Chương 4: Tết quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết đến nhẹ nhàng, trôi qua cũng nhẹ nhàng. Về cơ bản, thực sự không khác ngày thường nhiều lắm. Ngoại trừ việc làm bánh cốm, các công việc còn lại không hề thay đổi. Ví dụ như Phù thủy vẫn dẫn chàng đi săn nai làm thịt khô dự trữ. Lại ví dụ như trên đường gặp những gốc cây hạt dẻ mới, nàng vẫn dừng lại đánh dấu vào bản đồ, đợi đến cuối thu liền đến thu hạt dẻ chín. Hoặc ví dụ như nàng vẫn là người đứng chỉ tay năm ngón, Hoàng tử là kẻ chấp hành... Điều lạ duy nhất là Hoàng tử với mệnh lệnh của nàng trước kia vô cùng miễn cưỡng, giờ lại nghe lời tăm tắp. Lúc đầu Phù thủy rất ngạc nhiên, sau đó không phản ứng gì thêm. Một buổi chiều, Hoàng tử tình cờ nghe được nàng thủ thỉ với cái đèn (nàng thường xuyên nói chuyện một mình với cái đèn, như một thói quen, mặc dù Hoàng tử cũng không biết là cái đèn có hiểu không). Nàng nói rằng:

- Thấy không, sang năm mới, thêm một tuổi, hắn (Hoàng tử) người lớn hơn hẳn!

Hoàng tử: TT_TT

Sáng ngày mười bốn, Phù thủy chuẩn bị hành lý đi xa. Thực ra nàng vẫn luôn chuẩn bị trong những ngày vừa qua: phơi khô thịt, làm lương khô..., đến hôm nay, chỉ cần xếp vật dụng cần thiết vào túi. Hoàng tử nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ xíu đựng gọn những món đồ to kềnh, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng kì lạ. Phù thủy định đi đâu? Bỏ lại chàng? Hay,... thực ra, người đi là chàng? Hoàng tử cảm giác một cơn gió thổi qua sau gáy, lạnh buốt đến sống lưng. Sau đó lại tự nhủ, còn thanh kiếm của chàng, nàng chưa đi lấy, còn Huyết ước, đâu có dễ dàng nói đi là đi như vậy. Có lẽ tại dạo này quá nhàn rỗi, nên chàng có nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh. Tuy vậy, suy nghĩ ấy vẫn khiến chàng khó chịu, dù là nàng bỏ đi, hay để chàng đi. Đôi khi, chàng cảm thấy nếu bản thân không thông minh như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng, cũng chỉ là đôi khi.

Ăn xong cơm tối, nghỉ ngơi một lúc, Phù thủy đeo vào tay phải Hoàng tử một chiếc khăn màu đỏ, nàng cũng đeo một chiếc y như vậy, Hoàng tử chưa kịp định thần, nàng đã lấy áo khoác, kéo chàng ra cửa. Đi vào rừng ban đêm vô cùng nguy hiểm, hẳn là có lý do Phù thủy mới đưa chàng đi. Dẫu sao phong tục nơi này cũng khác Ngọc quốc, chàng cứ theo nàng là được. Nghĩ đến đây, Hoàng tử bỗng giật mình, từ bao giờ, chàng bắt đầu tin Phù thủy như vậy, không hề do dự an nguy bản thân mà đi theo nàng? Nhìn xuống bàn tay Phù thủy trong tay chàng, trong một thoáng, chàng muốn hất ra, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ tay nàng truyền tới khiến chàng do dự. Tay nàng lúc nào cũng lạnh lẽo, nhất là mùa đông, bàn tay lạnh buốt như một miếng băng. Gió đêm thổi qua, Hoàng tử nhíu mày, bàn tay bỗng nắm chặt tay Phù thủy, truyền hơi ấm của bản thân cho nàng. Chàng bỗng cảm thấy cái cây trong lòng dường như qua một đêm bỗng lớn lên đột ngột, trong dự đoán, cũng ngoài dự đoán.

Chợ phiên đầu tiên của năm, theo từ xa xưa truyền lại đều họp vào lúc nửa đêm mười bốn, rạng ngày mười lăm. Thậm chí người ở đây còn quan niệm, đi đến cổng chợ đúng lúc nửa đêm có nghĩa là cả năm sau sẽ đạt được nhiều may mắn. Vì vậy, khi tới gần chợ, Hoàng tử và Phù thủy gặp rất nhiều người còn nấn ná bên đường, đợi đúng canh giờ mới tới cổng chợ.

Con đường dẫn vào cổng chợ bất ngờ không u tối như trước. Hai bên đường có những dải đèn màu xanh nhàn nhạt thắp sáng, tuy ánh sáng tương đối yếu nhưng do nhiều, cho nên hiệu quả không cần phải nói. Tới gần, Hoàng tử mới phát hiện ra, những dải đèn đó thực chất là những con đom đóm bay chập chờn theo gió, tạo nên khung cảnh lung linh cực kì đẹp mắt. Dọc trên đường, người đi chợ tụ tập đông đảo, phần đa lo lắng nhìn cổng chợ, một số khác lại chăm chú nhìn ánh đèn đom đóm hai bên đường, vẻ mặt ẩn hiện trong ánh sáng leo lét lại mang vẻ buồn rầu kì lạ. Người đông, nhưng không vui, ngược lại, trong không khí như có một sự khẩn trương vô hình đè nén.

Do đường đông người, nên mặc dù hai người không trì hoãn, lúc tới được cổng chợ đã là nửa đêm, tháp chuông đồng hồ ngân nga đúng mười hai tiếng.

"Boong ...oo..boong..oo..."

Theo từng tiếng chuông đồng hồ, hàng nghìn con đom đóm như thức tỉnh giấc mộng, đồng loạt ngưng vỗ cánh, đáp xuống mặt đất. Khắp khu rừng, trên mặt đất, những đốm sáng lấp lánh rải rác khắp nơi, tựa như bầu trời đêm được tháo xuống trải làm đệm cho trong rừng.

Sau đó, đột ngột như lúc bắt đầu, những đốm sáng tắt lịm. Bốn bề chìm vào màn đêm đen thăm thẳm. Hoàng tử bất giác nắm chặt tay phù thủy. Không phải sợ hãi, chỉ là con người khi cảm giác được nguy hiểm, sẽ theo bản năng giữ lấy thứ quan trọng nhất của mình.

Khoảng mù chỉ tồn tại chưa đầy một phân, ngay sau đó, từ những tàn tích, nở rộ lên những linh hồn.

Những linh hồn thật sự, họ sáng lờ mờ, một số trôi lềnh bềnh trong không khí, một số bước đi bằng hai chân. Tất cả đều đeo khăn đỏ trên tay trái, trái ngược với người sống, đeo khăn đỏ trên tay phải. Họ điềm nhiên như bình thường, hòa cùng dòng người đi vào phiên chợ. Hoàng tử chợt nhớ tới ở Ngọc quốc, tháng bảy cũng gọi là Tết, nhưng là Tết Quỷ.

Truyền thuyết dân gian cho rằng từ mùng hai tháng bảy, Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ Môn Quan và đến rằm tháng bảy thì “thả cửa” để cho ma quỷ túa ra tứ phương, đến sau mười hai giờ đêm ngày mười lăm thì kết thúc và các ma quỷ phải quay lại địa ngục. Vào đêm này, người dân thường đốt nến, hóa vàng bạc hoặc giết gà vịt cúng quỷ đói để cầu được bình an và những điều tốt đẹp, không bị ma quỷ hại phá. Mà những người ở đây, dường như,... dường như chào đón những linh hồn này?

Phù thủy bỗng nói nhẹ nhàng:

- Họ là người thân của chúng tôi, đã chết, nhưng còn lưu luyến thế gian này, nên ở lại với hình dạng đom đóm, chỉ vào nửa đêm mười bốn, rạng mười rằm tháng bảy, họ mới trở lại thành người.

- Vậy người thân của cô đâu?

Phù thủy nhìn chàng một cái:

- Họ không có gì để lưu luyến thế giới này!

Không có gì để lưu luyến thế giới này? Để lại một đứa trẻ ba tuổi giữa rừng hoang mà không có gì lưu luyến?

- Sao vậy?

- Tôi đang nghĩ thật may cô mới chỉ là hơi lạnh lùng một chút.

Chứ không phải hận đời hận người như những kẻ yếu đuối khác. Chàng tự nhủ trong lòng.

Phù thủy nhún vai tỏ vẻ không hiểu.

Hai người đi vào trong chợ. Trong chợ, người tìm người thân cứ tìm, người buôn bán vẫn buôn bán. Rõ ràng việc có thêm mấy kẻ không phải người trôi lềnh bềnh trong không khí cũng không ảnh hưởng gì đến việc rao hàng. Hoàng tử còn nhìn thấy một kẻ quảng cáo về loại rượu của mình với mấy con ma, luôn miệng đảm bảo rượu của hắn sẽ làm cho chúng nếm lại mùi-vị-trần-gian.

Người thợ rèn vừa nhác thấy bóng Phù thủy liền vẫy chiếc khăn trên vai rối rít. Với bộ mặt đầy râu, nụ cười của ông ta bị che khuất, nhưng căn cứ vào ánh mắt, có thể thấy rõ là ông ta mừng như điên.

- Nhóc con, hây hây, nhóc con!! Xem này, hà hà hà!

Đợi phù thủy đến gần, ông ta rút ngay một thanh kiếm trong túi ra.

- Xem này, tuyệt không?

Thanh kiếm sáng lóng lánh như được phủ một lớp lân tinh. Hoàng tử cầm vào chuôi kiếm, liền cảm nhận được một dòng điện ấm lan tỏa toàn thân. Thanh kiếm khẽ run lên rồi nằm yên trong tay chàng, như một vật đang sống.

- Cậu nhóc, cậu thật là có phúc, ta nhớ lần gần đây nhất ta thấy có người rèn một cái gì đó dùng máu Phù thủy là cách đây hơn ba mươi năm. Hồi ấy ta vẫn còn trẻ, cha ta đã rèn, đó là một cái chân đèn, cho một cô gái. Nghe nói cô ta sắp lấy chồng, cũng là phù thủy và muốn dùng chân đèn đó để trông nhà. Sau này, nghe đâu cô ta bị bọn Broker bán, rồi không còn nghe tin tức gì nữa. Hầy, số phận của phù thủy là như vậy, một mồi lửa, phực, thế là xong!

Nói xong ông ta nhìn Phù thủy thở dài. Phù thủy chỉ mỉm cười vẫy tay chào ông ta. Người thợ rèn lại thở ra một tiếng thật dài, vẫy tay trở lại:

- Hẹn năm sau, lại được gặp cháu, nhóc con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro