Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như lâu lắm rồi anh mới hôn cô như thế này. Nhưng anh nhớ môi cô, rất nhớ. 

“Ưm…”. Trình Tâm Phi hoàn toàn bị nụ hôn say đắm của anh làm cho cả người ngất ngây. 

Đến khi thấy cô thở dốc, anh mới từ từ buông cô ra. Khuôn mặt trắng trẻo ngại ngùng phủ lên một mảng ửng hồng. 

Anh trước giờ đều liên lạc với bác sĩ điều trị chính cho cô, cho dù không đưa cô đi tái khám nhưng anh biết sức khỏe của cô đã hoàn toàn phục hồi, thể lực cũng trở về như trước đây, chỉ cần không vận động mạnh là được. 

“Anh và em về phòng ngủ!”. 

“Dzạ”.

Bàn tay to của anh nắm lấy tay cô, Tề Diệu nhận ra bước chân cô có vẻ chậm, quay đầu lại thấy vợ cúi đầu xấu hổ, trong khi anh lại muốn dzọt một cái đi thật nhanh tới phòng. 

Ha ha. Là vợ chồng mấy năm nay rồi mà cảm giác của cả cô và anh bây giờ rất giống như hai đứa học sinh cấp ba thập thò ăn trái cấm, vừa muốn vừa lo nơm nớp sợ có người phát hiện. 

Mặc kệ là người đàn ông trưởng thành hay cậu học sinh cấp ba, anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay của người phụ nữ mà anh yêu. 

Trong phòng, được cơ thể ấm áp của anh phủ lên trên, cả hai quấn lấy nhau trong khi bàn tay của anh không ngừng vuốt ve cơ thể cô làm Tâm Phi bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ. 

Vòng tay ôm lấy anh thật chặt, hạnh phúc ngập tràn trong lồng ngực. 

Cuộc sống sau này của cô, của anh, của con, sẽ chỉ có hai chữ hạnh phúc. 

Nhưng điều mà không ai ngờ tới, ba tháng sau, triệu chứng như lúc cô mắc bệnh bạch cầu cấp tính lại xuất hiện, cứ như một bóng ma bao phủ lấy gia đình cô vậy.

Căn bệnh đó…chẳng lẽ nó lại tái phát rồi? 

Sau khi nôn một trận trong toilet, Trình Tâm Phi ngồi trên ghế nệm trong phòng khách, mặt tái nhợt. Cô ôm lấy đầu gối run sợ. Không phải chính miệng bác sĩ đã nói bệnh bạch cầu cấp tính rất có thể sẽ tái phát trở lại nhưng cả năm nay theo dõi không hề có gì bất thường, tại sao bây giờ lại có triệu chứng như thế này? Cô cũng đã được ân nhân hiến tủy rồi mà, sao lại thế này? 

Mấy ngày nay cô buồn nôn, ăn uống không ngon, đúng rồi, còn thấy mệt mỏi nữa. 

Cô phải làm sao bây giờ?

Hay gọi điện nói với anh? Anh đã nói từ giờ vợ chồng không được giấu giếm nhau bất cứ chuyện gì hết, nhưng mà… 

Cô phải mở miệng nói với anh như thế nào đây? 

Bất ngờ, điện thoại di động vang lên bên cạnh cô, là số của anh. 

Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh. Cô hít vào thở ra rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi đến. 

“Alo. Anh quên gì ở nhà à?”

“Anh muốn hỏi em. Em có chuyện gì giấu anh đúng không?” 

“Ơ… Dzạ, không có anh à”.

“Em còn nói không có hả? Sao sáng nay lúc cả nhà ăn sáng, anh thấy mặt em nhăn nhó nên anh lo lắm”. Anh đã định hỏi cô nhưng vì sáng nay có họp báo khá gấp nên anh liền ra khỏi nhà chưa kịp hỏi. Ngay khi buổi họp báo kết thúc, anh vội gọi ngay cho cô. 

Không phải chỉ có hôm nay, mấy ngày nay anh đều thấy cô rất lạ, mặc dù mặt lúc nào cũng cười tươi nhưng anh biết cô đang giấu anh chuyện gì đó. 

Trình Tâm Phi b崠giác đưa tay sờ lên mặt. Chẳng lẽ mình hay nhăn mặt lắm hả? 

Ai ngờ đâu được rằng Tề Diệu lại quan sát cô kỹ như vậy, nhăn mặt nhíu mày gì anh cũng biết, còn gọi điện cấp tốc hỏi nữa, mình có nên nói với anh ấy không nhỉ? 

“Tâm Phi, em đừng làm anh lo lắng nữa được không. Có chuyện gì nói thật cho anh biết”. 

“Anh à……”. Cô ngập ngừng rồi nước mắt tuôn trào. Cô thật sự thấy rất sợ, sợ cô lại phát bệnh, sợ cô phải chia tay chồng và con đến đau thắt cả tim. 

“Tâm Phi, em đang khóc phải không?” Ở đầu dây bên kia, Diệu cuống cuồng hỏi. 

Nghe giọng anh trầm trầm, êm tai nhưng có vẻ như rất muốn biết chuyện gì với cô. Cô nhận ra anh yêu cô thật nhiều, nhưng mà… Anh à, rất có thể chúng mình lại phải xa nhau lần nữa rồi… 

“Tâm Phi, có chuyện gì phải không em?” 

“Em… Em… Anh à…” 

“Tâm Phi?”

Trình Tâm Phi bình tĩnh, lấy lại cảm xúc của chính mình. 

“Anh, bệnh của em rất có thể lại tái phát!” 

Anh im lặng mất mấy giây.

“Chờ anh, anh lái xe về ngay rồi chúng mình đến bệnh viện”. 

Sau khi bác sĩ khám cho cô, Tề Diệu đưa Tâm Phi đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Lúc này tâm trạng của cô không thoải mái chút nào. 

Mặc dù bác sĩ nói là đó chưa hẳn là triệu chứng tái phát của bệnh nhưng vẫn làm kiểm tra xét nghiệm máu cho cô. Nửa tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm, thấy Tâm Phi không được khỏe nên Tề Diệu liền đưa cô đi dạo, định nửa tiếng nữa sẽ quay lại. 

Anh dìu cô ngồi xuống một chiếc ghế đá. 

“Em thấy đỡ hơn chưa?”. Anh nắm chặt lấy tay cô. 

“Dzạ”. Trình Tâm Phi gật đầu.

“Tâm Phi, em đừng lo lắng quá. Bác sĩ vừa nãy nói không hẳn là bệnh sẽ tái phát, rất có thể là do cơ thể em không được khỏe”. 

Hic. Nếu được như vậy thì tốt rồi. Cô biết anh chỉ đang an ủi cô thôi. Cô không thể nói với anh là cô đang rất sợ được. Giờ khắc này, cô có sợ cũng vậy, chẳng thay đổi được gì vì cô biết rất rõ, căn bệnh đó đã tái phá 

Cô dựa đầu lên vai anh.

“Anh, nếu em lại bị bệnh thì em phải làm sao bây giờ hả anh?” 

“Nếu đúng là như vậy, hai vợ chồng mình lại cùng đối mặt với nó. Không phải lần trước chúng mình đều cùng cố gắng đó thôi, sau đó em đã khỏe lại”. Tề Diệu cũng không phải là không nghĩ tới khả năng bệnh sẽ tái phát trở lại, nhưng anh muốn cô không được quá bi quan. 

“Anh à, anh là một người đàn ông tốt”. 

Anh khó hiểu nhìn cô. 

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em nghĩ hai chúng ta chưa bao giờ đi hẹn hò, chưa bao giờ cùng nhau đi xem phim, cả đi biển cũng chưa luôn”. Trong truyện tranh tình cảm, các đôi tình nhân thường đi chơi ở biển còn gì. Cô tưởng tưởng ra cảnh cô và anh đi bộ trên bãi biển, anh đuổi theo cô hay cô đuổi theo anh giữa bầu trời bao la và biển mênh mông. Wo! Như thế thì vui lắm. 

Trước khi kết hôn cả hai đều không có cơ hội để hẹn hò. Anh còn phải làm việc mà ngay sau đó cô đã có thai rồi sinh ra Duy Duy càng không có thời gian dành cho nhau. 

“Em muốn chúng mình đi hẹn hò à?” 

“Dzạ!”

“Được thôi, lần sau nhất định chúng mình sẽ đi hẹn hò”. 

Tề Diệu đứng dậy.

“Em, vào xem kết quả xét nghiệm thôi”. 

Cuối cùng cũng đã đến lúc phải đối mặt với sự thật, Trình Tâm Phi đứng lên nhưng lại bất ngờ bị anh hôn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro