Sa bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiều buông xuống rừng cây một màu vàng yếu ớt. Ánh nắng xiên xiên lách qua cành cây, khó khăn chạm vào lớp lá khô phủ dày trên mặt đất. Gió nhẹ thổi, mang theo mùi hương rất riêng của rừng.

Chiếc bẫy thú treo lơ lửng cách mặt đất khoảng hai mét, trong bẫy có một con mỗi vô cùng đáng giá. Nhị hoàng tử của Ngọc quốc - vị Hoàng tử xuất sắc nhất trong số tất cả các hoàng tử của Hoàng đế Ngọc quốc, người sẽ thừa kế ngai vàng nay mai. Ánh chiều muộn chiếu qua hàng mi rợp bóng của chàng, đôi mắt nhắm nghiền phẳng lặng, gương mặt tuấn tú dưới ánh sáng cuối ngày toát lên vẻ ôn hòa. Không ngờ Nhị hoàng tử tiếng tăm lừng lẫy lại có ngày ngồi trong rọ như một con thú hoang chờ người tới bắt. Thanh kiếm trong tay chàng vốn là bảo vật chém sắt như chém bùn, thế mà vô dụng với một cái bẫy thú. Nực cười thay!

Hoàng tử mở mắt, đôi mắt thẫm như hắc ngọc, lạnh lùng như đêm tối. Nếu không bị trói buộc ở đây, có lẽ chàng đã kết thúc hội đi săn mùa thu, dâng lên kính Phụ hoàng một con thú nào đó, hổ trán trắng như năm ngoái, hoặc gấu ngựa đen như năm kia. Sau hội đi săn mùa thu, chàng chuẩn bị giúp Phụ hoàng khảo kì thi Đình sắp tới, cũng chọn cho bản thân vài môn khách có tài trong số thí sinh dự thi. Mùa xuân sang năm, có lẽ sẽ thành hôn. Công chúa Hoa quốc bên cạnh đang lưu lại Hoàng cung làm khách. Chàng gặp qua mấy lần, dung mạo rất đẹp, nhưng chính xác như thế nào thì chàng không nhớ rõ, tuy vậy, trong số các nước chư hầu, Hoa quốc là nước giàu có nhất, lấy Công chúa sẽ có được tài lực của Hoa quốc làm hậu thuẫn. Ngôi vị Thái tử tuy nói là vật trong tay, nhưng Phụ hoàng niên kỉ còn dài, không ai nói trước được, huống hồ bao nhiêu thế lực như hổ rình mồi, chàng không thể không cẩn thận. Hơn nữa, Công chúa cũng rất dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, sau này chưởng quản hậu cung chắc sẽ không có sơ sót. Hiện nay Phụ hoàng đang nắm 1/3 binh quyền, còn lại Hoàng huynh, chàng, Tể tướng và tướng quân chia đều. Tướng quân là bậc trung quân ái quốc lại có tài cầm quân, có thể tin được. Nhưng Tể tướng thì khó nói, môn hạ của ông ta ngày càng nhiều, mở rộng ra đến cả nước rồi, không thể để ông ta càng ngày càng ngạo mạn như vậy. Xét động tĩnh của Hoàng huynh có vẻ có ý đồ tiếp cận Tể tướng. Có lẽ nên nạp Đại tiểu thư của Tể tướng làm Sườn phi chăng?

Chàng nhắm mắt lại, tuyệt nhiên không hề lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại. Thứ nhất, nếu kẻ đặt bẫy muốn giết chàng, chắc chắn cũng đủ thông minh để biết chơi trò kéo dài thời gian với chàng là ngu xuẩn. Vậy hẳn cái bẫy này không liên quan đến ám sát. Chàng chỉ cần chờ người tới gỡ bẫy. Đối phó với con người là bài học vỡ lòng của chàng, mà chàng thực sự là một học trò vô cùng xuất sắc!

Có tiếng vạt áo quét trên lá khô. Một người trùm áo choàng kín từ đầu đến chân đang ngẩng đầu nhìn chàng. Rõ ràng hắn ngẩng đầu, rõ ràng trời còn sáng đủ nhìn thấy mặt người, nhưng Hòang tử vẫn không thể nhìn thấy rõ mặt hắn. Chàng chỉ thấy một màu áo xám bạc và một khoảng tối do bóng áo che khuất.

Người kia phát ra một tiếng thở dài thật nhẹ:

- Hừ..., là con người.

Giọng nói hơi khàn, không phân biệt được là nam hay nữ. Hắn vung tay, túi lưới từ từ hạ xuống ngang tầm mắt. Kẻ kia dường như nhăn mày quan sát Hoàng tử. Ánh mắt quá lộ liễu làm chàng khó chịu. Từ trước tới nay, chưa có kẻ nào dám vô lễ với chàng như vậy. Mà chàng có thể cảm giác được hắn đánh giá chàng xong, vẻ thất vọng càng lộ rõ.

- Thôi, có còn hơn không. Ngươi có muốn kí Huyết ước với ta không?

Hoàng tử giật mình, Huyết ước? Chàng đã từng nghe thấy từ này.

- Ngươi là Phù thủy?

Mắt người kia hơi lóe lên:

- A , không tệ lắm, ngươi có muốn kí Huyết ước với ta không?

- Tại sao ta phải kí Huyết ước với ngươi?

- Ta sẽ cứu ngươi!

- Ta cần ngươi cứu sao?

Phù thủy giống như được nhắc nhở, vỗ vỗ trán, bàn tay cũng không lộ ra khỏi tà áo.

- Vậy ta đi đây!

Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi, miệng lẩm bẩm:

- Không biết hai cái bẫy còn lại có cái gì ăn được không? Trời sắp tối rồi, tới muộn để con gì ăn mất thì thật xui xẻo !

Tay Hoàng tử nắm chặt chuôi kiếm. Túi lưới đã bị hạ sát xuống mặt đất, bản thân chàng như cá nằm trong giỏ, nếu có con hổ báo nào đi ngang qua, chẳng phải chàng sẽ thành bữa tối của chúng? Chàng chém mạnh thanh gươm vào túi lưới, lưới chỉ khẽ chùng xuống thanh gươm liền bật ra. Thật vô dụng!

Hoàng tử nghiến răng:

- Quay lại đây!

Người kia vẫn bước đi, miệng lại lẩm nhẩm:

- Hừ, con người nói chuyện ngày càng thô lỗ, không có lễ phép gì cả!

Trên trán chàng gân xanh hiện lên thấy rõ:

- Ngươi,...làm ơn,...quay lại đây!

Tiếng áo choàng lướt trên lá khô dừng lại, Phù thủy quay đầu, trong một thoáng, Hoàng tử như thấy một bóng dáng chợt lóe lên trong khoảng tối gương mặt của hắn, bóng dáng của nụ cười.

- Ta nghĩ ngươi biết Huyết ước, hẳn không cần ta nói nhiều nhi?

Hoàng tử nắm chặt tay, các khớp xương kêu răng rắc.

- Giới hạn là bao nhiêu?

- Hu? A, 7 bước.

Phù thủy vươn một ngón tay. Lúc này trời đã tối đen như mực. Từ trên tay hắn hiện ra một ngọn lửa xanh lét, nhưng ấm áp. Nó như có sức sống, nhảy từ trên tay Phù thủy xuống đất, biến thành một chiếc đèn có chân ba ngón, lịch bịch đi trước dẫn đường.

- Đi xem hai cái bẫy kia đã, hi vọng sẽ không để thành viên mới nghĩ chúng ta bạc đãi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro