Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tên anh ta là Blake Gregory"

"Tôi biết tôi đang nói gì mà, Heather. Anh ấy sẽ không làm tổn thương anh".

Cô ấy không nói gì cả, nhưng cô ấy ngả lưng vào ghế và nếu tôi không lầm, tôi nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Chapter 5

Heather

Người đàn ông đó, Flynn, cũng không quá tệ sau tất cả.

Lời nhận xét của anh ấy viề việc làm tổn thương Blake nên khiến tôi sợ ngay lập tức, nhưng sự thật nó có tác động ngược lại. Nó làm tôi cảm thấy an toàn. Tại sao lại như vậy? Đó là một loại cảm giác lạ về một mối de dọa không che giấu gì. Sau tất cả, tôi ở đây, tới một nơi không biết trước và ngồi trên một chiếc xe được lái bởi người mà có đồng bọn đã từng bắt cóc tôi theo đúng nghĩa đen, nhưng tôi cảm thấy họ sẽ không làm tổn thương tôi.

Nó đã xảy ra vào khoảng thời gian sau khi chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau. Bằng cách nào đó, một cái gì đó đã thay đổi giữa chúng tôi. Hoặc có thể nó sớm hơn. Có lẽ đó là khi tôi hôn anh ấy, đó thực sự là một ý kiến tồi. Chỉ là nụ hôn đã khiến tôi rất hạnh phúc, thoải mái và tự do.

Tôi là một nhà văn.

Tôi chính xác không phải là một đứa trẻ ngây thơ.

Tôi không ở đây, sống cuộc đời điên nhất của mình và tới một bữa tiệc hoang dại nào đó, uống rượu và có những thú vui.

Không.

Phần lớn thời gian của tôi, tôi giấu mình sau những quyển sách và cái máy tính. Thông thường, sau một ngày dài viết lách, tôi muốn đọc sách để thư giãn. Tôi không có một cuộc sống xã hội nhộn nhịp. Nó chưa bao giờ khiến tôi bận tâm trước đây, nhưng bây giờ tôi không thể giúp và tự hỏi rằng những điều mà tôi đã bỏ lỡ là gì.

Một người như Flynn có thể nguy hiểm, nhưng đó khong phải là cách ban đầu mà tôi nghĩ.

Bây giờ tôi đang xem xét thứ duy nhất người đàn ông này có thể giết chết là con mèo của tôi, nhưng thật lòng, tôi không nghĩ mình sẽ khó chịu vì điều đó.

Tôi có thể như thế nào?

Chúng tôi im lặng ở ghế sau, và tôi tựa đầu mình vào vai của anh ấy. Anh ấy cho phép tôi. Anh ấy không đẩy tôi ra hay kháng cự. Anh ấy chỉ ngồi yên lặng trong khi tôi nghỉ ngơi, và tôi nhắm mặt lại. Tôi sẽ tiến tới gần họ hơn trong phút chốc.

Chỉ là phút chốc thôi...

Tôi lại đang ở trong rừng.

Tôi đang đứng trước một tòa nhà tối tăm. Nó không hẳn là một lâu đài, nhưng cũng không hẳn là một ngôi nhà bình thường. Nó giống một tòa tháp hơn. Nơi này là gì vậy? Nó nổi lên, đe dọa và táo bạo. Nó khiến tôi cảm thấy sợ khi nhìn thấy. Gần đây, trong giấc mơ của tôi, đó là nơi tôi tới. Nó là câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm, nhưng tôi còn không biết câu hỏi của mình là gì.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói. Ai đó nắm lấy tay tôi. Người đàn ông. Người luôn ở trong giấc mơ của tôi. Người đàn ông mà tôi không bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt. Anh nắm chặt tay tôi và kéo mạnh, kéo tôi đi.

"Chạy đi, Heather," anh ta nói.

"Nhưng chúng ta phải vào trong."

"Chạy đi," anh ta lặp lại.

"Chúng tôi cần tìm hiểu nơi họ đang giữ chúng."

"Chạy!"

Và rồi tôi giật mình thức dậy, đổ mồ hôi và thở hổn hển. Tôi hụt hơi và không biết có phải tôi đang khóc trong mơ không. Đôi khi điều đó xảy ra. Tôi không biết tại sao tôi lại có những giấc mơ này. Đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng có thực sự là những tầm nhìn hay không, chứ không chỉ đơn giản gợi lên trí tưởng tượng của riêng tôi. Họ đến mọi lúc nhưng đôi khi họ đáng sợ hơn những người khác.

Đôi khi tôi thức dậy trong nước mắt của chính mình.

Flynn đang nhìn tôi cẩn thận, và tôi xoa tay lên mặt để đảm bảo rằng da tôi đã khô. Tốt. Vậy thì tôi đã không khóc trong giấc ngủ của mình. Anh ấy không biết tôi đang mơ về điều gì. Anh ấy không thể biết, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro