(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều hung ác (La cruauté)

Sự hung ác có hai cách: cố ý hoặc vô ý. Cố ý làm điều ác là định tâm làm cho một sanh vật đau đớn – tội nầy nặng nhất, hơn tất cả tội, chỉ có yêu quái mới dám làm, chớ con người không nên làm.

Có thể con sẽ bảo rằng: làm người ai lại làm ác như vậy được. Nhưng mà nhiều người đã thường làm ác và lại còn làm ác hằng ngày nữa chớ. Nhiều quan tòa trong tòa án Công-giáo thuở xưa (Inquisiteurs) đã bạo ác; nhiều người có đạo đã phạm tội ác để bênh vực tôn giáo mình; các nhà giải phẫu mổ xẻ thú vật còn sống ; nhiều thầy giáo thường đánh đập học trò. Những người nầy, để bào chữa tội ác của họ, nói rằng: họ y theo tục-lệ; nhưng một tội ác, chẳng vì lẽ có nhiều người y theo tục lệ mà gây ra, lại mất tánh cách tội ác được. Luật nhơn-quả không thể vì tục-lệ mà tránh khỏi được, mà quả báo do sự bạo ác gây ra lại càng nặng nề hơn các tội khác. Riêng ở xứ Ấn-Độ thói hung ác không thể tha thứ được, vì mọi người đều biết bổn phận mình không nên làm ai đau khổ cả. Nghiệp báo của tội ác cũng không dung thứ những ai, viện lẽ thể thao , vui tay giết hại các loài sanh linh của Thượng-Đế tạo ra.

Thầy biết con sẽ không làm ác như vậy được,vì lòng yêu kính Đức Thượng-Đế, nên khi gặp dịp con sẽ phản kháng ngay. Nhưng mà trong lời nói cũng có những lời hung ác như trong việc làm, người nào nói ra một lời cố ý mạ nhục, cũng phạm tội ác vậy. Điều nầy con cũng sẽ không phạm; nhưng đôi khi, một lời nói vô ý cũng tai hại như một lời nói hung dữ. Vậy con cố tránh sự vô ý làm ác.

Nghiệp ác vô ý đó thường sanh ra vì thiếu suy nghĩ. Một người tham lam bỏn xẻn chẳng hề nghĩ tới nỗi khổ do y gây ra cho kẻ khác, bằng cách trả tiền công quá hẹp, hoặc để vợ con bữa đói bữa no. Có kẻ chỉ nghĩ về sự vui riêng của mình, và để được thỏa mãn, y ít quan-tâm đến những linh-hồn và thể-xác bị y phá hoại . Lại có người vì muốn tránh vài phút bực mình, không phát tiền công thầy thợ cho đúng ngày, không nghĩ đến nỗi khổ mà va gây ra cho thầy thợ. Có biết bao nhiêu sự đau khổ gây ra bởi tánh vô tư lự của mình, quên nghĩ đến việc của mình có quan hệ đối với kẻ khác. Nhưng luật Nhân-quả chẳng hề quên báo ứng, dầu con người không nhớ đến nó. Nếu con muốn bước vào Đường-Đạo thì con phải nghĩ đến hậu quả của những việc con làm, vì sợ e vô ý phạm tội hung ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro