Chương 3: Trận Chiến Thực Sự Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày như thế trôi qua ở lớp 9a2. Sở dĩ nói "như thế" là vì từ khi Tuấn "đập chai" nhà ta chuyển vào lớp 9a2 này thì có lẽ mọi người đều quen tai với những màn đấu khẩu của hai anh chị "võ miệng song toàn", đó còn là ai ngoài cô nhóc Thu Thảo và "hốt bôi" Anh Tuấn. Hazzzz!!! Mới sáng vào thì họ chào nhau bằng mấy câu không lấy chút thân thiện. Từ cửa bước vào, Thảo đã thấy gai mắt khi nhìn một cụm con trai vây quanh tên Tuấn.

- Ô, hôm nay nhìn "mẹt" bạn Tuấn trong "sáng sủa" ghê!

- Khỏi cần nói tôi cũng biết!

Có vẻ có một sự hiểu lầm nhẹ ở đây. Thảo không trả lời lại, chỉ nhún vai rồi bỏ vào chỗ ngồi, không phải vì Thảo không muốn cãi cọ, mà vì cô muốn ổn định cặp sách rồi mới bắt đầu "hành động".

- E hèm! À "bợn" Tuấn này, hình như bợn đã hiểu lầm ý tôi thì phải. Ý tôi là mới sáng sớm mà bạn đã sủa sớm rồi à!? - Thảo chỉ tay về phía mấy thằng con trai ngồi cạnh Tuấn – Mà tụi mầy cũng rãnh dữ, sáng không xuống căn tin ăn uống gì đi, hay đem bài vở ra ôn lại, rãnh quá ngồi nghe "thèng" Tuấn nó sủa, mà nó sủa hay không, cho tao nghe với!

Nghe xong bọn con trai bọn ôm bụng cười nhào, đứa nào đứa nấy "dạt" tên Tuấn ra hết, sợ lại bị hiểu lầm là mình cùng "loài" nên nãy giờ ngồi sủa chung. Còn hắn ta thì ngượng đỏ "mẹt" chẳng biết chui vào đâu. Làm thằng nhỏ mừng hụt, cứ tưởng khen mặt mày sáng sủa (đẹp trai), ai dè bị 1 cú troll (hơi bị nặng), làm nhỏ quên thộn mặt à!

Cũng không hiểu vì sao Thảo lại ghét tên Tuấn này thế nhỉ, mặc dù hắn chả làm gì động đến cô, chắc tại ghét là ghét thôi chứ chả biết giải thích làm sao, ghét từ cái nhìn đầu tiên. Mà chắc tên Tuấn cũng vậy, không ưa gì Thảo đâu nhỉ!? Cũng đúng thôi, đâu chỉ riêng hắn, mọi người có lẽ đều như vậy, đặc biệt là bọn con gái. Từ hồi cấp I đã vậy rồi, lên cấp II thì cay độc hơn là nhiều lần Thảo suýt bị hạ hạnh kiểm vì cái lẻo mép của bọn con gái. Nhiều lúc cô nghĩ về lí do để mọi người ghét mình là gì, chắc vì tính thẳng thắng ảnh hưởng từ cung Nhân Mã nên mới vậy. Đại khái là không thích giả dối, luôn trung thực trong mọi việc, và hay nhận xét người khác một cách quá thành thật, dễ khiến người ta mất lòng. Lắm lúc cô cũng biết những lời nói của mình có phần hơi quá đáng, đã tự dặn lòng là mình phải suy nghĩ trước khi nói, nhưng cứ mỗi lần nói là cứ y như rằng mình sẽ làm ngược lại những gì đã tự hứa, nói hết những suy nghĩ của mình. Nhiều người nói trung thực là tốt, nhưng không phải lúc nào cũng thế, Thảo cũng tự nghĩ là vậy nên cũng không thể đổ lỗi cho mọi người hết.

Ngoài chuyện tính Thảo quá thẳng thắn, còn một lí do để mọi người ghét cô đó là cái ngoại hình xấu xí, nó cũng làm bọn con gái gai mắt, đối với chúng thì dù Thảo chẳng làm gì cũng bị ghét, ghét vì sao trong lớp toàn là hoa khôi lại có một con Thị Nở trong này nhỉ? Đôi lúc Thảo cũng muốn biết, cũng muốn hiểu nhưng nghĩ rồi lại thôi, Nhân Mã vốn là thế, lạc quan và yêu đời, dù cả thế giới có sặp ngay trước mắt Nhân Mã đi chăng nữa, dù trong hoàn cảnh khó khăn thế nào thì Nhân Mã vẫn cười, vẫn lạc quan. Thảo cũng vậy, mặc kệ mọi người có nói sao đi chăng nữa nhưng cô không quan tâm, cứ vô âu vô lo như vậy có khi nó lại hay, sống đúng với tính cách của mình, không cần phải che dấu hay tự lừa dối bản thân, đơn giản cho đời thanh thản, vậy thôi!

Giờ Anh hôm nay sao Thảo không tập trung được thế nhỉ, đang ghi bài mà cô cứ ngáp dài ngáp ngắn, ngáp chải nước vãi, í nhầm, ngáp chảy nước mắt. Thảo quay sang thấy tên Tuấn hôm nay lạ quá, siêng năng hơn đột xuất, ghi bài khí thế luôn.

- Ê! – Thảo khiều hắn.

Tên Tuấn trả lời mà chẳng thèm nhìn "mẹt" cô:

- Chuyện gì?

- Quay hỏi cái này cái coi!

Thấy lạ, Tuấn quay lại. Thường ngày Thảo có bao giờ nhờ vả hay hỏi han gì hắn đâu, có nói chuyện thì chưa đầy năm ba câu đã bắt đầu chửi lộn. Hơi nghi ngờ, Tuấn mắt to mắt nhỏ nhìn cô:

- Gì?! Định kiếm chuyện gì nữa đây?

- Có đâu, tôi tính hỏi bạn cái này nè! – Thảo cười nhe răng.

- Nói lẹ!

- Dịch dùm chữ này đi, bạn học giỏi Anh nhất lớp mình mà! Hi hi!

Đưa Tuấn tờ giấy đã ghi sẵn, mắt Thảo long lanh chờ đáp án từ Tuấn.

- "Cái gì" – Tuấn đáp cộc lốc không đầu không đuôi, chỉ được cái phần thân.

- Ừ, thì tôi kiêu bạn dịch giùm tôi chữ "What", bộ dịch không được hả?

- Nghĩa là cái gì.

- Ủa – Thảo nheo mắt – Tôi nói mà bạn không hiểu hả, tôi kiêu bạn dịch giùm chữ "What" mà cứ hỏi cái gì cái gì hoài!

Tên Tuấn bắt đầu mất kiên nhẫn:

- "What" có nghĩa là "cái gì" đó bà nội!!!

- Thì tôi không biết "What" là cái gì mới hỏi bạn, học sinh giỏi Anh mà không dịch được nữa hả trời!!!

Đến lần thứ tư lập lại nghĩa của từ "What", tên Tuấn mắt nổ đom đóm, hắn dâng máu đầu hét to:

- THÌ "WHAT" LÀ "CÁI GÌ" CHỨ CÁI GÌ NỮA HẢ MÁ!!!

Tiếng nói trong trẻo ấy vừa được phát lên trong 3 giây, mọi cái đầu đều quay về bàn cuối cùng của lớp, mọi con mắt đều đổ dồn vào Anh Tuấn "đập chai". Sự chú ý nhanh chống "lan truyền" đến cô Châu đang thao thao bất tuyệt giảng bài trên kia. Cô nhìn Tuấn và trao cho hăn ánh mắt đầy "tình thương":

- Tuấn à, cô biết em học giỏi môn Anh văn, nhưng cũng không cần phải la lớn để mọi người biết khả năng dịch từ vựng của em cao siêu thế nào đâu. Dịch được những từ "What" là "cái gì" luôn đấy. Nhưng lần sau có dịch từ vựng thì đừng có hét lớn vậy nghe em, để giáo viên hay người khác nghe cứ ngỡ cô bạo hành học sinh thì tội cô lắm em à!

Bạn đã từng nghe câu mật ngọt chết ruồi bao giờ chưa, cô Châu – giáo viên Anh văn là một ví dụ điển hình đấy, đừng tưởng cô nói chuyện nhẹ nhàng vậy là cô sẽ bỏ qua. Theo sau nụ cười thiên thần và giọng nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn, nhẹ nhàng như làn gió đó là.......

- EM RA NGOÀI HÀNH LANG ĐỨNG ĐÓ CHO TÔI NGAY!!! Lần trước giỡn mặt trong giờ học của tôi đã bỏ qua vì nghĩ em là học sinh mới. Bây giờ thì "quen nước quen cái" rồi chứ gì, muốn giỡn là giỡn hả, em không thấy tôi đứng đây sao mà dám la hét ở dưới kia?! Em muốn dịch từng vựng chứ gì, về nhà dịch hết Unit 11 cho tôi, tất tần tật từ Reading đến Lagugae, bài nào có thêm phần Ranmar dịch luôn. Hai tiết Anh ngày mai nộp cho tôi, không có thì em tự hiểu số phận của mình đi!

Cả lớp tái mặt thay cho Tuấn, vì bà cô Anh văn này nổi tiếng "tàn sát" học sinh, ngu dại mà nghịch với bả thì coi như liệu hồn khi hết hội đồng xét việc, bả rất có uy tín trong hội đồng, một khi đã "nhẫn tâm" hạ hạnh kiểm đứa nào rồi thì không có ai xin xỏ được đâu, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng đành bó tay. Nhìn tên Tuấn bị đứng ở ngoài đáng ra Thảo phải vui chứ, trái lại cô thấy chút gì đó có lỗi. Nhưng không sao, tên đó bị vậy cũng đáng lắm!

Dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên, hắn ta đi thì chỗ ngồi trống ra hẳn. Nhưng trò đùa của cô nhóc đâu chỉ dừng lại ở đó, vẫn còn "part 2" sau tiết Anh, tức giờ ra chơi. Cứ chờ mà xem

.......................

"PEENGG"

Tiếng kẻng bảo hiệu hết tiết vang lên, cả lớp đứng dậy "Good bye teacher" xong thì tên Tuấn cũng vừa vào lớp. Đợi cô Châu đi khỏi, Thảo đứng lên bàn bắt đầu dong dỏng cái "ô bặc lưa":

- TRỜI ỚI, BỚ NGƯỜI TA TA!!! TRỜI ƠI LÀ TRỜI, HỌC SINH GIỎI ANH VĂN LỚP MÌNH KHÔNG DỊCH ĐƯỢC TỪ "WHAT" NÈ BÀ CON ƠI! BỚ NGƯỜI TA BỚ NGƯỜI TA!!!

Cả lớp chú ý và vây quanh Thảo như cục nhân:

- Thiệt à?! Đừng có xạo nghe má! – Mấy đứa nhiều chuyện tò mò hỏi.

- Thiệt! – Thảo đáp – Hồi nãy trong giờ Anh tôi nhờ bạn Tuấn dịch giùm tôi chữ "What" mà bạn ấy cứ nói bla bla cái gì cái gì không hà! Cuối cùng không có dịch được!

Nói xong thì tâm điểm của mọi người đổ về bạn Tuấn thân yêu của chúng ta, bao nhiêu câu hỏi được đặc ra, bao nhiêu thắc mắc cần lời giải đáp, cái cảnh này giống như phóng viên đang phỏng vấn người nổi tiếng vậy nhỉ!

Mặc xác bọn kia, Thảo ngồi tại chỗ cười đau cả bụng. Mọi chuyện đúng như cô nghĩ. Mặc dù biết bản thân không giỏi tiếng Anh, nhưng trình độ của cô không tệ đến nỗi không biết nghĩa của từ "What", chỉ là giả ngu để cho tên Tuấn một "quả lừa". Có vẻ "quả lừa" của cô đi hơi xa, khi phạm vi trò đùa lan rộng đến giáo viên Anh văn - Cô Châu. Biết thế nhưng Thảo vẫn mặt kệ, ai chép bài phạt chứ cô có chép đâu mà sợ. Đang ngay ngất cười, Thảo bỗng giật mình khi ai đó đập tay xuống bàn mình:

- ĐỦ CHƯA!!!

Kèm theo đó là giọng quát của "ai đó".

- "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", bà muốn chiến chứ gì? Bà thích thì tôi chiều, bà liều thì tôi chiến!

Chẳng hiểu mô tê gì, Thảo tròn mắt nhìn cái "thèng" con trai đang đứng sừng sững trước mặt cô.

"Tên Tuấn này hôm nay điên hả! Ớ hớ, vậy trước giờ mình và hắn chẳng chiến nhau là gì, hôm nay còn bày đặt tuyên bố, làm như trước đây ta chưa từng xích mích lần nào ấy nhỉ!"

Vậy là trận chiến mới thực sự bắt đầu, mọi người cùng chờ xem Anh Tuấn sẽ làm để trả thù những chuyện mà cô nhóc Thu Thảo đã gây ra. Có thể nó sẽ là một "quả lừa" bự kinh khủng khiếp đấy, Anh Tuấn đã mạnh miệng tuyên bố hùng hổ báo vậy mà. Đón chap 4 nha mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro