Chương mười: Sợ tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá hôm nay là thứ sáu, cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, ngày mai phải ra ngoài làm thêm cả ngày dài.

Bánh kem là đồ ăn cô thích từ nhỏ, ngọt ngào mềm mại, nhất là bánh kem dâu tây.

Ôn Vĩ Kỳ làm thêm ở tiệm cafe cách đó không xa.

Tay nghề của cô không tệ, mấu chốt chính là bà chủ cửa hàng, làm người không tồi, vừa nghe cô là học sinh của Ám Quang, xuất thân bần hàn, dựa thành tích đi vào, ngay lập tức gật đầu đồng ý cho cô làm thêm một ngày hai tiếng, cuối tuần làm cả ngày. Mức lương hàng tháng bốn triệu, quán bao ăn, quả thật ra điều kiện tốt.

Ngày thứ bảy, Ôn Yến buổi sáng 6h rời khỏi giường, dựa theo thói quen của bản thân, vừa học thuộc lòng từ đơn vừa ở sân thể dục chạy năm vòng, rèn luyện thân thể, thời điểm tắm cô thấy mình thật sự gầy không ít, từ 92 kg đã tụt xuống còn 90.

Quả thật kết quả không tệ.

Làn da mặc dù còn hơi đen, nhưng không còn quá khô ráp mà trở nên mềm mại hơn, mặc dù chỉ là một chút nhưng cũng là bước tiến vượt bậc.

Dù sao cô mỗi ngày sống dưới mí mắt của mọi người, không có thời gian chỉnh dung, trở nên xinh đẹp cũng là nội tình bên trong.

Buổi sáng 7 giờ ăn xong bữa sáng, Ôn Yến xuất phát. Vừa vào cửa hàng đã ngửi thấy một cổ hương vị ngọt ngào, làm cho tâm tình cả người cô đều tốt lên.

"Chào chị Dung Thần."

"Chào em Ôn Yến."

Theo máy quay phim vi bụi, đám người thấy cô điêu luyện làm một mẻ bánh thơm ngon bắt mắt.

Mọi người sửng sốt, nha đầu quê mùa này thật là giỏi, học cũng giỏi mà bếp núc cũng tốt, chỉ có điều hơi xấu xí mà thôi. Ôn Yến cứ trốn ở trong bếp từ sáng tới chiều, liên tục làm bánh.

Mấy người đang xem màn hình được một phen thèm thuồng nhỏ dãi.

Thoáng chốc trời đã chuyển tối.

"Chào buổi tối."

Chuông gió treo trước cửa, mỗi lần đẩy cửa lại vang lên tiếng đinh linh linh. Giọng thiếu niên trầm khàn vang lên, dễ nghe vô cùng.

"Lý Húc Dương, thế nào lại là cậu?" Ôn Yến che miệng kinh ngạc, trong lòng cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm. "Tên này phiền phức quá, đúng là một thằng nhóc trẻ trâu mạnh mồm."

[Phải đấy, chị tuyệt đối đừng có thích hắn.] Tiểu Bạch nhiệt tình ủng hộ, cục tròn trong bếp lăn đi trốn.

Ôn Yến lẩm bẩm có điên mới đi thích kẻ này.

"Là bạn của em sao, hai đứa cứ nói chuyện đi, chị có việc phải đi trước." Dung Thần thấy hai người quen biết, mỉm cười ngọt ngào rời đi.

Không thèm dùng não mà nghĩ, Ôn Yến chắc chắn bà chị lậm ngôn tình này lại đang suy diễn linh tinh rồi. Cô cởi tạp dề ra, bưng khay bánh vừa làm xong xếp ra tủ, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"Cậu cũng thích bánh ngọt sao?" Ôn Yến hỏi. Cô rất khó tìm thấy điểm tương đồng từ tên trẻ trâu này với bánh ngọt mềm mịn đáng yêu.

Lý Húc Dương ga lăng đỡ lấy khay bánh cho cô, trả lời. "Mình chính là ăn bánh ngọt mà lớn."

Lời này là giả.

Hắn thường xuyên xem livestream, đến đây sở dĩ cũng vì biết cô làm thêm ở nơi này nên mới mò tới.

"Cậu còn bánh ngọt nào ngon không? Mình muốn mua để ăn tối."

"Ăn bánh ngọt nhiều không tốt. Tôi đang chuẩn bị nấu mì sợi ăn, cậu muốn ăn không?"

"Làm phiền cậu quá." Lý Húc Dương ngượng ngùng cười, theo chân cô vào bên trong cửa hàng.

Lần trước xem livestream, cậu đã nhìn thấy phòng kí túc của cô. Cô gái nhỏ thích phong cách cổ điển, căn phòng bài tiết theo gam màu ấm áp, ngọt ngào giống như con người cô vậy.

Nghĩ như vậy xong, đèn điện lờ mờ bỗng nhiên chớp hai cái, trực tiếp liền tắt.

Lý Húc Dương ngay lập tức kêu lên, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, hẳn là bóng đèn nổ, cậu chờ tôi một chút, tôi đi đổi cái mới." Ôn Yến ngước nhìn, xoay người biến mất trong bóng tối.

"Này, cậu đừng đi a, cậu đừng đi, nơi này đen như mực, nơi này tối quá..."

Lý Húc Dương thường ngày ngạo mạn không nhịn được mà hô một tiếng, mồ hôi rơi lợi hại, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.

Cũng ngay tại lúc này, bên trái phía trước của hắn bỗng nhiên sáng ngời, Ôn Yến giơ cây nến liền đi tới, nhìn thiếu niên ôm bàn chân, nhắm chặt hai mắt, không dám buông tay, cười khẽ, "Cậu làm sao vậy? Có phải sợ tối hay không a? Này, ngọn nến cho cậu, tự mình cầm chắc."

Nghe vậy, Lý Húc Dương đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc liền thấy Ôn Yến giơ ngọn nến, mỉm cười mà nhìn hắn, bởi vì ánh nến phủ lên, cũng không thể thấy rõ màu da khác biệt của cô, thậm chí còn có thể nhìn ra ngũ quan hình dáng của cô, không thể không nói, vẫn là có chút xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa đen vừa sáng, giống như là một đôi hắc lưu li rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ.

Trái tim vốn bình tĩnh không dậy sóng đập mạnh liên hồi.

Ôn Yến quay đầu xem cậu ta, "Cậu không phải đói bụng sao? Tôi nấu mì sợi cho cậu a! Bóng đèn trong tiệm không có hàng tồn, cũng chỉ dư lại ngọn nến."

"Tôi không đói bụng nữa, đừng đi..."

"Nhưng tôi đói bụng, tôi còn chưa ăn tối đâu. Bất quá hiện tại bên ngoài hẳn là không có vấn đề gì, cậu không đói bụng liền đi đi."

"Chờ... quả thật có chút đói bụng." Thiếu niên mặt không đổi sắc thay đổi. "Cho tôi thưởng thức tay nghề của cậu đi."

Nghe cậu ta nói, Ôn Yến thở dài một tiếng, dẫn theo cái đuôi nhỏ tiếp tục đi.

Đèn ở phía sau bếp dường như cũng xảy ra vấn đề theo, chẳng lẽ không phải bóng đèn nổ, mà là đứt cầu dao?

Ôn Yến ấn xuống công tắc, nghĩ đến như vậy, sau đó tiện tay đem ngọn nến đặt ở một bên, quay đầu lại vừa lúc liền thấy Lý Húc Dương giống như có thứ gì ở phía sau đuổi theo cậu ta, càng giống như lửa thiêu mông, hơn nữa còn một hai phải chen đến bên người của cô.

Thấy thế, cô ngẩng đầu nhìn đối phương đối với chính mình cười, chen ở bên cạnh bếp nhỏ chật chội, không chịu đi.

Biết cậu sợ tối, Ôn Yến cũng im lặng không nói gì, ngoan ngoãn làm mỳ sợi.

Cô làm lơ đối phương, mở lửa, chiên trứng gà, thả mì sợi, lại thả rau xanh, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, điêu luyện vô cùng.

"Nhìn còn rất giống đầu bếp thiên tài..." Lý Húc Dương tiếp tục lẩm bẩm, ngay sau đó liền khịt khịt mũi, thơm quá.

Cơm chiều trước đó ăn qua đồ ăn cũng tiêu hóa không sai biệt lắm, hiện tại nên đói bụng.

Chờ cô vớt xong mì sợi, đặt trên bàn ở bên ngoài, sau đó đem ngọn nến trong tay đặt ở một bên, ngẫm lại thật là có hương vị bữa tối dưới ánh nến.

Chẳng qua không có rượu vang đỏ, ăn cũng chỉ là bình thường nhất rau xanh mì trứng, trước mặt cũng không phải chân mệnh thiên tử gì, mà là một tên tiểu tử thối đôi mắt mờ mịt.

"Ăn đi."

Ôn Yến đem đũa đưa cho cậu, nói như vậy xong, liền chính mình cúi đầu bắt đầu ăn mì sợi.

Lý Húc Dương thử nếm một ngụm, hương vị đúng là rất không tệ nha.

"Chị quả thật là thiên tài nấu ăn mà" Ôn Yến nhịn không được khoe khoang với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch xoay vòng vòng, chính nó cũng thèm a!

Vì thế, toàn bộ học sinh Ám Quang Cao Trung thời điểm này không ngủ, không chơi trò chơi, không đọc sách, một đám người ngồi ở trước máy tính, hoặc là cầm di động nhìn hai người ăn mì sợi, ngẫm lại cũng là điên rồi được không?

Bảo bối ngọt ngào: "Mẹ nó, tôi dường như thấy Lý Húc Dương đã rung động với xú bát quái. Tôi mù rồi."

Tôi muốn làm con mèo, không đi làm, không đến trường, chỉ meo meo: "Anh anh anh, Ôn Yến, tôi cũng muốn ăn mỳ sợi."

Đệ khống chính là ta: "Đừng, đừng đánh tôi. Tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi a, dưới ánh nến này, đồ nhà quê cũng xinh đẹp rất nhiều, nói các người không cảm thấy hai ngày nay đồ nhà quê giống như trắng một chút sao?"

Không phải đẹp chính là chết: "Phát hiện, mặt giống như cũng nhỏ chút, hơn nữa ở dưới ánh nến, cười rộ lên rất dịu dàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro