Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện với căn nhà không một bóng người Bỉnh trực tiếp lên phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều.

Reng Reng Reng

" Alo "

" Anh Bỉnh ra ngoài chơi không ? "

Nghe rõ tiếng ồn ào truyền đến từ đầu dây bên kia cậu khẽ nhíu mày :

" Đang ở đâu ? "

" Quán bi-a chỗ bà Tám "

" Được, 15 phút nữa tôi qua "

Ngô An Lam đứng ngoài cửa quán vừa nhìn thấy Bỉnh cái dáng ẻo lả đã chạy vội tới :

" Anh Bỉnh cuối cùng anh cũng tới, cái tên Cao Phong Tuấn kia không biết chơi kiểu gì mà  thua một con bánh bèo làm mất hết cả mặt mũi. "

Thiên Bỉnh nhìn Ngô An Lam từ trên xuống dưới, đàn  ông con trai mặc áo hồng tô son :

" Chắc cậu không bánh bèo. "

Lam :...

" Ấy,ấy...đợi em với."

Bên trong quán, Phạm Ánh Dương tay trái cầm cơ, tay phải cầm gậy, mắt chăm chú ngắm bi cả người cúi sát vào mặt bàn, một vài sợi tóc cũng vì thế mà rũ xuống nhẹ nhàng mơn trớn gò má trắng trẻo. Ánh nắng từ cửa phòng bao trùm lên cả người Dương thoạt nhìn càng khiến khuôn mặt cô trở nên mềm mại.

Tạch! Tất cả bi trên bàn đều vào lỗ, bấy giờ Dương mới thu người đứng dậy nở nụ cười tự tin vô cùng ngạo nghễ. Khi Bỉnh bước vào quán vừa vặn nhìn thấy một màn này, không thể không thừa nhận là trông cô rất ngầu nhưng cậu chợt nhận ra đây là cô gái lúc sáng phụt nước vào áo cậu.

Nhận được ánh mắt khiêu khích của cô gái đối diện Cao Phong Tuấn giận tím tái mặt mày, chơi thì chơi dù sao cũng thua hai ván rồi thua thêm một ván cũng chẳng sao. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng lần này chơi không thắng cô gái kia...ừ thì, vẫn tức như vừa rồi.

" Em trai à, không chơi thắng được thì nghỉ ngơi đi rồi về nhà với mẹ, chứ ở đây chơi tiếp thì kết quả vẫn như vậy thôi haha "

" Cậu.."

An Lam mắt thấy Cao Phong Tuấn đã ngu còn cố chấp vội kéo Bỉnh vào trong nhằm gỡ gạc lại. Mặc dù hai người họ chơi kém nhưng anh Bỉnh của cậu ta lại chơi rất tốt nha.

" Tuấn, cậu tránh ra đi để anh Bỉnh ra tay, cậu ngoài cái mặt kia ra thì chẳng làm được tích sự gì hết."

"...Được, Bỉnh cậu nhất định phải cho đứa con gái vênh váo kia biết tay, cậu ta dám sỉ nhục tớ"

Bỉnh nhìn hai người như bị tiêm máu gà hung hăng tranh chấp thắng thua với một cô gái nhàn nhạt lên tiếng :

" Không chơi "

Lam và Tuấn đang chuẩn bị tinh thần để cười nhạo Dương : "..."

" Haha, cũng muộn rồi nếu không chơi thì chị về trước đây hẹn các em khi khác. " Nói rồi đôi chân dài tiêu sái bước đi.

" Bỉnh sao cậu lại không chơi chứ , hại tớ mất hết mặt mũi. "

" Tôi không chơi thì cậu cũng mất hết mặt mũi rồi. "

Tuấn : "..."

" Bị thương ở tay đi khám bác sĩ dặn không được vận động mạnh, hơn nữa hai người các cậu hơn thua với một cô gái để làm gì. "

" Cậu ta mà là con gái cái quái gì, cậu không biết trước khi cậu đến cậu ta đã chơi thắng bao nhiêu người dọa bọn họ chạy mất dép. À mà khoan, cậu bị thương ở tay hả có nặng lắm không ?"

" Ừ, nhưng không sao. Về thôi "

Nghĩ đến cô gái ban nãy cậu lại thấy buồn cười, một ngày chạm mặt tới hai lần nhưng ấn tượng với cô trong cậu lại chẳng tốt đẹp nổi, con gái gì mà vừa vô duyên, vừa hổ báo như thế ai mà ưa nổi.

" Mày không biết đâu lúc đấy thua tao tên kia tức tím mặt mà không làm được gì nhìn buồn cười vãi. Cậu ta còn gọi bạn tới nhưng hắn không chịu giúp, trùng hợp hơn là hắn chính là người sáng nay tao gặp trong bệnh viện, tên là gì ấy nhỉ...à, Bỉnh nghe cứ như " bỉm " có khi sau này sinh con đặt tên là " tã " cũng được haha.."

Bỉnh vừa bước ra khỏi quán : "..."

Lam và Tuấn : "..."

Bà cố nội này nói xấu người khác thì cũng phải nói nhỏ một chút, hơn nữa tìm chỗ nào kín đáo ít người rồi nói chứ đứng ngay cửa ra vào như vậy không sợ anh Bỉnh của bọn họ đi ra nghe thấy sao.

Cúp điện thoại xong, Dương xoay người định đi lấy xe ra về thì phát hiện sáu con mắt đang nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên miệng bỗng cứng đờ. Đưa  điện thoại lên tai một lần nữa, nói với cái màn hình tối đen :

" Alo ba...vâng vâng giờ con về ngay. "

Nhanh chóng trèo lên con xe thân yêu đạp như chưa bao giờ được đạp, đùa chứ chế giễu tên người ta còn bị chính chủ bắt được không thấy mặt cậu ta đã đen như đít nồi, giờ không chạy để bị tẩn à.

Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô gái, khóe môi Bỉnh giật giật, thôi bỏ đi chấp nhặt mấy chuyện lặt vặt này làm gì.

Về đến nhà, Dương mới yên tâm được phần nào may mà nhanh trí chứ nếu ba tên kia thực sự không nể mặt nhao vào úp sọt cô thì đến lúc đó có mà chạy đằng trời, dù sao một đứa con gái làm sao đấu được với ba tên đàn ông.

Vì hôm nay ông nội Dương sẽ qua ăn cơm nên có lẽ mẹ cô giờ này chắc đang ở chợ nên nhà cũng chẳng có ai nên cô trực tiếp lên phòng tắm rửa .

Đến hơn 6 giờ vừa nghe thấy tiếng còi xe của bố Dương đã lon ton chạy xuống nhà, vừa thấy ông nội bước xuống khỏi xe đã vội bước đến ôm tay ông nội nói ngon nói ngọt dỗ đến mức ông cụ hai mắt cười tít lại.

Ba Phạm nhìn hai ông cháu kẻ tung người hứng cười đến quên trời quên đất vội chen vô :" Được rồi ba, có gì vào trong rồi nói. "

Một nhà ba người cùng ông cụ ngồi xuống bàn ăn, không khí vô cùng ấm áp bữa cơm cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ.

" Bé Dương đã chuyển về đây hơn một tháng đã quen chưa con ?"

" Dạ rồi ông ạ, con còn quen được bạn mới ở trung tâm năng khiếu nữa cơ. "

Ông cụ gật đầu xem như đã hiểu, gia đình Dương vốn dĩ sống ở thành phố nhưng sau khi về quê chịu tang bà nội, bố Dương cũng vì lo lắng cho ông thân già một mình lại không chịu lên thành phố sống cùng nhà bọn họ nên quyết định chuyển công tác về quê đồng thời cả gia đình cũng dọn về đây sống. Chỉ tội cho đứa cháu gái vàng bạc của ông dù sao ở nông thôn điều kiện đều không tốt như ở thành phố, bây giờ thấy con bé thích ứng tốt như vậy thì cũng yên lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro