Chương 4: Kẻ Thích Đùa (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ cái hôm mà tên Tuấn bị cô Châu "hâm dọa", cũng chính là cái hôm mà hắn "đe dọa" Thảo, đến hôm nay thì chẳng thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ hắn quên? Mặc kệ hắn có nhớ hay không thì nhóc nhà ta đã quên bén cái "chiện" đó hồi từ năm nẳm nào rồi! Hôm nay là thứ hai đầu tuần, như thường lệ thì tiết đầu tiên là tiết chào cờ, ôi cái tiết mà học sinh toàn trường phải ngồi nghe "MC sensei" giảng đạo.

Thì cũng như thường lệ, mà nói đúng hơn là mỗi ngày luôn thì phải, Thảo ta đến lớp thì cũng hơn 6h45'rồi! Đi trễ thường xuyên, bởi vậy cứ hay bị thầy chủ nhiệm khiển trách là tại sao nhà gần vậy mà cứ đi trễ hoài. Thầy nói mà không chịu nghĩ đến nguyên nhân sâu xa, đó là vì nhà gần trường nên mới hay đi trễ, mọi người thử nghĩ sâu xa một chút xem có phải không. Nhưng mà thầy nói nhà Thảo gần ư? Gần đâu mà gần, từ nhà đến trường cũng cách cả 700m chứ có ít đâu.

Mà thôi, quay lại vấn đề chính, cũng chính vì cái tật hay đi trễ mà hôm nào chào cờ Thảo cũng phải giành giật ghế với bọn con trai, giành giật trầy da chóc vẩy mới được đấy, thấy tội chưa. Nhưng mà......hôm nay xui cho Thảo là cả lớp đã tập trung ra sân trường hết rồi, trong lớp trống không, không một bóng người và điều quan trọng..... không có bóng dáng của một cái ghế.

- HU HU HU!!! Mọi người cớ sao lại bỏ tôi thế này, sao không ai chừa ghế cho tôi hết vậy!

Nói thật cho dù còn dư ghế thì chẳng ai dại mà đưa cho cô đâu, đơn giản vì người ta ghét thôi. Giờ mọi người đã ra sân hết thì làm sao mà giành giật ghế như mọi khi đây, ý là giật trong lớp chứ không giật ngoài sân trường. Vì sao ư? Giành giật trầy da chóc vẩy thì hiểu nó ở mức độ nào goài nhỉ!? đánh đấm đổ máu chứ chẳng chơi, cái kiểu này vát mặt giành ghế công khai giữa sân trường thì chẳng khác nào Thảo đem nộp mạng à?! Mấy ông thầy bà cô bên Đoàn mà thấy thì mấy ổng bả sẽ cho Thảo ngay một cái biên bản vì tội đánh bạn, mà một biên bản là một bật hạnh kiểm chứ chẳng đùa. Hazzzz, cái số nó nhọ!

Giờ ngồi trong lớp một mình, Thảo thấy hơi bồn chồn trong lòng, vì trong lớp một mình nhỡ mọi người có mất đồ thì mọi người sẽ vô tội vạ, mặc sức mà đổ cho cô, sau đó sẽ rán cho cô hai chữ "ăn cắp", Thảo vốn đã quá hiểu bọn trong lớp như thế nào mà. Còn nếu giờ đi ra sân chào cờ thì ghế đâu mà ngồi, chả lẽ đứng, nếu đứng thì chẳng khác nào mình bị khiển trách gì đó nên phải đứng trước toàn trường, còn nỗi xấu hổ nào hơn nỗi xấu hổ này. Phương án cuối cùng là đi ra ngoài, nhưng may mắn có lẽ không miễm cười với cô, vì quy định của trường trong giờ học, kể cả tiết chào cờ mà học sinh đi lãng vãng ngoài hành lang, hoặc ăn uống dưới căn tin thì sẽ "được mời" lên phòng Đoàn, ngồi ghế nóng và miễn phí uống trà ấm, sau đó thì bạn sẽ "được vinh dự" mà kí vào biên bản vì tội cúp tiết. Đường nào cũng chết, không bị đổ thừa là ăn cắp, thì là cúp tiết (cúp chào cờ), hoặc đi trễ (trễ một tiết), thôi thì mặc kệ vậy, tới đâu tính tới đó. Thảo buông xuôi hai tay, nằm dài lên bàn và úp mặt xuống. Đang miên man định chợp mắt ngủ thì bên tai cô nghe có giọng nói của ai đó, rất quen:

- Bà làm gì ở đây vậy, sao không xuống chào cờ?

Thảo mệt mỏi ngước mặt lên, ai đây? Tuấn hả?

- Oan gia ngõ hẹp, vào đây làm gì? Tôi cúp tiết này, xuống dưới lẹ giùm đi, để tôi yên!

Nói rồi cô lại tiếp tục gục mặt xuống bàn.

- Nè, mới sáng sớm đừng gây hấn nha. Tôi vô để lấy cuốn tập ra học bài. Mà bà "hổng" có ghế phải "hông"? Ra ngoải đi, tôi có chừa ghế cho bà đó!

Sực tỉnh, Thảo bật dậy, lời nói của tên Tuấn có phải đùa, nghe như "sét đấm ngang tay", lẽ nào hắn tốt bụng như vậy? Cô hoài nghi, đăm chiêu nhìn hắn:

- Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy, định bày trò à!?

- Sao mệt bà quá, đi lẹ!

Không đợi Thảo phản ứng thì hắn đã nắm tay cô te te mà lôi đi. Trong phút chốc Thảo bỗng thấy tim mình đập mạnh.......và có chút ửng đỏ ở hai gò má

.--------------------------------------------

- Ghế của bà nè Thảo! – Hắn nhe răng cười.

Thảo nhận lấy cái ghế mà có phần xúc động trong lòng, nhưng cái phút giây xúc động ấy có được 3 giây thì thay vào đó là.....

"R Ắ C K" "R Ố Ố P"

Cảm động là đây sao? Ghế gãy là đây sao? Thay vào sự tức giận của Thảo là một tràng cười hả hê của tên Tuấn và đám con trai cùng vài đứa con gái, khác lớp có, cùng lớp cũng có. Đó đâu phải là nụ cười bình thường khi thấy ai đó bị quê, mà những nụ cười ấy hàm chứa rất nhiều ẩn ý: cay độc, khinh miệt, ghét bỏ,....

Trong lúc chẳng biết phải làm sao, thì nhỏ Giang cùng bàn với Thảo chạy lại, nhìn thấy cái ghế gãy, nhìn thấy khuôn mặt của Thảo và những khuôn mặt cười "rạng rỡ" của bọn kia, nhỏ cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

- Tụi mầy chơi gì kì vậy, đưa nó cái ghế gãy là sao?!

Nói rồi Giang vào đưa cho cô cái ghế:

- Của mầy nè! Tưởng mầy bữa nay nghỉ chứ, may là tao lấy luôn ghế cho mầy đó, không là đứng mà chào cờ nhe "you"!

Cầm lấy cái ghế lành lặn từ Giang, Thảo ngồi dậy đi lên phía trên hàng để ổn định chỗ ngồi. Cái té do gãy ghế lúc nãy không đau lắm, chỉ hơi ê mông tí xíu, nhưng nó cũng đủ làm Thảo nhớ lại cái lời tuyên bố hùng hồn của tên Tuấn hôm trước.

"Vậy ra đây là những gì hắn nói hôm trước sao?"

Thảo siết chặt tay, cô tự trách mình quá ngu, tại sao lại tin vào kẻ thù của mình trong khi mấy hôm trước hắn đã cảnh báo về những trận chiến sẽ diễn ra trong tương lai. Ví dụ mới nhất là lúc nãy đấy, tên Tuấn vờ tốt bụng đưa cho Thảo cái ghế, nhưng có ngờ khi vừa đặt mông xuống ngồi thì Thảo đã ngã xổng soài xuống đất vì cái ghế mà cô ngồi là ghế gãy, hay nói đúng hơn là tên hắn ta đưa cho cô cái ghế gãy hòng khiến cô bị quê trước mặt nhiều người. Nếu lúc nãy không có nhỏ Giang thì không biết Thảo sẽ ra sao, đứng chào cờ như học sinh bị khiển trách trước toàn trường, hay bỏ vào lớp như khẳng định sự thất bại và yếu đuối đây?

- Cảm ơn bà nghe Giang! – Thảo nói nhỏ vào tai Giang.

- Ờ không có gì, lát xuống căn tin mua kẹo lên cho tao là OK!

Giang cười làm cô cũng bật cười, nếu xét đi xét lại thì trong cái lớp toàn lũ rắn độc, toàn lũ sói dữ này thì chỉ có nhỏ Giang là tốt với Thảo. Cô thấy nhẹ lòng vì ít ra số mình còn may mắn.

- Ê Thảo!

Một cái vỗ vai bất ngờ từ đằng sau làm Thảo giật mình, nhưng điều đáng để giật mình ở đây là cái giọng quen quen này, không cần hỏi Thảo cũng biết đó là tên oan gia. Lại gì nữa đây, muốn bày trò nữa sao? Không đáp, cũng không quay lại, Thảo lặng thinh bất động.

- Giận tôi "chiện" hồi nãy hả? Xin lỗi bà nhe, hồi nãy tôi "hổng" biết cái ghế đó gãy, với lại....thấy bà té....tôi nhịn cười "hổng" được. Xin lỗi bà nhiều nha!

- Tôi đâu có dám trách hotboy, mà phải cảm ơn vì được hotboy đưa cho tôi cái ghế, mà còn là cái ghế gãy nữa chứ, cảm ơn Anh Tuấn bạn nhiều nhiều nhiều lắm luôn á!

Thảo nghiến răng ken két, nhấn mạnh từng câu từng chữ một. Tuấn thấy vậy làm huề mà cười tỏa nắng.

- Thằng kìa, ngồi xê lên cho tao ngồi gần bạn Thảo coi, xê lên lẹ mầy!

Biết có chuyện chẳng lành đây, tên này miệng phật tổ chứ bụng dao găm, ngồi gần cô là sẽ có chuyện nên phải cẩn thận. Không đợi địch tấn công, Thảo chủ động ra tay trước, canh đúng vào lúc mọi người "Tưởng nhớ các vị anh hùng đã không tiếc máu xương hy sinh cho nền độc lập của tổ quốc, khúc bật niệm bắt đầu" vừa xong, Thảo rút ngay cái ghế của Tuấn ra làm hắn ê ẩm cả mông khi ngồi "pịch" xuống "cái ghế không khí".

- Huề, 1-1 đều nhá!

Nhìn tên Tuấn nhăn nhó mặt, xuýt xoa cái mông yêu quý của mình mà Thảo cười muốn té ghế (lần hai). Giờ đây hắn quê muốn độn thổ, còn nỗi nhục nào hơn nhục này nhỉ!

- Cho bạn biết cảm giác lúc nãy của tôi thế nào! Ha ha ha!!! Nhờ Thảo mà nguyên một đám học sinh gần đó cũng được một trận cười ké.

- "Móa", hài cái "thèng" té ghế thật!

- Ờ hài ghê thật!Nhỏ Giang ngồi trước cũng nói thêm vào:

- Cười người hồi nãy hồi nay người cười! Ka ka ka!!!Những nụ cười ha hả lúc nãy chợt tắt lịm khi thầy Huy Sơn - thầy này là ban chấp hành bên Đoàn trường, đi xuống chỗ Thảo đang ngồi.

- Em làm gì mà rút ghế của bạn ra hả?Khuôn mặt Thảo lúc này không hồng hào như nụ cười lúc nãy nữa, mà nó tái nhợt đi vì sợ hãi.

- Dạ....em chỉ giỡn thôi ạ!

- Giỡn gì mà giỡn kì vậy?!

Thầy hậm hực, nhìn cô dò xét hồi lâu.

- Huỳnh Thị Thu Thảo, lớp 9a2, có huy hiệu Đoàn nữa à! Là Đoàn viên mà không làm gương cho các bạn thanh niên, em đã ngồi hàng ghế đầu mà con giỡn hớt trong giờ chào cờ thế này nữa à? Lên văn phòng Đoàn làm việc với có tôi!

Vậy là Thảo đành lủi thủi đi theo thầy, mặc cho bao con mắt nhìn cô một cách soi mói. Trong lúc cô đang sợ hãi vì không biết "sát thủ" Huy Sơn có cho mình "ăn" biên bản, hay cắt thi đua Đoàn không, thì vẫn có một người ngồi đó nhoẽn cười, hắn ta nhếch môi:- Đáng đời lắm con ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro