Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Diệu nắm tay vợ, vợ anh nắm tay nhóc Duy Duy. Rồi ba người bước tới chỗ đậu xe. 

Nửa tiếng sau, cả nhà tới nhà hàng. Đây là một nhà hàng có lối kiến trúc rất đẹp mắt với nhiều cây cối xung quanh và đằng sau nhà hàng là núi non hùng vĩ. Chính trợ lý của anh giới thiệu, nói rằng phong cảnh xung quanh nhà hàng rất đẹp. Và đến đây rồi mới thấy đúng như lời trợ lý nói. 

Bước vào trong nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cả nhà ngồi vào một chiếc bàn gần cửa sổ, nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh núi rừng đẹp đẽ. 

“Woa! Đẹp quá”. Tâm Phi hoàn toàn bị phong cảnh núi non trước mắt thu hút. 

“Con cũng thấy. Đẹp quá mẹ”. Tề Tuấn Duy ngồi sát cửa kính nhìn mấy dãy núi phía xa. 

“Sao anh biết nhà hàng này?”. Trình Tâm Phi hỏi. 

“Trợ lý Từ giới thiệu cho anh”. Trợ lý Từ hồ hởi giới thiệu cho anh không ít nhà hàng khi biết anh muốn đưa cả nhà đi du ngoạn. 

Lúc cả nhà đang ăn cơm, có hai vị khách một nam một nữ kéo ghế đứng dậy, trong đó người con gái vừa nhìn thấy Tề Diệu liền đứng sững lại. 

Tề Diệu thấy có người cứ đứng nhìn về phía mình nên nghiêng đầu. Thấy Phương Uyển gia, anh nghĩ chắc có lẽ cô đang do dự không biết có nên đến chào anh. 

Chuyện tai tiếng lá cải kia dù sao cũng qua lâu rồi, với lại anh cũng nghe ông chủ Phương nói, Uyển gia đang làm việc trong công ty Phương thị, nhìn quần áo hàng hiệu New York cô đang mặc trông khá tinh tế. 

Anh chủ động cười với mình, Phương Uyển Gia quay sang nói với anh chàng trẻ tuổi đi cùng mấy câu rồi bước lại. 

“Anh Tề, em chào anh”. Phương Uyển Gia cứ tưởng Tề Diệu sẽ không để ý tới mình nên khi thấy anh chào, cô rất vui. 

Nhìn qua người phụ nữ tóc ngắn ngồi đối diện với Tề Diệu, Uyển Gia nghĩ. Đây có phải là vợ anh Tề không nhỉ? 

“Chào cô”. Tề Diệu mở miệng giới thiệu. “Đây là vợ tôi, và đây là con trai tôi. Tâm Phi, đây là con gái của ông chủ Phương Uyển Gia, chắc em biết?” 

“Uyển Gia?”. Trình Tâm Phi nghĩ ngợi. À há. Nhớ ra rồi. Nhưng cô chỉ cười. “Xin chào, Phương tiểu thư, tôi là vợ của Tề Diệu, cô cứ gọi tôi là Tâm Phi”. 

Trước đây Phương Uyển Gia rất muốn được gặp vợ anh Tề, giờ nhìn thấy Trình Tâm Phi mỉm cười dịu dàng thân thiết thế kia, cô vội cúi đầu nói nhanh. 

“Em xin lỗi chị!”

Ủa? Ủa? Chuyện gì đây? Sao tự nhiên lại xin lỗi mình. Trình Tâm Phi sửng sờ. 

“Anh Tề, chị Tề. Bạn trai em đang chờ em, không làm phiền cả nhà ăn cơm nữa. Em đi trước đây!”. 

Ngạc nhiên mất mấy giâu, Trình Tâm Phi muốn hỏi cô gái này nhưng chưa kịp hỏi thì Phương Uyển gia đã cùng với bạn trai đi mất. 

“Anh nghĩ Uyển Gia muốn xin lỗi em chuyện trên báo”. Tề Diệu giải thích. 

“Em cũng nghĩ vậy”.

Thật không ngờ chuyện lâu như thế rồi mà cô gái kia vẫn muốn xin lỗi cô. Nhưng mà chưa nghe cô trả lời lại bỏ đi mất. 

Chuyện đó cô cũng đã quên phắt từ lâu. 

Tề Tuấn Duy chỉ nồi lẩu trên bàn. 

“Mẹ, con muốn ăn thịt viên”. 

“Ừ, để mẹ múc cho”. 

Cả nhà lại vừa ăn vừa ngắm cảnh.

Ra khỏi nhà hàng, Phương Uyển Gia quay đầu lại nhìn cả nhà ăn cơm rất vui vẻ. 

“Uyển Gia, họ là ai vậy? Sao em lại xin lỗi?”. Đi ăn cơm với nhau, thấy bạn gái cúi đầu xin lỗi nên anh chàng bạn trai Uyển Gia rất ngạc nhiên. 

“Đó là do trước đây em không biết xấu hổ, chút nữa đã làm tổn thương cái chị tóc ngắn kia. Nhưng may mắn là em vẫn chưa làm gì quá đáng”. 

Sau sì căng đan tình cảm giữa cô và Tề Diệu, giới truyền thông đăng tin loạn xạ cả lên, cho rằng cô là kẻ chuyên đi tán tỉnh người đàn ông đã có gia đình làm cho cô rất tức giận. Sau đó cô còn bị cha mắng một trận rằng vì cô mà Tề Diệu bị tai tiếng, còn cấm cô không được đi đâu. 

Cô chỉ nghĩ rằng chính cô sẽ giúp Tề Diệu thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc đó, dù sao anh cũng có yêu vợ đâu. Nhưng không ngờ sau đó cô nghe cha nói vợ Tề Diệu mắc bệnh bạch cầu cấp tính và đang chờ được hiến tủy. Tề Diệu không hề bỏ vợ, vừa làm việc vừa chạy đến bệnh viện, chiều tối còn đến nhà trẻ đón con, hai cha con cùng đợi mẹ về nhà. 

Lúc nghe cha nói tình cảm chân thành của anh Tề với vợ, cô xúc động lắm. Cho dù có bất kỳ chuyện gì anh cũng ở bên cạnh chị ấy, là chỗ dựa của chị ấy. Nhìn vào ai cũng thấy anh Tề yêu vợ đến nhường nào. Anh còn vì vợ mà từ chối hợp tác với cha cô. Cha còn nói cả hai bố con Tề Diệu đều khóc, và đều cầu nguyện để chị Tề sớm được hiến tủy làm cô áy náy vô cùng. 

Cô thường hỏi thăm tình hình sức khỏe của chị Tề, cô cũng rất sợ lỡ như chị ấy không tìm được tủy thích hợp sẽ không thể qua khỏi. Sì căng đan đó rất may không ảnh hưởng tới tình cảm của hai vợ chồng anh Tề nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó xử. 

Thật may mắn, cuối cùng chị Tâm Phi cũng được cấy ghép tủy thành công. 

Nhìn cả nhà hạnh phúc như vậy cô cũng rất vui. 

Bạn trai cô quay đầu nhìn.

“Anh không biết tại sao em lại làm vậy nhưng giờ cả nhà họ rất hạnh phúc phải không em”. 

Đúng vậy, một nhà yêu thương nhau. Cô thầm chúc cho gia đình nhỏ đó mãi mãi hạnh phúc như thế. 

Sau khi cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, Tề Diệu lái xe xuống núi, quay trở về thành phố. Thấy vợ không nói gì, anh hỏi: 

“Tâm Phi, em mệt à? Sao em không nói gì hết?” 

Ngồi ở băng ghế sau, Tề Tuấn Duy nghe ba nói mẹ không khỏe cũng vội chồm người lên hỏi: 

“Mẹ, mẹ đau ở đâu vậy mẹ?”

“A… Không có, mẹ không đau chỗ nào hết… Tại…” 

“Tại sao?”

“Tại vì em muốn về nhà”. Trình Tâm Phi nói xong cười khẽ. 

“Ừ, anh sẽ đưa hai mẹ con về nhà ngay bây giờ”. Đoán cô mệt, Tề Diệu lái xe nhanh hơn thẳng hướng nhà ba mẹ Trình, cô cần phải được nghỉ ngơi lại sức. 

“Không phải em muốn về nhà ba mẹ em” 

“Chẳng lẽ em muốn…”

“Mẹ, mẹ muốn về nhà mình phải không ạ?”. Tề Tuấn Duy mừng rỡ nói to. 

“Ừ. Mẹ muốn về nhà với ba và cục cưng của mẹ”. Hôm nay cô rất vui, cô không muốn chia tay hai cha con anh để về nhà mẹ đẻ chút nào. 

Tề Diệu mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. 

“Được, chúng mình về nhà”.

Về đến nhà, anh liền gọi điện cho ba mẹ vợ nói Tâm Phi đã về nhà. 

Gần chín tháng không ở trong chính ngôi nhà của mình, Trình Tâm Phi vui sướng đi khắp các ngóc ngách để nhìn cho rõ. Cô tưởng căn nhà sẽ bị hai bố con Tề Diệu làm lộn xộn nhưng không ngờ lại khá sạch sẽ và gọn gàng. 

Cô đang nghĩ không biết có phải anh thuê người giúp việc hay không thì hai cha con cùng nhau kể công. 

“Mẹ, con có thể lau bàn, đổ rác, còn giúp ba dùng máy hút bụi. Con rất ngoan phải không mẹ?” 

“Duy Duy, để cho mẹ nằm nghỉ. Chừng nào mẹ dậy muốn nói gì thì nói”. 

Tề Diệu thấy sắc mặt cô chuyển biến nên muốn cô về phòng nghỉ ngơi, nhân tiện trong lúc đó hai cha con anh sẽ lái xe tới nhà ba mẹ vợ lấy thuốc của cô rồi còn phải đến siêu thị mua thức ăn nữa. 

Khi Trình Tâm Phi thức dậy thì trời đã sập tối, cô không ngờ mình đã ngủ một mạch tới ba tiếng đồng hồ. Có lẽ vì vận động nhiều nên cô hơi mệt. 

Cô bước ra ngoài phòng khách nhưng không thấy hai cha con Tề Diệu đâu cả. Lúc đó, cô lại nghe tiếng nồi niêu xong chảo va vào nhau, tiếng băm băm xào xào từ trong nhà bếp. 

Nhìn thấy cô đứng ở cửa nhà bếp, Tề Diệu quay đầu nhìn cô cười. 

“Em dậy rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro