Chương 18: Kế hoạch giảng hoà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê!" một bàn tay gõ bộp bộp lên bàn. Bàn tay ấy nhỏ nhắn và trắng tươi, có lộ đôi chút gân xanh, cổ tay đeo những chiếc vòng thổ cẩm màu sắc xinh xinh. Bảo Hân đang kiểm tra lại sổ đầu bài, ngẩng đầu. Mỹ nhìn nó, nó nhanh chóng đứng lên. Chớp chớp đôi mắt to tròn. Nó cứ tưởng Mỹ giận nó như nhỏ My.

"Nói chuyện đi. Ra chỗ dì Hiền ha?" Nhỏ Mèo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đeo lại balo, tay cầm áo khoác bóng chày, đợi chờ câu trả lời từ đứa bạn.

"Ừm." Nó soạn lại cặp vở, vội vàng xốc lại chiếc balo màu xám, mau lẹ theo sau nhỏ bạn.

Hân và Mỹ đạp xe thong thả trên con đường quen thuộc. Bầu không khí yên bình của buổi chiều tà bao trùm, chỉ còn tiếng lá xào xạc. Tụi nó chẳng hề nói gì, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Dường như hai đứa đang cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn.

Dừng xe ở căn tạp hóa nhỏ màu xanh ẩn mình dưới tán hoa giấy rực rỡ. Bàn ghế nhựa đơn sơ được sắp xếp gọn gàng dưới bóng cây mát rượi. Tụi nó bước vào, chọn một góc nhỏ yên tĩnh và ngồi xuống.

"Cho con một phần như cũ."

"Ủa? Sao mấy nay không thấy mấy đứa ghé dì. Sao có hai đứa vậy? Nhỏ kia đâu rồi?"

Nhỏ Mỹ lanh lẹ đáp lại: "Dạ mấy nay tụi con bận ôn kiểm tra."

Hai đứa chọn 1 góc ngồi đối diện nhau. Khoảng im lặng kéo dài, nó bắt đầu mở túi bánh tráng, lấy đũa trộn đều , Mèo cầm ly thái xanh, nhỏ Mỹ lấy ống hút đâm qua màng cách điêu luyện, nhỏ hút rột rột, coi bộ khát lắm.

Nhỏ Hân bỏ một miếng bánh tráng trộn vào miệng, nó thích thú với sự giao thoa giữa các hương vị cay, mặn, ngọt trong vòm miệng. Tụi nó vẫn thích ăn kiểu trộn hơi mềm mềm cay cay và béo ngậy.

"Mày đã xem tập mới của Trò chơi vương quyền chưa?" Nó gợi chuyện, nó muốn chấm dứt không khí gượng gạo này, trở về những ngày tháng tụi nó ăn vặt cùng nhau, vui chơi và học hành cùng nhau.

Nó cũng nhớ những câu chuyện về mấy anh bạn của nhỏ Mỹ, nhớ những câu nói triết lý của nhỏ My khi đọc xong một quyển sách. Tụi nó nói chuyện cả đêm, cả hai đứa sẽ cố gắng năn nỉ phụ huynh nhỏ My khi ngủ lại nhà một trong hai đứa.

"Dạo này tao bỏ rồi, không theo dõi nữa. Không có tụi mày xem chung, tao xem không vui nữa..." Nhỏ Mỹ chống cằm chán nản, nhỏ thật sự muốn ba đứa sẽ trở lại như trước.

"Bảo Hân..." Mỹ ngập ngừng.

"Hửm?"

"Mày... mày nói rõ đi. Tao không tin là mày lại tự rút khỏi lớp ôn dễ dàng vậy."

"Tao đã nói rồi mà."

"Hai tụi bay, đứa nào cũng cứng đầu, cứng cổ hết vậy. Chẳng lẽ không có cách giải quyết? Chơi với nhau hơn 5 6 năm rồi, quá hiểu tính nhau. Đứa này nhường đứa kia, vậy mà lần này tụi bay lại vì mấy chuyện không đâu mà giận nhau cả tuần trời. Tao cũng không thể hiểu. Nếu tụi bay không nghe nhau, vậy nói với tao đi. Tao muốn tụi mình trở về như trước, tao muốn xem phim cùng tụi bây, ra chơi tụ tập ăn vặt cùng bọn bây. Muốn đi học thêm ngồi cùng bọn bây. Tụi bây giận nhau, tao mới là người cô đơn đây nè." Con nhỏ phụng phịu quay mặt đi, dỗi hờn.

"..."

Nó im lặng, cúi đầu. Nhỏ Hân thầm cảm ơn trời đất vì đã cho nó những người bạn thương nó vô điều kiện. Cũng chính vì thế mà nó cảm thấy áy náy hơn bao giờ hết, khi có những lúc nó quá vô tư thậm chí là ích kỷ chỉ để thỏa mãn những thứ nó muốn.

"Tụi tao không thất vọng về mày, chỉ là tụi tao cảm thấy tổn thương... vì mày không tin tưởng tâm sự với nó và tao. Tụi mình đã chơi với nhau 5 năm hơn, tụi tao có chuyện gì cũng nói với mày. Vậy mà mày lúc nào cũng giấu tụi tao. Tao thật sự hỏi là tụi tao có quan trọng với mày không, mày có xem tao với con My là bạn không á?" Hoàng Mỹ tiếp tục, như tức nước vỡ bờ, nhỏ bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc. Còn Bảo Hân, nó nhìn trân trân mặt bàn nhựa đầy vết xước. Con nhỏ muốn nói chứ, nhưng phải mở lời và mở lòng như thế nào đây? Khi nguyên nhân tại nó mà ra nông nỗi này. Nó thật sự vụng về không biết bắt đầu từ đâu, nhìn Mỹ vỡ òa, Hân bất giác rơm rớm theo.

"Đừng khóc mà!" Bảo Hân lấy khăn giấy chấm nhẹ lên má Hoàng Mỹ. Từ tốn hạ giọng.

"Mày biết tao giành giải nhất học sinh giỏi Lý năm lớp 8 và lớp 9 chứ?"

Mỹ khịt mũi: ''Ừ, năm đó tao và My cũng thi. Có mình mày đoạt giải thôi."

"My đã nhường tao." Từng từ nó thốt ra khó khăn.

"Hả?" Mỹ ngạc nhiên.

Mỹ biết, My tuy hơi cộc cằn nhưng nó lại người quan tâm từng đứa nhất. Con bé là đứa cố gắng tìm kiếm thầy giỏi, cô hay kéo cả nhóm đi học thêm. My chưa bao giờ câu nệ chuyện Mỹ và Hân trong việc học hành.

"Ngay cả việc lúc đầu nó đăng ký ban A nhưng cuối cùng lại chọn ban xã hội trong khi thế mạnh của nó là Toán, Lý, Hóa. Năm đó, My đã không làm bài nào cả. Mày biết năng lực nó mà, thầy còn đánh giá nó có thể giật giải nhất và vào vòng quốc gia. Lên lớp 10, nó không tham gia lớp học sinh giỏi môn Lý. Tao không biết nữa, lúc tao được giải và khi nghe My không vào đội ôn lúc lớp 10 tao lại thấy nhẹ nhõm bởi tao sợ, có phải tao rất tồi không?"

"..."

"Tao đã biết nó nhường tao, nhưng tao ... nhưng tao lại im lặng, bởi vì dù tao có thi đạt giải nhất năm đó nhưng tao biết, tao không phải là người chiến thắng cuối cùng."

Hân rưng rưng, nó thật ích kỉ, chỉ vì muốn đạt thành tích tốt nhất, Hân đã gạt đi chuyện My rút chân khỏi đội Lý vì nó.

Hân tự hỏi, nếu không có My thì sao? Liệu bản thân con nhỏ có đủ khả năng để chiến thắng trong cuộc thi năm đó? Hay đó chỉ là ảo tưởng do sự tự mãn thái quá của Hân che lấp?

Sự thật là, Hân không giỏi đến thế. Năng lực của nó còn nhiều hạn chế, và nếu không có sự hỗ trợ của My, có lẽ năm ngoái Hân đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

Thừa nhận sự yếu kém của bản thân là điều vô cùng khó khăn đối với Hân, một con nhỏ luôn có lòng tự cao và khao khát khẳng định bản thân. Thế nhưng, sự dằn vặt và tự trách trong lòng khiến Hân không thể chối bỏ sự thật.

Nó đã rất đấu tranh bởi những thất bại thảm hại liên tục lặp lại và My vẫn đứng sau nó, cổ vũ cho nó, học Lý cùng nó, tìm chuyên đề những năm trước cho nó mà không hề trách cứ con nhỏ, còn nó thì sao? Nó sẵn sàng gạt phăng đi niềm yêu thích của bạn mình chỉ để phục vụ lợi ích bản thân.

Nhỏ hổ thẹn và không dám đối mặt với hai đứa bạn thân. Đến tận hôm nay, nó mới dám đấu tranh nội tâm, dám nhận ra bản thân yếu kém như thế nào và Hân muốn My sẽ tham gia và đội tuyển Lý. Biết rằng đã muộn nhưng nhỏ vẫn làm, bởi đối với nó, nó đã tìm được những người bạn quý giá vô cùng, nó không thể để sự ích kỷ lấy đi tình bạn này.

Mỹ buồn rầu nhìn đứa bạn đang cắn đôi môi khô với hàng nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xót xa lắm, Hân của tụi nó luôn là đứa cân bằng tính tình "trẻ trâu" của Mỹ và tính trầm lặng của My. Nhưng nay chính miệng Hân thừa nhận sự tự tư tự lợi, nhỏ Mỹ lại thương cảm đứa bạn nhiều hơn là trách cứ Hân. Tuy bệnh thành tích của nó khiến cả My và Mỹ đều ít nhiều khó chịu nhưng nó là đứa học rất cừ, dù chưa bao giờ than thở chuyện ngoài lề, dẫu thế cả My và Mỹ đều ngấm ngầm hiểu những chuyện nó đã trải qua lúc còn thơ bé.

Câu chuyện ầm ĩ đến độ chẳng ai thèm chơi với Hân và nó cũng chẳng cần ai chơi với mình. Mỹ gặp Bảo Hân vào đợt học chung Anh văn năm lớp 7, hai đứa học chung trường nhưng khác lớp nên tụi nó không chạm mặt nhau nhiều. Chỉ khi học thêm chung với nhau môn Anh, nhỏ mới biết nó.

Hân có mái tóc dài ngang lưng đen tuyền lúc nào cũng buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, thân ảnh nhỏ nhắn, đôi mắt sáng tựa sao trời, mang trên vai chiếc cặp lớn, phong thái chuẩn một học sinh gương mẫu, ngồi ở góc bàn riêng, ngỡ rằng nó là một đứa nhàm chán như bao bọn mọt sách khác nhưng hành động khép nép của tụi Minh Anh trước Hân làm nhỏ Mỹ tò mò.

Nhỏ Hân bực bội nhìn con bé vừa làm rớt hộp bút của nó sau màn rượt đuổi đám con trai trong lớp học thêm. Minh Anh chau mày quay lại định chửi đổng, liền bắt gặp ánh nhìn khó chịu từ chủ nhân hộp bút màu hồng vừa đáp cánh xuống nền gạch lớp học, con nhỏ liền hạ đôi mắt xuống.

"Còn trân tráo nhìn gì? Bộ không có tay nhặt lên hả?" Nhỏ mọt sách nhướng mày khó chịu.

"Xin... xin lỗi..." Minh Anh nổi tiếng ngổ ngáo, xem trời bằng vung lại cụp đuôi trước con bé có dáng vẻ bình thường ấy. Nhỏ Anh vội vàng cúi người nhặt bút và hộp lên bàn, sắp xếp cẩn thận. Hân chống cằm quan sát từng cử chỉ từ Minh Anh, không quên tặng nhỏ Anh một cái liếc đầy xéo xắt. Nó lấy tay đẩy hộp bút vào trong góc, còn con nhóc Minh Anh chỉ biết thở phào như hoàn thành xong nhiệm vụ khó nhằn.

Mỹ mở to mắt, nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng giống con Minh Anh lộng quyền như ngày thường, nhỏ Mỹ đã từng khổ sở vì là mục tiêu trêu chọc của tụi này, thế mà giờ đây, nhỏ này lại e dè trước một đứa trông thật vô hại.

Mỹ ghé vào tai Hạnh, cô bạn cùng bàn học thêm thì thầm.

"Vụ gì với đám Minh Anh vậy? Sao nhìn nó sợ Hân dữ vậy?"

"Ủa bà tối cổ dữ vậy, vụ đó rần rần một thời mà."

"Sao sao?"

"Năm lớp 5 nhỏ Minh Anh rêu rao khắp trường cô Thu, mẹ của Bảo Hân là sát phu, còn con nhỏ Hân là đồ xui xẻo gì đó nói chung là tụi nó trêu chọc ghê lắm, cô Thu bị tụi nó chỉ trỏ, còn tung tin đồn vì là con của cô giáo nên con Hân mới được thi vở sạch chữ đẹp. Cả đám bắt nạt con Hân luôn, tui nghe loáng thoáng được thôi. Một ngày đẹp trời ảnh con nhỏ Minh Anh ị đùn dán khắp trường luôn, đợt đó cái tin con nhỏ ị đùn trong lớp nổi chấn động vang khắp trường, các trường khác cũng nghe và thủ phạm thì ai cũng biết là ai đó nhưng không có bằng chứng hoặc có mà chẳng ai thèm méc, vì tụi trong trường cũng ghét đám con Anh lắm. Hứ... Zừa cái nư tui lắm, tài thật, không biết nhỏ Hân lấy đâu ra mấy tư liệu đó nữa, kinh dị thiệt. Con Hân còn khích thêm câu, Minh Anh muốn thành người nổi tiếng không? Nó lăng xê cho. Ta nói, con nhỏ cao tay thiệt. Vậy là nhỏ Minh Anh đâu dám hó hé gì, lên cấp 2 nó còn xem con Hân học trường nào để nó né nữa kìa, xui xẻo sao giờ lại học chung môn Anh văn với nhau, chính xác con nhỏ Hân là nỗi ám ảnh của đám Minh Anh luôn đó."

Mỹ nghe xong câu chuyện, nhỏ trầm trồ nhìn cô bạn ngồi bàn 3 bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, so với tính cách nhát gan của nhỏ thì Bảo Hân khiến Mỹ Mỹ như được mở mang nhưng mang theo đó là nỗi sợ chẳng thể diễn tả được, ở Hân, nhỏ luôn có cảm giác thật xa cách.

Làm quen từ lúc nào ư? Chính xác là đợt đó Mỹ ngồi cùng bàn nhỏ Hân, tình huống bất đắc dĩ vì nhỏ đi học trễ, lớp hết chỗ, lại quên làm bài tập, vậy mà con Hân nó chủ động đưa vở bài tập cho Mỹ chép. Sau đó, cứ thuận theo tự nhiên mà nói chuyện. Hân không hề khó gần như nhỏ tưởng, con nhỏ biết nó có hai đồng điếu duyên ơi là duyên nên hay cười lắm, Hân hài hước và tốt tính nữa. Mà kể ra, từ lúc chơi với Hân, nhóm Minh Anh cũng không trêu chọc Mỹ nữa. Hân nhiệt tình và biết suy nghĩ thấu đáo, mới 12 tuổi tròn mà nó đã tính trước trường cấp 3 mà nó định thi vào rồi cơ.

Con Mỹ bật cười khi nhớ lại dáng vẻ bà cụ non năm lớp 7 của nhỏ Hân. Đối diện, nhỏ Hân tròn mắt nhìn Mỹ đang cười gì đó, chẳng thèm nói chuyện với nó nãy giờ, thầm nghĩ không lẽ nhỏ Mỹ nó giận Hân thiệt sau khi nó thổ lộ tâm tư cho Mỹ biết? Hân đưa tay nhéo nhẹ đôi má phúng phính đỏ hồng của con nhỏ xinh nhất lớp A1.

"Mày giận tao lắm đúng hông? Xin lỗi mà..." Hân xụ mặt.

"Hmmmm.. Quá là giận, mày phải nói với tụi tao sớm hơn. Bạn bè mà cứ giấu diếm nhau hoài, chơi hông bền đâu nha má!" Lâu lâu con nhỏ bạn thân lại giởi cái giọng giáo huấn, nhìn bộ dạng nghiêm túc của nhỏ, Hân không nén nổi nụ cười. Giận mà cũng dễ thương nữa.

"Tao biết rồi. Tao không vậy nữa." Nhỏ Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Nhưng mà Mỹ à, tao... tao muốn tự mình giải quyết chuyện tao với My, nên mày đừng nói cho My biết nha. Tao sẽ trực tiếp nói với nó."

"Ừm. Tao biết rồi." Đôi mắt hạnh nhân ánh lên vẻ hạnh phúc, nhỏ Hân đối với hai đứa luôn là một đứa bạn tốt, việc nhỏ My làm cũng nghĩ cho Hân và cũng là chuyện hai đứa nó, Mỹ chỉ có thể mong mọi chuyện không tệ đi. Nhưng nhỏ tin tưởng hai đứa bạn nhỏ lắm, nói đúng hơn là tin tưởng tình bạn của tụi nó.

Cả hai cười nói, để kéo bầu không khí đi lên nhỏ Mỹ bắt đầu lại kể về anh chàng mà nhỏ để ý. Lần này nó chăm chú nghe hơn bình thường. Nó nhớ những mẩu chuyện này, những câu chuyện không đầu không đuôi của tụi nó. Đúng vậy, nhỏ Mỹ nói đúng. Nên giải quyết vấn đề bằng cách tỏ lòng. Vì như thế, mọi người mới thấu hiểu nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro