Chương 7: Khắc Phục Khó Khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thứ ba là ngày có tiết học trái buổi. Thảo ngán ngẩm, cô nằm dài lên bàn than vãn với nhỏ Giang:

- Chiều học thể dục nữa trời ơi! Ngán quá mầy ơi, chiều chắc trốn học quá!

- Ừ tao cũng ngán quá! Chắc chiều giả bệnh rồi điện thầy xin nghỉ quá!

Nhỏ Giang vừa dứt câu, Thảo mình bật dậy với hai con mắt sáng rỡ:

- Ý hay! Chiều điện thầy cho có cái phép, chiều nghỉ có phép là khỏi lo. Há há há!!!

- Nói đùa đó, chứ chiều này thi chạy bền, không nghĩ được đâu!

Thảo khoanh tay cười:

- Lo gì, mốt qua lớp khác thi ké, ối trời, mấy hồi đó!

- Mầy hay quá ha! Mầy quên tuần rồi thầy đi công tác, lớp nghỉ thế dục nên không thi chạy bền. Lớp người ta thi hồi năm nẳm nào rồi, giờ lớp mình là lớp cuối cùng đó!

Thôi rồi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Thiệt ra Thảo nhà mình không phải lười đi học đâu, mà lí do nằm ở cái chân. Vết thương hôm qua giờ nó đã thâm tím và sưng tấy lên. Đi cà nhắc mà chân cô còn đau nữa huống chi là chạy. Rủi thay lớp cô là lớp thi cuối cùng, có muốn nghỉ thì nghỉ cũng chẳng được. Trường hợp không kháng cự, bất khảng kháng, đành liều thôi!

Chiều hôm đó, cô nhóc đi cực kì trễ luôn. Người ta chạy bền gần hết rồi cô mới vào. Cuối cuối xin lỗi thầy mấy câu vì đi trễ với lí do ngủ quên. Thầy Lam đâu phải là người dễ tính, ổng cũng "giảng đạo", bla bla này nọ rồi ổng mới bảo "Vào đi! Lần sau mà đi trễ thì nghỉ ở nhà luôn đi". Ráng bị chửi vài câu vì "sự nghiệp chạy bền" thì có sao đâu. Thật ra chiều nay nhóc mình không có ngủ quên, mà là cố tình đi trễ. Trong lúc tốp trên danh sách - mầy đứa tên chữ A, B, C, D,.... nằm ở đầu danh sách, bắt đầu thi chạy, thì cô ở nhà cũng đang chuẩn bị "đồ nghề"chứ có thảnh thơi đâu mà ngủ.

- Nguyễn Văn Quyện, Đoàn Thị Lệ Quyên, Nguyễn Kim Quyến, Trần Yến Thanh, Nguyễn Anh Tuấn.

Tiếng thầy lảnh lót cất lên, năm đứa kế tiếp chuẩn bị ra chạy bền.

"Tới chữ T rồi!"

Đoạn nghĩ vậy, Thảo cũng bắt đầu "chuẩn bị", vì đến tên Anh Tuấn rồi, thì tiếp theo là tên Thu Thảo và những đứa cuối cùng - những đứa nằm cuối danh sách. Bạn có tò mò muốn biết nhóc nhà mình đã chuẩn bị gì để đối phó với đường chạy tử thần không? Là một túi nước đá và một mảnh vải băng. Thảo bắt đầu làm lạnh vùng bị thương (ở chân) bằng nước đá xây nhuyễn đã chuẩn bị từ trước. Khi chân đã tê và mất cảm giác, cô tiếp tục rãi nước đá ra miếng vải đã trải sẵn trên băng ghế, rãi đến khi nước đã đều trên mảnh vải băng thì cô ụp nhanh nó vào vùng vết thương (đã làm tê) rồi cột thật chặt lại*.

(*: Đây là không phương pháp hiệu quả mỗi khi bạn muốn giảm đau. Nếu bạn có xem bóng đá thì bạn hay thấy, khi cầu thủ bị đau và đưa ra khỏi sân, thì người ta lấy không túi đá chườm lên vùng bị đau. Sở dĩ người ta làm như vậy là để giảm đau cho cầu thủ để họ có thể ra sân đá tiếp. Một ví dụ đơn giản là khi bạn bị ong đánh (rất là đau đấy) thì hãy chườm đá lên vùng bị ong đánh. Nếu bị đánh ở bàn tay hay bàn chân thì hãy nhúng nó vào nước đá (nước bỏ đá vào). Lưu ý là phải nước thật lạnh nhé, nước càng lạnh thì làm tê càng nhanh và hết đau càng nhanh. Thêm một điểm lưu ý nữa là dùng đá xây nhuyễn đối với vùng vết thương, còn đá cục với vết thương một chỗ như bị ong đánh)

Thế là xong, vì nước đá đã làm lạnh vết thương (tê) nên giờ chân cô không còn cảm giác nữa, không đau cũng không nhức nữa. Mọi người gần đó, ai cũng tưởng cô điên chắc, vì tự nhiên rưới nước đá lên vải băng rồi cột vào chân. Chỉ có những người không hiểu biết chuyện nên mới nghĩ vậy thôi, nhưng cô cũng mặc kệ họ, miễn sao hoàn thành bài thi của mình là được rồi! Ai nghĩ gì thì nghĩ, cô không quan tâm

- Ha! Nghĩ ra được trò này nữa à! Cũng khá lắm!

Đâu đó ở lang can, nơi dành cho những học sinh đã thi chạy xong ngồi nghỉ mệt, có không kẻ đang cười khẩy, hắn thầm mừng cho cô nhóc nghĩ ra được cái trò làm tê chân này để hoàn thành bài thi chạy bền. Có thật là hắn mừng cho cô không? Có hắn mới biết.

Còn cô nhóc Thu Thảo tuy đã qua được bài thi...nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn "an toàn" trong quá trình chạy. Vì chân cô đã rất đau, đã rất muốn gãy làm đôi khi vòng cuối cùng của đường chạy, mảnh vải bị tuột khỏi chân, làm nước đá cũng tuột theo, và tệ hơn nữa là mảnh vải vô tình làm cô vấp ngã thêm không lần nữa. Kết quả là chân cô....đã thảm hại nay lại thảm hại hơn. Thầy giáo cũng vì vậy mà thông cảm nên cho cô qua bài thi lần này. Bởi vậy mà người ta hay nói "trong cái rủi nó có cái may".

Vài ngày sau đó Thảo đã đi lại "hơi" bình thường nên trong lòng cũng thấy mừng mừng. Giờ ra chơi Thảo lật bật lấy tờ giấy với cây viết ra để lên phòng Đoàn làm cái gì đó, chắc là ghi chép. Thay vì xuống căn tin như mọi ngày, thì Anh Tuấn cũng "lật bật" móc từ cặp ra cái điện thoại bóng loáng. Trông cái điện thoại cảm ứng của hắn cũng "đợp" đó, màu trắng, cạnh vuông, lại mỏng nữa, đúng là mẫu điện thoại mà cô thích:

- Mới mua điện thoại nè! Đẹp không? - Hắn toe toét cười, có vẻ tự hào về cái điện thoại lắm!

- Ờ đẹp! Đúng là mẫu mình thích!

Buộc miệng, Thảo lỡ nói ra suy nghĩ của mình, cô giật mình quay ngoắc.

- Hở! Bà thích hả? - Anh Tuấn tròn mắt nhìn.

- Sử dụng điện thoại trong trường là bị cấm, tôi lên phòng Đoàn mét cho thầy tịch thu điện thoại của bạn Anh Tuấn chơi! Điện thoại mới mà, bị tich thu chắc vui lắm nhỉ!?

- Chấp bà mét luôn đó! – Tên Tuấn nói khiêu khích.

Thảo nào có để ý hắn nói gì, cô đã mất dạng từ hồi nào rồi. Thảo rời khỏi lớp được vài phút thì Anh Tuấn bị thầy Huy Sơn vào tận lớp tịch thu điện thoại.

Và mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào đây? Có phải là cô nhóc Thu Thảo đã làm chuyện này không? Cô muốn trả thù vì lần trước Anh Tuấn gạt chân cô ngã, khiến cô suýt không qua khỏi bài thi chạy bền, có phải chăng là chuyện này?. Và Anh Tuấn sẽ phản ứng như thế nào đây, có phải nhìn Thảo với con mắt khác, con mắt của sự cay độc và đầy thù hận. Tất cả sẽ được biết trong chương 8 của "Học đường vui vẻ"

Đón xem: "Học đường vui vẻ - Chương 8 : "Lời nói vô tình trở thành sự thật"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro