Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ ơi! Chúng ta đi đâu vậy?"

Trên chiếc xe Air Blade đen đang lướt nhẹ trên đường có một gia đình đang trong niềm vui hạnh phúc, cô bé đội chiếc mũ bảo hiểm nhỏ nhắn tò mò cố ngoái đầu lại hỏi người mẹ ngồi phía sau ôm nó. Người phụ nữ vừa bước qua tuổi ba mươi nhưng xem ra vẫn còn trẻ trung lắm, cô nhìn đứa bé âu yếm, khẽ mỉm cười rồi nói:

"Con quên hôm nay là ngày gì à?"

Cô bé kia phụng má, khẽ cau mày suy nghĩ vài giây rồi "A" lên.

"Hôm nay là sinh nhật con."

"Đúng rồi! Thế nên bố mẹ quyết định tặng con một món quà." Người phụ nữ nói tỏ vẻ thần bí.

"Là gì thế ạ?" Cô bé hỏi mẹ vì không nén nổi sự tò mò kia.

"Bố mẹ sẽ đưa con đi chơi công viên, con thích không?"

"Oa! Con thích, con thích." Cô bé vui sướng, cười tít mắt.

Người phụ nữ nhìn con vui, trong lòng cũng vui không kém. Chiếc xe vẫn cứ chạy trên đường, cô bé thích thú ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh cứ đi theo nó suốt quãng đường dài. Hôm đó là một ngày đẹp trời.

Kíttttttttttt!

Rầm!!!

Tiếng phanh xe gấp kéo dài, chiếc BMW rê bốn bánh xuống nền đường nhựa khô khốc tạo thành những vệt màu xám ngoằn ngoèo bốc khói, mãi lúc sau mới dừng lại khi đâm vào vật cản. Phía dưới gầm xe là chiếc Air Blade cùng một người đàn ông cầm lái và một người phụ nữ ôm chặt đứa con gái của họ ngồi sau đang nằm bất động, máu loang lổ khắp nơi, từ giây phút ấy ông trời đã nhẫn tâm cướp mất hạnh phúc đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi.

...

Reenggg!

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên phá tan bầu không khí trầm lắng trong căn phòng u tối trên gác xép, kéo Vy thoát khỏi cơn ác mộng tưởng chừng đã bị chôn vùi từ lâu. Vy tỉnh dậy, mồ hôi rịn ra khắp người, phải mất vài phút sau cô mới trấn an lại được tinh thần. Chỉ là giấc mơ thôi.

Vy thở dài, bước xuống giường kéo tấm rèm cửa mở toang ra để ánh sáng tràn vào phòng. Căn gác xép dần hiện ra rõ rệt trong mắt Vy, cô kéo tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mới bước xuống nhà. Giờ này chắc chú dì đã ra chợ bán hàng rồi, ngày nào họ cũng bận rộn như vậy nên Vy đã quen.

Vy mở hết các cửa sổ cho sáng sủa rồi bắt đầu công việc quét dọn nhà và sân cho sạch sẽ như mọi ngày. Xong, cô bước vào bếp kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng, thường là mì tôm- món ăn tiện lợi và thông dụng nhất. Vy đặt chiếc nồi đổ sẳn nước lên bếp và bật lửa, cô đứng đó chờ thì bất chợt thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên cửa tủ lạnh.

"Vy! Hôm nay là ngày dỗ bố mẹ cháu nên cháu nhớ về sớm giúp dì làm mấy món thắp hương nha."

Phải! Hôm nay là ngày dỗ bố mẹ cô. Đã mười năm rồi, thời gian trôi nhanh quá nhưng suốt mười năm qua cứ mỗi lần đến ngày dỗ là cơn ác mộng kia lại ùa về, thật đau đớn. Vy thở dài, trong lòng chợt nặng trĩu, cảm giác u buồn bắt đầu vây bủa lấy cô.

Vy bước vào lớp, tâm trạng cũng không khá hơn bởi ảnh hưởng từ giấc mơ đêm qua, một quá khứ đau thương. Cô thả người xuống ghế, tựa đầu vào cửa sổ, mắt hướng lên trời xanh. Bố, mẹ, hai người yên tâm con vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh. Xin bố mẹ đừng lo cho con, hai người ở nơi đó cũng phải mỉm cười nhé.

"Ê Vy! Bữa nay làm gì mà mặt mày bí xị vậy?"

Tiếng nhỏ Chi bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vy, cô quay sang nhìn con bạn định trả lời nhưng khi thấy vẻ mặt nó có phần lo lắng cho mình nên cô mới đáp lại:

"À không có gì, hôm nay là ngày giỗ bố mẹ tao."

"Xin lỗi, tao quên mất." Nhỏ Chi thấy có lỗi khi vô tình khơi lại chuyện buồn của cô, nhỏ nhìn Vy rồi an ủi. "Chuyện cũng lâu rồi, thôi mày đừng buồn nữa như thế bố mẹ mày đâu có thích."

"Ừ! Cám ơn mày."

Vy cười nhạt cho nhỏ bớt lo. Chi ngồi bên cạnh cô nói thêm vài gì đó nhưng cô không để ý, chốc chốc chỉ cười nhạt hoặc gật đầu đồng tình. Lát sau, tiếng trống từ sân trường vang lên báo hiệu tiết học bắt đầu thì Chi mới đứng lên về chỗ ngồi nhường chỗ cho Lâm.

Khác với mọi ngày, hôm nay Lâm cũng cảm thấy Vy có điều gì đó bất thường, anh đang băn khoăn liệu có nên hỏi thăm không thì cô Hân đã vào lớp. Cả lớp đứng lên chào cô theo hiệu lệnh của lớp phó, cô Hân quét lớp một lượt rồi khẽ gật đầu. Khi các học sinh đã yên vị, cô giáo mới cất giọng:

"Trước khi vào bài mới, các em hãy lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút."

Sau câu nói ấy của cô là một loạt tiếng xì xào bên dưới pha lẫn vào tiếng loạt xoạt của trang giấy tạo nên một không gian khá ồn ào, cô giáo ngồi trên thấy lớp ồn ào nên mới cao giọng.

"Trật tự, cô cho 5 phút để chuẩn bị."

Tiếng ồn ào trong lớp nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi cô đọc đề bài thì mất hẳn. Ai nấy cũng cặm cụi chép đề bài và vắt óc làm bài. Thời gian không nhiều, chỉ có 15 phút nhưng đề cô ra lại khá dài nên nếu không nhanh tay thì sẽ chẳng kịp làm xong. Cả lớp dù kẻ học kém hay đứa học giỏi cũng đều phải hí hoáy làm cho xong, kẻ học kém thì ngó bên nọ ngoáy bên kia cố chép đứa nào học tốt để hoàn thành tờ kiểm tra còn đứa học giỏi thì cứ viết một lèo hoặc thi thoảng lại ngồi cắn bút.

Duy chỉ có Vy là ngồi im, bàn tay cầm bút vẫn yên vị trên trang giấy trắng, đầu óc u u chẳng nghĩ được gì nhiều. Cũng phải, với tâm trạng như hiện nay thì làm sao mà làm bài được thậm chí cô cũng chẳng buồn chép bài của Lâm. Cả tuần nay, Lâm luôn thể hiện mình là học sinh xuất sắc, học tốt ở tất cả các môn. Vì thế anh đã dần trở thành vị cứu tinh của lớp trong mỗi giờ học. Lâm ngồi hí hoáy được một lúc thì hạ bút, còn 5 phút nữa. Anh liếc nhìn xung quanh nhưng hình như chưa ai làm xong cả, lại lấy làm tự hào, Lâm nở một nụ cười mãn nguyện.

"Cậu không làm bài hả?" Lâm thì thào khi thấy Vy ngồi im, hình như đôi mắt cô ấy loang loáng nước. Là nước mắt ư? Tại sao?

Vy lắc đầu, khẽ đưa tay lên quệt giọt nước trên khóe mi sắp rơi. Lâm thấy hơi ngỡ ngàng, chả lẽ vì không làm được bài? Rồi anh lại lắc đầu. Không thể, cô ấy đâu phải loại con gái dễ khóc như vậy.

"Nếu không làm được thì..." Lâm di bài làm của mình sang chỗ Vy, nói tiếp. "Lấy bài tôi mà chép này. Không còn nhiều thời gian đâu."

"Cám ơn! Nhưng khỏi cần."

Vy từ chối khiến Lâm càng kì lạ, mọi lần nếu có bài kiểm tra thì cô luôn là người chủ động nài nỉ anh cho chép bài đến khô cả cổ họng, mỗi lần nhìn cô làm bộ mặt đáng thương Lâm lại mủi lòng mà cho chép. Vậy mà lần này anh cho chép bài dễ dàng thế mà Vy lại từ chối không kì lạ sao được?

"Được rôi! Hết giờ. Bạn Quỳnh đứng lên giúp cô thu bài." Cô giáo hướng về phía lớp phó ra lệnh.

Quỳnh đặt bút xuống, đứng lên đi khắp các bàn để thu bài đến khi tới bàn Lâm thì thấy Vy nộp bài trắng, cô hơi ngạc nhiên nhìn Vy rồi khẽ thở dài, đầu lắc lắc ngán ngẩm.

Sau bốn mươi lăm phút nghe cô giảng bài thì cuối cùng tiếng trống yêu quý cũng vang lên, cô Hân kết thúc bài giảng bằng một bài tập về nhà cho lớp. Luôn luôn là thế. Khi cô giáo bước ra khỏi cửa lớp thì lớp học cũng biến thành cái chợ, ồn ào không tả xiết. Vy mệt mỏi đứng lên đi ra khỏi lớp cho thư giãn đầu óc, tản bộ trên hành lang, qua mấy lớp học rồi quẹo trái. Cô bước tới phòng vệ sinh nữ, đứng trước tấm gương lớn nhìn bản mặt tồi tệ của mình, cô thở dài não nề cúi đầu xuống xả nước và tạt vào mặt cho thoải mái. Lát sau, Vy bước ra với gương mặt tươi tỉnh hơn một chút.

Đang đi trên đường do mải nhìn hai con nhỏ lớp 11A6 cãi nhau om sòm ở trước cửa lớp, Vy vô ý vấp phải một vật gì đó, mất đà liền ngã chúi đầu về phía trước, nằm sõng soài trên nền gạch, quần áo bẩn hết, người đau nhừ. Ngay sau đó lại nghe tiếng cười lớn của mấy thằng con trai đứng đằng sau, ngoảnh đầu nhìn mới biết đó là Thành "hống hách khét tiếng" A5 đây mà. Thành đứng tựa người vào hành lang, chân cố ý chếch ra để cản đường đi của Vy. Thấy cô bị ngã thì liền cười ha hả khoái chí cùng đám bạn.

Vy chống tay xuống đất dùng sức đẩy mình, cố gắng đứng lên. Cô nuốt nước bọt, quay người tiến lại về phía mấy thằng mắc dịch, trừng mắt và nói bằng giọng tỏ rõ thái độ:

"Xin lỗi mau!"

Thành ngưng cười nhìn đứa con gái đứng trước mặt mình, không ngờ nó lại dám nói chuyện như ra lệnh với mình thế. Thành nhếch môi cười khinh bỉ:

"Nếu không thì sao?"

"Thì cậu chết chắc!"

Vy gằn từng tiếng một, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào đối phương. Cô dùng hết sức bình sinh dồn mọi lực vào bàn chân trái và nhanh như cắt giẫm mạnh vào chân của Thành rồi chạy mất hút về lớp. Bất ngờ bị tấn công, Thành kêu la đau đớn miệng không ngừng nguyền rủa: "Con nhỏ chết tiệt, mày chết chắc." Thành định đuổi theo dạy cho cô một bài học thì tiếng trống trường đã vang lên, thầm nghĩ không thể bỏ qua như thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro