Chương 9: Nụ Hôn Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cô dùng dằng cách mấy, nhưng với sức cô thì làm sao bì được sức của một đứa con trai đang trong giai đoạn phát triển:

- Bỏ ...ra.......CÓ A-

Chữ "ai" của cô chưa kịp phát ra thành lời thì Anh Tuấn đã áp môi của hắn lên môi cô. Hắn hôn thật mạnh, để áp chế hoạt động của miệng cô. Lúc này đây, tay cô không ngừng cựa ngoạy, nhưng càng cử động thì tay hắn càng siết chặt hơn, và càng hôn sâu hơn. Hôn càng sâu thì nụ hôn ấy lại càng mạnh bạo, nó mạnh đến mức là Thảo không thở được, và nước bọt của cô trào xuống cằm

"Mình...không thở nổi...nữa...khó.....kh.....".

Không phải là thở không được, mà vì Thảo không biết cách thở, đơn giản vì cô chưa hôn bao giờ. Nụ hôn càng sâu hơn thì nước bọt của cô chảy ra càng nhiều hơn, vậy mà tên Tuấn vẫn tiếp tục hôn mạnh. Đã đến mức không chịu nổi nữa, đầu óc cô lúc này bắt đầu mơ màng.....tay cũng thôi không cựa ngoạy, miệng cũng buông xuôi mặt cho tên Tuấn có hôn cỡ nào. Toàn thân cô mềm nhũn và ngã đổ vào người tên Tuấn.

- Đúng là con ngốc! Ngay cả cách hôn cũng không biết làm sao để thở!

Và cuối cùng Anh Tuấn cũng buông cô nhóc ra, hắn tự mình dọn đồ trực giúp cô rồi để cô ngồi lại góc lớp rồi dững dưng ra về một cách bình thản.

____________________________

Đang trong cơn mơ màng, từ đâu đó bên ngoài, cô nhận thức được ai đó đang gọi mình.

- Chị ơi chị!

Thảo nheo mắt và cựa mình.

- Chị có sao không, sao chị lại ở đây vậy!?

Hình như là một đứa con gái, con nhóc đang nheo mày nhìn Thảo một cách lo lắng. Khi đã nhận thức được mọi vật xung quanh, Thảo đờ đẫn đáp lời con nhóc:

- Không có gì đâu! Mà mấy giờ rồi!

- 12h – Con nhóc đáp – Mà thật chị không sao chứ!?

- Cảm ơn, chị không sao!

Nói rồi cô lật bật thu dọn đồ đạc lẩn thẩn bước ra về. Con nhóc kia cũng đứng đó nhìn theo đến khi bóng Thảo đã khuất ngoài cổng trường. Trong cái nhìn của con nhóc ấy có muôn vàn câu hỏi về người con gái này rằng: Tại sao lại ngất ở góc lớp? Lại là bạn của anh trai nó, có liên quan gì không?

Và buổi tối hôm đó, Thảo đi ngủ thật sớm và không quên đánh răng thật kĩ, thật kĩ (quá mức) trước khi đi ngủ. Ba mẹ cô bảo ngủ gì như gà, chưa cơm nước gì hết mà mới 7h tối đã chui vào phòng ngủ. Cô cũng mặc kệ, thôi không biện minh gì hết, cứ lẳng lặng bước phòng vào để đánh một giấc. Trán cô lúc này nóng quá, đầu thì như búa bổ, lẩn quẩn trong não cô lúc này toàn hình ảnh của Anh Tuấn và những nụ hôn gớm ghiếc của hắn. Có lẽ cô ốm mất rồi. Trở mình cũng thấy hắn, nhắm mắt cũng thấy hắn, hình ảnh của hắn sao cứ ám ảnh thế này!?

"Đau đầu quá!".

Cũng trong đêm ấy, con nhóc lúc sáng ở lớp, nó đang lật bật chạy lên phòng anh mình khi vừa tắm xong.

- Anh hai, anh hai! – Giọng nó hớt ha hớt hãi.

- Gì!? Ồn ào quá! – Anh Tuấn nhăn nhó mặt mày.

- Hồi trưa đi học á! Em vào sớm để trực lớp thì thấy có một chị, chắc là bạn anh, bị ngất dưới góc lớp á!

- Rồi sao? – Anh Tuấn điềm đạm hỏi.

Con nhóc cũng từ tốn nói:

- Chị ấy bị gì mà xỉu vậy anh!?

- Ai mà biết, sao mầy không đi hỏi nhỏ đó mà hỏi tao, tao có biết!

Nhận được câu trả lời không khỏi có nhiều thắc mắc ấy, con bé tròn mắt nhìn anh nó lại hỏi tiếp:

- Hmm! Là bạn anh mà, sao anh không biết!?

- Đã nói không biết là không biết! Nhỏ ở lại giữ đồ, còn tao về trước, ai biết sao mà nhỏ xỉu. Mà có phải chuyện của mầy đâu, hỏi chi nhiều, lắm chuyện!

Anh Tuấn quát con nhóc bằng giọng cáu gắt, nhìn cái nhíu mày ấy là đủ biết hắn đang bực bội khi con em cứ lãi nhãi về chuyện của nhỏ Thảo.

- Nhưng mà –

Chưa đợi cho con nhỏ nói hết, câu Anh Tuấn đã đá nó ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Tiếng đóng cửa rầm của hắn làm ba mẹ dưới nhà giật cả mình, họ cũng ngạc nhiên khi thấy nhỏ em của hắn đang nhăn nhó mặt mày khi vừa bước ra từ phòng hắn:

- Sao vậy Phương Anh? Con làm gì mà nhăn nhó mặt mày vậy!?

Con bé phụng phịu trả lời:

- Hỏi anh hai ấy! Con có nói gì đâu mà đùng đùng nổi giận rồi đuổi con ra khỏi phòng!

Như hiểu được lòng con gái, bà mẹ cười hiền từ rồi vuốt ve tóc nó:

-Rồi rồi! lát để mẹ lên mắng nó!

Phương Anh là em gái của Anh Tuấn, con bé học cùng phòng nhưng khác buổi, khác khối với Anh Tuấn.

Phương Anh học lớp 6, 12 tuổi, học cùng phòng với Anh Tuấn, nhưng hắn học buổi sáng, còn con bé học buổi chiều, cả hai anh em đều là học sinh mới chuyển trường hồi vài tuần trước. Đó là lí do của câu chuyện mà Phương Anh hỏi Anh Tuấn phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro