Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua vài ngày, Phù thủy không đi vào rừng hái thảo mộc. Nàng bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Từ phòng ngủ tới phòng bếp, cổng ra vào, đến lá vàng rơi trong vườn cũng không được phép bỏ sót, Hoàng tử, tất nhiên là lao-động-khổ-sai-miễn-phí.

Với Hoàng tử, mấy việc như chặt cây, bổ củi, gùi thức ăn, bắt thú quả rất nhẹ nhàng, nhưng những công việc dọn dẹp nhà cửa khiến chàng như muốn phát điên. Một cái cửa sổ, Phù thủy bắt chàng lau đi lau lại đến năm lần, chỉ vì một cái góc nhỏ xíu còn dính bẩn! Tiếp mấy ngày, nàng lôi chàng ra chỗ hàng rào khập khiễng mục nát như hàng răng bà lão yêu cầu mang ra lau sạch rồi sơn lại toàn bộ, Hoàng tử cảm thấy không thể chịu nổi được nữa:

- Rốt cuộc là cô làm cái trò gì vậy??!!!!!!!!!!!!

Một bầy chim trên cây cổ thụ gần đó giật mình bay tán loạn. Đáp lại lời chàng, Phù-thủy-nhàn-nhã-nhẩn-nha vô cùng kinh ngạc mà nhìn chàng như người ngoài hành tinh:

- Đón năm mới, đừng nói với ta là ngươi chưa đón năm mới bao giờ nhé?

Đón năm mới???........... Hoàng tử nhìn ngoài trời đang nắng trang trang, gió thổi nhẹ nhàng, cây cối um tùm xanh tốt, không hề có một biểu hiện của cuối đông đầu xuân, bắt đầu tin có chứng bệnh sợ đến mức phát điên. Thảo nào hôm ấy xong rồi mà cô ta cứ đứng yên một chỗ, rõ ràng là quá sợ hãi nên không nói được gì, đến hôm nay tinh thần đã trở lại nhưng dư chấn vẫn còn, cuối cùng bộc phát ra bên ngoài thành như thế này!

Chàng quay lại nhìn Phù thủy, lại thấy nàng nhìn mình với vẻ đồng tình thương hại:

- Ta nghe nói ở ngoài có nhiều đứa trẻ không cha không mẹ, cũng không có nhà để về, lang thang phiêu bạt, chưa từng biết năm mới là thế nào. Lúc đầu không tin, giờ thì tin rồi!

Hoàng tử: T_T

Phù thủy:

- Ta hiểu, đừng lo, ta sẽ để ngươi ở đây đón năm mới!

Chàng nghiến răng vung tay đấm vào hàng rào răng bà lão, hàng rào không vỡ vụn như chàng tưởng, nó khẽ lung lay rồi đứng vững, tiếp tục cọt kè cọt kẹt trêu tức chàng.

- AAAAAAAA!!!! ...................... Đi-chết-đi!!!!!!!!!!!!

|||=_=

Hôm sau Phù thủy dắt chàng ra khỏi nhà. Hoàng tử nghĩ chắc có lẽ cơn điên đã hết, không ngờ lại chỉ là một dạng khác của nó. Vì cô ta bảo:

- Đi chợ Tết!

Đi chợ Tết??? Tại cái chốn khi ho cò gáy này??? Hoàng tử thề rằng điên là bệnh lây truyền, Phù thủy bị điên, còn chàng chẳng chóng thì chày cũng sẽ bị cô ta làm cho phát điên! Nghĩ là thế, chàng lại không thể đi theo, để một người thần trí không rõ loanh quanh trong rừng, nhỡ cô ta đụng phải nguy hiểm, chàng...Huhmm.. Chẳng qua bởi vì cô ta cùng chàng đã kí hạ Huyết ước, khoảng cách giữa hai người quá bảy bước, chàng sẽ đổ máu thất khiếu mà chết, nếu không ai thèm quản, hừ!

Họ đi khoảng hai giờ, rẽ qua nhiều con đường, cuối cùng tới một khoảng rừng tối, hai cây mọc thẳng tắp hai bên đường, giống một đường hầm do con người kiến tạo. Hoàng tử bước chân vào, bốn bề đường hầm tối như hũ nút, mắt chàng vốn được huấn luyện nhìn trong bóng đêm, nhưng ở trong này hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Phù thủy nói cho nhàng: đó không phải là bóng tối của ngày và đêm, là bóng tối của linh hồn, nên dù mắt chàng có tốt mức nào cũng không nhìn thấy được. Vừa nói nàng vừa vươn tay lẩm bẩm: "Nhân danh ánh sáng của linh hồn, ta cho phép nhìn thấy"  Tức thì một ngọn lửa xanh lét hiện ra. Nó cháy một cách khổ sở, lách tách trong run rẩy.

 Phù thủy nói bằng ngôn ngữ cổ.

Lửa vừa hiện ra liền chiếu sáng một bóng người trước mặt họ. Nói là người nhưng chàng cũng không chắc lắm, vì có lẽ do ánh sáng quá yếu nên chàng không nhìn rõ được hắn ta như thế nào, chỉ thoáng thấy một cái bóng lờ mờ. Kẻ lạ kêu lên:

- Tắt đi, tắt đi, nhóc con! Chói mắt quá!

Phù thủy lơ hắn tiến về phía trước. Hoàng tử bước theo sau, nhưng tên đó đã vươn tay ngang qua cổ chàng. Tay hắn như làm bằng khói, tới gần liền ngửi thấy mùi thối rữa lâu ngày.

- Nhóc con, là con người, cho ta, cho ta!

Hắn kêu lên khàn khàn đầy kích động. Phù thủy điềm nhiên quay đầu:

- Soul, nó là của ta, Broker chẳng phải mới bán cho ngươi một đống đó thôi!

- Khẹc khẹc khẹc, có ai chê đồ ăn ít bao giờ đâu!

Hắn cười đầy miễn cưỡng nhưng cũng tránh đường cho chàng. Hoàng tử bước nhanh theo Phù thủy, quay đầu, tên đó đã biến mất vào bóng đêm.

- Hắn là cái gì vậy?

Chàng chắc chắn hắn không phải con người, cũng không phải động vật trong rừng.

- Soul, đã từng là con người, vì sợ hãi, vì lòng tham đã bán linh hồn cho quỷ dữ, đây là thứ chúng còn lại sau bản giao kèo, nửa sống nửa chết. Có ngửi thấy mùi đó không? Mùi thối rữa từ tận trong xương tủy. Soul có ở khắp nơi, có lẽ ở thế giới loài người cũng có, chúng chui nhủi trong các góc tối, hoặc tiếp tay cho quỷ dữ lừa gạt những kẻ khác để trở thành một phần của quỷ, hoặc chọn cuộc sống bị cả thế giới nguyền rủa, đánh cắp lại linh hồn của con người khác. Những kẻ ngây ngô lạc bước vào rừng.

Trong rừng này hóa ra còn có nhiều thứ đáng sợ hơn cả dã thú. Hoàng tử chợt nghĩ đến lý do kí Huyết ước của Phù thủy, lấy nàng là trung tâm, vòng tròn bán kính bảy bước, là... để đảm bảo chàng trong tầm mắt của Phù thủy và được an toàn?

Phù thủy cầm ngọn lửa trong tay dẫn đường. Hoàng tử nhìn về phía dáng người nhỏ bé nhưng khiến lòng chàng an ổn, không biết tự lúc nào, chàng có thói quen dõi theo bóng nàng, lúc vào rừng,... trên đường xa,... trong đêm tối... Ngọn lửa trong tay nàng không ngừng run rẩy, nhưng tỏa ra ánh sáng ấm áp tới tận tâm hồn.

- Đưa ta cầm cho!

Phù thủy lắc đầu:

- Không cần!

- Tay ngươi đang run rẩy!

Hoàng tử nắm lấy tay nàng. Phù thủy cúi đầu nhìn xuống tay, bỗng mỉm cười:

- Không phải tay ta run rẩy, là Fireball, nó đang sợ hãi!

Tay Phù thủy để yên trong tay chàng, ngọn lửa xanh lét vẫn run rẩy như cũ. Bốn mắt nhìn nhau. Có cái gì đó yên lặng gieo mầm tại một góc vắng không người biết tới.

- Đi thôi, không chợ liền trưa!
_
_ _
_ _ _

Chợ nằm ở ngay cuối con đường, vô cùng đông vui nhộn nhịp, khác hẳn vẻ hoang sơ vắng lặng trong rừng. Ở cổng chợ, một đám người đang loay hoay treo tấm biển lớn "Chúc mừng năm mới".

Hoàng tử: O__O

- Bây giờ là tháng mấy?

Chàng vội kéo tay Phù thủy lại hỏi, nếu không, chàng không thể không nghi ngờ bản thân mới là kẻ bị điên!

- Tháng sáu, ngày 30 tháng sáu.

Phù thủy khó hiểu nhìn chàng, Hoàng tử khó hiểu nhìn lại. Tháng sáu? Rốt cuộc ai mới là kẻ điên?

Đột nhiên Phù thủy vỗ trán:

- Ta quên, ngươi là người bên ngoài, ở đây, tết mang ý nghĩ là tưởng niệm chứ không phải đoàn tụ, nên nó được tổ chức vào ngày đầu tiên của mùa thu, mùng một tháng bảy.

Hoàng tử vẫn không hiểu:

- Tại sao lại là tưởng niệm?

Phù thủy mỉm cười, nụ cười mơ hồ sau chiếc khăn che mặt:

- Người thân còn sống thì mới mong đoàn tụ, chết hết rồi thì đoàn tụ kiểu gì nữa?

Hai người đi tới trước một cửa hàng thuốc. Cửa hàng bề ngang hơi nhỏ nhưng sâu, những kệ thuốc xếp chồng lên nhau cao tới chạm trần nhà. Ở cửa ra vào có treo một chiếc chuông gió thủy tinh lung linh lóng lánh, mỗi lần cửa mở liền phát ra những tiếng lanh canh dễ nghe. Người bán hàng là một phụ nữ trung tuổi nhiệt tình. Vừa thấy Phù thủy, bà liền toét ra một nụ cười mà Hoàng tử tin rằng rộng tới mang tai. Bà hét lên:

- Ôiiiiiiiiiii, nhóc con!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nếu không vướng quầy thuốc, hẳn bà ta đã xông tới ôm Phù thủy, mặc dù với hành động bây giờ, rất có cơ sở bà ấy sẽ nhảy qua quầy thuốc để thực hiện điều đó. Trái với sự vồn vã của bà chủ cửa hàng, Phù thủy tương đối lãnh đạm, nàng chỉ gật đầu rồi hì hục lục trong cái túi treo bên hông.

- Nhóc con, ta nhớ cháu muốn chết, cháu không biết đâu, chỗ thuốc lần trước của cháu ta bán trong có nửa năm đã hết veo. Vẫn trông ngóng cháu từ đó đến giờ. Cháu nên đi chợ ít nhất hai lần một năm, cứ ở trong cái góc rừng bé tý ấy, không già chết cũng nhàm chán muốn chết!

Nói xong, bà ta phất tay ra một cái khăn mùi xoa chấm chấm mắt, lau đi mấy giọt nước mắt vô hình, rồi làm như mới phát hiện ra Hoàng tử, mắt bà sáng lóa, khăn tay chuyển xuống che miệng cười khúc khích:

- Nhóc con, chàng trai của cháu đây phải không? Thật xinh đẹp, xem cái mắt này, ôi cái mũi này, ôi dáng người này, ôiii ôi ôi ôi, ta nhớ cha cháu năm xưa cũng là một người vô cùng tuấn tú, cực xứng đôi với mẹ cháu, hôn lễ của họ ta còn tham dự ấy chứ! Mười mấy năm rồi, cháu năm nay mười mấy nhỉ? Mười ba, mười bốn? Ừ, cũng đến tuổi rồi! Bao giờ định làm lễ đấy?

Hoàng tử nhăn mày với từ xinh đẹp của bà ta, cẩn thận lùi về phía sau Phù thủy. Lúc này, nàng đã lôi từ trong túi ra một cái rương to bằng người. Chàng trợn mắt, giúp nàng dặt cái rương lên quầy.

- Mười lăm, Phù thủy tiếp lời bà chủ cửa hàng, đặt cái rương lên quầy, - Anh ta không phải người đàn ông của cháu.

Bà chủ mở rương, trở mặt nhanh hơn cả tia chớp.

- Nặng như vậy mà cháu tự mang? Hắn ta để làm cảnh à?

Bà ta quay sang xì một hơi về phía Hoàng tử:

- Chẳng có tý đàn ông gì cả!

Ra khỏi cửa hàng thuốc, Phù thủy đã cất những mảnh vàng vào chiếc túi bé-tí-xíu, Hoàng tử nhíu mày:

- Tại sao không để tôi mang hộ chiếc rương? Đi cả một quãng đường dài như vậy!

- Không nghĩ ra, với lại, tôi quen rồi!

Phù thủy không hề để ý, tiếp tục đi, mặc Hoàng tử rối rắm nhìn theo bước chân nàng.

Chợ rất đông người, như Phù thủy nói, phiên chợ cuối năm, người ta tranh thủ đi mua sắm đón Tết, vả lại cũng do muốn mở Phiên chợ tiếp theo, phải đợi nửa tháng nữa. Hoàng tử chưa bao giờ biết, đón Tết còn phải rắc rối như vậy. Tết hàng năm, Phụ hoàng sẽ mở yến tiệc, mà những buổi yến tiệc trong Hoàng cung chẳng qua là một dịp công khai tính kế, nên ngay cả Tết cũng không ngoại lệ. Với chàng, Tết là lúc các quan lại vương tôn Hoàng tộc kết thân kéo bè, cũng là dịp các công chúa tiểu thư tranh tài khoe mẽ, minh đấu ám đấu, khí thế hừng hực.

Nhưng không hề có vất vả dọn nhà, không có lo toan đi chợ, tính toán thăm nom... Tết Hoàng cung, sôi sục mà không có vui mừng.

Lúc này, họ đã tới một cửa hàng rèn. Bên trong, lò than đỏ rực, mấy người thợ phụ người hì hụi kéo bễ, kẻ đánh bóng, kẻ đập đe, tay chân không ngừng nghỉ. Bên ngoài mặt tiền treo đủ mọi thứ hàng sinh hoạt: dao, kéo, cày cuốc, lưỡi hái, xoong nồi.. Ông chủ cửa hàng cởi trần, khoe ra nước da đỏ au và những cơ bắp cuồn cuộn, đang dùng búa sắt phang một cái dao phay, tiếng búa đập lên đe từng hồi chát chúa lanh lảnh. Thấy có khách đến, ông vất chiếc búa xuống nền nhà uỳnh một tiếng, đứng dậy vơ lấy một chiếc khăn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán:

- Nhóc con, muốn mua gì? Nhìn thấy không? Ông ấy hất đầu vào góc nhà, nơi đang treo mấy cái vạc sáng bóng, - Ta mới làm xong hôm qua, cháu có thả thuốc nổ vào cũng đảm bảo không vỡ!

Ở nhà Phù thủy cũng có một cái như thế, nhưng Hoàng tử thấy nàng rất ít dùng.

- Không, hôm nay cháu muốn rèn một thanh kiếm.

Phù thủy lắc đầu, quay sang Hoàng tử, rút thanh kiếm của chàng.

- Cháu muốn rèn lại thanh này!

- Hu?

Người thợ rèn cầm thanh kiếm lên, xem xét từ miếng ngọc nạm trên chuôi đến vết rạn trên thân kiếm.

- Va phải răng sói đúng không? Chậc, kém quá! Hơi vất vả đấy, vì chất sắt mềm quá!

Hoàng tử nhíu mày, kiếm của chàng không dám nói đệ nhất, nhưng cũng là hàng chém sắt như chém bùn, nay bị đánh giá không đáng một đồng như vậy, thật khiến người ta khó chịu. Người thợ rèn cũng thấy cái nhíu mày của chàng, liền hất đầu về phía bên trái quầy, nơi có một đống kiếm đang xếp chồng lên nhau.

- Nhìn kia, có một phần từ xương sống cá sấu cạn, răng sói với nó chỉ là đậu hũ, thậm chí mai rùa đá cũng là chuyện nhỏ, nếu cậu muốn, đổi thử một cái dùng, thấy khác liền.

Một thợ phụ tiến đến cầm một thanh lên, thẳng tay chém xuống một cái mai rùa đá gần đó, vốn dùng để thử kiếm, mai rùa vỡ làm đôi, nhẹ nhàng như chẻ tre. Phù thủy quay đầu nhìn chàng, Hoàng tử lắc đầu:

- Ta dùng thanh này quen rồi!

Người thợ rèn nhún vai, lắc lắc thanh kiếm trên tay:

- Rèn lại cũng được, có điều không tốt hơn đâu, nói trước.

Phù thủy bỗng lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ:

- Cho thêm cái này.

Người thợ rèn sững lại như bị điểm huyệt. Ông ta thả thanh kiếm xuống, giơ hai tay run run đỡ lấy cái lọ, thậm chí còn nhìn lại Phù thủy để khẳng định, trong mắt có sự phấn khích điên cuồng không hề che giấu. Mấy người thợ giúp việc cũng thấy được sự kì lạ, xúm lại xung quanh, đầy tò mò nhìn chiếc lọ nhỏ. Mất một lúc lâu sau, Thợ rèn mới bình tĩnh lại được, cẩn thận mở nắp bình. Hoàng tử liền ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Ông nhìn nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc lọ:

- Đủ bảy giọt, nhóc con thật là keo kiệt!

Ông ngước lên nhìn Phù thủy, vẻ hờn dỗi, sau đó rót ra một giọt nhỏ xuống thanh kiếm. Giọt máu rơi xuống thanh kiếm liền thẩm thấu bên trong, biến mất không để lại dấu vết. Thanh kiếm vẫn y nguyên như lúc ban đầu, ngay cả vết rạn cũng không hề suy chuyển. Hoàng tử thấy hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó, Thợ rèn cầm thanh kiếm, chém xuống chiếc đe sắt nặng trịch của mình, ánh lửa tóe lên, chiếc đe bị chém làm đôi! Mắt những người thợ phụ sáng rực, có người run run chỉ tay vào cái lọ, rồi chỉ tay vào thanh kiếm, vẻ không thể tin được :

- Máu... máu... phù thủy? Tôi luyện bằng phép thuật! Trời ơi....!

Người thợ rèn phá lên cười sằng sặc, một mạch chạy cửa, ngỏng cổ mà hét lên với cửa hàng bên cạnh:

- Tên rác rưởi kia, sáng đây, và mang thanh kiếm rác rưởi của ngươi sang đây! Ha ha ha ..........

Ông ta quay lại nói với Phù thủy:

- Tới phiên chợ sau đến lấy, nhóc con không phải trả tiền, miễn phí!

Nói xong, ông ta lại phá lên cười như điên như dại, hét rầm rĩ vào bức tường ngăn cách với cửa hàng bên cạnh:

- Tên rác rười kia, sang đây......!!!!!!!

Phù thủy điềm nhiên kéo chàng đi, vẻ vô cùng quen thuộc với cảnh này. Đằng sau, người thợ rèn hàng bên cạnh, với bộ râu ria xồm xoàm và giọng nói ồm ồm bắt đầu đáp lời:

- Tên điên kia, ngươi muốn chết phải không? Ai mới là rác rưởi? Ai? Tới đây, hừ hừ... Ta mà thèm sợ ngươi hả?

Hai người đi một quãng xa, vẫn còn nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào từ hai cửa hàng rèn đó.

Phù thủy kéo Hoàng tử đi qua các quầy hàng. Các cửa hàng bán đủ thứ trên đời, đông vui nhộn nhịp tới mức, Hoàng tử tin rằng, ngay cả phiên chợ ở đế đô cũng không tấp nập bằng.

Một đứa bé chạy ùa qua chàng, cười lanh lảnh, tay mang theo một cái lọ thổi ra bong bóng. Hàng chục quả bong bóng trong suốt đồng loạt bay ra, bao quanh người chàng. Hoàng tử chưa kịp định thần, Phù thủy đã tới bên, vung tay áo, những quả bóng liền vỡ lách tách, thoảng ra mùi hương mê mẩn.

- Một trò nhỏ, nhưng có thể khiến ngươi hôn mê cả canh giờ đấy!

Nàng kéo tay Hoàng tử:

- Theo sát ta!

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy. Tay nàng nhỏ, nhưng lạnh lẽo và ram ráp, không hề mềm mại như những tay khuê nữ khác. Hoàng tử nhíu mày, nhưng không buông tay.

Họ đi đến một quầy hàng ở cuối chợ, trên quầy bày những quả táo đỏ au, trông vô cùng ngon mắt. Chủ quầy là một bà lão già bí hiểm, nheo mắt nhìn chàng:

- Anh chàng đẹp trai, mua một quả tặng cho cô gái mình yêu, cô ta sẽ yêu chàng tới chết!

Giọng của bà ta khàn đặc, bay bổng quyến rũ lạ kì, quả táo đỏ rực nhảy nhót trước mắt chàng.

Pặp!

Phù thủy bắt lấy quả tảo, thả lại vào quầy.

- Tôi muốn may một cái túi!

Bà lão bĩu môi:

- Hứ, chẳng đáng yêu tẹo nào cả!

Nói xong, bà ta lúi húi lấy ra một mảnh vải nhỏ xíu, bắt đầu xâu kim, kim chỉ tự động làm việc, bay qua bay lại tấm vải. Thấy Hoàng tử nhìn ngạc nhiên, bà ta lại cười phá lên:

- Chàng trai, mới tới đây lần đầu ư? Thật dễ thương! Ha Ha Ha!

Khoảng một khắc, chiếc túi đã được may xong, Phù thủy lấy ra một miếng vàng trả tiền, bà lão vươn tay trao túi cho Hoàng tử, trong lúc ấy, chàng nhìn thấy bàn tay bà ta mịn màng như tay một cô gái, chớp mắt nhìn lại, lại thấy nó khô khan đầy gân guốc như tay bà lão:

- Chàng trai, đừng chê nó nhỏ, cậu muốn giấu người yêu trong túi cũng được!

Hoàng tử đã quen chiếc túi nhỏ xíu của Phù thủy có thể nhét cả thế giới, nên không hề thắc mắc mà nhận lấy. Bà lão cầm miếng vàng, bỗng cúi đầu nói vào tai Phù thủ:

- Bọn Broker đang được trả một đống vàng để tìm một phù thủy trẻ tuổi và xinh đẹp như nhóc con đấy!

Phù thủy cúi đầu xốc lại chiếc túi trên lưng:

- Cô cũng còn trẻ và xinh đẹp đó thôi!

Bà lão phá lên cười:

- Ôi, những lời ngọt ngào làm sao, nhóc con làm bà già này thật hạnh phúc, đến hôn cái nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro