Chương 14: Lí Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc những dòng suy nghĩ không đâu ấy là khi tiếng kẻng vào học vang lên. Cũng cùng lúc đó, Hương Giang Idol lon ton từ cửa lớp chạy vào vì sợ trễ. Chưa đến chỗ ngồi của mình, thì nhỏ đã thấy ai quen quen đang nằm chỗ bàn Thảo. Nghe tiếng kẻng vào học, Thảo cũng ngẩng mặt lên, điều này làm nhỏ Giang đi từ chắc chắn (đó là Thảo), sang bất ngờ một cách nhanh chóng. Nhỏ vừa mừng, mà cũng vừa quá dỗi ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu. Mừng vì hôm nay Thảo có đi học, nên sẽ có người tám chuyện, ngạc nhiên, khó hiểu là tại sao sáng cô đã xin phép nghỉ rồi, mà giờ lại có mặt ở đây?

Tiếng kẻng vào học cách vài phút thì Anh Tuấn cũng bước vào...với khuôn mặt không chút biểu cảm. Thấy hắn đang đứng đó và nhìn châm châm về phía Thảo, cái nhìn không mấy thân thiện ấy làm cô hoảng hồn, tóc gáy dựng đứng cả lên. Tên Tuấn từng bước một tiến đến chỗ ngồi, Thảo lúc này toát mồ hôi và lạnh cả sống lưng. Cô không biết làm gì hơn ngoài việc gục mặt xuống bàn và nhắm nghiền mắt lại. Cuối cùng Anh Tuấn cũng đặt mông xuống ngồi, vừa lúc thì cô Hồng Phạm – Giáo viên môn lịch sử cũng vào để bắt đầu tiết ba.

Không khí trở nên u ám và nghẹt thở đến khó chịu vô cùng, Anh Tuấn chẳng nói năng gì, im lặng một cách đáng sợ. Hình như tình cảnh bây giờ.....rất giống với ngày hôm qua. Và lóe lên trong đầu cô lúc này là cảnh tượng....Anh Tuấn....đang hôn mình. Cô lại bị cuốn vào dòng khủng hoảng, thật sự từ khi bị Anh Tuấn cưỡng hôn, Thảo đã rất hoảng sợ, cảm thấy thật sự khủng hoảng. Con người cô nhìn bề ngoài có vẻ đanh đá, mạnh mẽ, nhưng cô thật sự rất đơn giản từ bên ngoài đến lẫn bên trong. Trong cô không hề có khái niệm nào về một nụ hôn, thật sự cô không biết làm gì hơn ngoài sự bế tắc. Có lẽ với mọi người chỉ là đơn giản về một nụ hôn, nhưng với cô....nó không hề đơn giản chút nào.

"Bộp bộp bộp"

- Giờ này còn say mộng đẹp hả cô nương?

Giọng nói dịu dàng đó chính là của cô Hồng Phạm. Thảo ngẩng mặt lên khi cô gõ mấy cái vào bàn. Thật tình thì Thảo cũng chẳng muốn đến lớp hôm nay trong tình trạng thế này. Nhưng cũng vì thứ sáu tuần này là kiểm tra một tiết môn lịch sử, mà hôm nay là tiết cuối để ôn tập trước khi kiểm tra. Và đó chính là lí do Thảo dù đang ốm cũng phải lếch thân tàn đến lớp, lại còn bị bao nhiêu con mắt soi mói, bao nhiêu cái miệng xiên xéo. Nhưng có là gì, bởi cô cũng quen rồi...nên chẳng buồn bực hay giận hờn ai đâu.

Mặc dù cô biết mình đang không khỏe trong người, nhưng cô cũng không hề để lộ ra cho con ác quỷ bên cạnh biết...vì cô sợ..sợ hắn sẽ lợi dụng lúc này làm gì tồi tệ với cô, như nụ hôn hôm qua chẳng hạn. Nhỏ Giang bàn cạnh thấy mặt Thảo hơi tái, nên chút lo lắng, nhỏ khiều viết qua cô hỏi nhỏ:

- Mệt trong người lắm hả? Bệnh thì về đi, tự nhiên vô chi cho khổ vầy nè!

Câu nói của nhỏ Giang trúng phốc tình trạng của Thảo hiện giờ, dẫu thế nhưng cô cũng gượng cười đáp:

- Có sao đâu! Hồi sáng định nghỉ rồi, mà uống thuốc xong thì thấy trong người khoẻ lại chút, với hôm nay tiết ôn lịch sử, thứ sáu phải kiểm tra một tiết nữa chứ! Bởi vậy mới vào đó!

Tuy nói thế nhưng nhỏ Giang biết tình trạng của Thảo thế nào mà, bệnh tật mà lại còn....nói dối nữa chứ. Anh Tuấn ngồi cạnh bên cũng nghe Thảo nói không sót chữ nào, hắn khẽ cong môi và thầm nghĩ:

"Vậy ra hôm nay nhỏ đi học là vì tiết lịch sử à! Thú vị lắm!"

Ai biết được trong nụ cười ấy có ẩn ý gì, trò vui gì sẽ diễn ra sắp tới đây.

Giờ ra về hôm ấy, Thảo xin phép lớp trưởng Nghĩa là hôm nay bệnh, nên miễn giữ đồ một hôm, tên Nghĩa cũng gật đầu đồng ý. Chỉ chờ có vậy, Thảo gấp rút tập sách vào cập rồi nhanh chân chuồn lẹ, nhưng có phải Anh Tuấn bị mù đâu mà không thấy thái độ của cô hiện giờ

- Sao gấp vậy! Đâu có dễ thế!

Tên Tuấn đập mạnh tay xuống bàn, nơi mà cô chuẩn bị rời khỏi. Mặt cô bắt đầu toát mồ hôi, môi hơi mấp máy, cô đáp:

- Tránh ra....tôi còn về!

Lại như thế! Lớp học giờ chỉ còn hai người....không gian này...không khí này....và cả con người này.....Thảo lại một lần nữa quay về cái cảm giác hoảng sợ tột cùng của ngày hôm qua. Mắt cô bắt đầu ươn ướt, trong cô giờ rối như tơ vò....cô phải làm sao đây...làm sao đây? Bỗng lúc này tên Tuấn chợt đặt tay lên vai Thảo, và..... hắn...như đã đưa sự sợ hãi của cô lên đến tột cùng, tim cô hoảng loạn đập, nó đập nhanh đến mức như muốn phát nổ vậy, chân cô run lên và mặt tái mét hẳn. Và rồi cô sẽ làm gì..nếu Anh Tuấn lại hôn cô.

- Không.....không.....tôi....không muốn.....!

Cô ôm đầu và ngồi thụp xuống trong sự hoảng loạn và sợ hãi tột cùng, thu người vào góc bàn, cô nép chặt hai bàn tay vào đầu, đôi chân kia co ro và run lên vì sợ hãi. Một giọt nước mắt rơi xuống, một tiếng nất phát ra và một giọng nói....đầy nghẹn ngào cất lên:

- Tránh...xa...tôi ra!

Anh Tuấn không quan tâm Thảo lúc này ra sau, hoảng sợ, hay là gì hắn cũng mặc kệ, nhưng nhìn cô thế này hắn mới cảm thấy vui vẻ và thích thú làm sao. Đột ngột hắn ngồi xuống, đưa đôi mắt đầy vẻ cuốn hút nhìn cô, cùng nụ cười đầy mùi nguy hiểm và chết chóc:

- Bà sợ tôi lại hôn bà phải không?

Nói rồi chưa kịp cho cô phản ứng hắn đã xé toạt hai cái khẩu trang y tế đeo trên miệng cô. Lại thêm một tay nữa, hắn đặt lên đôi vai nhỏ đang run lên ở kia. Nụ cười cùng ánh mắt ấy, như có uy lực và sức hút khiến con người ta như lạc vào cỗi mộng tưởng mà chẳng thể nào thoát ra. Tuy đẹp nhưng nó lại mang mùi của sự nguy hiểm, giống như loài hoa ăn thịt, vẫn đẹp là thế, nhưng một khi con côn trùng ngốc nghếch vướn vào bẫy của nó, thì không đường nào thoát khỏi lưỡi hái của Thần Chết.

- Nếu bà dám hét thì tôi sẽ hôn thật đấy!

Như biết tỏng ý định của Thảo, Anh Tuấn đã nói hộ cô bằng lời đe doạ của hắn. Không lối thoát, không đường lui, bất khảng kháng trong tình trạng, lẫn tình cảnh thế này. Thảo lúc này chỉ biết nhấm nghiềm mắt lại, chờ đợi cho điều gì sẽ đến. Anh Tuấn hơi ngạc nhiên khi thấy cô nhấm đột ngột nhấm mắt lại, cô không phản ứng sao, hay đang rất sợ? Bỗng dưng hắn thấy thật buồn cười, nhưng với người như hắn, thì không dễ gì cười hả hê trước mặt một người mà hắn xem là kẻ thù đâu. Con người hắn là thế, bề ngoài mang vẻ đẹp thuần khiết của một thiên sứ, bên trong là sự ngự trị của một linh hồn ác quỷ. Ánh sáng và bóng tối, tốt đẹp và xấu xa, đó chính là hai tính cách mà con người này đang sở hữu.

- Nhìn bà ngốc nghếch thật đấy!

Thảo giật mình mở mắt ra, và tim cô như muốn nhảy lọt ra ngoài...khi.....thấy...

Có phải là Anh Tuấn không? Hắn đang cười ư? một nụ cười hiền từ? một nụ cười thuần khiết....rất nhẹ nhàng.....và rất ..đẹp! Là Thảo nhìn nhầm phải không?

Tình cảnh lúc này đã thay đổi, cô lúc này thừ người ra và như hoá đá mất rồi, và lại thêm một lần khiến Thảo đi từ bất ngờ đến quá dỗi ngạc nhiên khi Anh Tuấn xoa đầu cô rồi đứng dậy.Hắn lại nở nụ cười thiên thần, rồi một câu thốt lên, có phải là hắn đã nói hay tại cô nghe nhầm:

- Về cẩn thận nhé!

Hắn vẫy tay chào tạm biệt rồi bước ra về. Thảo lúc này mắt mở to, miệng cứ khừ, người đơ hẳn, cô không dám tin vào mắt, vào tai mình nữa.

Con người này thật ra là có ý gì đây? Nụ cười ấy, vẻ mặt ấy, và cả câu nói ấy nữa, tất cả là gì đây? Một lời cảnh báo trong nụ cười thiên thần thuần khiết ấy, một âm ưu đáng sợ trong vẻ mặt hiền từ kia, hay là một thông báo về một kế hoạch trong câu nói đó? Sẽ là gì đây? Tại sao Anh Tuấn lại như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro