Sống trong rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Phù thủy nằm giữa một khoảng trống trong rừng, thoạt trông vô cùng nổi bật. Quanh nhà có hàng rào bằng gỗ bao quanh, cổng bằng gỗ có mắc treo đèn. Chiếc đèn có chân khi tới cổng liền nhảy lên treo mình ở đó. Bên cạnh nhà là vườn cây, trồng các loại thảo mộc kì lạ, loại có độc, loại lại không, Hoàng tử còn tận mắt thấy mấy cây biết đi. Chúng di chuyển từ vườn trước ra vườn sau, những chuyến đi mà Phù thủy gọi là "thỉnh thoảng thăm viếng lẫn nhau".

Công việc chính của chàng là hàng ngày theo Phù thủy vào rừng, gùi thảo mộc mà hắn hái hay đào được. Nửa ngày còn lại, hoặc sẽ trồng cây trong vườn, hoặc giã thuốc bằng cối đá. Sang mùa đông sẽ đi vào rừng lấy củi khô đốt sưởi ấm. Thức ăn hoang dã phong phú, chán có thể ra suốt bắt cá. Hoa quả rau củ được tích trữ từ mùa thu, chỉ việc mở hầm chứa lấy ra. Trong rừng cũng không chỉ có mình Phù thủy sinh sống, có một ít thợ săn ở bìa rừng, nhưng chàng không biết chỗ chính xác, ngoài ra còn có một ngôi làng nhỏ, thỉnh thoảng có thể bắt gặp người làng vào rừng hái thuốc. Họ rất thân thiện, không hề quan tâm để ý đến vẻ ngoài kì quặc của Phù thủy. Cuộc sống rất dễ chịu. Quá mức dễ chịu khiến người ta lo lắng. Nhất là với chàng, một kẻ sống trong âm mưu ngay cả khi còn trong bụng mẹ.

Sau đó một ngày, Hoàng tử hỏi Phù thủy:

- Ngươi có mục đích gì?

- Hu?

Phù thủy không hiểu.

- Kí Huyết ước, ngươi có mục đích gì?

Lúc này đã là mùa hạ, trời tối muộn hơn, Phù thủy dẫn chàng đi xa hơn, vào tận trong rừng sâu. Nghe nói trong đó có nhiều thảo mộc hữu ích mà chưa bị cắt trụi. Đã là buổi chiều, họ đang trên đường về, không ngờ bắt gặp một con suối. Nước suối trong mát, mềm mại, không quá lạnh như nước suối ven nhà. Phù thủy đang rửa tay, nghe chàng hỏi nhưng không tiếp tục trả lời. Hoàng tử nhíu mày hỏi lại, hắn vẫn không nói gì. Chàng quay đầu, trong khoảng khắc, cổ họng bỗng nghẹn cứng, môi mấp máy nhưng không nói nên lời.

Phù thủy đang tắm. Da trắng như ngọc, sáng lên trong nước. Tóc đen như mun, thả bồng bếnh trên mặt nước. Theo dòng nước chuyển động, bộ ngực no đủ lúc ẩn lúc hiện. Cảnh đẹp khiến người ta ngơ ngác.

Phù thủy là ..... nữ nhân? Cô gái dưới suối phủ một chiếc khăn lên mặt che đi dung mạo, nhưng bộ áo choàng xám bạc trên bờ tố cáo thân phận của nàng. Sau phút hoảng thần, Hoàng tử quay mặt đi, trong lòng cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Quả nhiên, phù thủy không phải là thứ tốt đẹp gì, giữa ban ngày ban mặt cởi trắng câu dẫn nam nhân. Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ! Uổng cho chàng còn nghĩ hắn ta, không, là cô ta, có lẽ không đến nỗi xấu xa như người ta vẫn nói!

Hoàng tử quay đi ngay lập tức, giọng lạnh băng:

- Không biết xấu hổ! Mẫu thân cô không biết dạy cô nam nữ khác biệt, không được lộ da thịt trước mặt nam nhân hả?

- Hu?… A, không, mẹ tôi mất năm tôi ba tuổi.

Phù thủy hơi ngạc nhiên, rồi trả lời, sau đó tự lẩm bẩm với vẻ băn khoăn:

- Không được lộ da thịt ư?

Cơn giận trong lòng Hoàng tử hơi hơi hạ xuống, nghe được câu sau của nàng lại cháy lên hừng hực. Chàng gằn từng tiếng :

- Sau khi mẫu thân cô qua đời, cô không ở với ai đâu mà không có người dạy cô?

- Ừ! Tôi ở một mình.

Phù thủy nói nhẹ nhàng như một sự thật hiển nhiên.

- Không nên thế sao?

Ba tuổi, một mình trong khu rừng đầy dã thú và độc vật, nàng đã sống thế nào? Đôi mắt phù thủy khuất sau tấm khăn trắng, nhưng chàng vẫn cảm nhận được nó phẳng lặng như mặt nước hồ, không nỗi buồn, cũng không cả niềm vui. Trái tim Hoàng tử bỗng trầm xuống, lỡ một nhịp.

Ba tuổi, lúc ấy chàng đang làm gì?

- Suýt chết vài lần rồi sẽ khôn ra. Như bây giờ chẳng phải vẫn sống đó thôi?

Hoàng tử im lặng. Mắt chàng nhìn xa xăm. Ánh chiều dần dần tắt lịm, bóng đêm âm u dường như đi ra từ mắt chàng.

- Muộn rồi, về thôi!

Phù thủy đã tắm xong, đến bên cạnh chàng. Hoàng tử không quay đầu, bước về phía trước. Gió đêm đã thổi qua khu rừng. Loài hoa không tên nào đó bắt đầu nở rộ, hương thoang thoảng, dập dìu theo gió.

Bịch! Bịch! Bịch!

Xen lẫn tiếng côn trùng kêu, chiếc đèn nhảy từng bước, chao đèn đung đưa lắc qau lắc lại làm ánh sáng xung quanh cũng chao đảo theo.

Hoàng tử đi trước, Phù thủy theo sau. Nàng rất khó chịu, cảm giác giống như bản thân là đứa trẻ phạm lỗi, mà người lớn là kẻ đi đằng trước kia, đang nghiêm mặt giận dữ. Rõ ràng, nàng có làm gì đâu? Hơn nữa, nàng mới là chủ nhân kia mà, đi sau còn ra thể thống gì? Phù thủy hừng hực quyết tâm lấy lại quyền làm chủ, bước lên phía trước:

- Này!

Phù thủy đứng trước mặt Hoàng tử, dưới ánh sáng đèn toát lên thần thái nghiêm nghị của bậc chủ nhân.

Hoàng tử ngẩng đầu, mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, đứng trong bóng tối, lãnh khí toát ra mãnh liệt. Có một thoáng, gió đêm như ngừng thổi, trong không khí chỉ cảm thấy sự rét lạnh tới tận sống lưng.

- Uh?

Phù thủy nuốt nước bọt, run rẩy:

- K...không có gì!

Hoàng tử (lại) đi trước, Phù thủy (lại) theo sau.

Phù thủy ( vẽ hình nhân, rút giày ): ta đánh chết ngươi, đồ không có cốt khí, không có cốt khí! Hu hu hu! T_T

Đi thêm được một quãng, Hoàng tử đột ngột dừng lại, Phù thủy cũng thôi không đánh hình nhân nữa, cả hai đứng yên dưới ánh sáng yếu ớt, cảm nhận nguy hiểm lẩn lút trong bóng đêm, từng bước, tường bước đến gần.

- À........hú.........u u u u ... u.. u..!

Giữa rừng đêm âm u, tiếng sói hú văng lên u oán não nề khiến người ta sởn gai ốc. Chiếc đèn lập tức nhảy lên treo ở một cành cây gần đó, đảm bảo chiếu sáng, lại không làm vướng chân chủ nhân, vô cùng biết thân biết phận, chỉ có điều có lẽ do gió đêm thổi quá mạnh nên chao đèn chao đảo lắc lư không ngừng.

Hoàng tử từ từ rút kiếm, tay còn lại theo bản năng kéo Phù thủy ra phía sau. Phù thủy không ngăn cản, ngoan ngoãn đứng phía sau. Thường, nếu chẳng may gặp phải loại sự tình này, chỉ cần giết một vài con răn đe cũng đủ cho bầy sói biết sợ mà lui. Với khả năng của Hoàng tử, đây chẳng qua là một bữa ăn khuya nhẹ nhàng.

Sát khí bủa vây bốn phí, cùng với mùi máu tươi thoang thoảng, không khí chùng xuống nặng nề. Bầy sói bắt đầu loạt công kích đầu tiên. Những đôi mắt đỏ rực hoang dại ngập lửa hận không hề do dự xông lên. Mùi máu loãng trong không khí bắt đầu đậm đặc.

Đợt công kích thứ hai, Phù thủy nhíu mày. Hiện không phải là mùa khan hiếm thức ăn, dẫu hai người có khiến bầy sói tưởng đến cướp mồi cũng không có lý bọn chúng cắn không chịu nhả như thế!

Hoàng tử vung kiếm giết con sói thứ bảy, Phù thủy phía sau bỗng xoay người đấu lưng với chàng, từ trong tay áo rút ra một đoạn gậy nhỏ, khẽ vẩy tay, đoạn gậy liền biến dài thành một thanh kiếm tròn sáng lạnh.

- Vận khí của chúng ta thật là hiếm có!

Nàng khẽ cười, vung tay chém một con sói vừa phóng lại gần.

- Giết con đầu đàn, nếu không đêm nay không đi được với chúng đâu!

Quả thật, vận khí của hai người vô cùng hiếm có, cả khu rừng rộng lớn có thể đi trúng ổ của bầy sói, uhm, đi trúng ổ của bầy sói không sao, lại đi trúng lúc đang có sói con, oh, có sói con cũng không sao, nhưng theo mùi máu lúc đầu nàng ngửi thấy, cùng bầy sói đang lửa hận ngút trời, vô cùng có khả năng có kẻ đã nhân lúc chủ nhà đi vắng, tới giết sói con, loại chuyện này trong rừng không thiếu. Chỉ đáng thương hai người nàng, vô tình thành kẻ thế thân, chịu cơn thịnh nộ trả thù của bầy sói. Lại nói, nàng ở trong rừng bao nhiêu năm chưa từng gặp sự tình này, mà hắn mới tới chưa tròn một mùa liền vấp phải. Quả nhiên là vận khí vô cùng hiếm có!

Hoàng tử rất nhanh hiểu ý của nàng, để Phù thủy bọc lót phía sau, một đường nhắm thẳng sói đầu đàn hướng tới. Bên cạnh sói đầu đàn còn hai con nữa, màu lông bàng bạc, có thể coi là phó tướng của nó. Chúng đều đã già lõi đời, đầy kinh nghiệm và tinh khôn, thấy chàng lại gần lập tức xông lên tấn công hai phía, phối hợp vô cũng nhuần nhuyễn. Hoàng tử vung kiếm giải quyết chúng xong, sói đầu đàn đã lại mất hút. Tới lúc này, Phù thủy đã cách xa chàng một quãng, Hoàng tử chợt hiểu ý của sói đầu đàn, nó đã tách chàng và Phù thủy mỗi người một phía không thể yểm trợ cho nhau, hiện mỗi người chỉ có một đôi mắt, còn bầy sói ở bốn bên, lợi thế đã xoay chiều. Quả nhiên là một con sói tinh khôn đến khó chịu!

Hoàng tử bỗng cảm thấy đầu hơi choáng váng, trong mũi liền cảm thấy khô rát, quay đầu, khoảng cách đã quá bảy bước, chàng vội tiến về gần Phù thủy nhưng không kịp, máu đỏ từ mũi đã chảy ra, theo mỗi bước đi, máu mũi liền chảy xuống thành dòng. Bọn sói ngửi được mùi huyết từ con mồi, phấn khích không ngừng, càng lao lên cắn xé không hề biết sợ.

Phù thủy bỗng hét lên:

- Đằng sau!

Hoàng tử chưa kịp thắc mắc, con sói đã nhào lên bám vào lưng chàng, hai chân đặt lên vai. Chàng cảm nhận rõ hơi thở hôi hám lẫn mùi máu tanh khò khè từng đợt phả vào gáy, sát khí từ hàm răng sắc lạnh kề sát bên cổ và móng vuốt mỗi lúc một bấm sâu vào da thịt. Mùi máu gần kề làm huyết tương trong người con sói sôi lên sùng sục, tuy vậy lại không làm nó mất đi tỉnh táo. Nó cũng rất hiểu con mồi này đáng sợ không thua kém một đầu dã thú, có lẽ còn hơn cả dã thú trong rừng, nếu không cẩn thận, kẻ chết sẽ là nó. Vì vậy, nó phải kiên nhẫn, thật kiên nhẫn chờ đợi một cái quay đầu, hàm răng sẽ cắm phập vào cái cổ họng non mềm trước mắt.

Phù thủy cố gắng chạy tới, nhưng lại bị những con sói còn lại ra sức quấn thân.

- Đừng quay đầu!

Phù thủy lại hét lên, kiếm trên tay không ngừng vung ra, con sói lọt vào phạm vi của nàng đều chết không toàn thây. Nhưng bọn sói nghe lệnh của sói đầu đàn, liều chết ngăn cản nàng.

Hoàng tử cảm giác máu từ mũi đã dừng lại. Khoảng cách đã đủ gần.

Chàng quay đầu lại.

Trong cảnh tranh tối sáng, Phù thủy lại thấy rõ hai dòng máu đỏ từ mũi Hoàng tử chảy ra, con sói bám chặt trên lưng chàng. Hoàng tử tiến lên một bước, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt liền lóe lên tia sáng. Chàng chầm chậm quay đầu trước mắt nàng, tim nàng bỗng nhiên như ngừng đập.

Một cái quay đầu, ngỡ thương hải đã tang điền.

Phập!

_ _ _

_ _

_

Sói đầu đàn chạm đất.

Người nó bị chém làm hai đôi, máu bắn tung tóe, đôi mắt vẫn đỏ rực nhưng không còn tiêu cự. Sau vài giây tĩnh lặng, bọn sói còn lại mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, kéo nhau chạy trối chết, chỉ chốc lát đã không thấy tăm hơi. Hoàng tử đứng cạnh xác sói đầu đàn nhưng không buồn liếc mắt một cái, chỉ chăm chú nhìn thanh kiếm của mình. Phù thủy đứng sững nhìn chàng, trái tim hình như chưa đập trở lại.

- Sao vậy?

Hoàng tử lau sạch vết máu trên kiếm, tra vào vỏ, tới bên nàng.

Phù thủy ngoái đầu nhìn xác sói đầu đàn còn nóng hôi hổi, đã mất đi sự sống nhưng những chiếc răng nanh vẫn lộ vẻ lạnh lùng sắc nhọn. Vào lúc Hoàng tử quay đầu, sói đầu đàn cũng nhe nanh cắn xuống, nhưng cái hàm răng nó chạm được lại không phải là một cái cổ non mềm, mà là một thanh kiếm sát khí lạnh băng, không hề do dự xẻ nó ra làm hai nửa.

- Ngươi thật may mắn! 

Nàng nói, vẻ mặt bình thản lạ lùng:

- Ngay cả thợ săn lão luyện nhất trong khu rừng này cũng khó lòng toàn thân thoát khỏi, sói không phải loài vật dễ đùa bỡn, nhất là một con sói già tinh ranh như vậy.

- Không phải may mắn!

Phù thủy nhíu mày:

- Hu?

- Không phải may mắn!

Hoàng tử với lấy gùi cây thuốc đeo lại vào lưng.

- Ta sẽ không làm bất cứ việc gì khi chưa nắm chắc, ta không tin vào may mắn.... Về thôi, nơi này không nên ở lại lâu!

Chàng bước lên phía trước, đi được một quãng, Phù thủy vẫn đứng lặng sau chàng, gương mặt chìm trong bóng tối, không thấy được nàng đang nghĩ hay đang nhìn cái gì. Hoàng tử quay đầu khó hiểu:

- Sao vậy?

Phù thủy ngẩng lên, lướt qua chàng:

- Không có gì, trở về bôi thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro