Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hí hí hí"

Bộp.

Vy đang che miệng cười run cả vai với cái kế hoạch trả thù của mình thì đột nhiên có thứ gì đó đập rõ mạnh vào đầu, cô giật mình ngơ ngác nhìn viên phấn nứt vỡ nằm chỏng chơ trước mặt. Ngay sau đó lại phải đối mặt với tia mắt hình viên đạn của thầy Bình, ông thầy dạy môn Sử khó tính nhất trường. Thầy Bình cất giọng nói khàn khàn đầy uy nghiêm:

"Cô kia! Trông tôi buồn cười lắm hả? Hay cô không thích học thì mời ra ngoài."

"Em...em...Thưa thầy, em xin lỗi."

"Không lỗi lầm gì cả! Mau ra ngoài nhanh để các bạn khác còn học."

Vy biết rõ tính thầy nên chẳng dám năn nỉ thêm nữa, thôi thì đành chấp nhận bị ghi sổ "tử thần" một lần nữa. Cô cúi đầu, mặt ỉu xìu lê tấm thân ra ngoài đứng. Đáng ghét! Suy cho cùng cũng tại tên Thành đó.

Tích tắc. Tích tắc. Sao hôm nay thời gian trôi chậm thế? Vy chỉ mong nó nhanh nhanh một chút chứ cứ đứng rồi lại ngồi thế này thật là khó chịu. Buồn mồm cô rút chiếc kẹo mút từ túi áo ra, bóc vỏ và cho vào miệng ngậm. Ngọt ngọt của đường hòa quyện với vị chua chua của dâu, nhưng mà cũng ngon thật. Thảo nào tên đó hay ăn vậy.

Hai mươi phút trôi qua, thầy Bình kết thúc bài giảng. Học sinh đứng lên chào thầy rồi lại lục đục cất sách vở, chờ cho thầy ra hẳn ngoài thì cái lớp mới bắt đầu náo loạn. Tiếng ồn ào, tiếng cãi cọ, tiếng cười đùa của đám học sinh trộn lẫn vào nhau không khác cái chợ là bao. Vy nhức óc chẳng buồn vào lớp, cô quyết định xuống sân trường dạo bước.

Điều thằng Thành sợ nhất chính là bị mẹ hắn phát hiện hắn bùng tiết đi đánh game, cơ mà làm sao để đưa mẹ hắn đến quán nét bây giờ nhỉ? Chả nhẽ mình lại bùng tiết, như thế có đáng không? Mà cũng không chắc thằng Thành đang ở đó, lỡ mình chui ra rồi không chui vô được thì có khác nào tự hại mình? Không được, phải nghĩ ra cách khác, cách gì cách gì bây giờ?

Vy vừa đi vừa vắt óc nghĩ kế chu toàn thì phát hiện ra mình đã đi ngoặt vào đường ra vườn hoa sau trường, cô định bước tiếp thì dừng lại khi nghe thấy giọng nói lí nhí của con bạn sau bức tường:

"Khánh! Cái này...cái này em tặng anh." Chi đứng trước mặt con người lạnh lùng kia, trên mặt nhỏ nở nụ cười gượng gạo, cánh tay hơi run run cầm chiếc hộp đựng món chè kho chìa trước mắt hắn.

Khánh đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn nhỏ, ánh mắt ấy thật lạnh thấu tâm can. Hắn nhìn nhỏ mà nhếch mép cười, một điệu cười khó hiểu rồi hắn "Hừ!" một tiếng và đưa tay ra nhận lấy món quà. Trong lòng Chi vô cùng vui sướng, giống như nhỏ vừa vớ được vàng, mà không, còn quý hơn cả vàng. Nhỏ cố giấu đi nụ cười mãn nguyện trên môi, nếu như không có Khánh ở đây thì chắc nhỏ đã hóa điên mà nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhỏ e thẹn cúi đầu chào rồi hí hửng trở về lớp.

Khánh vẫn đứng đó nhìn món quà rồi khẽ lắc đầu ngao ngán, không chần chừ một giây mà quăng ngay vào thùng rác gần đó và cất bước đi thẳng. Vy đứng đằng xa chứng kiến tất thảy, cô tức giận chạy ra gọi giật người kia lại:

"Đứng lại!"

Khánh nghe có giọng con gái phía sau, hình như gọi mình nhưng hắn mặc kệ, cứ đi tiếp khiến Vy càng bực bội vì bị coi thường. Cô bước nhanh đến gần Khánh, vỗ mạnh tay vào vai hắn gọi lại:

"Tôi bảo anh đứng lại cơ mà!"

Khánh quay người nhìn cô gái chỉ thấp đến cổ mình đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy sát khí, hắn thở nhẹ một cái rồi hất cằm, giọng nói lạnh băng:

"Cậu muốn gì?"

"Muốn gì à? Sao cậu dám ném món quà mà Chi tặng, có biết là..." Vy chưa kịp nói hết câu thì người kia đã chen ngang.

"Thích thế, rồi sao?" Vẫn cộc lốc và lạnh lùng như thế.

"Cậu...cậu..." Uất quá, cổ họng Vy cũng chẳng thể phát ra tiếng.

Mặc kệ Vy đứng đó, đôi mắt hiện rõ những tia máu nhìn mình, Khánh thản nhiên quay lưng bước đi tiếp. Hắn cũng chẳng thừa hơi đâu mà đi đôi co với bọn con gái phiền phức ấy.

Vy tức đến run người nhìn theo bóng hình kia đi khuất dần, chỉ tội cho nhỏ bạn đã cất công làm suốt cả ngày hôm qua chỉ vì nhỏ nghe có đứa bảo Khánh thích ăn thứ đó. Nuốt cục tức xuống đáy dạ dày, cô thở dài não nề. Không biết có nên kể cho nhỏ Chi chuyện này không? Nếu kể chắc nhỏ sẽ khóc lóc cả tuần mất, nếu cứ im lặng thì lại thấy tội cho nhỏ. Chán quá, biết làm thế nào đây?

Vy tiến lại về chỗ ghế đá ngồi, thật đau đầu. Cô đang miên man suy nghĩ thì bỗng cái gì đó cưng cứng rơi từ trên xuống trúng đầu, đau điếng. Vy cúi đầu xuống tìm kiếm và phát hiện ra đó là quả ngứa, loại quả này có một đặc tính rất hay đó là nhựa của nó có thể gây ngứa khi bôi vào da. Rồi giống như ngài Newton khi bị quả táo rơi trúng đầu, Vy cũng tìm ra cách trả món nợ cho Thành.

Trên đường trở về lớp, tay cầm cốc giấy đựng ít nước lọc pha lẫn nhựa quả tạo thành dung dịch sóng sánh. Khi đi lên tầng hai, Vy thấy Thành đang đứng dựa người vào thanh chắn, miệng tươi cười trò chuyện với một nữ sinh nhìn rất dễ thương. Cô nhếch mép cười rồi cúi đầu nhắm thẳng đường mà đâm vào chỗ Thành khiến cốc nước trên tay dù vô tình hay hữu ý cũng đổ tung tóe lên người cậu ta, Vy ngẩng mặt lên làm bộ mặt đáng thương rồi rối rít xin lỗi như thể cô không cố ý. Thành nổi giận, vẻ mặt hằm hằm nhìn cô, tay cậu giơ cao định giáng xuống mặt Vy thì lập tức bị một bàn tay khác đỡ lại. Khánh vừa đến thấy Thành sắp đánh người liền lao ra nắm chặt lấy cổ tay cậu ta nén lại, đôi mắt hắn trừng trừng nhìn Thành còn đáng sợ hơn quỷ dữ. Thành thoáng kinh ngạc vài giây rồi cũng nể mặt hắn mà kìm nén cơn phẫn nộ xuống.

Vy khi đó đã chuồn mất từ lâu, cô xác định rằng trong trường ấy thì chuồn là thượng sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro