Chương 6: Trò Đùa Tai Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần – Là thời gian để Thảo trở lại bình thường, ý nói là không bị ám ảnh nữa bởi nụ hôm say giấm, à là nụ hôn say đắm mà cô chứng kiến trong nhà vệ sinh. Tuần mới bắt đầu, Thảo cũng phải bắt đầu lấy lại tinh thần, chứ nếu cứ bơ phờ như tuần rồi là chết chắc, chết với tên Tuấn là cái chắc. Chứ chẳng phải hồi tuần rồi đấy sao, tên Tuấn lợi dụng lúc cô nhóc khủng hoảng tâm trạng, hắn tấn công cô liên tục, nào là dán giấy vào lưng, nào là "thả câu móc họng", ôi trời, đủ thứ để hắn làm. Ờ thì Thảo nhà mình là người "chung thủy" mà, nói là sẽ ổn với tuần mới rồi, nhưng đâu đó trong não cô vẫn "tí tí" cái cảnh tựong Anh Tuấn và Kim Cương hôn nhau thắm thiết trong nhà vệ sinh, chỉ cần nghĩ như vậy thôi là đủ để khủng bố tinh thần cô. Đoạn nghĩ đến đó, cô vỗ vỗ hai má mình để trấn tỉnh trở lại.

" Không nghĩ, không nghĩ nữa!"

- Ô, "gút mó ning"! Hôm nay chuyện lạ nhỉ? Bạn Thảo đi sớm ghê, mới 6h30' đã vào đến lớp. Chắc tuyết sẽ rơi vào mùa hè đây!

Lần này "like" cho tên Tuấn, nói quá chuẩn, hôm nay Thảo đi sớm hơn bình thường rất là nhiều. À! phải rồi, hôm nay là thứ hai, mà thứ hai là có tiết chào cờ, Thảo vào sớm để giành ghế chứ chẳng tốt lành gì. Nói chứ biết đâu, đi sớm bữa nay chỉ vì cái ghế, ngày mai thứ ba không chào cờ, cũng không có chuyện gì để giành ghế thì chắc tiếp tục đi trễ như thường. Mà thôi, mong là nhóc nhà mình sẽ duy trì "tình trạng bất thường" như hôm nay (đi học đúng giờ) cho cái lớp 9a2 nó nhờ.

- Bạn Thảo, sao hôm nay bạn đi sớm "dạ"?

Đáp trả câu hỏi của Anh Tuấn bằng sự im lặng, Thảo im lặng mà bước đến chỗ ngồi, tiện tay lấy luôn cái ghế, lát ra chào cờ khỏi mất công giành giật, mệt lắm!

Thấy Thảo "bơ" mình, tên Tuấn cũng thôi không hỏi, không đá động gì đến cô nữa, mà quay sang tám chuyện cùng tụi con trai. Nhưng đừng thấy vậy mà lầm, ai có ngờ được dã tâm của con người hắn là như thế nào, mọi người muốn biết thì cứ chờ mà xem. Sẽ sớm có trò vui thôi!

......................

Cứ ngỡ là "bình thân yên phận" (bình yên thân phận) rồi, vì hôm nay đi học sớm sẽ không bị ban cán sự phàn nàn, không bị thầy chủ nhiệm trách mắng, và đặc biệt không phải giành ghế cực nhọc như mọi khi nữa. Nhưng có phải cuộc đời là mơ, mọi suôn sẻ cứ đến với con người ta mãi được. Đang "nách" cái ghế bên hông, lòng cô rực rỡ màu hồng, nhóc long nhong chạy xuống thềm bật - cầu thang. Thì bỗng, một phát gạt chân của ai đó khiến cả người cô đổ nhào xuống cầu thang. Đầu, mặt, bụng, gối và khuỷ chân của cô đập trực diện xuống từng ngạnh bật thang rồi lăn cù đến cuối chân cầu. Mọi người gần đó - người bạn học cùng lớp, đi cùng cô xuống để chào cờ, gần như chết lặng, nhưng có được mấy giây, họ thay cái vẻ mặt hoảng sợ của mình bằng một nụ cười mãn nguyện. Vì sao ư? Vì cái trò này thật vui, họ thầm cảm ơn người nào, hay thầm cảm ơn vận xui của Thảo đã làm cho cô có một cái ngã thật đau với bản thân mình, và một cái ngã thật vui với họ. Nếu bạn có nghe câu nói "sống chết mặc bay" mà không hiểu nghĩa của nó là gì, thì xin hãy nhìn vào đây. Sự việc xảy ra với Thảo là lời giải thích cho câu nói đó. Dù Thảo ngã như vậy, dù Thảo không đứng dậy nổi như vậy, mà mọi người xem như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, họ bước qua cô một cách vô tình vậy. Bước chân rời khỏi, họ mang theo một nụ cười khinh miệt và đầy mãn nguyện. Nhưng, đâu phải ai cũng bước qua cô như thế, vẫn còn có ai đó dừng lại và ngồi xuống xem cô có sao không. Liệu đó có phải là hoàng tử, vì người ngồi cạnh cô hiện giờ là một người con trai mang nét đẹp của một vị thiên sứ, mái tóc hơi nâu, đôi mắt đen láy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhẹ, tất cả tạo nên một khuôn mặt hoàn mĩ, hoàn mĩ đến từng chi tiết. Giọng nói ấm ấp phát ra từ miệng người con trai thiên sứ ấy thật dịu dàng và trong sáng làm sao:

- Bạn Thảo, bạn có sao không? Có đau không? Có cần tôi đưa lên phòng y tế không?

Vậy bạn có biết vị hoàng tử đang ngồi cạnh Thảo là ai không? Đó_chính_là_Anh_Tuấn. Đừng nghĩ hắn quan tâm vậy mà nghĩ hắn là người tốt, chỉ là giả vờ thôi. Lúc này đây, dù rất đau, dù rất muốn khóc nhưng cô vẫn cố cười:

- Tôi không sao đâu bạn Anh Tuấn. Cảm ơn bạn đã hỏi thăm tôi, và cũng cảm ơn bạn đã cố tình gạt chân để tôi ngã lăn quay xuống đây như thế này. Cảm ơn bạn, thật lòng cảm ơn rất nhiều đó! Hì hì!!!

Câu nói của cô chạm tới tim đen của Anh Tuấn khiến hắn giật mình, nhưng dù có giật mình thì hắn vẫn không để bạn biết đâu, hắn vẫn cố tỏ ra bình thường đáp lời Thảo một cách nhẹ nhàng:

- Ờ, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tại hồi nãy đi mà tụi kia giỡn hớt nên mới......

Đến lúc này đây, muốn cười cũng không cười nỗi rồi, Thảo cuối gầm mặt.

- Tôi xin lỗi nha!

-.....

- Hay để tôi đưa bà lên phòng y tế nha!

-........

- Bà sao vậy?

Đến lần thứ ba Thảo mới bắt đầu trả lời, hai chữ đầu tiên toát ra từ miệng cô sao nghe lạnh lùng thế này:

- Giả tạo!

- Gì....gì mà giả tạo chứ? Tôi thật lòng muốn..... giúp mà....! - Anh Tuấn lấp bấp.

- Tôi không cần sự thương hại của ai hết, đặc biệt hơn đó lại là kẻ thù của mình!

Lúc này đây, Thảo không kìm được nữa rồi, cô phải khóc thôi vì chân cô đau quá, rất đau! Bộ đồ trắng tinh tươm của cô giờ dính đầy vết bẩn, môi cô chảy máu rồi kìa, chân tay và cả mặt nữa, trầy xước hết cả lên. Tất cả là tại tên Tuấn hết, vì hắn mà mọi người bước qua cô rồi âm thầm để lại một lời nhạo báng, vì hắn mà bộ đồng phục của cô không còn tinh khôi nữa, và vì hắn mà người ngợm cô đầy thương tích như thế này. Tại sao chứ? Đúng là bình thường cô chẳng ưa hắn, luôn tìm đủ trò để làm hắn bị quê trước mọi người, làm hắn tức giận cáu gắt. Nhưng. Cô chưa bao giờ làm hắn đau, chưa một lần nào và cũng không bao giờ có ác ý như vậy. Thế tại sao hắn lại làm cô thành ra như thế này. Trong tuần rồi, tâm trí cô đã rất rối vì cô vẫn không sao quên được cảnh tượng Anh Tuấn và Kim Cương hôn nhau hôm đó. Thậm chí cô đã không làm gì được trong tuần vừa rồi, từ công việc nhà cho đến việc học hành. Cô cũng có ý định là mình sẽ hoà bình với tên Tuấn, cô không thể gây gỗ với hắn mãi được, vì có một điều mà cô chắc chắn là nếu chiến tranh với hắn thì nhất định mình sẽ thua. Bởi mỗi lần thấy tên Tuấn là Thảo lại nhớ ngay đến nụ hôn của "hai người họ" - Anh Tuấn và Kim Cương. Chỉ cần như thế thôi là tinh thần cô đã tuột dốc một cách nặng nề. Và đâu đó trong lòng cô còn có một lí do nữa, lí do để cô "cần" hoà bình với Anh Tuấn nữa là vì....cô cảm thấy sợ hắn. Cũng không biết tại sao cô lại sợ hắn nữa...chỉ biết đó là một sự ám ảnh....và linh cảm của cô không tốt về con người này!

Chỉ là một nụ hôn của hai con người thôi mà sao Thảo lại làm (quá) nghiêm trọng vấn đề như vậy, chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại thái quá như vậy. Chung quy lại thì đó cũng là chuyện của người ta thôi mà. Hử?! Chẳng lẽ Thảo thích Anh Tuấn hả ta? Đùa tí! Làm sao có "chiện" đó được. Nói như vậy mà mọi người chớ có hiểu nhầm nha, hiểu nhầm là chết đó!

Đón xem: "Học Đường vui vẻ " - Chương 7: "Khắc phục khó khăn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro