Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vy chạy tới cửa lớp thì dừng lại, ngoái đầu về phía sau xem có bị đuổi theo không rồi thở phào nhẹ nhõm, cô thản nhiên bước vào chỗ ngồi lấy cầu vợt và cùng nhỏ Chi đi xuống sân bóng. Lát sau Lâm uể oải bước vào lớp, anh thả phịch người xuống ghế, ngó nghiêng khắp lớp chỉ còn trơ trọi mình và hai đứa nữa. Lâm ngớ người ra tiết này là môn thể dục, anh vội lục quả cầu và vợt trong ngăn rồi chạy ù xuống dưới.

Lớp phó đang hô khẩu lệnh đội hình cho cả lớp, may mà thầy Nam chưa đến. Lâm vội vã chạy tới hàng cuối đứng vào vị trí gần Vy, kịp lúc thầy giáo mặc bộ đồ thể thao từ phòng chờ cũng đi ra. Thầy Nam đứng trước lớp xem xét lại học sinh một lượt rồi gật đầu hài lòng, thầy bắt đầu vào bài học.

"Hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục ôn luyện đánh cầu phải trái và đánh cầu cao sâu." Thầy ngưng lại vài giây, quay sang nhỏ Quỳnh rồi nói tiếp. "Trước tiên bạn lớp phó cho lớp tập vài động tác khởi động."

"Vâng!" Quỳnh ngoan ngoãn đáp lời, nhỏ tiến lên phía trước lớp hô to. "Lớp lấy đầu hàng bên phải làm chuẩn dàn hàng ra, mỗi người cách nhau một sải tay."

Cả lớp 11A3 nghe theo răm rắp, chỉ vài giây sau khi đội hình đã chỉnh tề thì Quỳnh hô tiếp mấy bài tập khởi động quen thuộc đến nhàm chán. Học sinh trong lớp tuy tập theo nhưng cũng chỉ múa máy, ẻo lả hoặc uể oải như người bị bỏ đói lâu ngày. Chủ yếu tập cho có lệ thôi chứ khởi động cái nỗi gì.

Ngay sau bài tập khởi động, thầy giáo ra hiệu lệnh cho lớp giải tán tự ghép đôi để luyện tập, ai không tập sẽ bị thầy phạt vì thế đố ai dám lười biếng. Vy và Chi luôn là một cặp, họ rủ nhau ra góc sân dưới bóng cây phượng mát mẻ để luyện tập. Đối với Vy môn thể dục này là dễ nhất vì vậy cô luôn đứng thứ ba trong lớp về thành tích môn học này. Trái lại với cô, Lâm lại là đứa học kém môn thể dục này nhất mà nói đúng ra là anh rất ghét nó. Vì môn thể dục mà nhiều lần điểm phẩy trung bình của anh đã bị kéo xuống, tuy vậy anh cũng chẳng buồn bỏ thời gian tập luyện.

Lâm lò dò ra chỗ thằng Hoàng đứng để rủ nó cùng tập nếu không cứ đứng thế này thì thầy phạt chết. Hoàng mọi lần đều cặp với thằng Hùng nhưng hôm nay nó nghỉ ốm nên cậu ta cũng đang loay hoay tìm đứa khác, may thay Lâm đến ngỏ lời là cậu ta đồng ý ngay. Những tưởng Lâm học tốt đều các môn thì chắc thể dục chẳng là gì với anh, ai dè khi đánh cầu với Lâm, Hoàng mới phát hiện suy nghĩ của mình là sai lầm. Lâm không những không biết phát cầu mà còn cầm vợt sai cách, chưa kể đến đánh thì rất tệ. Hoàng luôn là người cúi xuống nhặt cầu đến phát bực, nhiều lần như vậy cậu ta tức quá nghỉ chơi luôn.

Vy và Chi đánh được vài ván thì thấm mệt. Chi ra hiệu nghỉ ngơi một lát để hồi sức trong khi Vy thì vẫn hăng nhưng đành chiều con bạn nên cả hai cùng ngồi nghỉ trên bậc thềm. Vy ngửa cổ tu chai nước lọc uống ừng ực để xả cơn khát, xong cô lại đưa mắt nhìn sân bóng một lượt. Trông bọn con gái đánh cầu như vợt muỗi mà buồn cười, cô lắc lắc đầu ngao ngán, buồn thay cho lớp. Lại đưa mắt nhìn Lâm đứng trơ trọi giữa đám con trai hăng say tập luyện. Nhìn là biết hạng công tử chẳng làm ăn được gì, chỉ được mỗi cái mã đẹp và học giỏi. Vy thở dài, hướng mắt về phía anh mà gọi.

"Ê Lâm!"

Lâm nghe có tiếng gọi thì ngoảnh trước ngoảnh sau rồi ánh mắt anh chạm vào đáy mắt Vy ngồi trên bậc thềm, chẳng hiểu cô ấy gọi mình làm gì? Lâm trưng bộ mặt ra vẻ khó hiểu. Vy hiểu ý liền nói tiếp:

"Có muốn bái sư không?"

Lâm tròn mắt ngây thơ, anh thật sự không hiểu ý cô nàng này muốn nói gì. Trong lòng anh thầm nhủ nói kiểu không đầu không đuôi thì má đứa nào hiểu nổi, thà nói huỵch toẹt ra luôn cho nhanh.

"Thì đánh cầu lông đó." Vy cũng đến bó tay, cô lại phải độc thoại.

"Ô Kê!" Lâm đáp, chân cũng bước tới chỗ Vy và Chi.

"Có điều..." Vy cố kéo dài âm để gây sự tò mò. "Phải cho tôi chép bài những môn khác. OK?"

Ra là vậy. Cuộc trao đổi này hình như không được công bằng lắm thì phải nhưng mà dù sao mình chẳng mất gì. Lâm nghĩ thế, anh khẽ gật đầu đồng ý.

"Được rồi qua đây."

Vy vừa nói vừa đứng dậy, ra hiệu cho Lâm qua chỗ trống để cô bắt đầu dạy anh những kỹ năng cơ bản nhất của môn học này. Lâm đứng vào vị trí nhìn theo từng động tác, cử chỉ của "sư phụ" bên cạnh mà làm. Cũng không khó lắm, anh nghĩ vậy trên môi lại nở một nụ cười khiến Vy liên tục bị mất tập trung. Cuối cùng khi không chịu nổi nữa, cô nói:

"Cấm cười!"

Lâm ngạc nhiên, anh hỏi lại:

"Tại sao?"

"Vì như thế sẽ khiến tôi mất tập trung." Vy đáp nhanh gọn rồi quay mặt đi, giấu đôi má khẽ ửng hồng.

...

Rốt cục tiết học ấy Lâm đã chẳng làm được gì cho ra hồn, anh chán mình rồi thầm nhủ phải chăm chỉ luyện tập vào mỗi buổi chiều. Bốn mươi lăm phút trôi qua, lớp giải tán. Một bộ phần thì lên lớp, một bộ phận thì la cà hoặc chui vô căn-tin ăn quà vặt.

Vy và Chi sánh đôi bước lên cầu thang để lên lớp cùng những bạn khác, các lớp khác học sinh cũng ùa ra như ong vỡ tổ lấp những khoảng trống dọc hành lang. Khi bước lên tầng ba, Chi nhìn Vy nhớ lại vài phút trước mà tủm tỉm cười.

"Ê! Mày thích Lâm rồi hả?"

"Oắt đờ heo? Sao mày hỏi kỳ vậy?" Vy ngạc nhiên, tròn mắt trước câu hỏi rất đỗi ngớ ngẩn của Chi.

"Thôi đi! Tao nhìn thấy rồi nhá." Chi làm bộ mặt gian manh nhìn Vy trọc ghẹo.

"Bậy! Mày nhìn thấy cái gì?" Vy hơi giật mình, mặt nóng bừng nhưng rồi cô tự hỏi trong lòng: Người ta có tật mới giật mình, còn cô thì có cái gì đâu mà phải giật mình trước câu nói của Chi, kiểu như cô làm điều gì mờ ám lắm.

"Tao thấy mày thích cậu ta rồi nhá." Chi nói, miệng cười tinh nghịch.

"Thích...thích cái đầu nhà mày í. Không nói nữa." Vy bực bội lườm con bạn rồi phi nhanh chân về phía trước, chẳng hiểu sao cô lại có cái giác này? Cảm giác ngường ngượng.

Vy đi một mạch về lớp, thả người xuống chiếc ghế cứng ngắc, hướng mặt ra ngoài cửa sổ hứng những đợt gió mát ùa vào khiến những lọn tóc bay bay trong gió. Nhỏ Chi đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Không dưng lại kêu mình thích hắn, đúng là bực bội quá đi mất. Hắn ta có cái gì để mà mình thích được cơ chứ? Đúng là chuyện nực cười mà, nhưng đúng là tên đó cười đẹp thật. Đến cả mình cũng bị hớp hồn.

"Đang nghĩ đến tôi hả?"

Lâm vào lớp từ hơn một phút trước nhưng dường như cô nàng cùng bàn không hề biết, thấy Vy cứ tủm tỉm cười khó hiểu nên Lâm mới ném ra một câu đùa cợt. Không ngờ lại đúng. Vy giật mình quay lại nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh, miệng ngậm kẹo mút mà theo mọi người bảo là rất ngầu. Cậu ta đang nhìn cô, mắt tròn ngây thơ, miệng hơi cười, cái điệu cười ấy Vy rất ghét vì nó cứ cuốn hút lấy cô. Vy chuyển ánh mắt sang chỗ khác, miệng lắp bắp.

"À...đâu...đâu có. Sao phải nghĩ đến cậu chứ?"

"Thật hả? Vậy thì tốt."

Vậy thì tốt? Là có ý gì đây? Vy khó hiểu nhưng cũng chỉ để trong bụng chứ chẳng điên đâu mà hỏi lại, dù sao thì cô cũng chẳng bao giờ thích Lâm đâu mà sợ.

"Ăn kẹo mút không?" Lâm rút từ túi áo ra chiếc kẹo mút vừa mới mua chìa trước mặt Vy mời mọc.

"Không! Ăn cái đó mất vệ sinh lắm." Vy buột miệng thẳng thừng mà không hề nghĩ điều đó chẳng khác nào bảo Lâm mất vệ sinh, lát sau nghĩ lại cô thấy hơi hối hận.

"À...ờm, vậy hả? Cơ mà ăn cái này sẽ khiến tâm trạng tốt hơn. Không ăn thì thôi." Lâm thấy hơi bị phật ý, anh rụt tay lại định cất cái kẹo vào túi thì Vy đã giật lại, cô cười gượng.

"Nhưng tôi vẫn thích. Cám ơn nhá!"

Dù sao Vy vẫn nhận nên Lâm cảm thấy vui vui trong lòng.

Vy kéo cặp ra khỏi ngăn bàn, kéo khóa và thò tay vào muốn móc chiếc hộp bút ở tận dưới đáy. Sờ soạng. Mềm mềm, mượt mượt giống như lông. Lông? Sao lại có lông? Sờ tiếp lại thấy thứ gì đó nhỏ nhỏ như sợi dây chun. Quái lạ! Cái gì thế nhỉ? Không thể nhẫn nại sờ rồi lại đoán, Vy rút tay ra, mở miệng cặp to hết cỡ, đưa mắt vào nhìn và...nhếch miệng cười. Trời ạ! Dùng thứ này để dọa mình á, thật ngu xuẩn. Hiển nhiên, là người tiếp xúc với nhiều thứ còn kinh dị hơn nên đối với Vy, một con chuột chẳng có gì đáng sợ cả. Thậm chí cô đã từng là một "mouse hunter" giỏi.

Vy thản nhiên cầm đuôi con chuột chết lên giơ ngang mặt cậu bạn kế bên.

"Nhìn này! Đứa đần độn nào lại dùng thứ này để dọa tôi chứ, đúng là ngớ ngẩn hết mức."

Lâm nghe xong câu nói khó hiểu của Vy liền quay đầu lại nhìn và...

"Á.á.á.á.á!!!!!!"

Một tiếng hét thất thanh từ chiếc bàn cuối cùng của dãy trong vang lên, ngay sau đó người ta nhìn thấy chàng nam sinh mặt tái mét đang rụt người lại về sau, không may chân vấp phải bàn mà ngã uỳnh xuống đất. Tim vẫn không ngừng đập loạn xạ. Thật là mất hết hình tượng.

Cả cái lớp hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía phát ra tiếng thét. Tưởng có án mạng nghiêm trọng nào đó, hóa ra chỉ là một con chuột đã chết. Tất cả bọn họ sau vài phút ngỡ ngàng thì phá lên cười. Những thằng con trai trong lớp lâu nay vẫn ghen ghét Lâm thì nay thừa dịp bắt được điểm yếu của anh nên vui sướng cười nhạo to hơn. Còn Lâm đã nhanh chóng được các bạn nữ gần đó đỡ dậy, sau vài giây định thần lại, anh mới đỏ mặt không dám nhìn ai.

Vy đứng cười đau cả ruột, ho sặc sụa cho đến vài phút sau mới định thần lại được. Cô đem con chuột ra ngoài quẳng vào thùng rác rồi vô nhà vệ sinh rửa tay cho sạch sẽ thì mới vào lớp. Khi ngang qua bàn thằng Hiệp- kẻ trông lớp tiết vừa rồi, Vy dừng lại làm bộ mặt đầy sát khí nhìn cậu ta, tay đập mạnh xuống bàn, gằn từng tiếng hỏi tội:

"Là ai? Khai ra mau."

Hiệp là thằng con trai nhát nhất lớp, hễ có chuyện gì là lại sợ sệt run lẩy bẩy. Vậy nên trước bộ mặt đáng sợ và giọng nói đầy uy lực của Vy đã khiến cậu ta sợ hãi, không cần đánh cũng tự khai để bảo toàn "tính mạng".

"Là...là Thành A6."

Ra là vậy! Tưởng hắn ta thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế. Vy không nói thêm gì mà lầm lì bước về chỗ, vẻ mặt gian manh cùng điệu cười nửa miệng đắc ý khi nghĩ ra kế hoạch "trả miếng" thằng Thành, càng khiến cô trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Thành hống hách, trên đời này hắn không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ duy nhất một thứ. Thứ đó chính là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro