Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai cha con anh đang làm gì thế này?”

“Con và ba nấu bữa tối, mẹ. Lúc nãy ba chở con đi mua rất nhiều đồ ăn để nấu một bữa ăn đảm bảo dinh dưỡng cho mẹ với nhiều món thật ngon”. Tề Tuấn Duy đứng trên ghế cạnh bồn nước, vừa nói vừa vo gạo. 

“Con vo được gạo hả?”. Trình Tâm Phi tròn xoe mắt ngạc nhiên. 

“Dzạ, nhiệm vụ của con là vo gạo”. Cậu nhóc muốn thể hiện cho mẹ xem nên vo gạo hết sức thành thạo, vặn nước, đổ nước thế nào. 

Tề Diệu nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của vợ bật cười. 

“Thằng nhóc này cứ đòi giúp anh nên anh chỉ cho con cách vo gạo. Nhóc con khá lắm, chỉ một lần là làm được ngay”. 

Trình Tâm Phi không quen nhìn cảnh hai cha con trong bếp chút nào. 

“Anh à, để em giúp…”

“Em lên phòng khách ngồi nghỉ tiếp đi, cái bếp này cứ giao cho hai cha con anh”. 

“Đúng đó mẹ, mẹ đi nghỉ đi. Ba và con nấu là được rồi”. 

Hai cha con muốn nấu cho cô ăn sao? Duy Duy đã từng nói với cô rau ba xào dở tệ ăn không được nhưng cô không thể tin được rằng anh lại đích thân vào bếp. 

Hai cha con anh ra sức đẩy cô vào phòng khách nhưng cô làm sao mà yên tâm ngồi chơi trong khi hai cha con bận rộn nấu ăn thế được. Cô quyết định đứng trong bếp để giúp Tề Diệu và nhóc Duy Duy khi cần. 

Tề Diệu vác ghế dựa tới, đẩy nhẹ cô ngồi xuống. 

“Duy Duy, mẹ muốn xem hai cha con mình nấu ăn. Hôm nay, cả hai chúng ta phải trổ tài cho mẹ biết nhan nhóc”. 

“Dzạ, con biết rồi!”

Nhìn cả hai cha con vì cô mà nấu ăn, cô chưa ăn đã thấy no. Yêu quá! 

Tề Diệu nhanh nhẹn thái hành làm cô giật cả mình chỉ lo anh thái trúng tay nhưng động tác của anh lại rất gọn gàng, bên cạnh còn có Duy Duy phụ. Hai cha con người tung chảo, người đổ nguyên liệu rất ăn ý, hóa ra là cả hai thường cùng nhau vào bếp. 

Sau đó Tề Diệu chiên trứng ốp la trong khi Duy Duy cầm đĩa đứng bên cạnh chờ ba xúc ra. Nhìn dĩa trứng ốp la óng ánh ngon miệng, Trình Tâm Phi khen thầm trong bụng. Woa! Chồng mình nấu ăn không tồi chút nào. 

Cô quyết định ra phòng khách đọc báo, yên tâm giao cả căn bếp cho hai cha con. 

Một tiếng sau, cô ngồi vào bàn ăn đầy những món ngon, canh, cá, thịt đủ cả làm cô chưa kịp cầm đũa lên đã muốn bật khóc. Cô vui, thật sự cô rất vui vì cô còn sống khỏe mạnh để được ăn bữa cơm do hai cha con anh đích thân nấu. 

Ăn xong, hai cha con còn ép nước trái cây cho cô uống nữa. 

Cả ngày chạy nhảy lại còn phụ cha nấu ăn nên mới 9 giờ tối Tề Tuấn Duy đã ngủ khò trong lòng mẹ. 

“Để anh bế con về phòng”.

Tề Diệu nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhóc trên ghế nệm, Trình Tâm Phi đi sau lưng anh cùng vào trong phòng con trai. Đúng như cô nghĩ, phòng Duy Duy cũng rất ngăn nắp. 

Kéo chăn đắp cho Duy Duy, cô cúi đầu hôn hai má của con. 

Ra khỏi phòng, thấy Tâm Phi cúi đầu khóc nấc lên, Tề Diệu vội hỏi. 

“Tâm Phi, em sao vậy em?”

Trình Tâm Phi ôm lấy anh, dụi đầu vào bờ ngực vạm vỡ. 

“Em không sao cả. Em bị hai cha con anh làm cho cảm động phát khóc luôn nè”. 

Anh bật cười:

“Ha ha, hai cha con anh mới nấu cho em có một bữa mà em lại cảm động khóc luôn. Có lẽ nếu sau này nấu cả trăm lần hay ngàn lần chắc em còn khóc tu tu nhiều hơn”. 

“Giờ em về nhà rồi, anh không cần nấu nữa đâu”. Cô rất hạnh phúc khi được ăn cơm do tự tay anh nấu nhưng cô không muốn nhìn cảnh chồng yêu đứng bếp chút nào. Anh còn phải làm việc nữa, việc nhà để một mình cô làm là quá đủ. 

Tề Diệu nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô. 

“Tâm Phi, anh xin lỗi em. Trước đây anh là một người chồng, người cha vô trách nhiện, làm em khổ nhiều, anh xin lỗi”. 

Cô chăm sóc gia đình rất chu đáo, mỗi lần nhìn lúm đồng tiền đáng yêu trên má khi đưa anh đi làm, cười vui vẻ khi đón anh về nhà, không hề nghe cô than van tiếng nào, anh cứ nghĩ có lẽ cô rất hạnh phúc nên vô tư làm việc, hoàn toàn không biết rằng cô rất muốn được cùng anh chăm sóc cho gia đình nhỏ của cả hai. 

Lúc cô mắc bệnh, thằng tồi như anh không biết, còn tưởng cô chỉ mệt mỏi đúng như lời cô nói. 

Anh đã nghĩ cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, cô và con mãi mãi là hai người quan trọng nhất với anh, là động lực để anh cố gắng làm việc. Cho dù có vất vả như thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến hai mẹ con cô, anh sẽ quên đi tất cả mệt mỏi. 

Nhưng điều không ai có thể ngờ tới là trong tích tắc cô lại nằm trong bệnh viện giằng co với lưỡi hái của thần chết. Có trời mới biết lúc đó anh sợ hãi đến mức nào. Anh sợ mất cô. Chưa bao giờ anh nghĩ chuyện cô sẽ rời xe mình nên vô cùng hoảng loạn. Anh không thể tưởng tượng được cô còn trẻ như thế mà lại phải chết trước anh, không thể nào như thế được, anh đã rất sợ hãi và khủng hoảng tinh thần. 

Nhất định anh sẽ không bao giờ để chuyện tương tự xảy ra nữa. Từ nay về sau, chuyện của cô cũng là chuyện của anh, tất nhiên cả việc nhà cũng thế. Từ giờ anh sẽ cố gắng học để trở thành một ông chồng tốt. Hạnh phúc quá em à! Cuối cùng em vẫn ở bên anh. 

“Em chưa bao giờ thất vọng về anh cả, ngưỡng mộ nữa là đằng khác”. Không chỉ ngưỡng mộ mà còn yêu tha thiết. 

Tề Diệu mỉm cười, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh hồn nhiên của cô. Anh yêu cô say đắm quá đi mất. Cô đẹp quá. 

Không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của bà xã, anh cuối xuống hôn lên đôi môi cô khá nồng nhiệt và mạnh bạo, có cả khát vọng cháy bỏng của anh, đầu lưỡi ấm áp xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy từng dòng ngọt lịm, đê mê. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro