Chương 22: Gia đình, bóng rổ và cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Đức trở về nhà, tiếng bước chân khẽ khàng trên nền đất. Ánh đèn vàng ấm áp từ trong nhà hắt ra, báo hiệu rằng mẹ, dượng và em gái đã về. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.

"Con chào mẹ, con chào dượng" Đức lễ phép, không ai đáp lại. Người đàn bà nằm dài trên ghế sofa, gối đầu lên đùi người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phong độ, hoàn toàn mải mê với chương trình truyền hình đang phát.

"Mới về ha con, ăn chưa? Có đồ ăn trong tủ đó" Sau khoảng trầm, dượng Bách lên tiếng, giọng nói xởi lởi. Còn mẹ cậu, không chút động tĩnh, vẫn dán mắt vào màn hình tivi, dường như Đức không hề tồn tại.

"Dạ, con ăn ở ngoài rồi" Cậu lễ phép đáp.

"A... Anh hai về, anh hai, anh hai, nhìn em có gì nè!" Giữa khoảng lặng, tiếng gọi của Sóc vang lên. Con bé chạy lại ôm chân anh mình, ánh mắt sáng ngời, trên tay là con gấu bông mới tinh mà mẹ và ba nó vừa sắm cho.

"Đẹp quá ha. Nào rảnh hai chơi với Sóc, Sóc phải giữ cẩn thận đó" Đức mỉm cười, ngồi xuống thay giày, xoa đầu em gái nhỏ. Trong giây phút ấy, hắn cảm nhận rõ được một chút ấm áp len lỏi trong lòng.

"Dạ." Nhỏ Sóc gật đầu, đôi mắt nai híp lại, ôm chầm con gấu bông cách âu yếm.

"Sóc... ăn cho hết sinh tố dâu nè, có ly sinh tố thôi mà cả tiếng rồi đó" mẹ Đức bất chợt lên tiếng, giọng nói trách yêu cô con gái nhỏ.

"Dạ mẹ" Con bé ôm con gấu phụng phịu chạy lại sà vào lòng mẹ, cô Hương ngồi dậy cười hiền ôm đứa con gái vào lòng hôn lên mái tóc đen mềm.

"Con xin phép vô phòng trước, anh hai đi học bài nha" Đức nói, rồi bước thẳng vào phòng mình, tiếng đóng cửa khẽ khàng như một dấu chấm cho ngày dài. Ánh đèn phòng ngủ chiếu rọi lên gương mặt cậu, phảng phất một nỗi buồn man mác. Hắn ngồi xuống mép giường, đôi mắt hướng về phía cửa sổ, nơi ánh trăng nhạt chiếu vào căn phòng.

Những cuộc đối thoại ngắn ngủi, những cái lườm nguýt vô tình, những câu nói lạnh nhạt... tất cả cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, tựa bản nhạc buồn tẻ. Đức đã quá quen với bầu không khí ngột ngạt trong căn nhà này.

Từ khi ba mẹ chia tay, mẹ trở thành người phụ nữ khác, lạnh nhạt đến đau lòng... với Đức. Hắn nhớ ngày xưa, khi mẹ còn âu yếm bế cậu chàng trên tay, kể những câu chuyện cổ tích trước giờ ngủ. Những kỷ niệm ấy giờ chỉ còn là bóng hình mờ nhạt, dần tan biến trong màn sương ký ức.

Đức không trách mẹ. Cậu hiểu rằng, cuộc sống đã thay đổi mẹ rất nhiều. Nhưng trái tim hắn vẫn thèm khát tình yêu thương của một người mẹ. Lúc nhỏ, không biết bao nhiêu lần cậu bé đã cố gắng níu kéo, tìm kiếm sự quan tâm từ mẹ Hương bằng cách thật ngoan ngoãn, giỏi giang và kể cả những hành động hư hỏng, Đức mong mẹ hãy chú ý đến cậu dù chỉ một chút thôi, dù đánh, mắng hay chửi rửa cũng được, nhưng không... kết quả đổi lại chỉ là ánh nhìn thờ ơ từ người mẹ, Đức nhớ khoảnh khắc ấy, ánh mắt mẹ hồ như tảng băng trôi, làm tê liệt trái tim vốn đã non nớt của đứa nhóc chỉ mới 5 - 6 tuổi.

Đức nhận ra, dù có cố gắng trưng ra bao nhiêu biểu cảm, bao nhiêu hành động, nếu tâm hồn người ấy đã đóng kín, thì mọi nỗ lực cũng chỉ tựa hạt sương tan vào hư vô. Dần dà, hắn đã học được cách chấp nhận sự thiếu vắng tình thân gia đình, Đức đã sớm hình thành trong mình một lớp vỏ bọc vững chắc, che chắn những tổn thương. Đức quen với việc giấu kín cảm xúc. Trong thế giới của hắn, việc bộc lộ bản thân chẳng khác nào một trò đùa vô nghĩa, bởi hắn tin rằng chẳng ai thực sự quan tâm.

Đức nhớ những ngày có ba, ba đưa cậu nhóc đến sân bóng rổ lần đầu tiên năm 4 tuổi. Cậu bé bốn tuổi háo hức chạy nhảy trên sân, đôi mắt sáng rỡ. Nhóc con đã cố gắng hết sức để ghi bàn, ra sức để ba tự hào về đứa con trai nhỏ, ba ôm Đức vào lòng, luôn miệng khen con trai mình giỏi quá, khi ba còn ở nhà, ngôi nhà luôn tràn ngập tiếng cười. Cậu bé lúc ấy hồn nhiên, thích bám lấy chân ba, cùng nhau chơi bóng rổ trong sân nhà. Rồi một ngày, mẹ tách cậu khỏi ba, lặng lẽ đưa cậu trở về quê mẹ, không một lời từ biệt tới ba.

Bóng rổ, trái bóng cam tròn trịa, trở thành người bạn đồng hành thân thiết với hắn. Mỗi khi chạm vào trái bóng, Đức cảm thấy như được giải phóng khỏi những muộn phiền. Cậu chàng ghi nhớ từng lời chỉ dạy của ba, từng pha bóng đẹp mắt mà ba đã thực hiện. Dẫu mẹ ghét hắn chơi bóng lắm, bà luôn tìm cách đâm đi những quả bóng màu cam vô tội. Nhưng biết làm sao được, Đức vẫn sẽ chơi, bởi bóng rổ là sợi dây liên kết mong manh giữa cậu và người cha không tung tích.

"Tại sao mẹ lại ghét ba đến vậy? Tại sao mẹ rời bỏ ba nhưng không rời bỏ Đức, tại sao không rời bỏ nhưng lại đối xử hờ hững với Đức như thế?" Những hỏi ấy luôn ám ảnh Đức. Cậu chàng đã từng tìm kiếm câu trả lời trong những cuốn sách, những bộ phim, nhưng vẫn không tìm thấy đáp án. Có lẽ, câu trả lời nằm sâu trong trái tim của mẹ, một nơi mà hắn chẳng thể nào chạm tới.

Đức nhìn vào tấm ảnh chụp chung với ba trên bàn học. Trong ảnh, ba đang bế cậu lên cao, hai tay cậu nhóc cầm quả bóng rổ cách vụng về, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Cậu nhớ cái cảm giác ấm áp khi được ba ôm ấp. Đau lòng thật, khi ký ức là những hố sâu thăm thẳm, nuốt chửng cả tâm can.

Thế nhưng giữa muôn vàn tối tăm, Đức có lý do để sống, ngoại... chính là vầng trăng dịu dàng soi sáng cả bầu trời đêm trong lòng cậu nhóc mới tròn 5 tuổi, bù đắp khoảng trống nơi trái tim đã thiếu vắng đi tình cha nghĩa mẹ, Đức thật sự biết ơn ngoại. Ngoại đã đưa Đức tới câu lạc bộ bóng rổ ở nhà thiếu nhi, nơi ấy đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Đức, nơi cậu nhóc tìm thấy niềm vui, sự tự tin và những người bạn tốt. Dẫu lớn lên trong vòng tay thờ ơ của mẹ ruột, người ba đã bặt vô âm tính, nhưng cậu chàng biết ơn vì có ngoại, có thầy, có những người bạn cùng cậu chia sẻ niềm hân hoan khi chạm vào trái bóng cam nhiệm màu.

"Ba mẹ em đâu?" Câu hỏi luôn lặp lại mỗi mùa họp phụ huynh và mỗi mùa giải bóng rổ, như một mũi dao nhọn, vô tình khơi dậy vết thương sâu thẳm trong tâm hồn cậu bé ở tuổi thiếu niên. Đức mỉm cười, nụ cười ấy gượng gạo đến lạ, tựa lớp băng mỏng phủ lên ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng.

"Dạ ba mẹ em bận" Giọng hắn đều đều, không một chút gợn sóng, Minh Đức giờ đây không còn ái ngại những câu hỏi về gia đình nữa. Cũng chẳng còn quan tâm đến cái nhìn tội nghiệp mà người ngoài dành cho hắn.

Bấy lâu nay, Đức đã học cách tự lập, tự mình đối diện với những khó khăn. Những ánh mắt tò mò, những câu hỏi bâng quơ không còn làm cậu nhóc xao động. Khi mới lên bảy, cậu đã giành được chiếc cúp cao quý của cuộc thi bóng rổ dành cho thiếu nhi. Đức ung dung nâng cao chiếc cúp, ánh mắt cậu lấp lánh niềm kiêu hãnh pha lẫn chút cô đơn, lúc đó hắn đã lập ra mục tiêu, phải là người giỏi nhất.

Lý do hắn chơi bóng rổ thật giỏi ư, Đức đã ấp ủ một hy vọng mong manh: nếu cố gắng thật nhiều, biết đâu ba sẽ nhìn thấy Đức trên màn hình tivi, qua báo chí hay những thông tin trên mạng và nhận ra cậu. Hắn muốn ba tự hào về mình, muốn ba biết hắn đã cố gắng như thế nào, kế thừa niềm nhiệt huyết với bóng rổ từ người cha. Đó là động lực duy nhất giúp hắn vượt qua những nỗi cô đơn, những tảng băng trong trái tim đã nguội.

Đức chậm rãi đứng dậy, mở cửa sổ, cơn gió đêm thổi vào mang theo hơi thở đầu thu, hít thở chầm chậm cái không khi sương đêm hòa lẫn vị mặn từ biển. Nhìn xa xăm ra ngoài, nơi mà ánh đèn đường lấp lánh như những vì sao mờ nhạt.

Hắn ngồi xuống, bắt đầu rê bóng trong phòng. Những cú ném rổ, những pha xử lý khiến hắn cảm thấy được sống, được thả hồn vào giấc mơ của riêng mình. Trong giây phút ấy, hắn nhận ra mình không còn đơn độc. Dẫu phần lớn lý do Đức chơi bóng rổ vì ba, Đức đã tự hỏi mình có yêu bóng rổ đến thế không? Cậu chàng cũng không biết nữa, trên sân bóng, Đức được là chính mình, được thể hiện bản thân mà không cần phải che giấu cảm xúc.

Hắn đã học cách chấp nhận hiện thực từ lâu. Hắn không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể ép buộc mẹ phải yêu thương mình hay ba quay trở lại. Cậu chàng chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, để không phụ lòng những người đã yêu thương mình và hy vọng một ngày nào đó, một ngày không xa hắn sẽ gặp được ba. Hy vọng là vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro