Chương mười một: học bổ túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, trên đường đi tới cửa tiệm, Ôn Yến phát hiện xe mui trần đằng sau đã đi theo mình cả quãng đường.

Cô cảnh giác quay đầu, đúng lúc thấy Lục Thiên Mạch ló đầu ra chào cô từ cửa sổ, cười ngốc nghếch như con chó to xác nhìn cô.

Hôm nay là chủ nhật, cậu ta rảnh rỗi vậy à?

Ôn Yến chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức thu hồi tầm mắt.

"Này, Ôn Yến, cậu đừng đi a, tôi tìm mãi mới thấy cậu." Lục Thiên Mạch bước xuống xe, tiến lên hai bước đã bắt được cánh tay cô.

"Tìm tôi?" Cô gái vẻ mặt kinh ngạc.

"Đương nhiên, hôm nay chủ nhật, cậu cùng tôi đi ra ngoài chơi được không?"

Ôn Yến rút tay của mình về."Cậu năm nay mười sáu tuổi."

Chính là còn chưa thành niên, bằng lái cũng chưa lấy, tôi mới không dám ngồi xe cậu.

"Cậu, được được được, thế chúng ta đi bộ trong trường học được không?" Lục Thiên Mạch chịu thua nguyên tắc của cô. Cảm thấy cô cũng quá cứng nhắc, sống thật nhàm chán, giống hệt anh trai cậu.

"Không được, tôi hôm nay phải làm thêm, hơn nữa chúng ta cũng không có chuyện gì để nói." Ôn Yến xoay người, làm lơ con khỉ đang nhảy nhót bên cạnh, đi bộ tới cửa hàng.

Lục Thiên Mạch không bỏ cuộc, lái xe đuổi theo cô.

Tới quán liền đỗ xe rồi vào quán, ngồi một chỗ không chịu đi.

Ôn Yến nhìn cậu ta kiên nhẫn đợi từ sáng tới tối, trong lòng càng thêm chắc chắn thằng nhóc này rảnh rỗi sinh nông nỗi.

"Cậu còn không đi tôi sẽ khoá cửa đó, đã tới giờ tan làm rồi."

"Không đi, trừ phi cậu đồng ý với tôi một điều kiện."

"Nói thử xem?"

Ôn Yến nghe thấy Lục Thiên Mạch ra điều kiện, trong lòng cũng tò mò.

Lục Thiên Mạch ghé sát vào tai cô, nói nhỏ mấy lời. Ôn Yến nghe xong nhảy dựng lên.

"Cái gì, kêu tôi về sau mỗi buổi tối dạy cậu học?"

"Cậu không biết tôi lúc thi đầu vào điểm có bao nhiêu thảm, hạng năm trăm! Cha của tôi cũng hạ tử lệnh, nói tôi lần sau kiểm tra còn như vậy, sẽ cắt tiền tiêu vặt của tôi, cái này sao được? Tôi biết cậu đứng nhất toàn trường, giúp tôi ôn lại kiến thức chỉ là chuyện nhỏ, cũng không chiếm nhiều thời gian cậu đọc sách, một giờ một trăm đồng thế nào?"

Lục Thiên Mạch hưng phấn đề nghị.

Phải biết rằng đây chính là chủ ý hắn nghĩ ra được, xem phát sóng trực tiếp thấy Ôn Yến kết thúc làm thêm lúc bảy giờ, hắn đã nảy ra linh cảm này.

Nghe vậy, Ôn Yến sửng sốt một chút, mức lương không tồi, chỉ là tưởng tượng phải đối mặt với tên ngốc này, trên mặt cô liền lộ ra một tia chần chừ.

"Ai nha, đừng do dự, được rồi, cứ quyết định như vậy! Buổi tối tôi kêu tài xế lại quán đón cậu, hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta" Lục Thiên Mạc căn bản không cho cô cơ hội do dự, ngay lập tức đánh đòn phủ đầu, thay Ôn Yến hạ quyết định, sau đó đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Cả quá trình chưa đến một phút.

"Này."

Ôn Yến đứng dậy định đuổi theo, lúc này lại có khách bước vào.

Thấy người đã đi xa, cô chỉ còn cách trở lại quán, cau mày lẩm bẩm.

"Học bổ túc sao?"

Nhưng cô thật sự cần số tiền này, cho nên buổi tối lúc 7h15, Ôn Yến ngồi xe tới Lục gia.

Xe ngừng lại trước một căn biệt thự, vừa xuống xe, liền nhìn thấy nam sinh mặc thường phục đang đứng chờ cô.

"Ôn Tiểu Yến!" Cậu ta hô loạn tên cô. Ôn Yến nhíu mày không vui, vội vã chạy tới. "Cậu có hai tiếng, đừng chậm trễ, 10h tôi phải về kí túc."

"Được được, đều nghe cậu."

Nhưng hùng tâm tráng chí như vậy, rất nhanh đã bị tiếng Ôn Yến giảng đề toán học ép cho một chút cũng không còn. Mí mắt trên và mí mắt dưới sớm đã đánh nhau, cố tình Ôn Yến không cho phép hắn ngủ, chỉ cần ngủ gật sẽ bị cô dùng tay đẩy, mặt đều đập xuống bàn.

Vì cái gì, vì cái gì hắn phải dùng phương thức này tra tấn chính mình?

Mà sau khi Lục Thiên Hàng chơi bóng trở về, Lục Thiên Mạch giống như thấy cọng rơm cứu mạng, cậu ta nước mắt lưng tròng la lớn. "Anh trai, cứu mạng, Ôn Tiểu Yến cậu ấy muốn giết chết em!"

Nghe vậy, Ôn Yến lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lục Thiên Hàng cả người toàn mồ hôi đẩy cửa đi vào.

Cậu ta rất phù hợp với màu này.

Cô gật đầu, xem như chào hỏi, lại quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Mạch đau khổ như chịu đủ tra tấn.

Người này chỗ nào giống muốn cô tới dạy bổ túc?

Nghe cô giảng bài, không phải ấp úng có lệ, thì là muốn ăn cái này, muốn uống cái kia, hỏi hắn hiểu hay không, hắn nói đã hiểu, cho hắn đề bài tương tự, hắn dùng đôi mắt vô tội nhìn cô, nói bây giờ không quan trọng, thời điểm thi làm là được rồi, còn thường xuyên chen lấn chỗ ngồi với cô, nháy mắt, làm bộ không thèm để ý chạm vào mu bàn tay của cô,..

Ôn Yến dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không ngừng nói: ừm, tiếp tục, tôi nghe đây, nói nha, cậu nhìn tôi làm gì?

Thời điểm Lục Thiên Hàng đi vào, thấy Ôn Yến ở đây, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy rõ hành động của hai người, lập tức hiểu rõ, trực tiếp cười lớn.

"Học bổ túc sao?"

"Ừm, một tiếng một trăm tệ, cùng học không?" Ôn Yến không phải kẻ ngốc, sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền.

"Lần sau đi." Lục Thiên Hàng khéo léo từ chối.

Bốn người bọn họ thành tích có thể nói là lưỡng cực phân hoá. Lục Thiên Hàng cùng Lạc Tư Ngôn luôn xếp hạng trước mấy bậc, tuy rằng so ra kém Ôn Yến, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tiến vào top 10.

Lục Thiên Mạch cùng Lý Húc Dương chỉ loay hoay phía sau 500, đặc biệt là Lý Húc Dương, thứ nhất toàn trường đếm ngược, bất quá chính hắn cũng không để ý nhiều, vui vẻ là được.

Cha mẹ và ông nội dù có mắng hắn cũng sẽ không khóa thẻ, tấu quen rồi hắn cũng không quan tâm.

Học dốt dường như thành thói quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro