Chương 15: Chia Tay - Tỏ Tình (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó về cô phải nghỉ buổi chiều, vì mệt, vì lo, vì có chút gì đó hoang mang. Nói ra chẳng có gì nặng nề, chỉ là thấy hơi đau đầu và mệt trong người, với lại Thảo cũng không muốn đến lớp...vì cô sợ sẽ nhìn thấy con ác quỷ kia.

Buổi chiều ở nhà nhàn rỗi, cô chẳng làm gì hơn là ngồi máy tính lướt web, chơi game, online Zing me. Hờ hờ, ai nói Thảo bệnh chứ bệnh mới sợ đó. Thử hỏi có ai bệnh mà ngồi đó chơi game khí thế không, bom đạn ầm ầm nghe lấn ác cả âm thanh bên ngoài luôn đấy. Mà nhìn cái tư thế của nhóc nhà ta kìa, dạng "cạ cứng" chứ chẳng vừa. Lấy cớ bệnh hoạn chứ thiệt ra là trốn ở nhà chơi game thì đúng hơn!

Trong xa xa, nhìn ngoài ngoài, thì vẫn bình thường vậy thôi, chứ Thảo suy nghĩ rất nhiều, cô không biết sáng nay tại sao Anh Tuấn lại thay đổi thái độ một cách ngạc nhiên như vậy, và cả cậu nói của hắn nữa. Tất cả là gì đây, chẳng lẽ hắn đang gợi ý cho cô về một kế hoạch nào đó của hắn sắp tới. Càng nghĩ càng thêm rối, bản thân cô là người đơn giản nên việc có thể hiểu được một người như Anh Tuấn là điều không thể.

Buổi tối là thời gian để gia đình quây quần bên nhau, nhưng Thảo thì không, mặc cho ba mẹ réo rát cổ, như cô vẫn không chịu bước ra khỏi phòng mình. Đi ngủ từ rất sớm, mới 7h30' tối đã chui vào ngủ, nói là ngủ chứ thật ra là nằm đó, vắt tay lên trán suy nghĩ về nhiều chuyện. Cô không muốn ra ngoài vì giờ cô cần yên tĩnh để suy nghĩ, suy nghĩ về mọi chuyện, nhưng cũng không rõ là chuyện gì và tại sao phải suy nghĩ? Cả đêm trằn trọc cứ suốt, nhắm mắt mãi nhưng không thể ngủ. Lòng cô chứ nao nao, bồn chồn thứ gì không biết. Tại sao lại có quá chuyện để cô đau đầu thế này?! Có phải là một dự cảm không lành về ngày mai?

Cũng là buổi tối hôm ấy, Anh Tuấn thức rất khua để ghi chép thứ gì đó? Nhìn thì cứ tưởng hắn đang làm bài tập, nhưng không phải, mà hắn đang "phát thảo dự án" mà mình sắp "làm" trong thời gian tới.

- Nhóc à! Nhóc không thoát khỏi tay ta đâu!

Ngày hôm sau – Thứ tư.

Lại như thế, lại thêm một buổi sáng đi trễ. Cũng vì đêm qua trằn trọc cả đêm, đến tận sáng Thảo nhà mình mới ngủ được, mà đã ngủ được thì say luôn mộng đẹp nên dậy trễ và thế là đi học muộn. Đã trễ mà thêm cái số nhọ, mới vào cổng Thảo đã bị thầy Huy Sơn "giữ chân" lại

- Tại sao giờ này mới vào!?

Giọng thầy cứng rắn, cộng thêm cái mặt nghiêm nghị ấy làm thảo "quéo" hết cả mình. Cô lấp bấp trả lời:

- Dạ...thưa thầy....em ngủ quên ạ!

Rồi đấy, cuộc đời em thế là hiểu. Thì đứng đó nghe thầy "giảng đạo" nào là tại sao thế này, sao không thế nọ, bla bla. Hazzz!!! Tội cho em nó!

Sau gần 15 phút nghe thầy "giáo huấn" và những lời xin lỗi kèm những lời hứa của mình thì Thảo đã được "thả đi".

- Ôi! Mới sáng ra mà nhọ gớm!

Cô thở dài ngao ngán. Tinh thần mệt mỏi vì thiếu ngủ, từng bước chân uể oải cô đi về lớp. Nhưng có vẻ hôm nay thầy chủ nhiệm đang ngồi ở trong, nên lớp mới im phăng phắc thế này. Mới đứng đứng ngoài thôi là cô đã thấy rợn sống lưng, và mặt thì đang khóc ròng, hai lỗ tai chuẩn bị sẵn để sắp nghe thầy chủ nhiệm một tràng giảng đạo khi vào lớp đây.

- Số mình sao mà khổ thế này!

Nuốt "ực" một cái, cô chầm chầm bước về phía cửa lớp. Và khi chân cô chỉ còn cách cánh cửa chính 1m, thì cô bỗng giật mình khi từ trong lớp phát ra tiếng nói của ai đó nghe rất chói tai:

- ĐỒ ĐỂU!!!

Nghe giọng nói ấy quen quen, hình như là của Thảo Trân – Lớp phó học tập nhà mình đây mà. Có vẻ hơi kì lạ, chưa kịp bước thêm bước nữa thì một tiếng "CHÁT" vọng ra từ trong phòng. Lần này là một tiếng tát, chắc hẳn người bị tát đau lắm nhỉ, vì tiếng tát ấy nghe rát thế cơ mà. Ngay sau cái tát ấy thì từ phía trong có một người chạy vụt ra ngoài, với bộ dạng vừa khóc vừa chạy đi. Không nghi ngờ gì, đó đó chắc chắn là Thảo Trân, nhưng sao lại khóc, sao lại chạy ra ngoài khi sắp vào học thế này? Nghĩ chắc có gì đó không ổn, Thảo nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi. Cô cuối mặt xuống đến khi đã đứng trước cửa lớp. Dường như sự xuất hiện của cô chỉ là hư vô, chẳng ai để ý rằng cô đã đến chỗ ngồi và đặt cặp xuống bàn từ lúc nào. Mà mọi người đang tập trung thành một đám đông, và quay quanh một người ở phía giữa lớp kia. Đó chẳng ai khác chính là Anh Tuấn, và chỉ có hắn là người duy nhất thấy cô vào lớp thôi.

Mới vào nên cô chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra làm cho cả lớp im lặng một cách đáng sợ như thế này, mọi người lại túm tụm thành một đám đông quanh Anh Tuấn thế kia. Đám đông ấy dần tản ra khi tiếng kẻng vang lên báo hiệu đã hết 15 phút đầu giờ và bắt đầu tiết một. Nhỏ Giang cũng về chỗ chuẩn bị tập sách để bắt đầu học, thấy Thảo, nhỏ mừng ríu rít.

- Trời! Nãy giờ mầy đi đâu vậy!? Sao không ở lớp xem kịch hay! – Nhỏ cười toe toét.

- Dạ hôm nay em đi trễ chị ơi! Mới vào đấy ạ! Mà kịch gì? Bộ lớp mình có chuyện gì sao, mà sáng mới vào đã thấy không bình thường?

Rồinhỏ Giang "bay" qua chỗ của Thảo để bắt đầu buôn chuyện.

- Hồi nãy biết sao không –

Và câu chuyện của Hương Giang Idol bị cắt ngang trước mấy cái tằng hắng của Anh Tuấn. Bằng ánh mắt sắc như dao, chỉ cần một cái liếc đã đủ làm đứt mặt người nhìn. Nhỏ Giang hiểu là vậy nên yên phận mà về lại chỗ ngồi của mình.

- Lát ra chơi kể cho nghe!

Thảo gật đầu mà thông cảm. Rồi cô nhẹ xích vào trong chừa chỗ Anh Tuấn ngồi. Có vẻ như mọi chuyện căng thẳng lúc nãy bắt nguồn từ hắn mà ra. Cô hơi lạnh người, nhưng cũng không dám làm gì hơn, chỉ lẳng lặng lấy tập sách ra rồi ngồi đấy đợi giáo viên lên lớp. Thấy cô có vẻ co ro, sợ sệt mình nên Anh Tuấn nhẹ cười rồi nói:

- Tôi có ăn thịt ăn cá gì bà đâu mà sợ dữ vậy! Bình thường mà!

Nghe câu nói có vẻ thân thiện vậy, nhưng Anh Tuấn càng tỏ ra hiền lành thì Thảo càng sợ hãi hơn. Cô không đáp, mà nhích sang bên kia chút nữa. Thấy thái độ như không hợp tác của Thảo, Anh Tuấn hắn chống tay lên má, nhăn mặt nhìn cô nói:

- Nè! Tôi đâu phải quái vật! Làm gì tránh xa tôi dữ vậy!? Nhìn tôi cái coi!


Trái lại lời nói đó, Thảo vẫn tiếp tục không đáp, cô nằm úp mặt xuống bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro