Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều không phải học nên khác với bọn bạn thường đi học thêm ngoài trường thì Vy lại cắm mình trong tiệm ăn nhanh Hoàng Tử ở ngã ba thị trấn. Nhà Vy không quá khó khăn nhưng cũng chỉ thuộc vào hộ bình thường nên cô thường phải đi làm thêm để giúp đỡ chú dì chút ít. Một mặt để có thêm tiền trang trải, mặt khác sẽ giúp Vy trưởng thành hơn khi va chạm ngoài xã hội.

Buổi chiều thì khách không nhiều như lúc sáng, chủ yếu khách đến để uống cà phê tám chuyện với bạn bè hoặc bàn công việc.

"Vy! Mang một cà phê đen, một sinh tố sữa chua sang bàn số 5." Nghe giọng chị Mai gọi, Vy thoáng giật mình trở về thực tại. Cô khẽ gật đầu rồi quay vào quầy pha cà phê và làm đồ uống.

Lát sau cô đem ra bàn số 5. Đó là một đôi nam nữ trông có vẻ là sinh viên, cô gái mặc chiếc đầm vàng điệu đà trông thật nữ tính còn chàng trai lại có một nét thư sinh cực kỳ và xem ra là một cậu ấm. Vy đặt cà phê và sữa chua xuống bàn rồi nói:

"Đồ của anh chị gọi đây ạ."

"Cám ơn." Chàng trai nói.

Vy cúi đầu đáp lại rồi định quay vào quầy thì thấy có người bước vào, cô tiến ra cửa chào:

"Mời quý khách vào."

Ngay sau câu nói ấy là một gương mặt quen thuộc nhìn cô. Lâm, một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt màu lam ngọc ấy, anh ngạc nhiên vì không hiểu sao Vy lại ở đây, lại mặc đồng phục của nhân viên phục vụ trong quán? Lẽ nào cô ấy làm thêm ở đây? Lâm cười, có thể coi là tình cờ không nhỉ.

"Cậu...à mời quý khách ngồi."

Vy có chút ngạc nhiên vài giây rồi lấy lại tinh thần ngay, cô niềm nở mời vị khách kia ngồi, niềm nở đưa người đó menu.

"À, cho tôi một tách cà phê đá." Lâm nói.

"Ừm!"

Vy gật đầu định quay vào quầy thì Lâm gọi giật lại.

"Anh Huy có ở đây không?"

Vy quay đầu lại, nhìn anh vài giây rồi đáp:

"Cậu tìm ông chủ có việc gì, chẳng nhẽ cũng muốn làm thêm ở đây?"

"À, ừ đúng rồi!"

Chẳng phải nhà cậu ta giàu lắm sao? Chẳng phải cậu ta sẽ là người thừa kế cổ phần của tập đoàn An Tiên sao? Vậy tại sao lại phải đi làm thêm? Vy cũng không hiểu nổi, cô lại nhìn Lâm, cậu ta đang cười. Đúng là khi cậu ta cười trông thật đẹp, vài giây sau đó Vy đã thực sự bị đôi mắt ấy, nụ cười ấy cuốn hút một cách kỳ lạ.

"Em đến từ khi nào vậy, sao không báo cho anh?"

Tiếng Huy phát ra từ phía sau kéo Vy về thực tại, Huy tiến lại gần nhìn cô có chút lạ nhưng anh không để ý gì thêm. Vy tỉnh người, quay người lại chào ông chủ rồi đi vào sau quầy làm việc.

"Em vừa mới đến thôi." Lâm đáp, anh nói tiếp. "Quán của anh trông đẹp quá."

"Ừ! Đều một tay anh thiết kế cả, trông cũng được đấy chứ." Huy tự hào khoe tài năng của mình rồi như nhớ ra điều gì, anh nói tiếp. "Em uống gì để anh bảo chúng nó làm cho."

"Em vừa gọi một cà phê đá rồi." Lâm đáp. "Mà anh này, cô gái vừa rồi cũng là nhân viên ạ?"

"Ừ! Con bé tên Vy, trông cũng xinh xắn đáo để. Mà hình như bằng tuổi em đấy."

"Vâng, học cùng lớp, ngồi cùng bàn luôn ạ."

"Trùng hợp vậy." Huy hơi ngạc nhiên, anh cười rồi nhìn về phía Vy đang pha cà phê sau quầy, chợt thở dài.

Anh em Lâm cứ thế hàn huyên lại những chuyện cũ ngày xưa. Hồi bé Lâm có phần hơi nhút nhát nên không quen thân được với các anh chị em trong họ, chỉ duy có Huy là chơi được với anh và còn thân thiết như anh trai ruột. Cũng lâu rồi họ mới gặp lại nhau nên có nhiều điều để nói, cuộc trò chuyện chủ yếu về cuộc sống của anh Huy. Nghe anh kể là đang yêu một cô giáo tiểu học và họ đã quyết định cuối năm sẽ kết hôn, anh còn nói đùa rằng khi ấy chắc phải nhờ Lâm bê tráp mới được. Lâm cười hì hì, chúc mừng anh.

Chiều đến, Huy dẫn Lâm qua mấy chỗ vui chơi trong thị trấn rồi đến chào hỏi các cô các bác trong họ khiến Lâm bỗng nhớ về ngày xưa, cái ngày thơ bé vô lo vô nghĩ thật tuyệt vời.

...

Khách khứa đã về hết, Vy được giao nhiệm vụ ở lại dọn dẹp quán cho gọn gàng rồi mới về. Sau một hồi bận rộn xếp lại bàn ghế cho ngay ngắn, quét dọn sàn nhà sạch sẽ thì cô mới có dịp thở phào nhẹ nhõm. Nghỉ ngơi trên ghế được vài phút thì ngoài trời đã bắt đầu nổi gió, sét đánh chớp nhoáng rạch ngang bầu trời báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập xuống cái thị trấn bình yên này. Vy vôi vàng đứng lên, xem xét lại quán một lượt rồi vội vã tắt đèn, kéo cửa và khóa vào. Xong xuôi, cô quay người ra đường nhìn bầu trời u ám, gió đã lớn hơn một chút, cô thiết nghĩ phải mau chóng về nhà kẻo mưa thì chết.

Vy chạy ra ngoài đường trong đêm tối, bây giờ mới tám giờ nhưng nhiều nhà ngoài phố đã đóng kín cửa chỉ để đèn thắp sáng. Cũng phải, sắp mưa rồi còn ai buôn bán gì đâu. Bước chân Vy gấp gáp băng qua những đoạn đường vắng, cô thầm cầu trời đừng đổ mưa vào lúc này bởi nếu thế cô sẽ ướt nhẹp như chuột chũi mất. Thế nhưng, ông trời lại thích trêu ngươi, chỉ lát sau những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất, mưa mỗi lúc một mau.

Vy chạy vội vào một cửa hàng còn thắp sáng đèn để trú. Chết tiệt! Hôm nay đúng là gặp hạn mà, đen thế không biết. Cô thầm nhủ trong đầu nhưng cũng chỉ biết bất lực đứng đó chờ mưa tan. Lúc này, Vy phát hiện ra đây là cửa hàng bán đồ handmade, bên trong treo nhiều đồ vật trang trí thật đẹp, cô tự hỏi người nào mà khéo tay thế. Những đồ vật đó đâu dễ làm. Trong số muôn vàn những thứ được treo lủng lẳng, lấp lánh trên cao có một thứ đã hấp dẫn đôi mắt Vy. Dreamcatcher, thật lung linh, thật kỳ diệu. Nghe nói dạo gần đây thứ này đang hot lắm, Vy cũng muốn sở hữu một cái. Đuổi bắt giấc mơ, có nghĩa là sẽ giúp người ta có những giấc mơ đẹp.

Mưa ngoài trời vẫn rả rích chưa có dấu hiệu ngừng lại. Đã một tiếng đồng hồ rồi, đứng ngoài này Vy đã bắt đầu cảm thấy lành lạnh. Đang băn khoăn không biết có nên liều lĩnh đội mưa chạy về nhà không thì cô phát hiện phía xa đang có người che ô tiến lại gần. Bóng người đó cao cao, bước từng bước thật chậm. Do đi ngược sáng nên Vy không trông rõ gương mặt người đó, mà cô cũng chẳng quan tâm lắm.

Người kia bước đến chỗ Vy thì dừng lại, vài giây sau chợt lên tiếng:

"Vy?"

Vy ngạc nhiên quay người lại, dưới ánh sáng không đủ từ phía cửa hàng hắt ra, Vy nhận ra gương mặt ấy. Một gương mặt tuyệt mỹ với đôi mắt màu lam ngọc đang nhìn cô, Vy nhất thời bị ánh mắt ấy cuốn hút cho đến khi vài giây sau cô mới định thần lại được:

"Lâm? Sao lại là cậu?"

Lâm không trả lời câu hỏi mà đáp lại bằng một câu hỏi khác:

"Có muốn đi cùng không? Trời này chắc còn lâu mới tạnh."

Vy nhìn Lâm đắn đo vài giây rồi khẽ gật đầu. Cô nhảy qua vũng nước, bước vào ô của Lâm. Lâm khẽ mỉm cười rồi họ cùng bước đi.

Mưa. Trận mưa này lớn quá, lênh láng cả đường đi. Trên đường cũng vắng bóng người, thỉnh thoảng chỉ thấy một vài chiếc xe lao nhanh trong mưa, những con người bận rộn. Hai người đi bên nhau, lặng im nối tiếp lặng im. Gió khẽ lướt qua, Vy lạnh người, bờ vai khẽ run run.

Đi một quãng khá dài thì cuối cùng cũng về đến nhà. Vy đứng trước cổng, nói:

"Cám ơn nha."

"Chỉ thế thôi à?" Lâm đáp.

Vy tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của Lâm, Lâm nghiêm mặt nhìn cô phân thua.

"Tôi đưa cậu về suốt một quãng dài mà chỉ nhận được một câu cám ơn, liệu có phải thiệt quá không?"

Vy đỏ mặt, cô không hề nhận ra một nét cười tinh nghịch đang hiện trên môi Lâm.

"Vậy...vậy khi khác tôi sẽ mời cậu ăn kem."

"Không được! Lỡ cậu bùng mất thì sao?"

"Vậy chớ cậu muốn gì?"

Lâm nhìn Vy với ánh mắt đê tiện, bờ môi khẽ nhếch chéo một đường đểu giả khiến Vy rùng mình. Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu ta muốn mình..., á không được không được. Vy suy nghĩ lung tung trong đầu rồi lại tự ôm lấy người mình để phòng vệ. Trong phim người ta vẫn thường làm vậy mà.

Thấy bộ dạng của Vy quả thực quá buồn cười khiến Lâm không nhịn được mà phá lên thành tiếng "ha ha ha". Lát sau mới lấy lại phong độ, anh nói:

"Cậu nghĩ bậy cái gì vậy?"

"Tôi...tôi..." Vy đỏ mặt, miệng ấp úng.

"Như vậy đi, cậu tặng tôi cái đó coi như lời cám ơn."

Lâm nói, chỉ tay vào chiếc Dreamcatcher trên tay Vy. Vy ngần ngừ vài giây rồi không muốn bị mang tiếng là kẻ vong ân bội nghĩa, cô quyết định sẽ tặng cho cậu ta chiếc Dreamcatcher vừa mới mua. Lâm nhận lấy, miệng cười toe rồi vui vẻ chào tạm biệt. Khi Lâm đi rồi, Vy vẫn đứng đó nhìn theo bóng cậu. Lúc này, trông Lâm thật sự cô đơn và lạnh lẽo. Là Vy cảm giác thế hay thật sự là vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro