Chương 8: Lời Nói Vô Tình Thành Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài lời từ tác giả trước khi vào đọc truyện nha mọi người! Không để mọi người chờ truyện của mình lâu (không biết có ai chờ không) thì mình xin thông báo cái lịch đăng truyện ngắn tắt và đơn giản thôi, không mất nhiều thời gian đọc truyện của mấy bạn đâu . Truyện mình sẽ đăng vào thứ hai và thứ năm, mỗi lần đăng hai chap. Vì còn nhiều việc bận nên tạm chỉ nhiêu đó thôi.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian qua! =^^=

Cái cảm ứng mới mua của Anh Tuấn giờ đang yên vị trên phòng Đoàn, cùng tờ biên bản. Nào có phải chuyện đùa đúng không nào, 20 phút ra chơi thì đáng ra phải được chơi, chứ chẳng phải khổ sở như Anh Tuấn thế này, ngồi ghế nóng, uống trà ấm mà nghe thầy Huy Sơn "giảng đạo". Nói nghe dễ dàng và vui vui thế thôi, nhưng thật ra chẳng vui tẹo nào. Quy định của trường là sẽ biên bản đối với trường hợp học sinh sử dụng điện thoại trong trường học (nếu như phát hiện), mà biên bản vì tội sử dụng điện thoại thì tương đương với hạnh kiểm trung bình, không dung dị hay tha thứ dù là lần đầu hay lần cuối. Vậy là xong đời Anh Tuấn, học kì này hạnh kiểm của hắn cao nhất chỉ là mức trung bình thôi. Trước giờ đi học, dù cho có quậy cỡ nào, nhưng hắn cũng chưa bao giờ có hạnh kiểm gì ngoài loại tốt, bởi lẽ hắn học giỏi, được thầy cô tương đối yêu thương, có mối quan hệ tốt với bạn bè, ít làm mất lòng ai, và đặc biệt được rất nhiều nữ sinh mến mộ. Thế đấy! mà giờ hắn thế đấy! Nguyễn Anh Tuấn của bây giờ thế đấy! Lớp 9 - năm cuối cấp II lại phải chịu hạnh kiểm trung bình, vì tội sử dụng điện thoại trong trường học. Đây có lẽ là nỗi đau, à không, nói đúng hơn là nhục, thật nhục nhã quá vì như hắn mà phải đánh đồng với bọn hạnh kiểm trung bình sao. Ha! Hắn tự cười cho bản thân mình ngốc. Đúng! Nhỏ Thảo nói đúng, thật là ngu ngốc khi đi tin kẻ thù của mình mà. Rõ ràng là nhỏ nói sẽ mách với phòng Đoàn là hắn sử dụng điện thoại, sao hắn lại không tin mà cứ ngỡ nhỏ nói đùa chứ

"Ngốc! mình ngốc thật mà!"

Khoé miệng hắn cong lên, nụ cười nữa miệng ấy sao cay độc đến thế. Rồi hắn sẽ làm gì sau sự việc vừa rồi đây, sẽ trả thù chứ!? Ai mà biết chứ, mà có thì chỉ có hắn mới biết thôi!

Giờ học tiết ba hôm đó, Thảo không hiểu vì sao tên Tuấn lại im lìm, không hề nói gì, thậm chí là không phát biểu, ngay cả môn Toán và Tiếng Anh hắn yêu thích cũng không hề nói lấy một câu. Thầy cô có gọi trả lời hay lên bảng thì hắn chỉ bảo đơn giản "Thưa cô/thầy em không biết làm". Rồi hắn lại ngồi xuống với khuôn mặt tẻ nhạt. Nhìn cách hắn tỏ ra vô tình vậy đúng là có hơi khác thường, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn, vì đến giờ này, Thảo vẫn còn chưa biết hắn đã bị thầy Huy Sơn tịch thu điện thoại, rồi "ban" cho một cái biên bản với mức hạnh kiểm trung bình cuối học kì này. Thấy hắn lạnh lùng, Thảo cũng chẳng dám hó hé, bởi khuôn mặt băng lãnh ấy toát ra một mùi sát khí làm người ta còn chẳng dám nhìn nữa huống chi lại gần.

Ba tiết trôi qua như cực hình vậy, Thảo mừng rỡ thở phào khi tiếng kẻng kết thúc tiết năm vang lên.

"Ngồi nữa không khéo mình đóng băng mất!".

Sau khi đứng lên chào giáo viên xong, tụi trong lớp ùa ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, nhưng đâu đó trong "bầy ong" ấy, thằng Nghĩa lớp trưởng ló mặt ra và bỏ lại cho cô một câu trước khi ra về:

- Thảo ở lại giữ đồ, tuần rồi không trực thì tuần này giữ đồ trực bù. Không giữ, mất thì bà đền đó! Tôi về trước à!

Vẫn chưa kịp cho cô trăng trối gì thì tên Nghĩa đã mất hút ngoài đâu rồi. Vậy là đành thế, giữ đồ thôi!

Trong khi lớp đã về hết, chỉ còn cô ở lại để giữ đồ, nhưng cô không một mình đâu, mà còn một người nữa, đó là Anh Tuấn. Hắn cũng đang thu dọn tập sách khi vừa chép nốt bài cuối cùng trên bảng. Lớp học trống không, chỉ còn lại hai người. Dù chẳng có gì nhưng sao Thảo vẫn cảm thấy lo, thấy sợ thế này. Biết vậy nên cô nhanh chóng xuống góc lớp, thu dọn đồ cho lẹ rồi còn về, chứ ở trong lớp thế này nguy hiểm quá, mặc dù chẳng có gì đáng nguy hiểm- ngoài hắn.

Linh cảm của cô có lẽ đúng. Khi đã cầm đủ "đồ nghề" - chổi, đồ hốt rác, sọt rác, thì cô một phen giật mình khi tên Anh Tuấn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Hoảng quá nên đồ đạc gì cũng rơi khỏi tay cô hết rồi. Chưa kịp nhặt lên thì Anh Tuấn đã cất tiếng:

- Sao bà lại làm vậy!?

- Tôi....tôi làm gì? – Giọng Thảo run run.

Dù chẳng có gì cần phải và để cô run giọng như thế, nhưng không hiểu sao, cô lại sợ tên Tuấn lúc này quá đi mất, cứ như thể cô đã làm điều gì có lỗi với hắn vậy.

- Con nai vàng ngơ ngác, rồi giẫm nát lòng tự trọng của tôi à!?

Anh Tuấn gằn giọng, mỗi chữ phát ra từ miệng hắn sao nghe sắc lạnh như thế này, nó sắc đến mức có thể làm người đối diện dứt cả mặt, và nói lạnh đến mức buốt cả vào tim.

- Nói gì chứ....tôi không hiểu!?

- Không hiểu hay là cố tình không hiểu!?

Vừa nói mà hắn từng bước tiến lại gần, khiến cô sợ hãi mà cũng từng bước lùi về sau.

- Bà nói đúng. Thật ngốc nghếch khi đi tin kẻ thù của mình. Cứ ngỡ là lời nói đùa, nhưng không ngờ người ta đi mách với phòng Đoàn thật. Ừ thì cũng phải thôi, lần trước tôi làm người ta ngã cầu thang, suýt không thi chạy bền được, nên người ta trả thù tôi bằng cách đó, cho tôi hạnh kiểm trung bình học kì này vì tội sử dụng điện thoại đây mà!

Hắn nhoẽn cười, cười khinh bỉ hay là cười ác ý?

- Vì người ta ích kỉ, người ta nhỏ mọn, còn thù tôi chuyện lần trước nhỉ!?

Cái giọng nói ấy sao nghe giễu cợt thế? Vậy ra lí do hôm nay hắn im lặng, hắn lạnh lùng là vì hắn bị bắt điện thoại sao.Và đó – Thu Thảo đã hiểu ra mọi chuyện:

- Tôi không thù dai như thế. Chuyện bạn bị bắt điện thoại không liên quan đến tôi, tôi không có đi mách!

- Ô hô! Không mách à, vậy ra chơi ai là người trên phòng Đoàn vậy nhỉ, ai là người đã nói "điện thoại mới bị bắt chắc vui lắm nhỉ"? Logic quá đấy!

- Tôi đã nói là tôi không có! Lên phòng Đoàn là chỉ để ghi chép một số thứ thôi!

Hết đường lùi vì đây là góc lớp, tường cùng rồi, Thảo dừng lại, tên Tuấn cũng dừng lại. Đột nhiên, hắn kê sát mặt vào mặt cô cùng một nụ cười đầy ma mị:

- Ghi chép một số thứ cơ đấy! Tôi không phải trẻ con!

Anh Tuấn áp gần mặt hơn nữa. Cái cảnh tượng này làm Thảo nhớ ngay đến cảnh tượng hôn nhau của hắn và nhỏ Kim Cương trong nhà vệ sinh hôm đó, nó rất giống với tình trạng của cô hiện giờ. Anh Tuấn cũng kê sát mặt, rồi dùng ánh mắt mê hoặc kia làm đối phương chìm trong mê sản, sau đó nhè nhẹ mà đặt môi lên bờ môi mềm mại kia. Tiếp tục hôn, hắn lại hôn thật sâu, thật sâu hơn nữa. Đối phương lúc này có thể nói là bất động trước nụ hôn quá ngọt ngào, quá say đắm của hắn, như con mồi đã bị ngấm thuốc tê mà mặc cho thợ săn xẻ thịt. Bất giác, Thảo đưa tay lên che miệng lại, cô sợ, sợ hắn sẽ làm điều tương tự với cô. Cô nhắm tịt mắt sợ hãi mà nói:

- Tôi....tôi...không phải nhỏ...Kim ....Cưong.... tránh....xa tôi ra....!

Một giây để tên Tuấn hiểu ra Thảo đang nói gì, rồi hắn cũng biết được, chuyện gì đang xảy ra trong đầu cô nhóc.

- Hoá ra bà thấy chuyện tôi và Kim Cương à!?

Đột nhiên, hắn nắm chặt tay cô, giằng thật mạnh và kìm chặt vào tường:

- Vậy bà có muốn thử không, cảm giác hôn là như thế nào!? Thú vị lắm đấy!

- Buông...buông....tôi ra......bỏ ra!

Người ta hay nói, "cái miệng hại cái thân", khi bạn nói điều gì đó, thì hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi nói. Dù chỉ là nói đùa nhưng có khi câu nói đấy vô tình trở thành sự thật. Vì cớ đó, mà Thảo đã gây ra rắc rối với Anh Tuấn, khi hắn nghĩ cô là người đã hại hắn bị bắt điện thoại thế này. Câu nói ấy tưởng chừng như vô hại, nhưng có ai lường được hậu quả phía sau đó đâu. Và lại một lần nữa, cái miệng phản bội lại Thảo khi cô vô tình nhớ lại chuyện của Anh Tuấn và Kim Cương hôn nhau trong nhà vệ sinh, điều đó làm cô thực sự khủng hoảng và thốt ra thành lời. Cũng "nhờ" thế mà Anh Tuấn biết Thảo đã thấy mình hôn Kim Cương, và có lẽ hắn cũng sẽ hôn cô tương tự như thế chứ?

Vậy mời mọi người đọc tiếp chương 9 của Học đường vui vẻ nhá!

Đón xem: Chương 9: "Nụ hôn đầu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro