Chương 29: Chuyện yêu đương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Mạc Hiểu Hiền

Editor: Lilac♡ | Beta: lnc

Đừng nói ra ngoài.

Dung Tỉnh lúng túng không biết nên trả lời câu hỏi của An Miên thế nào, lúng túng một hồi, anh chợt nổi giận.

Càng nhìn nét nghi hoặc trong sáng hồn nhiên trên gương mặt An Miên, Dung Tỉnh càng giận.

Có hôn hay không mà nhóc con này cũng không có xíu cảm giác nào sao? Từ đầu đến cuối chẳng lẽ chỉ có mình anh xoắn xuýt, mỗi anh ngại ngùng?

Dung Tỉnh nghĩ đến chuyện nụ hôn đầu của mình cứ thế mà mất, càng nghĩ càng giận nhưng lại không thể trút giận ra ngoài được, cuối cùng đành lạnh mặt nói, "Cậu quả thực nghĩ sai rồi. Tôi chưa hôn cậu đã tỉnh."

An Miên chớp mắt, khẽ "à" một tiếng.

"À" là có ý gì? Mi mắt Dung Tỉnh không khỏi giật cái nữa.

Nhưng An Miên cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, "Thì ra là vậy, xem ra tớ thực sự nhầm rồi. Xin lỗi cậu nha Dung Tỉnh, tớ lý giải sai hình ảnh ấy, là do tớ không đủ nghiêm túc tỉ mỉ."

Nghe thấy lời xin lỗi này, Dung Tỉnh càng giận hơn.

Mỗi thế? Không còn phản ứng nào khác? Một vấn đề liên quan đến nụ hôn đầu mà chỉ đưa ra mỗi phản ứng duy nhất là "Xin lỗi, do tớ không đủ nghiêm túc tỉ mỉ" ấy hả?

Có phải trong mắt cậu thì hôn hay không hôn cũng chẳng khác gì nhau đúng không?

Suýt nữa thì Dung Tỉnh hỏi thành lời. Nhưng, Dung Tỉnh lại cảm thấy mình cứ xoắn xuýt mãi một vấn đề nụ hôn đầu này quả thực có hơi mất mặt. Anh không thể làm gì hơn ngoài mắt nhắm mắt mở, cắn răng cho qua.

Dung Tỉnh bình tâm lại, quay về phân tích đúng hướng, "Rốt cuộc "hình ảnh" mà cậu nói đó là sao?"

An Miên nắn nắn hai chiếc lá nhỏ còn sót lại trên đầu, nghĩ xem mình nên bắt đầu nói từ đâu rồi sau đó chỉ vào màn hình máy tính của Dung Tỉnh, "Nhà nghiên cứu thực vật... chính cái người tông tớ hôm đó... Chiều hôm qua tớ có nói chuyện với anh ấy một lát."

Dung Tỉnh mở máy lên, nhanh chóng tìm được lịch sử trò chuyện của An Miên và Đổng Văn Lương.

"Một vật tổ được bộ tộc Nam Mỹ tôn thờ?" Thông tin trong cuộc đối thoại này khiến Dung Tỉnh không khỏi kinh ngạc nhưng lại có cảm giác quả nhiên là thế, "Bộ lạc đó thờ phụng loại lá cây này, hơn nữa còn cầu nguyện với chúng?"

An Miên lại sờ nắn lá nhỏ trên đỉnh đầu, "Sau khi tớ có được tin này thì lập tức thử ước với lá nhỏ đó."

"Điều cậu ước là muốn biết cách hồi phục?" Dung Tỉnh khẽ cau mày, suy luận, "Vậy những cái lá ấy khiến cậu thấy một cảnh tượng nào đó?"

An Miên gật đầu.

"Thần kỳ thật đấy." Dung Tỉnh thở dài, rồi hỏi, "Thế rốt cuộc cậu đã thấy hình ảnh gì?"

An Miên cúi thấp đầu, gò má hơi ửng đỏ.

Nhóc con ngượng ngùng rồi... Giờ cậu biết ngượng rồi, sao nãy thì không xấu hổ đi! Dung Tỉnh phát hiện bản thân vẫn còn bất bình vụ nụ hôn đầu, không nhịn được lại hít sâu thêm hai hơi nữa để giữ cảm xúc ổn định.

"Cảnh tượng mà cậu thấy, chính là bản thân được hôn?" Dung Tỉnh tiếp tục suy luận.

An Miên đỏ mặt gật đầu.

"Là "ai đó" hôn cậu hay là "tôi" hôn cậu?" Dung Tỉnh không nhịn được, hỏi lại.

An Miên hơi bất ngờ, không biết sao Dung Tỉnh lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời thành thật, "Là cậu."

"Tốt rồi." Dung Tỉnh gật đầu, không hiểu sao tâm tình tốt hơn, "Khó trách cậu lại giải thích như vậy. Đổi lại nếu là tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói như vậy."

"Nhưng cách giải thích này không đúng lắm." An Miên mân mê góc áo mình, cau mày nói: "Sao lại sai?"

Dung Tỉnh nghĩ: "Có khi là do cách giải thích ấy chưa thấu triệt. Ngoại trừ những điều trực quan nhất, có thể còn giấu một số điều ẩn dụ sau những hình ảnh đó."

An Miên gật đầu đồng ý.

Nhưng rốt cuộc điều ẩn giấu đằng sau hình ảnh đó, đâu mới thực sự là chìa khóa cho sự thức tỉnh của An Miên? Nhất thời, hai người không tìm ra câu trả lời.

"Cũng không cần quá gấp." Dung Tỉnh lại vẩy vẩy nước vào An Miên, "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chăm mấy cái lá cây này cho thật tốt."

Tưới nước xong xuôi, Dung Tỉnh mở sách vở ra, bắt đầu thời gian học tập cuối tuần.

...

Từ sau khi An Miên nhỏ lại thì cậu luôn đi ngủ sớm. Mỗi ngày chưa đến mười giờ, cậu đã ngả xuống giường thiếp đi.

Ngược lại, cậu sẽ dậy vào khoảng ba giờ sáng rồi chạy ra cửa sổ để đắm mình dưới ánh trăng.

Dung Tỉnh nhìn An Miên đã nằm dài trong tòa nhà hai tầng, căn cứ vào kinh nghiệm thức giấc mỗi đêm của mình, anh vạch ra sơ đồ quy luật nghỉ ngơi và làm việc hàng ngày của nhóc con kia.

Sau đó, nhân lúc An Miên đang ngủ thì anh len lén mở bật máy tính lên, đọc lại nhật ký trò chuyện giữa An Miên và Đổng Văn Lương.

Nghĩ một hồi, Dung Tỉnh lấy danh thiếp của Đổng Văn Lương ra, dùng tài khoản của mình liên hệ với anh ta.

"Là cậu à?" Dù trời đã về khuya nhưng Đổng Văn Lương vừa liếc một cái đã nhận ra Dung Tỉnh, vội lo lắng sợ hãi trả lời, "Cậu tìm tôi có chuyện gì thế? Tình hình người bạn học kia của cậu thế nào rồi?"

"Vẫn ổn, may hôm nay tỉnh lại một lần rồi lại hôn mê." Dung Tỉnh nói, "Tôi tìm anh lúc này chủ yếu là vì muốn hỏi chút ý kiến có liên quan đến thực vật."

"Ồ?" Đổng Văn Lương hơi kinh ngạc.

Đợi sau khi Dung Tỉnh miêu tả về chiếc lá nhỏ trên đầu An Miên, Đổng Văn Lương yên lặng hồi lâu rồi gửi cho Dung Tỉnh một chuỗi dấu chấm lửng.

"... Lạ thật đấy, mới hôm qua cũng có người hỏi tôi câu tương tự."

Dung Tỉnh khúc khích cười, thuần thục mở mắt nói mò, "Người hôm qua hỏi anh là bạn cùng lớp tôi, sau khi nghe cậu ấy kể tôi mới hứng thú với loại cây này."

Đổng Văn Lương cũng không nghi ngờ gì mà kể lại đại khái những gì mà anh ta đã từng nói với An Miên hôm qua.

"Người của bộ lạc kia sẽ tổ chức hoạt động cúng tế loại cây thần này dưới vật tổ." Dung Tỉnh hỏi, "Bọn họ sẽ cúng dâng thứ gì cho loại thực vật này? Hơn nữa họ sẽ tiến hành buổi tế lễ ấy như thế nào?"

Đổng Văn Lương trả lời, "Sẽ dâng lên bùn đất và sương sớm thượng hạng."

Khóe miệng Dung Tỉnh giật giật, không ngờ câu trả lời lại chất phác khiêm tốn như vậy.

Như vậy xem ra, mấy ngày nay anh cung phụng không tồi lắm. Ngày nào cũng tưới nước, chỉ thiếu đất bùn thôi.

Nhưng Đổng Văn Lương lại nói thêm, "Về hình thức tế lễ thì có hơi đặc biệt. Hàng năm, họ sẽ chọn một buổi tối rồi cử hành đám cưới tập thể dưới vật tổ của cây thần."

Đám cưới? Dung Tỉnh kinh ngạc vô cùng, "Sao lại là đám cưới?"

Đổng Văn Lương nói, "Theo truyền thuyết của bộ lạc đó, cảm xúc vui buồn sinh ra trong quá trình yêu đương đều có thể lấy lòng loài cây thần này. Còn hôn nhân chính là kết quả tốt đẹp nhất của một mối tình, cũng là thứ mà loài cây ấy yêu thích."

Nói tóm lại, đơn giản thì là cái cây này thích nhìn người ta yêu đương.

Dung Tỉnh không nhịn được quay đầu nhìn An Miên đang ngủ say trong tòa nhà nhỏ, nhìn hai phiến lá nhỏ phất phơ trên đầu An Miên, hồi lâu sau vẫn chưa nói lên lời.

Rốt cuộc đây là thứ thực vật lung tung gì vậy, sao lại cùng một loại đức hạnh với đám bạn cùng lớp ưa tám chuyện kia thế!

Dung Tỉnh nói cảm ơn Đổng Văn Lương vì những câu trả lời với tâm tình phức tạp rồi nhấn mạnh, "Chuyện tôi hỏi anh những vấn đề này, đừng nói với người khác."

"Sao thế?"

"Bởi vì người bạn cùng lớp hỏi anh những câu tương tự vào hôm qua là đối thủ của tôi. Thực ra tôi cũng có hứng thú với chuyện tương tự, cái này quả thực quá mất mặt, tôi không muốn người khác biết."

Đổng Văn Lương cảm thán một câu học sinh trung học đúng là phiền thật đấy rồi đồng ý mà chẳng nghĩ nhiều.

Dung Tỉnh thở phào tắt máy tính.

Sự thật đã rõ. Sở dĩ những hình ảnh mà đám lá nhỏ đó cho An Miên nhìn thấy không phải để Dung Tỉnh thực sự đi hôn An Miên.

Những chiếc lá nhỏ ấy chỉ muốn nhìn người ta yêu đương.

Chìa khóa ẩn giữa hình ảnh đó không phải là hôn mà là yêu.

Dung Tỉnh dùng mu bàn tay khẽ chạm vào môi, rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Vậy sao lúc đó Dung Tỉnh còn chưa kịp hôn thì An Miên đã thuận lợi quay trở lại cơ thể mình?

Này sao còn phải hỏi... bởi vì trong một nháy mắt đó, Dung Tỉnh thừa nhận bản thân thích An Miên.

Nếu không phải thực sự thích thì thời khắc ấy anh đã chẳng trông trước lo sau, thấp tha thấp thỏm đến vậy.

"Ra là vậy," Dung Tỉnh thấp giọng nói, "Chỉ cần là tình yêu thì đều có thể lấy lòng mấy chiếc lá con này. Dù chỉ là tình đơn phương cũng được... ra là thế."

Sau khi tự nhủ với chính mình như vậy, Dung Tỉnh lại trầm mặc hồi lâu.

An Miên trong tòa nhà hai tầng nhỏ khẽ trở mình, đá tấm chăn xíu xiu trên người mình ra.

Dung Tỉnh duỗi ngón tay, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu.

Trong suốt quá trình ấy Dung Tỉnh vẫn luôn trầm mặc. Mãi đến khi ánh mắt anh dừng trên người An Miên được một lúc lâu, Dung Tỉnh mới thở dài khe khẽ.

---

Hôm sau, mọi chuyện vẫn như thường lệ.

An Miên nghiêng đầu nhỏ, hơi nghi hoặc nhìn Dung Tỉnh, "Dung Tỉnh, sao hôm nay trông cậu có gì đó là lạ?"

Dung Tỉnh quen tay tưới cho cậu chút nước, "Có gì lạ cơ?"

An Miên suy tư chốc lát nhưng không thể giải thích được tại sao. Cậu chỉ cảm thấy hôm nay Dung Tỉnh rất ít để mắt đến mình, ánh mắt không cố ý thì cũng vô tình liếc nhìn sang nơi khác.

Thực tế mà nói thì điều này cũng chẳng có gì lạ, ngày nào Dung Tỉnh cũng có rất nhiều việc phải làm, không rảnh nhìn cậu cũng là chuyện thường.

Vậy mà nãy cậu lại thấy chuyện này hơi kỳ lạ, đúng là không nên. An Miên hơi thấp thỏm vân vê tay áo mình, không khỏi nghĩ có lẽ bản thân được Dung Tỉnh chiều hư mất rồi.

Lúc này, mẹ Dung Tỉnh ở bên ngoài chợt gõ cửa phòng.

Dung Tỉnh vội giấu An Miên vào tòa nhà nhỏ kiểu nước ngoài.

Tiếp đó, Dung Tỉnh mở cửa ra thì thấy mẹ mình mặc đồ sang trọng, sắc mặt hồng hào, "Dung Tỉnh, cha con vừa gọi nói lát nữa sẽ đưa chúng ta đi dự tiệc. Con mau chuẩn bị chút đi, mặc đồ đẹp chút, ông ấy sẽ tới đón chúng ta sớm đấy."

Dung Tỉnh không có gì ngạc nhiên, chỉ là có chút bất đắc dĩ, "Ông ấy muốn chúng ta đi thì chúng ta có nhất thiết phải đi sao?"

"Con đang nói cái gì đấy?" Hôm nay mẹ anh đang vui nên không nổi giận với Dung Tỉnh mà vẫn mỉm cười như cũ, "Tại sao ông ấy chỉ đưa chúng ta đến mấy bữa tiệc như thế này mà không bao giờ đưa ả đàn bà kia đến? Bởi vì chúng ta mới là thể diện của ông ấy! Mẹ mới là vợ của Dung Chấn Đức còn con mới là con trai Dung Chấn Đức, chúng ta mới có danh có phận. Chúng ta và ả đàn bà kia, còn có hai đứa con riêng của ả không giống nhau."

Dung Tỉnh thở dài, chỉ đành gật đầu, "Con hiểu."

Lúc này mẹ anh mới hài lòng vô cùng, quay trở về phòng với nụ cười trên môi.

Dung Tỉnh xoay người, chọn mấy bộ quần áo trong tủ rồi bước vào phòng tắm.

Lúc Dung Tỉnh bước ra khỏi phòng tắm, anh đã mặc vest đi giày da, trông rạng rỡ hẳn lên.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ kết hợp với áo khoác tối màu tôn lên vòng eo thon gọn của anh. Tuy mới mười bảy tuổi nhưng đã không còn để lộ dáng vẻ trẻ con như thường thấy ở trường nữa mà trông cực kì anh tuấn tiêu sái, hấp dẫn ánh nhìn.

An Miên không khỏi đưa mắt nhìn theo anh, hơn nữa còn vươn đôi tay nho nhỏ về phía anh, "Dung Tỉnh, Dung Tỉnh, dẫn tớ theo với được không?"

Dung Tỉnh dùng đầu ngón tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu rồi đẩy cậu về phía tòa nhà nhỏ hai tầng, "Canh nhà cẩn thận."

Nói xong bốn chữ này, Dung Tỉnh xoay người bước ra ngoài, còn đặc biệt khóa cửa phòng ngủ lại.

An Miên lầm bầm với cánh cửa đóng chặt, không khỏi cảm thấy lạc lõng.

Chẳng qua gần đây Dung Tỉnh thường xuyên để cậu ở nhà một mình, cậu cũng quen rồi. An Miên chỉ thấy buồn bã trong giây lát rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại, với lấy cái tai nghe ôm vào trong ngực. Tuy rằng Dung Tỉnh không ở nhà nhưng lúc cậu nhớ Dung Tỉnh thì vẫn có thể gọi điện mà.

Cơ mà, An Miên nhanh chóng nhớ ra một chuyện.

Tai nghe của Dung Tỉnh hỏng mất rồi, bị mấy học sinh xấu xa của Tinh Tam giẫm nát rồi còn đâu.

An Miên không khỏi buồn bực, bắt đầu cảm thấy không vui.

Cậu thả tai nghe trong lòng xuống, lầm bầm than thở một hồi rồi quyết định phải phấn chấn lên. Dù giờ cậu nhỏ xíu, không thể bận rộn như Dung Tỉnh nhưng cậu vẫn còn nhiều việc cần làm.

Ví dụ như tìm một công việc chẳng hạn. Dung Tỉnh đã chi cho cậu rất nhiều tiền, tất cả đều phải trả lại.

Lại ví như An Miên vẫn chưa hiểu tại hôm qua mình lại có thể quay trở lại cơ thể của chính mình.

Nghĩ đến đây, An Miên đi tới chiếc máy tính đã bật sẵn.

Trong danh sách liên hệ, Đổng Văn Lương đang online.

Một lát sau, cậu gõ ra một dòng chữ, ý nói cần thêm thông tin tham khảo về loại cây mà hôm kia cậu hỏi.

Đổng Văn Lương không nhịn được gửi qua một hàng chấm lửng.

"...Tới nữa?"

Hử? An Miên cảm thấy hơi là lạ, "Tôi hỏi nhiều quá phải không?"

"Không không, không sao," Đổng Văn Lương vội nói, "Tôi có một vài thông tin khác về loại cây này, tôi đang tính kể với cậu đây."

Tiếp đó, Đổng Văn Lương lặp lại tất cả những gì anh ta đã nói với Dung Tỉnh hôm qua với An Miên.

An Miên suy tư chốc lát rồi nhanh chóng đưa ra kết luận tương tự như Dung Tỉnh tối qua.

Sở dĩ những chiếc lá nhỏ này cho cậu thấy những cảnh hôn ấy không phải thật sự cần hai đứa hôn mà ý chỉ tình yêu?

An Miên khẽ mím môi, hai má chợt ửng hồng.

Ra là vậy, sở dĩ hôm qua cậu có thể trở lại cơ thể ban đầu của mình không phải vì được Dung Tỉnh hôn mà là vì cậu thừa nhận rằng mình thích Dung Tỉnh... Tuy chỉ là tình đơn phương nhưng hiển nhiên là thứ tình cảm ấy cũng có thể lấy lòng mấy phiến lá nhỏ trên đầu.

Trong nháy mắt ấy, An Miên vốn đang có chút sầu muộn lại cảm thấy hơi vui vui.

Cũng may là Dung Tỉnh không có ở đây, may mà Dung Tỉnh không biết mấy cái lá nhỏ này thích nhìn người ta yêu nhau. Nếu không biết lá nhỏ thích xem người khác yêu đương thì đương nhiên cũng không biết sở dĩ hôm qua An Miên có thể quay trở về là bởi mất bé lá này được tình yêu lấy lòng.

Nếu để Dung Tỉnh đoán được An Miên thích mình thì nhất định An Miên sẽ xấu hổ đến mức tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống mất.

An Miên che kín mặt, vừa ngại vừa trả lời Đổng Văn Lương, "Cảm ơn anh, những tin tức này rất quan trọng với tôi. Ngoài ra thì tôi còn có một chuyện này..."

"Chuyện gì thế?" Đổng Văn Lương ở đầu bên kia hơi bất lực, "Chẳng lẽ cậu cũng muốn bảo tôi đừng nói với bạn học của cậu hả?"

Hử?

...Hở?

An Miên chớp mắt một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra có chuyện không đúng, "Bạn học gì cơ? Đừng nói cái gì? Sao lại phải 'đừng nói với bạn học'?"

"Không có, không sao, tôi có nói gì đâu." Đổng Văn Lương phát hiện mình nói hớ, vội rút lui, "Tôi còn có việc khác cần làm, gặp lại sau."

An Miên nhìn tài khoản chợt xám xịt của Đổng Văn Lương, không ngừng chớp mắt, cảm giác dường như mình vừa phát hiện ra điều gì đó.

---

Editor có lời muốn nói:

Cái cây thần đó giống fangirl khi ship OTP ghê =))) Cơ mà hai đứa đều nhận ra mình thích đối phương rồi ehehe.

Mà mới đầu tui chưa định set pass gì đâu nhưng check lịch đăng thấy trùng hợp quá nên set luôn. Tuy không có trong tình tiết truyện nhưng chắc là không ai không biết ngày này đâu nhỉ? Mà có lỡ quên thì cũng coi như ôn lại vậy ehehe ⊂( ̄▽ ̄)⊃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy