Chương 10: Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng gần một tháng mình đăng truyện "Học Đường Vui Vẻ" rồi nhỉ?! Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình. Sẵn đây mình cũng đôi lời đính chính lại truyện là có một vài sự thay đổi.

Bắt đầu từ chương sau (Chương 11) mình sẽ đổi tựa truyện lại thành "Con nhóc ngốc nghếch, có biết tôi thực sự rất thích em không?!". Vì mình có hai lí do:

Thứ nhất: Hai chương đầu của truyện này là mình viết hồi năm lớp 9 (viết trên Zing blog), nhân vật tên Thảo đó chính là mình. Nhưng thời còn "trẻ trâu" viết chơi vậy thôi, câu chuyện giống như nhật kí online của mình tại học đường vậy đó! Vì vậy mình đặt tựa truyện là "Học Đường Vui Vẻ". Một hôm nổi hứng, đăng thử lên santruyen.com. Nhưng không ngờ được ủng hộ, vậy là mình bắt đầu viết tiếp, dù hiện tại mình đang học 11. Cho nên từ chương 3 trở đi hoàn toàn là hư cấu.

Thứ 2: Cũng vì hư cấu nên nhân vật mình sẽ đổi lại cái họ, chứ nghe mồn một tên của mình thấy nó kì kì.

Mong rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục theo dõi truyện của mình, rất cảm ơn mọi người!

(Giới thiệu chương 11)

Chương 11: Người Mới – Người Quen – Người Lạ (Part 1)

Sau cái ngày Thảo bị Anh Tuấn hôn, hay nói đúng hơn là bị cưỡng hôn, thì Thảo cũng ốm luôn. Và hôm nay – Thứ ba, cô không đến lớp với lí do là bị ốm, cô nhờ ba "alo" đến thầy chủ nhiệm để được duyệt phép. Vậy là cô nghỉ luôn cả buổi chiều ngày hôm đó.

Ngẫm về chuyện hôm qua bị tịch thu điện thoại, bị hạnh kiểm trung bình thì Anh Tuấn càng thêm hận Thảo. Đã hơn 15 phút đầu giờ khá lâu rồi, mà hắn thấy chỗ ngồi bên cạnh còn trống, ý là chỗ của Thảo vẫn còn trống.

"Đi trễ gì mà đến giờ này vẫn chưa vào! Hay còn chổng mông trên giường say sưa mộng đẹp?"

Hắn đăm chiêu, ra vẻ cáu khi nghĩ vậy. Đoạn, hắn nói trổng:

- Hôm nay bà Thảo chắc hư xe dọc đường nhỉ, giờ này chưa thấy vào?!

Đúng như dự đoán của mình, rằng sẽ có người đáp lời sau câu nói trổng ấy. Là bạn Nghĩa lớp trưởng mình chứ ai, bạn ấy lẹ miệng đáp ngay:

- Bữa nay nó bệnh rồi! Sáng thầy mới vô kêu tôi ghi trên sổ là nó có phép! Mà ngóng nó hả?

Câu nói nửa giỡn nửa thật của lớp trưởng làm Anh Tuấn một phen giật mình, mặt mày đỏ lựng. Nhưng cũng nhanh chóng, hắn biết mình cần phải nói gì để tránh "hiểu lầm + bất hoà":

- Ừ! Hóng bả! Buồn thiệt, bữa nay bả không đi học thì không có ai cho tôi kiếm chuyện rồi!

Hắn chống tay lên cằm, đôi mắt xa xăm, thở dài tỏ vẻ chán nản. Tên Nghĩa nghe vậy cũng cười hì, rồi đem nhỏ Giang ngồi cạnh ra đùa:

- Giang nè! Đùa cũng vui mà!

Vừa dứt tiếng, bạn lớp trưởng của chúng ta phải lãnh ngay mấy cái cốc liên tiếp vào đầu, mà người động thủ kia không ai khác chính là "Hương Giang Idol" của chúng ta. Không nói gì, tên Tuấn cũng nhìn đó rồi toe toét cười. Nụ cười giả tạo đó có được mấy giây, khi hắn xoay mặt qua bên kia thì nụ cười ấy chợt tắt hẳn, và thay vào đó là cái mím môi đầy căm phẫn.

"Cô tưởng trốn tôi vậy là xong à! Hại tôi ra như thế này thì những ngày tháng sắp tới sẽ..."

- Đầy nước mắt__Tuyệt vọng__Và đau khổ.

Hắn nghiến răng, và nhấn mạnh mồn một từng tiếng. Dù có phát ra thành lời, nhưng dường như chẳng ai nghe thấy hắn nói gì, thậm chí là còn không để ý tới vẻ mặt ác quỷ của hắn bấy giờ. Vì 15 phút đầu giờ không có thấy chủ nhiệm, thì cái lớp 9a2 này như một cái chợ vào buổi tụ hợp, người mua gà, người bán vịt đủ thứ bao tiếng rao, trả giá. Mua bán gà vịt đây, ý là nói "sự" buôn chuyện về tất cả mọi thứ trên đời, mà bọn này có thể nói. Mọi người hỏi sao ban cán sự lại không quản lí, thì xin thưa với các bạn rằng, kể cả thằng Nghĩa lớp trưởng cũng đang "buôn chuyện game" cùng mấy thằng bàn trên kia kìa, còn nhỏ Thảo Trân – lớp phó thì cũng bận bàn chuyện tình yêu tình yết bên dãy bàn bên kia. Mỗi người một việc, có ai rãnh mà quản lí nhau đâu chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro