tôn lên dáng người cao yểu điệu, tóc đen như mun dài chấm gót chân, da trắng như bạch ngọc, mặt trái xoan, nhìn thoáng có cảm giác như tiểu thư thế gia, mười ngón tay không dính nước xuân thủy, ngây thơ không hiểu sự đời.

Thượng thư phu nhân ra đón tận cửa, dù bà là mẹ nuôi, cũng chỉ là mẹ nuôi mà thôi, người ta chuẩn bị là Thái tử phi, tương lai sẽ là Hoàng Hậu kia mà.

Hai bên chào hỏi một phen, tay bắt mặt mừng rước vào trong nhà, đám đông bên ngoài trông ngóng thấy không còn gì để xem mới dần tản đi.

Lúc này, trong hậu viện Thượng thư phủ, Thượng thư phu nhân đang nắm tay Tam tiểu thư hỏi han ân cần, cười nói:

- Nơi này đã là nhà của con, lão gia cũng chẳng phải ai xa lạ, con không có gì phải ngại, cứ tự nhiên thoải mái... 

Nói đến đây, bà vuốt tóc Tam tiểu thư, hai mắt rân rấn nước:

- Con đã phải chịu khổ nhiều rồi!

Tam tiểu thư cúi đầu đáp:

- Mẹ nuôi đừng quá thương tâm, chẳng phải bây giờ con vẫn tốt mà!

Thượng thư phu nhân lau vội nước mắt, gượng cười nói:

- Xem ta này, già thật rồi, ngày vui mà cứ lải nhải chuyện không đâu. Ta đã cho người chuẩn bị sương phòng, hôm nay hẳn con đã mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi!

Tam tiểu thư đáp tạ: 

- Tạ mẹ nuôi quan tâm.

Thượng thư phu nhân bật cười:

- Con bé này, mở miệng một câu cảm ơn, hai câu đáp tạ... người nhà cả kia mà!

Nói xong lại quay ra dặn dò đám nô tỳ hầu hạ cẩn thận, nhắc đi nhắc lại hai ba lần mới để cho Tam tiểu thư mang về. 

_
_ _ 
_ _ _

Nhìn bóng Tam tiểu thư đi khuất, Thượng thư đại nhân vén mành đi vào, cười với phu nhân: 

- Thế nào? Bà yên lòng rồi chứ? Ta thấy Tam nương nói năng đúng mực khôn khéo, lễ nghi quy củ cũng đầy đủ cả, Thái tử coi trọng nàng, lại thêm có Thượng thư phủ chúng ta đỡ lưng, sau này phu nhân không cần phải lo nàng ở trong cung bị người ta bắt nạt. Phu nhân?

Thượng thư đại nhân nói một hồi không thấy phu nhân nhà mình đáp lại, giật mình quay đầu nhìn, thấy Thượng thư phu nhân đã đuổi hết nô tỳ ra bên ngoài, một mình ngồi bên bàn trang điểm, trước mặt có để một đôi giày vải. Thượng thư đại nhân không phải là người biết thêu thùa may vá, nhưng sống nửa đời người cũng có chút mắt nhìn, xem đôi giày để trước bàn, chất vải đều là hàng thượng thừa, có điều nhìn đi nhìn lại thấy có gì đó không ổn, lại không biết không ổn ở chỗ nào?

- Phu nhân?

Thượng thư phu nhân hai mắt mờ mịt, ngơ ngác nhìn phu quân, khác hẳn với vẻ từ ái lúc trước. Bà máy móc mở miệng: 

- Lão gia, mùa hè năm ngoái ngài tổ chức sinh nhật cho thiếp thân. Tướng quân phủ có gửi đến một gói quà, trong ấy có đôi giày này. 

Thượng thư đại nhân không biết nói gì, đôi giày này rõ ràng...trông...uhm...không được đẹp cho lắm. 

- Mùa đông năm kia, thiếp thân có tình cờ gặp mặt chị dâu, nghe chị than phiền Tam nương suốt ngày múa đao lộng thương, đại ca còn ngầm đồng ý, khiến cho chị ấy không biết đường nào mà lần, còn tính chuyện gả Tam nương cho một nhà bình thường, sợ gả vào thế gia, với tính cách của nàng năm ngày ba bửa sẽ xảy ra chuyện ầm ĩ. Ta về nhà, đúng dịp một vị khách của phu quân đến tặng một thanh nhuyễn kiếm rất thích hợp cho nữ, nhân dịp mùa đông lễ cập kê của Tam nương, ta gửi đến tặng cho con bé. 

- Tam nương không thích thêu thùa may vá, không thích cầm kì thi họa. Nó chỉ thích giả nam trang, phóng ngựa chạy như bay trên đường, nhiều hôm còn trà trộn vào quân doanh vật nhau với người ta. Chị dâu mắng nó, nó trốn sau lưng đại ca, nếu không thì trèo lên mái nhà chờ chị dâu mắng chán thì xuống. Chị dâu nhốt nó, nó phá cửa sổ trèo đi, trốn ra ngoại thành. Vậy nên, thiếp thân nghe tin Tam nương trốn được cũng tin là thật...

Thương thư phu nhân sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, miệng gằn từng tiếng: 

- Đôi giày thêu này là mùa hạ năm ngoài sinh nhật thiếp thân, Tam nương gửi tặng đáp tạ thanh nhuyễn kiếm ta gửi đến. Nàng may vá không tinh, mất tận ba tháng mới hoàn thành, ngón tay còn bị kim đâm cho chảy máu không cầm nổi đũa... Mà phu quân xem, túi thêu cô gái kia tặng thiếp, tay nghề này không chăm luyện từ bé không thể có được. Tam nương tính tình ngay thẳng bộc trực, cô ta miệng lưỡi khôn khéo, mặt mũi ngơ ngác nhưng hai mắt sâu như đầm nước. Tam nương mày kiếm anh tuấn, khi mỉm cười lộ vẻ tuấn tú tiêu sái còn hơn cả nam nhân, cô ta... Tam nương gọi thiếp là "dì nhỏ", cô ta mở miệng mẹ nuôi! Thiếp là mẹ nuôi của Tam nương bao giờ? 

Thượng thư đại nhân tiến lên ôm chặt phu nhân của mình vào lòng, cảm giác người trong lòng càng lúc càng lạnh, lại vòng tay xiết chặt hơn, cắn răng nói: 

- Phu nhân, đừng nói nữa!

Thượng thư phu nhân không nói nữa thật, bà gục đầu vào lòng phu quân như một con rối đứt dây, toàn thân run rẩy. Thượng thư đại nhân vỗ lưng bà lặng lẽ nói: 

- Khóc đi!

Người trong lòng vẫn lạnh ngắt và run rẩy, hồi lâu xong, ông đặt bà lên giường, đã thấy Thượng thư phu nhân nặng nề ngủ thiếp đi mất, nhìn lại, lại thấy áo khoác của mình ẩm ướt một mảng lớn thấm vào da thịt, vừa lạnh lẽo vừa mặn chát. Thượng thư đại nhân cười khổ, đắp kín chăn cho phu nhân, tự lấy một bộ quần áo để thay rồi đi đến thư phòng. Ông phải cùng mưu sĩ bàn bạc một phen, khi nào thì nên rời khỏi triều đình? Xưa nay, bí mật Hoàng gia đều không phải là thứ tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro