Chương 3: Từng là hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong vô thức cô mỉm cười lại , anh ngây người trong giây lát. Cả hai cùng vào nhà hàng năm sao Hồng Kí, bước tới cửa là nhân viên tiếp tân chào hỏi nhiệt tình. Cô nghĩ:" Đúng là nhà ăn cao cấp có khác." Dù lúc nhỏ cô cũng từng ăn ở những nơi sang trọng nhưng lâu rồi không hưởng cảm giác này, lòng cũng hồi hộp lạ thường.

Nhà hàng được xây dựng khá lâu, vang danh khắp thành phố đều nhờ vào khung cảnh nổi bật và thức ăn cực kì ngon, dù mắc nhưng khách ra về luôn hài lòng. Anh kéo ghế cho cô ngồi, ra dáng một quý ông lịch sự. Vì khuôn mặt anh quá đẹp và nổi bật cũng khiến các cô gái xung quanh liếc mắt"đưa tình". Cúi xuống nhìn thực đơn, anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ :

_ Cho tôi gan ngỗng, cá hấp cùng chai rượu vang.

Gan ngỗng cùng rượu vang là món nổi tiếng ở đây, anh ngước nhìn cô như muốn hỏi cô cần gọi thêm gì không, giật mình cô lắc đầu, nhiêu đó là tốn cả bộn tiền rồi. Trong khi chờ phục vụ để đỡ buồn chán, cô nghịch điện thoại, cà hai không nói với nhau câu nào, nói đúng hơn là chẳng có gì để nói.

 " Em vẫn sống tốt?" Câu hỏi của anh cắt ngang bầu không khí yên tĩnh nãy giờ, ngước mắt nhìn thẳng anh, ánh mắt kiên cường:

_ Cuộc sống của tôi không cần tổng giám đốc quan tâm.

Anh là gì mà quan tâm đến cuộc sống của cô? Sau bao nhiêu năm bỏ đi anh rồi bây giờ lại hỏi cô sống tốt không ư?

_ Tốt? Cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nếu anh không xuất hiện. Anh có biết tôi ghét anh như thế nào không? Không, là hận mới đúng.

Từng câu của cô như con dao đăm vào trái tim anh, chúng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt. Vì cô nên anh mới phải bỏ đi, lúc đó người có lỗi cũng là cô, tại sao lại xem như anh là người hoàn toàn có lỗi với cô vậy?

_ Xen vào cuộc sống của em? Em nghĩ anh rỗi hơi đi chen vào cuộc sống của một nhân viên tầm thường như em sao?

Cô ngạc nhiên, ngước mặt nhìn thẳng anh, anh quan tâm cô sao? Tại sao lúc trước lại bỏ đi, để cô phải chịu đựng mọi thứ một mình? Mà cái gì "nhân viên tầm thường", nghe như anh đang khinh bỉ, coi thường cô.

Ngay lúc này phục vụ bưng đồ ăn lên, phá tan bầu không khí căng thẳng,anh lạnh mặt:" Ăn thôi."

Cô thấy tim nhói lắm, cảm giác nước mắt sẽ chực trào bất cứ lúc nào, " quan tâm" ? Cô đứng dậy :

 " Tổng giám đốc Tô anh ăn đi, bữa ăn này tôi không dám, coi như tôi có lỗi với anh." Cô bỏ đi, để lại Thiên Bảo còn ngơ ngác, lòng anh chùng xuống, đúng là  bữa cơm này anh cũng không nuốt nổi. Qúa khứ như một cuộn phim ùa về, trước mắt anh là hình ảnh khi lần đầu gặp cô.

                                                                                                       ....................

Lúc đó khi mẹ anh đưa về một ông chú ba mươi mấy tuổi cùng một bé gái 7 tuổi trông rất xinh. Đôi mắt to tròn, tinh nghịch nhìn xung quanh, đôi mắt ấy cứ liếc qua liếc lại, nước da trắng ngần cùng gương mặt hồng đã khiến anh khẽ rung động. Mẹ anh nói:

_ Đây sẽ là cha dượng và em gái của con, quan tâm chăm sóc em nha con!

Cô bé ấy không ngại ngùng mà bước lên nắm lấy bàn tay anh, cười thật tươi:

_ Anh sẽ là anh trai của em ư? Đôi mắt long lanh, ánh mắt hồn nhiên chứa đựng sự thuần khiến mà trước giờ anh chưa thấy.

Anh vốn là đứa lạnh lùng, trước giờ không thích người lạ đụng chạm thân thể nhưng khi thấy cô bé ấy, cô nắm tay anh, ngay lúc đó anh không cảm thấy đáng ghét mà trả lời vô cùng dịu dàng:

_ Anh sẽ là anh trai của em. Anh sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời. Không biết dũng khi từ đâu mà anh quyết định nói sẽ bảo vệ cô, nụ cười đáng yêu từ cô khiến anh tự nhủ lòng sẽ không để ai ăn hiếp cô.

Từ khi nghe câu nói ấy của anh, Nhược Tâm cảm động vô cùng, lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh. Anh làm gì cô cũng làm theo, anh đi đâu cô theo đó. Chỉ cần là lời anh nói, cô đều sẽ nghe theo. Chính vì cô luôn nghe lời, nên anh cảm thấy thích cô em gái này vô cùng.

Có thể nói khoảng thời gian đó, gia đình của anh và cô hạnh phúc vô cùng. Họ đều là những đứa trẻ thiếu tình thương của cha hoặc mẹ, nhưng từ khi ba mẹ họ lấy nhau, tình cảm trong họ được lấp đầy. Tiếng cười vang trong nhà ngày một nhiều hơn, cùng ăn chung, cùng xem tivi, cùng đi học, đó là lúc anh và cô cảm thấy yên bình và hạnh phúc nhất. Anh xem cô là em gái ngoan, cô xem anh là anh trai, là một thần tượng.

Trong trường với vẻ ngoài đẹp trai không ít cô gái tỏ tình với anh nhưng đều bị anh từ chối. Có lần Nhược Tâm được chị lớp trên nhờ vả đưa thư cho Thiên Bảo vì ở trường ai cũng biết cô là em gái của anh nên luôn tìm cách lấy lòng. Cô còn nhỏ chưa biết gì nên cũng ậm ừ đồng ý, cô gái kia vui mừng:

_ Cảm ơn em nha Nhược Tâm.

Về nhà cô đưa bức thư cho Thiên Bảo: " Anh ơi có người nhờ em lại gửi thư cho anh." Anh nhận lấy rồi cười, nụ cười ấm áp vô cùng: " Cảm ơn em, nhưng lần sau nếu có người gửi thì em đừng nhận nhé!"

Cô thắc mắc: " Tại sao lại không nhận, như vậy em thấy kì lắm." Vẻ mặt nũng nịu, thắc mắc của cô khiến anh bật cười, nhéo má cô một cái, anh nói:

_ Vì anh không thích họ

_ Tại sao anh lại không thích họ? Lúc này anh đang ngồi học bài, cô chồm dậy khỏi sofa hỏi.

Anh nghĩ, sao hôm nay cô em mình thắc mắc nhiều thế, tiến lại gần anh, ghé sát mặt cô: " Vì anh chỉ thương mỗi em gái này thôi, không chứa ai khác nữa." Má cô đột nhiên đỏ, nhìn rất ngây ngô, ánh mắt cảm động vô cùng, cô cũng đáp lại:

_ Em cũng thương anh rất nhiều. Thương anh nhất. Cô nhảy vồ lên người anh, để anh cõng:" Em muốn anh Thiên Bảo cõng đưa em đi chơi"

Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn thanh thoát của cô khiến anh bật cười: " Có em gái thật là sướng"

Cô nói giọng cao ngạo: " Chứ sao" Nhìn đôi má phúng phính ấy, anh không kìm được mà hôn lên một cái, cười:" Em xuống cho anh học bài, lát anh cõng em tiếp".

_ Vâng. Anh chưa dứt lời cô lon ton nhảy xuống, chợt nhớ có chương trình tivi yêu thích đến giờ chiếu, cô chạy ào ra ngoài, được nửa đoạn, anh lại thấy cô quay lại, định thắc mắc hỏi thì thấy cô nhướn chân lên hôn lại má anh một cái. Khiến anh ngây người, chỉ còn nghe tiếng cô vọng:

_ Anh đã từng nói có qua phải có lại.

Bó tay với cô em gái này, nhưng lòng anh thấy vui lạ thường, anh mỉm cười trong vô thức.

Cô gọi:" Ba ơi, đến giờ chiếu hoạt hình của con chưa?" Ba cô nghe tiếng gọi của con gái thì quay mặt lại, cười tươi:

_ Xuống đây coi nào công chúa của ba.

Cô đang mặc chiếc đầm công chúa lại cùng dáng vẻ háo hức xem phim, nhìn rất là đáng yêu! Ngồi trong vòng tay của ba, cô thấy ấm áp vô cùng. Vừa có ba vừa có anh trai yêu thương đúng là tu ba kiếp mới có được. Mẹ cô từ ngoài bước vào thấy cha con ngồi xem phim thì tỏ giọng khó chịu:

_ Hai cha con giờ này còn xem phim sao?

Nghe vợ mình nói giọng cáu kỉnh thì ba cô nghĩ chắc bà ấy đi làm về mệt, không quan tâm đến lời nói. Nhưng ba cô đâu biết khi nhìn ông và cô ngồi cùng nhau, bà cảm thấy ganh tị và không thích cô chút nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro