Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Flynn

Bầu không khí trở nên nặng nề khi chúng tôi tiến vào trong, không phải là vì học viện mà là vì cô ấy đang ở đây. Những cảm xúc bất thường cứ trỗi dậy trong tôi.

Dũng cảm.

Mạnh mẽ.

Muốn che chở cô ấy.

Tôi chưa bao giờ có cảm xúc kỳ lạ như vậy với bất kỳ ai, nhất là con người. Nhưng tôi không thể để nó ảnh hưởng đến công việc của mình được, phải tập trung, phải tập trung, không được nghĩ đến nụ hôn ấy hay cảm xúc hiện tại được.

"Đây là Học viện Greystone." Tôi nói với cô ấy.

"Ừm."

"Là nơi để huấn luyện những dị nhân."

"Thật á, tất cả các dị nhân đều ở đây hả?"

"Người sói là chủ yếu."

Cô ấy cắn môi dưới và nhìn tôi đầy tò mò rồi chầm chậm gật đầu, từ từ nghiền ngẫm chút thông tin ít ỏi.

"Ồ, vậy dị nhân là có thật?"

"Trông cô không có vẻ ngạc nhiên lắm."

" Tôi viết tiểu thuyết ngôn tình linh dị đấy, nghĩ sao tôi lại ngạc nhiên trước mấy thứ như dị nhân chứ."

"Nếu tôi nói ngôi trường này được quản lý bởi một bầy sói thì ...?"

Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt.

"Tôi là một trong những người đứng đầu."

"Uầy." Cô ấy hướng ánh nhìn đến những bức tranh trên tường. "Cái đó thú vị nhờ." Cô ấy vươn tay chạm đến một bức tranh rồi nhanh chóng rời đi. Đó là tác phẩm mà mẹ tôi đã hoàn thành xong trước khi qua đời.

Heather ngắm nó chăm chú. Thật không nỡ mắng cô ấy bỏ tay ra khỏi bức tranh. Cô ấy có vẻ rất bình tĩnh khi tôi nói dị nhân có thật đấy.

Quá bình tĩnh đi.

Đáng lẽ phải ngạc nhiên và trợn tròn mắt nhưng cô ấy lại không như vậy. Tại sao chứ?

"Cô biết nhiều về dị nhân không?"

"Thì hiển nhiên là họ tồn tại," khóe môi cô ấy cong lên khiến tôi không biết liệu cô ấy đang đùa hay nói thật. Mong là thật vì tôi đang phải điều tra xem rốt cuộc cô ấy biết những gì. Nếu cô ấy nghĩ tôi đang đùa cợt thì mệt chuyện.

Tôi không có nhiều thời gian đâu.

Tôi thở dài một tiếng, kéo cái áo của mình xuống. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được sự dâng trào trong cô ta. Vài người cấp cao trong bầy đã biến mất mà có lẽ cô ấy biết được họ đang ở đâu.

Tôi cởi bỏ toàn bộ quần áo, và cô ấy nhìn thẳng vào "cậu nhỏ" của tôi một cách đường hoàng, thẳng thắn như không có chuyện gì. Thậm chí cô ấy còn chẳng bận tâm đến việc tôi đang 100% khỏa thân.

"Này," Tôi cuối cùng cũng lên tiếng. "Mắt tôi ở trên đây."

"Ờ, sao cũng được," cô ấy lẩm bẩm nhưng cũng chẳng nhìn lên. Cô ấy nhìn chằm chằm vào "đó", và mặc dù tôi rất thích được cô ấy tập trung vào "đó" nhưng giờ không phải lúc thích hợp.

Thở dài một hơi, tôi nhắm mắt lại và biến đổi. Ngay lập tức, da của tôi biến mất. Lớp lông xuất hiện và tôi trở thành một con sói.

Heather không hề chớp mắt, điều này càng khiến tôi khẳng định rằng cô ấy đã biết về dị nhân từ trước, tuy nhiên việc này cũng khiến tôi bận lòng đôi chút. Tôi không muốn cô ấy là người có tội. Tôi không muốn cô ấy là người phải nhận trách nhiệm cho những người đã biến mất trong đàn. Nhưng sự việc đang dần trở nên như vậy.

Cô ấy nhìn chăm chú, cẩn thận đánh giá tôi rồi vươn tay ra nhưng lại nhanh chóng thu về. Cô ta định chạm vào tôi hả ?

Cô ấy nhìn xung quanh.

Không một bóng người. Chỉ có hai chúng tôi.

Nếu cô có định làm gì thì đây chính là cơ hội. Tim tôi đập liên hồi như thể đang mong đợi được cô ấy vỗ về.

Mà khoan, tại sao tôi lại muốn được cô ấy vuốt ve?

"Chà," Cô ấy tiến lên. Một lần nữa cô đưa tay ra và rồi ... tiếng chuông vang lên, lũ trẻ ào ra khỏi phòng học như chim vỡ tổ. Chúng cười đùa vui vẻ với nhau nhưng rồi mọi thứ bỗng im bặt.

"Mụ đàn bà nào đây?" Ai đó hét lên.

"Này, không được nói bậy!" Thầy giáo quát.

"Cô ta là ai vậy?"

"Con người à?"

"Sao cô ta lại ở cùng Flynn?"

"Mà sao Flynn lại ở trong hình dạng sói?"

"Cái quái gì vậy?"

Tiếng xì xào bàn tán ngày càng to và mọi người bắt đầu chất vấn trực tiếp Heather.

Cô ấy ngay lập tức trở nên choáng váng như thể sắp khóc đến nơi, vậy nên tôi nhận ra bản thân cần phải biến trở lại.

"Này, chú đang trần như nhộng đó," một học sinh hét lên.

"Không sao." Tôi nói "Đi đi."

"Sao lại có con người ở đây?" Một học sinh đứng chống nạnh rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới. Cậu ta là người sẽ lật đổ cha tôi hay là tranh giành vương vị với tôi, ừm, chính là vậy.

"Con người sao có thể vào đây cơ chứ!" Cô bé lườm Heather như thể cô ấy là một ác nhân vậy.

" Không có gì để tụ tập lại như vậy cả." Tôi nghiến răng." Giải tán hết đi."

Thu đống quần áo lại, tôi kéo tay Heather và đi xuống cầu thang. Đến trước cửa, tôi nhập mật mã vào bảng khoá.

" Nhanh." Tôi kéo cô ấy vào bên trong.

"Nơi này là gì ?" Cô ấy thầm thì.

" Đây là cầu thang. Chắc cô đã nhìn thấy nó rồi ấy chứ."

" Rồi rồi." Cô ấy làu bàu.

"Tốt." Mặc xong quần áo, tôi dẫn cô ấy lên tầng. Đối với một bầy sói, chúng tôi không thích gian hẹp và cái hành lang này cũng không là ngoại lệ. Hai người chúng tôi không thể không sát bên nhau, mẹ kiếp, mùi của cô ấy đã lan tỏa khắp không gian này. Tôi đứng lại và quay sang cô ấy.

"Nghe này, tôi không muốn làm một tên đểu cáng đâu."

" Thì?" Cô ấy hỏi đầy ngơ ngác. "Tôi đã làm gì sao?"

Làm thế quái nào tôi có thể giải thích đây chứ? Ừ thì tôi đã bắt cóc cô ấy, nhưng tôi cũng dần thích cô gái này mất rồi. Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy dù thế nào đi nữa, và hiển nhiên là tôi không muốn làm cô ấy buồn rồi.

Chết tiệt.

Tôi đáng ra nên nghiên cứu kỹ lưỡng hơn trước khi bắt cóc một cô gái, đặc biệt lại là một cô gái đáng yêu nữa chứ.

"Tôi biết là cô không cố ý. Nhưng sự thật là, Heather này, chúng ta sắp gặp vài con sói và chúng sẽ... ừm, chúng có thể ngửi được mùi của cô.

Cô ấy há hốc miệng.

"Anh đang bảo tôi bốc mùi á? U là trời, Flynn, anh có lăn khử mùi không đấy?"

"Không phải như vậy."

Mùi của cô ấy rất tuyệt.

Hơn cả tuyệt vời.

Nhưng mọi con sói đực trong tòa nhà sẽ ngửi thấy mùi của cô ấy và chúng sẽ muốn cô ấy.

"Vậy thì là gì?"

"Heather, cô có mùi hưng phấn."

Mắt của cô ấy dại đi rồi cô lắc lắc đầu.

"Tất nhiên rồi," Cô ấy thì thầm. "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ ngừng." Cô ấy cắn môi và nhìn đi chỗ khác như thể vừa bị tôi lấy mất cún con của cô ấy vậy.

"Heather, mọi thứ ổn mà, chỉ là-"

"Làm ơn," cô ấy bịp miệng tôi lại. "Bỏ qua đi, được chứ? Dù anh muốn giết tôi hay thả tôi đi thì tôi cũng chỉ muốn mọi việc kết thúc thôi."

Đó là những gì cô ấy nghĩ tôi đang định làm ư?

"Thôi nào," Tôi nắm tay cô ấy và kéo xuống hành lang, đi về phía cửa cửa. Tôi đẩy nó ra rồi đi vào văn phòng của cha. Maxwell cũng đang ở đó. Tốt. Chúng tôi có thể nói chuyện với cả hai.

Ngay lập tức, hai người họ đứng lên và nhìn một cách cảnh giác.

"Cái gì đây?"

"Con/Cậu đã làm gì?"

"Cô ta là ai?"

"Một con người ư?"

Họ đồng thanh.

Được rồi, không có ai nói sói là động vật thông minh nhất trong rừng cả, và đôi khi, ngay cả những con sói có địa vị cao nhất cũng đưa ra những quyết định tồi tệ. Bố tôi là sói đầu đàn nhưng không có nghĩa là ông ấy không phá hỏng mọi chuyện.

Ngay tức khắc, nỗi lo lắng của Heather tăng lên đỉnh điểm. Tôi có thể đánh hơi được sự buồn rầu và cả nỗi sợ của cô ấy. Bố tôi cùng Maxwell đều có thể cảm nhận được.

Họ ngừng nói. Cha tôi định mở miệng, nhưng tôi đứng chắn trước mặt Heather.

"Cha cần phải bình tĩnh lại."

Từ ngữ định phun ra bị nghẽn ở đầu lưỡi, ông ấy há hốc mồm.

Tôi chưa bao giờ nói như thế với bố mình.

Chưa bao giờ.

Kể cả khi tôi muốn gia nhập đội bóng rổ ở trường cấp ba hay việc tôi muốn dạy ở học viện cũng thế. Tôi chưa bao giờ, không bao giờ nói một cách mạnh bạo như vậy.

"Flynn? Chuyện gì vậy?"

"Bọn con mang cô gái ấy đến rồi. Chúng con tin rằng cô ấy có thể biết gì đó đang xảy ra với những những người sói bị mất tích."

"Cô gái nào? Cô ta?" Maxwell hỏi.

"Và chúng con là...?" Cha tôi hỏi, nhưng rồi ông ấy lắc đầu và lẩm bẩm một mình. " À, Gaston. Bảo sao. Hai đứa luôn vướng vào những rắc rối."

"Cô ấy là tác giả."

"Một tác giả?" Bố tôi cố tiêu hóa những gì tôi đang nói, nhưng vẫn không hiểu.

"Vâng, con bắt cóc cô ấy để lấy thông tin."

Đứng hình mất 5 giây, cha tôi và Maxwell đều phát hoảng. Họ bắt đầu hét lên và hỏi tôi có mất trí hay không. Heather đứng gọn sau tôi, nhưng cô ấy không còn hoảng sợ nữa. Kỳ lạ thật.

"Này!" Tôi cuối cùng cũng phải hét to. "Nghe này. Dù hai người có đồng ý với quyết định của con hay không thì chuyện cũng đã xong rồi."

"Flynn, cô ta là con người."

"Không ai biết tên thật của cô ấy cả." Tôi nói. À thì, trừ kẻ bám đuôi của cô ấy ra.

"Sao con nghĩ cô ta biết mọi thứ?"

"Tụi con tìm thấy một trang sách của cô ấy khi Leah mất tích."

"Chuyện ấy thì có liên quan gì?"

"Sách của cô ấy miêu tả chính xác hoạt động của học viện."

"Thật vậy ư?" Heather kinh ngạc, và chúng tôi đều quay sang nhìn cô ấy. "Bảo sao nơi này trông quen đến thế! Chỉ khác là những bức tường hơi khác biệt," cô ấy nói, nhìn vào những bức tường.

"Và nền nhà nữa," cô ấy chau mày khi nhìn tấm thảm. "Trong sách của tôi, mọi thứ đều là gỗ cứng." Cô ấy lắc đầu. "Không thể tin được. Lúc đầu tôi còn tưởng vì hâm mộ sách của tôi cho nên họ mới thiết kế ngôi trường vậy nữa chứ."

Cô ấy trông rất thích thú.

"Học viện này tồn tại được năm mươi năm rồi," Tôi nói với cô ấy.

" Ồ."

"Ừ," Tôi nói với cô ấy. "Và cô là con người đầu tiên đặt chân vào đây."

" Ghê vậy sao."

"Đúng vậy cô gái à," cha tôi cất lời. "Và nếu như những điều Flynn nói là thật thì ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc một chút. Flynn, sao con không mời khách ngồi xuống?"

Gọi cô ấy là khách như một cú thọc mạnh vào tôi. Mẹ nó.

"Đương nhiên," Tôi cố giữ cho giọng mình bình tĩnh và ổn định.

Tôi quay sang Heather. Cô ấy đang đứng rất vững, nhưng cô ấy không hề có mùi sợ sệt hay hoảng loạn như trước. Kỳ lạ thật. Tại sao cô ấy không lo lắng gì hết vậy?

"Heather, cô ngồi đi." Tôi chỉ cô ấy đến cái ghế trước bàn của cha tôi. Cô ấy chỉ gật đầu và đi qua tôi rồi ngồi xuống.

Chỉ như vậy, ừm ... vậy thôi đấy.

"Vậy," cha tôi nói với cô ấy. "Cháu là một tác giả à?"

" Dạ."

"Chính xác thì cô viết về cái gì?" Maxwell hỏi. Ông ta là một người cao to và rất đáng tin cậy.

"Hầu hết là tiểu thuyết linh dị ạ," cô ấy đáp. "Người sói và ma cà rồng, đôi khi cháu còn viết về linh hồn nữa." Heather cười khi nhắc đến công việc của mình. Mắt cô ấy sáng lên và khi ngừng nói, cô ấy khẽ thở nhẹ.

Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt cho nhau rồi quay sang phía tôi.

"Sao cháu lại nghĩ cô ấy liên quan đến chuyện này?" Maxwell hỏi tôi. Chú ấy khoanh tay lại và nhìn tôi nghiêm nghị.

"Những cuốn sách của cô ấy có vài cảnh rất giống những gì đã xảy ra," Tôi nhấn mạnh.

"Như là ngôi trường này á?" Heather hỏi, nhìn về phía tôi. "Ý anh là thế à?"

"Đó chỉ là bắt đầu thôi," Tôi nói cho cô ấy nghe. "Sách của cô miêu tả về những hoạt động bên trong của học viện."

"Thật thế ư?" Cô ấy hỏi và nhìn đầy bối rối. Rồi cô ấy quay sang phía cha tôi. "Vậy chuyện gì đang diễn ra? Flynn nói là có vài người mất tích. Đó có phải là ý của ngài không?"

"Sao cháu không kể cho chúng ta nghe?" Cha tôi nói. "Vì cháu dường như đã biết quá nhiều."

"Cháu không nghĩ mình biết nhiều như thế," cô ấy nói thận trọng. "Nhưng cháu rất sẵn lòng trả lời bất kỳ câu hỏi nào về sách của cháu mà bác có."

"Sao chúng ta không bắt đầu với việc tại sao cô quyết định viết về sói đầu tiên?" Maxwell hỏi.

"Ờ," cô ấy đỏ mặt và nhìn xuống tay mình. Đột nhiên chúng như thể là thứ thú vị nhất trên đời đối với cô ấy.

Tại sao?

"Heather," Tôi nói với giọng nghiêm túc, và cô ấy nhìn lên rồi thở dài. Sau đó cô ấy quay lại phía cha tôi và Maxwell.

"Nó kiểu..."

"Ừm, như mọi người thấy đấy..." Giọng cô ấy lạc đi, và có một mùi lẫn lộn với sự xấu hổ.

Sao cô ấy phải xấu hổ?

"Heather?"

"Ừm, tôi đoán là tôi phát cuồng với sói từ lâu lắm rồi," cô ấy cuối cùng cũng nói. "Tôi nghĩ người sói rất ngầu."

Ồ.

" Là sao?" Tôi hỏi. Cha tôi và Maxwell đều nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Được rồi, được rồi, tôi nhẹ nhàng với cô ấy thì sao?

"Tôi đã mơ về sói," cô ấy nói.

Lúc này, chúng tôi đều ngừng lại và nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Mơ ư?

" Tức là?" cha tôi nói.

"À, thì khi tôi 12 hay 13 tuổi gì đó, tôi bắt đầu mơ về người sói. Điều đó truyền cảm hứng cho tôi trở thành một tác giả. Tôi chỉ muốn đưa những câu chuyện ra khỏi đầu của mình, mọi người biết đấy."

"Giấc mơ kiểu gì?" Maxwell kích động.

Heather ngại ngùng, tôi thở dài vì biết trước những gì cô ấy sắp nói. Cô ấy có những giấc mơ kích thích về sói, điều này có nghĩa là: cô ấy được sắp đặt để trở thành bạn đời của một người sói.

Chết tiệt

"Giấc mơ về bạn đời," Tôi lẩm nhẩm, và cha tôi lẫn Maxwell đều gật đầu.

"Gì cơ?" Heather nhìn đầy bối rối, hoặc cô ấy đang sợ hãi. Chắc là vậy rồi. Cô ấy giờ mới bắt đầu sợ sệt.

"Những người sói được định sẵn cho nhau," cha tôi giải thích cặn kẽ. "Khi một con sói đến tuổi dậy thì, sẽ có những giấc mơ về bạn đời. Có thể là mơ ăn tối cùng nhau hoặc là có con. Khi một con sói trưởng thành thì giấc mơ có thể trở nên rõ ràng hơn."

"À."

"Mà thật ra," Maxwell nói. "Cô không phải là người sói."

"Vậy sao cô ấy lại có giấc mơ bạn đời?" Tôi hỏi cha mình.

"Hiển nhiên là cô ấy được định sẵn cho ai đó trong bầy của chúng ta." Cha tôi nói. "Đó là lý do duy nhất lý giải cho việc làm cách nào mà cô có thể biết quá nhiều về học viện như vậy được."

Cô ấy nhìn tôi. "Nhân tiện tên của nơi này là gì?"

"Học viện của sói," Tôi nói với cô ấy.

"Thật ư?"

"Không," cha tôi lườm tôi và quay sang Heather. "Nó được gọi là Học viện Greystone. Đến khi chúng ta tìm ra bạn đời của cháu là ai thì coi như cháu đã vào học viện rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro