Chương 14: Vết lằn trên quả bóng cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê My, sau giờ học đi ăn bánh tráng nướng không? Tao bao!" Hoàng Mỹ cố gắng nói bằng cái giọng tự nhiên nhất. Nhỏ phải cố suy nghĩ lắm mới nghĩ ra được cái chiêu đi ăn làm hòa này với hai đứa bạn.

"Không, tao bận rồi." My không ngước lên nhìn nhỏ lấy một cái, tay thoăn thoắt thu dọn cặp sách rồi đeo lên vai ra khỏi chỗ. Nhỏ Mỹ liền cầm tay My chặn lại.

"Thôi mà, mày muốn ăn cái gì? Bánh tráng trộn, bắp xào, cá viên hay là..."

"Đã nói bận rồi." My lạnh lùng giật tay Mỹ ra rồi đi thẳng ra khỏi lớp. Mỹ chưa kịp phản ứng lại, thì Diễm My đã đi mất. Bảo Hân thấy vậy, đôi mắt nó cụp xuống, tay chậm rãi bỏ vở và sách vào cặp. Mỹ chạy lại chỗ Bảo Hân

"Vậy tao với mày đi ăn, nó không ăn thì thôi, con nhỏ đó, khó tính khó nết ai mà chiều cho nổi. Quyết định đi, ăn bánh tráng ha, tao thèm bữa giờ."

"Xin lỗi nha, tao không muốn ăn, mày cho tao quá giang về lấy đồ nha." Bảo Hân buồn rầu đứng lên. Mặc chiếc áo khoác kiểu hoodie khóa zip màu nâu, ghim hai tà áo dài vào quần, khoác cặp qua vai. Nó không có tâm trạng la cà hay đi đâu nữa. Nhỏ Mỹ thấy vậy, cũng khẽ thở dài bất lực

"Tụi bay... làm sao vậy?"

Cả đoạn đường về nhà, nhỏ Mỹ cố gắng bắt chuyện, nhưng Bảo Hân chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ậm ừ, ngắn ngủi. Nỗi buồn như một đám mây đen u ám bao trùm lấy nó, khiến nó không thể cởi mở lòng mình. Nhỏ Mỹ hiểu rằng có điều gì đó sâu thẳm bên trong tâm hồn Bảo Hân đang gặm nhấm, nhưng nhỏ cũng chẳng thể ép buộc hay gặng hỏi khi đối phương không muốn mở lời.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi các bài luyện tập đã kết thúc, cả đội tập trung xung quanh huấn luyện viên, thở hổn hển. Trước kia, huấn luyện viên Đình Quân là tên tuổi quen thuộc ở tỉnh khi còn là một chạy điểm xuất sắc cho đội bóng rổ quê nhà.

Với khả năng nhìn tình huống và chuyền bóng chuẩn xác, ông đã dẫn dắt đội tỉnh vào chung kết quốc gia 2 lần. Ông luôn là một niềm tự hào của trường và cũng chính là điểm gây áp lực khi Phan Bội Châu những ở năm đó là những năm huy hoàng nhất. Bị dính chấn thương, nhưng không vì thế mà ông từ bỏ đam mê, ông muốn vực dậy đội bóng rổ đã từng khiến những nhà vô địch quốc gia khiếp sợ. Dẫu thế, tình hình này khiến ông khá quan ngại. Ông sát sao nhìn từng người một, đôi mắt nhíu chặt.

"Nhiều trận gần đây mọi người chủ quan quá rồi? Nghĩ chiến thắng đã được nắm chắc trong tay. Nhưng kiểu chơi không tập trung đó sẽ không đủ để đối đầu với Nguyễn Bỉnh Khiêm chứ đừng nói là trường Trần Khai Nguyên"

Một vài cầu thủ giật mình, tránh ánh mắt nghiêm khắc của thầy. Họ biết ông nói đúng, sự tập trung của họ đã sa sút. Khi thắng liên tiếp mấy trận.

Thầy tiếp tục: "Đội có thể vào tận chung kết nếu mọi người cống hiến hết mình. Nhưng chỉ cần chủ quan một phút trước hàng công mạnh của họ là chúng ta OUT ngay. Thầy muốn 110% nội lực ở mọi bài tập, cho tới khi trận đấu bắt đầu. Rõ chưa?"

Với tiếng hô "Dạ rõ thưa thầy!" Sau đó, cả đội tản dần.

"Đức, thầy muốn nói chuyện với em." Giọng thầy Quân vang vọng qua sân tập, cắt ngang tiếng bóng rổ nảy lên nhịp nhàng.

"Dạ." Đức đáp lời.

Trên sân, quả bóng cam rực rỡ vẫn tiếp tục vẽ nên những đường cong đẹp mắt, lọt qua rổ với tỷ lệ chính xác đáng kinh ngạc. Đức, đội trưởng đội bóng rổ trường THTP Phan Bội Châu, đang miệt mài tập luyện, từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin và quyết tâm cao độ.

Tuy nhiên, trong tâm trí Đức lúc này lại không còn hoàn toàn tập trung vào trái bóng. Những lời nhắc nhở của thầy Quân như những tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến cậu buộc phải đối mặt với những hạn chế của bản thân.

"Thầy biết em giỏi như thế nào. Là thầy chiêu mộ em về đây nhưng đội trưởng mà không chỉnh nổi đội mình thì khỏi đấu nữa đi." Thầy Huỳnh gay gắt, đôi mắt chứa sự nghiêm khắc.

"Cần nhớ rằng, bóng rổ là một môn thể thao tập thể, chứ không phải màn trình diễn cá nhân. Hiểu không?"

Đức luôn tự hào về kỹ năng cá nhân xuất sắc của mình, về khả năng ghi điểm ngoạn mục, dẫn dắt đội bóng đến chiến thắng. Nhưng liệu đó có phải là tất cả?

"Cả đội quá tập trung vào em và em cũng nghĩ như vậy đúng không?" Thầy Quân tiếp tục.

"Thầy không biết chiến thuật thời gian thầy vắng mặt ra sao, nhưng cả đội cần phải nhìn nhận lại. Và Đức, em là đội trưởng em phải biết đội đang thiếu sót cái gì?"

Đức cúi đầu im lặng. Lời nói của thầy Quân như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cậu, khiến cậu nhận ra sự ích kỷ và thiếu tinh thần thể thao trong cách chơi của mình.

"Em không thể một mình gồng gánh mãi được" Huấn luyện viên nhấn mạnh.

"Từ lúc giữ bóng đến lúc chuyền bóng chỉ có 1 - 2 giây quyết định. Em cần nắm chắc ý đồng đội và xác định chuyền bóng đến vị trí nào để họ có thể chủ động lấy bóng. Bên đội đối thủ họ cũng sẽ kèm em còn sát sao hơn nữa. Nếu cả đội đang dựa dẫm vào em quá nhiều, liệu em có dám chắc đội mình sẽ bon bon vào chung kết quốc gia được không? Đến vòng tỉnh đội đã bị đuối và thầy chắc rằng có những người sẽ nghĩ 'à tuyển mình có Minh Đức mà', đấy là cách nghĩ dựa dẫm nó không phải là tinh thần thể thao, hiểu không?"

Đức vẫn im lặng. Đây là lần đầu tiên thầy Quân khiển trách nặng nề về cách làm việc khô khan của cả đội và cả cậu. Mỗi lời nói của thầy như một nhát búa đập vào tâm hồn Đức, khiến cậu chàng nhận ra những sai lầm của bản thân và thức tỉnh ý thức trách nhiệm với đội bóng.

Từng cú chuyền bóng, cú ném rổ, Đức đều không ngừng rèn luyện bản thân để cải thiện. Cậu đã rất nỗ lực để có thể có thành tích như ngày hôm nay. Cho dù mọi người nói rằng cậu sinh ra dành cho bóng rổ, thể lực tốt, tay dẻo dai, chân chạy tuyệt vời nhưng như thế là không đủ.

Cậu vẫn nhớ những ngày tháng cấp 2 cậu đã ngất trên nền đất vì luyện tập quá sức, kết quả giành được "giải cầu thủ trẻ xuất sắc liên trường THCS", liệu cậu có yêu bóng rổ đến thế không? Đúng như mong đợi, năm đó, cả tỉnh phát sốt vì cậu bé 13 tài năng triển vọng, hạt giống trẻ trong làng bóng rổ. Cậu được phỏng vấn tại đài truyền hình HTV. Cậu đã dõng dạc giới thiệu tên mình cho cả nước biết.

"Em là Đặng Minh Đức, năm nay em 13 tuổi, em đến từ trường THCS Lê Văn Tám". Hai tay nắm chặt, cậu đã lặp đi lặp lại tên tuổi, quê quán của mình trong những trả lời khiến phóng viên không khỏi thắc mắc.

Câu hỏi "Vì sao em lại chơi bóng rổ?" Từ chị biên tập khiến người Đức mềm nhũn. Trong lòng Đức hồi hộp đến mức, cậu lắp bắp không nên lời.

"Vì... ba em rất thích bóng rổ!" Đôi đồng tử của cậu bé năm 13 tuổi năm đó sáng như sao trời khi nhắc về người ba, một chút mơ hồ hòa quyện vào sự ngưỡng mộ. Đúng vậy, cậu đã chơi bóng rổ từ hồi còn bé xíu, ba cậu là người dẫn dắt cậu, đưa tay cậu chạm vào quả bóng màu cam sần sùi định mệnh ấy.

Cậu thầm cảm ơn vì ba mẹ đã cho cậu một sức khỏe vượt trội nhưng cậu cũng nhận thức được rằng nếu không luyện tập thì cậu cũng chỉ là cầu thủ làng nhàng, chỉ xem môn này là trò tiêu khiển. Nhưng bóng rổ... là tất cả đối với cậu. Nếu không có nó, hẳn cậu chẳng thể trụ đến bây giờ.

Một mình tập ném rổ, Đức không ngừng suy nghĩ lại từng câu từng chữ mà huấn luyện viên nói vẫn văng vẳng trong đầu. Cậu quên mất rằng không phải ai cũng như cậu chàng, cũng yêu bóng rổ, hết mình vì nó, việc cậu yêu cầu tăng cường luyện tập đã khiến đồng đội mệt mỏi biết bao, chính cậu cũng bỏ quên tâm lý của họ. Đức nhận ra mình còn non kém và thiếu sót khá nhiều. Lãnh đạo không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn phải lắng nghe. Đức thở hổn hển chống tay lên gối, gục đầu xuống, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

"Đây rồi!" Một giọng nữ, có chất âm trong trẻo nhưng chứa phần bực tức trong đó. Đức ngẩng đầu lên, Bảo Hân với mái tóc được búi gọn, đưa tròng mắt màu nâu sẫm nhìn chằm chằm Đức, đôi mày cau nhẹ. Đức vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra khiến cô nàng khó chịu. Bảo Hân cố gắng vuốt cơn giận, bấm điện thoại sáng màn hình, nó chỉ vào ngày giờ hiển thị.

"Hôm nay có tiết kèm Lý"

Minh Đức nhận ra mình đã để lỡ buổi học kèm vì thầy Quân tập trung đột xuất sau giờ học, đã vậy còn để cô nàng đợi gần 1 tiếng đồng hồ mà không nhắn lời nào.

"Xin lỗi... xin lỗi. Đức không cố ý quên."

Đức thành khẩn xin lỗi, cậu cảm thấy áy náy vì đã để Hân đợi mình mà không thông báo. Bảo Hân nhìn dáng vẻ bối rối Đức, mồ hôi nhễ nhại ướt cả tấm lưng, lúc nãy còn hơi bực bội song nãy giờ quan sát cậu ta luyện tập điên cuồng, nó cũng hơi thấy thương cảm. Nhưng làm sao cậu ta có thể tập trung cao độ được vậy nhỉ? Lúc nó đợi lâu quá nên Hân phải đi tìm Đức, biết thể nào cũng sẽ tìm thấy cậu ta ở phòng tập câu lạc bộ, đúng lúc Minh Đức đang nói chuyện với thầy. Cả sân bóng còn mỗi hai thầy trò, tưởng rằng đang bàn luận về kết quả. Nhưng khi nghe kĩ thì cậu ta đang bị thầy phê bình gay gắt. Đối với một tay ném rổ như cậu ta, được đánh giá lên hàng xuất sắc ở giải U18 thì nhận những lời bóc trần như vậy quả thật cũng không dễ dàng gì. Điều quan trọng rằng, với thái độ nhìn nhận và kiểm điểm sau những lời thầy nói, cậu ta đã liên tục chạy đà, ném rổ không ngừng nghỉ mà không hề để ý đến nó. Minh Đức không chỉ giỏi bẩm sinh mà thái độ còn khiêm tốn và quan trọng là cậu đã rất chăm chỉ để gặt hái những thành tích đáng nể như hiện tại. Dù hơi khó chịu nhưng nó đành phải công nhận đứng trước ý chí của cậu ta khiến nó nể phục.

"Vậy..." Đức hơi ấp úng.

"Hmmm. Lại lấy tập vở rồi học thôi." Hân khoanh tay trước ngực.

"Học ở đây...?"

"Chứ ở đâu. Phòng học bị chiếm dụng hết rồi? Nhanh đi, mấy hôm nữa có tiết kiểm tra rồi, không ôn thì Đức sẽ quên mất"

"Vậy đợi mình tí, mình đi tắm được không?"

"Hả? Giờ học mà còn tắm nữa thì thời gian đâu? Bộ muốn bị nhốt lại trường hả?"

"Không. Do tập nãy giờ, mồ hôi đổ nhiều nên ngồi học với Bảo Hân sẽ có mùi á."

Bảo Hân khựng lại vài giây, tự nhiên cô nàng cũng hơi bối rối trước câu nói của Đức.

"Đi rửa mặt với tay chân thôi. không có thời gian tắm đâu."

"Ừm. Vậy Bảo Hân đợi mình xíu"

Đức quay lại với bộ đồ mới chỉnh tề, sau khi đã vệ sinh tay và chân, cậu cũng thay giày bóng rổ bằng đôi sandal Biti's màu đen. Đức nhanh chóng ra lấy bàn có sẵn ở ngoài hành lang. Đặt bàn nhẹ nhàng chỗ Bảo Hân đang đứng, rồi chạy đi lấy hai cái ghế, lau lót sạch sẽ. Đức ngồi nghiêm chỉnh vào bàn học, Bảo Hân cũng mau lẹ yêu cầu bài tập mà cô giao về nhà cho Đức mấy hôm trước. Cả sân bóng rộng còn mỗi hai đứa nó ngồi giữa phòng tập, hì hục làm bài, tiếng tụi nó thảo luận bài tập vang cả phòng.

"Nghe nè, hai ngày nữa có bài kiểm tra Lý, ráng lấy điểm tốt kéo lên đó. Mấy bài trước toàn dưới trung bình thôi"

"Ò."

"Nhớ là kiểm tra đáp án kỹ nha, đừng để điểm dưới 5 đó. Biết hông?"

"Thầy cho điểm sao mình biết được?"

"Mình ôn tới cỡ đó rồi Đức còn nói vậy hả?" Hân bĩu môi khó chịu với câu trả lời của cậu bạn cùng lớp.

"Ủa bộ Đức không lo khi điểm thấp hả? Lần này còn dưới 5 nữa thì lớp A1 sẽ có trường hợp vô tiền khoáng hậu học sinh lớp chọn điểm dưới trung bình phải đi học phụ đạo."

"Sao phải buồn vậy? Có người điểm cao thì cũng phải có người điểm thấp chứ. Như vậy mới là thuyết cân bằng" Đức trả lời thẳng thừng cách nghiêm chỉnh, khoé miệng không cong, cậu chẳng hề thấy đó là một câu trả lời vui vẻ, đấy chính là lý thuyết có cơ sở.

"Cân bằng cái khỉ khô!!! Tại Đức lười thôi."

"Đức chăm cũng đâu được điểm cao."

"..." Cậu bạn này trả treo hơn nó tưởng. Lại còn đem lý thuyết triết học vào để bào chữa cho việc điểm thấp.

"KHÔNG THỂ DƯỚI 5!" Hân lên giọng.

"Ừm. Để mình ráng" Đức vừa mở vở, vừa gật đầu.

Bảo Hân bất ngờ lấy hai tay xoay mặt cậu chàng lại đối diện với nó, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đức, cất lên giọng điệu đầy quyết tâm.

"Nếu Đức dưới trung bình môn Anh và Lý nữa thì bắt buộc phải đi học phụ đạo, không có thời gian luyện tập cho giải chung kết tỉnh đâu."

Biểu hiện Đức hơi ngạc nhiên khi Bảo Hân có hành động như vậy, cậu ánh mắt Minh Đức nhìn thẳng vào đôi mắt anh đào nâu sẫm của cô bạn, chớp nhẹ hàng mi rậm ra vẻ đã hiểu, đôi tai ửng đỏ, mặt Đức nóng bừng. Không có một âm thanh nào ngoài tiếng gió lùa vào phòng tập. Nó cũng nhận thấy hành động đôi chút quá lố, liền rút tay về, đằng hắng một tiếng.

"Hân sẽ cho một số bài tập có thể có trong bài kiểm tra, nhớ về làm đó, cái nào không hiểu thì hỏi Hân liền, nghe hong dạ?" Bảo Hân chữa thẹn bằng cách hí húi viết xanh, viết đỏ vào quyển vở bài tập của Đức. Mặt nó cũng đỏ bừng nóng ran không kém, chẳng thể hiểu nổi hành động vừa nãy của nó là gì. Đức gật đầu theo phản xạ, có vẻ như lớp phó còn hạ quyết tâm với con điểm của Đức hơn cả chính bản thân cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro